(Đã Beta) Chương 6 : Món Bánh Diệu Kì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm Giàu Nhờ Bán Bánh Xèo Ở Tinh Tế

Loài thú nhân mỗi tháng đều trải qua vài ngày ở dạng động vật. Sau khi Asea vượt qua khoảng thời gian này một cách an toàn, cậu bé đã trở lại hình dạng con người, được quấn trong một chiếc chăn và nép mình trong chiếc hộp của chàng trai.

Cậu bé trông chỉ khoảng năm hoặc sáu tuổi, với mái tóc vàng xoăn rối bù, một vài lọn tóc rủ xuống che đôi tai hổ dày.

"Vậy ý của nhóc là... nhóc đã bỏ nhà đi sao?"

Sau khi tắm nước nóng xong, cơ thể Kỷ Kiều tràn ngập hơi nước ấm. Cậu ngồi xếp bằng trên giường, chống tay lên cằm, lắng nghe câu chuyện của đứa trẻ trước mặt kể về hành trình trốn thoát.

"Vâng!"

Đôi mắt màu nâu vàng của Asea mở to, sáng ngời ngay cả trong bóng tối của chiếc hộp. Cái miệng nhỏ cong lên để lộ hai chiếc răng nanh trắng nhỏ.

Sau khi tắm xong, chàng trai trẻ không còn mang vẻ đáng sợ như trước. Asea không còn cảm nhận được mối đe dọa nào, cậu bé thoải mái uốn người về phía anh như một chú sâu bướm.

"Em gặp hai kẻ buôn người gian xảo ở khu vui chơi. Họ nhìn em như thể em là một đứa trẻ yếu đuối dễ dụ, giả vờ đáng thương rồi đưa em đến khu C!"

Asea chớp mắt, kiêu hãnh giơ đuôi từ dưới chăn lên: "Sau đó em đã nhân cơ hội bỏ chạy. Hai kẻ ngốc ấy không dám nói lời nào, trông rất thảm hại, thật buồn cười"

Kỷ Kiều nghĩ thầm: "Đừng nói nhóc coi những kẻ buôn người như phương tiện di chuyển để trốn khỏi nhà"

Asea ậm ừ một cách thờ ơ, đuôi cậu bé dường như càng lúc càng cao hơn.

Kỷ Kiều không biểu lộ cảm xúc, kéo chăn xuống che đi cặp mông trần của đứa trẻ.

Cậu lại hỏi: "Vậy tại sao nhóc lại ở trong thùng rác?"

"Ồ... à..."

Giọng nói của Asea trở nên nhỏ hơn, cậu bé tránh ánh mắt của Kỷ Kiều, thủ thỉ giữa giường, khuôn mặt nhỏ chạm vào chiếc gối mềm mại, giọng nói nghèn nghẹn: "Bởi vì lúc đó trời mưa to, và em..."

Lo lắng bị chú hoặc người khác phát hiện, cậu đã bắt chước hành vi của những con mèo hoang, dự định tìm một nơi vắng vẻ để ẩn náu.

Cuối cùng, nhóc thấy một cái lỗ nhỏ ở góc tường, nhưng nó đã bị hai con mèo mướp chiếm giữ!

Những con mèo đó đã đánh nhóc bất tỉnh, buộc nhóc phải tìm chỗ trú ẩn trong một chiếc bao tải cạnh thùng rác, đầy tức giận và xấu hổ.

Tất nhiên, những chi tiết này không cần phải kể hết!

Do mưa kéo dài vài ngày, Kỷ Kiều đã nhờ robot trong căn hộ mua vài bộ quần áo trẻ em cho Asea.

Quần áo không vừa với cậu bé chút nào. Asea rút đuôi ra khỏi lỗ phía sau bộ đồ ngủ và đá vào ống quần: "To quá rồi."

"Tốt hơn là to hơn một chút, để mặc được thêm hai năm nữa." Kỷ Kiều không ngẩng đầu lên khi giúp cậu bé xắn ống quần, sau đó đưa thuốc cho cậu: "Uống thuốc trước đi, nhóc còn sốt nhẹ"

"Vâng ạ"

Sau khi thấy cậu bé hổ lấy thuốc, Kỷ Kiều quay lại lấy dung dịch dinh dưỡng mua ở siêu thị, chậm rãi xé gói ra.

Asea hiếm khi thấy dung dịch dinh dưỡng, sau khi uống xong lọ thuốc, cậu bé hớn hở tiến lại gần Kỷ Kiều, mở đôi mắt ươn ướt, nghiêng đầu quan sát động tác của anh.

Kỷ Kiều nghĩ rằng cậu bé đói bụng, mở nắp bình và đưa cho cậu bé dung dịch dinh dưỡng: "Uống đi, còn nhiều"

"Ừm"

Asea đồng ý một cách mơ hồ, tò mò ngửi miệng chai.

Eo, mùi thật lạ!

Cậu bé không muốn uống, nhưng đã hai ngày không ăn gì, bụng gần như rỗng không. Cậu chỉ còn cách nín thở, nhắm mắt và nuốt dung dịch dinh dưỡng có mùi kỳ lạ vào miệng.

Nhìn vẻ mặt bi thảm của cậu bé khi ăn, Kỷ Kiều có thể đoán rằng gia đình cậu khá giả.

"Ăn xong rồi? Em có muốn ăn thêm không?"

"Không cần..." Asea chạy tới bồn rửa, trèo lên ghế, che miệng bằng nước bọt và súc miệng.

Vừa mới tắm xong, cậu bé chưa kịp phản ứng đã bị đặt lên chiếc hộp bìa cứng như một con búp bê.

Asea có chút bối rối, đôi tai hổ của cậu giật giật: "Anh đang làm gì vậy?"

Kỷ Kiều: "Ngủ đi."

"Em, ngủ á?" Asea ngồi dậy, dùng bàn tay nhỏ nắm mép hộp, kinh ngạc nhìn chàng trai đi thẳng trở lại giường, trong mắt đầy nghi vấn.

"Anh không cho em ngủ trên giường sao?"

"Ừm"

Kỷ Kiều nhặt một sợi tóc trên gối và ném đi: "Em rụng nhiều lông quá."

"Chỉ có người hói mới không có lông"

Asea không vui, thấy Kỷ Kiều không thay đổi ý định, liền kéo chiếc giường bìa cứng đến gần giường của anh, rồi lại ngồi vào trong.

Kỷ Kiều cảm thấy buồn ngủ, nghiêng đầu nhìn cậu bé làm mình làm mẩy.

"Hừ!"

Asea nắm đuôi, phồng má chỉ vào chóp đuôi, thổi về phía Kỷ Kiều.

- Thực ra anh không thích lông rụng của em, nên em sẽ thổi lông khắp người anh!

Kỷ Kiều để cậu bé nghịch ngợm một lúc, nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của Asea và lưỡi nhỏ thò ra thở hổn hển, sau đó ngơ ngác nằm ngửa ra sàn. Rõ ràng là cậu bé đã thiếu oxy.

Kỷ Kiều lắc đầu, không hiểu làm sao gia đình nào lại có thể nuôi dưỡng một "bảo vật sống" như vậy.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn xối xả. Cậu khẽ vuốt tóc cậu bé hai lần, trong lòng dần quyết định. Mình còn nhiều việc phải làm và không thể chăm sóc những đứa trẻ bướng bỉnh, bỏ nhà ra đi như thế này. Khi mưa tạnh, mình sẽ giao cậu bé cho Đội Tuần Tra Tinh Tế.

Sáng hôm sau, Kỷ Kiều dậy sớm như thường lệ. Anh đắp chăn lên bụng trắng nõn của Asea, trời vẫn còn u ám, nhưng mưa đã ngớt.

Kỷ Kiều nhào bột, chia thành từng phần nhỏ và đặt lên tấm thép không gỉ, rồi chuyển hết ra xe ba bánh. Trời đã khuya, anh đến quầy hàng, sắp xếp lại, chuẩn bị đun nồi và bắt đầu ngày làm việc.

Như dự đoán, trời mưa nên các học sinh được đưa đi tàu, chỉ có thể nhìn gian hàng của Kỷ Kiều qua khung cửa sổ ướt nhẹp.

"Ù hú, hôm nay tuyệt thật, không phải xếp hàng!" Đồng nghiệp của Cain, một anh chàng Husky, chạy qua đường nước bắn tung tóe, định order. Nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị một cú đánh mạnh vào đầu.

"A!" Đồng nghiệp Husky kêu lên đau đớn, quay sang Cain phẫn nộ: "Anh đánh tôi à?"

Cain nhìn thẳng: "Im đi."

Đồng nghiệp Husky quay lại nhìn Kỷ Kiều, người vẫn đang mỉm cười. Rồi nhận ra rằng việc không phải xếp hàng nghĩa là công việc của anh hôm nay khá ế ẩm.

"Không sao, trời mưa mà." Kỷ Kiều xua tay, "Anh muốn hai cái phải không? Tôi sẽ lấy ngay"

Anh lấy cây cán bột, ngân nga cán mỏng rồi phết nước sốt, nhẹ nhàng nhấc miếng bột và thả vào chảo nướng điện.

"Xèo xèo..."

Bột dần chuyển vàng, sủi bọt trong dầu nóng. Kỷ Kiều quay người, tiếp tục cán miếng thứ hai.

Cain gần như bị hương thơm mê hoặc, nhìn chằm chằm vào chảo: "Chúng ta lấy thêm mười phần đi."

Husky gật đầu không do dự: " Ừm ừm!"

"Mười phần?" Kỷ Kiều ngạc nhiên. Thấy Cain muốn lo liệu công việc riêng, anh thành thật nói : "Các anh định ăn cả ngày à? Món này nguội sẽ không ngon"

Cain đáp: "Mười phần chỉ đủ hai chúng tôi ăn no một nửa. Xem như đồ ăn nhẹ, ăn hết nhanh thôi."

Đồng nghiệp Husky tiếp tục gật đầu: "Ừ, đúng vậy."

"Được thôi, nhưng sẽ phải chờ thêm chút." Cơ thể to lớn của Cain và Husky khá thuyết phục. Kỷ Kiều như một cái máy làm bánh, nhanh chóng hoàn thành mười phần.

Cain và Husky cầm túi giấy đầy bánh xèo, nhét đầy que tre chọc vào, vừa đi vừa ăn nhàn nhã đến công ty.

Vừa bước vào cửa, đồng nghiệp trong văn phòng đã thò đầu ra:

"Thơm quá! Mua gì thế?"

Ngày mưa lạnh, túi giấy của Cain vẫn bốc khói, mùi thơm của nước sốt càng nồng sau khi chiên trong dầu nóng.

Cain ôm chặt túi giấy như ôm hũ mật yêu quý, đáp cộc lốc: "Bánh xèo sốt tương..."

Đồng nghiệp đứng dậy vây quanh: "Ngon không?"

Husky gật đầu: "Ngon, à đâu, phải nói là ngọt tuyệt cú mèo ! Chúng tôi mua mười phần!"

Cain giận dữ trừng mắt, muốn đá cậu đồng nghiệp ngốc nghếch này.

Quả nhiên, đồng nghiệp khác bắt đầu xin xỏ giống như hồi còn đi học:

"Cho chúng tôi thử một miếng nhé!"

Cain lườm: -Má ! Biết ngay mà !

---

Kỷ Kiều nghĩ rằng hôm nay công việc sẽ ảm đạm, nên không chuẩn bị nhiều bột. Không ngờ, vào buổi trưa, gian hàng của anh lại trở nên nhộn nhịp.

Các nhân viên văn phòng mặc áo sơ mi và quần dài, cầm ô, xếp hàng dưới mưa một cách kiên nhẫn, vừa chờ vừa an ủi chủ quán bận rộn:

"Không vội, ông chủ cứ từ từ làm."

"Chúng tôi có tận hai giờ nghỉ trưa."

"Mưa to cũng không sao, tôi thích mưa mà"

"Đúng thế!"

Nhưng nếu có ai đó muốn chen vào, họ sẽ trở lại bộ dạng nghiêm nghị như những con thú xã hội:

"Chết tiệt! Chen vào thì đi chết đi!"

"Mày cấp bậc nào mà dám chen? Cút ra sau!"

"Chen cái gì mà chen? Ai chen sẽ bị phạt tiền!"

Trong không khí ồn ào ấy, Kỷ Kiều đã bán hết năm mươi phần bột hôm nay.

Anh đưa miếng bánh cuối cùng cho khách và thông báo: "Xin lỗi, hôm nay đã hết rồi, xin đừng xếp hàng nữa!"

Trước quầy hàng liên tục vang lên tiếng than thở, la hét vì hết hàng. Khách hàng mua miếng cuối cùng rời đi với vẻ mặt đầy tự hào, túi giấy cầm chắc chắn trong tay.

"Xin lỗi, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn." Kỷ Kiều xin lỗi khách thất vọng, nhưng trong lòng rất vui vẻ.

Đây là một khởi đầu tốt và lợi nhuận khá ổn. Dù thời tiết xấu, cậu cũng không lo thiếu khách. Tuy nhiên, chỉ với một chảo nướng điện, thời gian chờ đợi dài sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của khách hàng. Nếu tiếp tục thế này, không ổn chút nào...

Trên đường về, Kỷ Kiều suy nghĩ đến việc đi chợ lớn trung tâm tháng sau, hy vọng tìm được thiết bị bếp phù hợp để nâng cao hiệu quả.

Chiếc xe ba bánh bán hàng chạy từ từ trở lại gara chung cư. Cậu nhảy ra, cử động vai đau nhức.

Giờ làm việc vất vả lắm, khi lượng khách ổn định, cậu có thể nghỉ thêm vài ngày mỗi tháng.

Kỷ Kiều lòng đầy khao khát cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai, bước chân lên lầu cũng nhanh hơn hẳn.

Có ai làm việc chăm chỉ và năng lực như cậu chứ? Nếu cậu là một con thú, hẳn là một chú ong nhỏ chăm chỉ. Cậu không giàu thì ai sẽ giàu?

"Anh về rồi đây"

Nhớ ra trong nhà còn có Asea, Kỷ Kiều mở cửa và bật đèn.

"Keng, keng, keng!"

Căn phòng tối bỗng sáng rực với tiếng gõ cửa kỳ lạ.

Asea đã trở lại hình dạng động vật, đầu đội một quần lót màu trắng, ngồi xổm trên bàn cà phê như một nắm cơm cháy vàng, trước mặt là tách trà úp ngược, và bàn chân dày vỗ lên. Anh nhe răng nanh và hét lên:

"Anh có tội! Sao lại bỏ em một mình!"

Chỉ trời biết cậu đã hoảng sợ thế nào khi tỉnh dậy trong tiếng sấm dữ dội và nhận ra chỉ có mình cậu trong phòng.

Kỷ Kiều ôm trán, cởi chiếc quần lót trên đầu hổ con: "Làm ơn đừng cosplay thẩm phán được không?"

Asea bướng bỉnh: "Em không có, anh thật ác độc!"

Kỷ Kiều thở dài: "Ai bảo nhóc ngủ như heo? Anh phải ra ngoài lập quầy kiếm tiền, em có đến đó cũng vô dụng"

Vừa giải thích, anh vừa lấy từ bếp ra một chai dịch dinh dưỡng cao cấp.

Dịch dinh dưỡng này không giảm giá, giá gần 200 đồng bạch lan. Kỷ Kiều dù không phân biệt được hương vị, nhưng theo quan điểm của anh, đắt tiền là tốt, cho trẻ ăn đồ đắt cũng không sai.

Thật không may, Asea chỉ uống hai ngụm rồi đẩy chai ra, nói: "Sao mùi vị tệ thế?"

Cậu nhóc lớn lên được cả gia đình cưng chiều, ngoại trừ người chú khó tính, những người khác đều nghe lời cậu. Cậu nhanh chóng quên mất hoàn cảnh hiện tại và nổi cơn thịnh nộ như một thiếu gia, lăn lộn trên giường của Kỷ Kiều.

Kỷ Kiều suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ở nhà chỉ có bột mì, anh làm bánh xèo sốt tương"

"Không! Em chưa từng nghe tới những thứ đó! Em muốn ăn bánh quy sô cô la Mount Heber!"

"Không có đâu"

"Vậy em muốn ăn cá hồi nướng đá!"

"Không có luôn"

"Khi em quay về, em sẽ nhờ người mang tiền tới trả cho anh!" Asea vừa ôm cánh tay Kỷ Kiều, vừa không ngừng đá thỏ bằng chân sau, tỏ thái độ mè nheo.

Thông thường, người hầu trong nhà sẽ đáp ứng vô điều kiện những yêu cầu như vậy, nhưng tiếc thay, Kỷ Kiều hoàn toàn không mảy may động lòng.

Asea nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn nhẹ vào đầu ngón tay của Kỷ Kiều, giọng dỗi hờn: "Nếu anh không cho em những món đó, hôm nay em sẽ tuyệt thực!"

"Em chắc chắn không muốn ăn gì à?" Kỷ Kiều giơ nửa lọ dịch dinh dưỡng lên, lắc nhẹ trước mặt Asea.

Asea kiên quyết: "Không ăn! Thà chết đói còn hơn phải ăn mấy thứ dân dã này!"

Vừa nói ra những lời thách thức, Asea đinh ninh rằng Kỷ Kiều sẽ nhượng bộ. Không ngờ, Kỷ Kiều thản nhiên mở nắp lọ, uống hết phần còn lại của dung dịch dinh dưỡng.

Asea tròn mắt kinh ngạc: "A... Anh..."

Kỷ Kiều ném chai rỗng vào thùng rác trước mặt Asea, rồi thản nhiên lau miệng: "Không ăn thì thôi, không ai ép em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro