(Đã Beta) Chương 8 : Màn mưa trong vườn hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm Giàu Nhờ Bán Bánh Xèo Ở Tinh Tế

*Ở chương 5 Mayfield có phái 2 vệ sĩ đi chụp hình nhóc con của mình, thì ban đầu mình để Perth và Leian, lúc đó mình để tạm bính âm Hán Việt vì chưa tra được cái tên phương tây, trong truyện hành tinh thú nhân ai cũng tên phương Tây. Thật ra tên đường lẽ ra cũng phải đổi thành tên tiếng anh nhưng mà thôi để Hán Việt cho mọi người dễ nhớ. (Bao gồm của mình🥲 chứ mình cũng y chang Kỷ Kiều, chẳng thể nhớ nổi tên phương tây =)) )

Bây giờ tên Leian mình xin phép đổi thành Ryan nha

- - - - - - -

"Cậu đã chụp xong chưa?"

"Xong rồi!"

Tại một góc khuất của con hẻm, một thanh niên mặc áo khoác đen, dáng người thon thả như một con báo rình mồi, tay cầm chặt một chiếc máy ảnh nhỏ gọn màu đen.

"Chụp ảnh xong rồi, mau lên, đi thôi!" Perth kéo vành mũ xuống, nhìn trước nhìn sau.

Ryan không hài lòng: "Sao phải hoảng hốt thế? Nếu ra ngoài thường xuyên hơn, tôi sẽ còn chụp được nhiều ảnh của bá tước nữa đấy!"

Anh thản nhiên treo máy ảnh lên cổ, đứng dậy và chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai, ngạc nhiên trước thái độ của Perth: "Chúng ta đang làm nhiệm vụ, sao cậu lại đứng xa tôi thế này!"

Cách đó vài mét, Perth đút tay vào túi, mỗi khi có người đi qua, anh ta lại quay đầu huýt sáo, cố tình tạo dáng như không quen biết với người đàn ông cao lớn đang ngồi trong góc.

Nghe câu hỏi từ đồng đội, Perth liếc nhìn trang phục của Ryan từ đầu đến chân: "Với tất cả sự tôn trọng, trông cậu bây giờ chẳng khác gì một gã cuồng máy ảnh đáng ngờ"

"À... vậy sao? Tôi hiểu rồi"

Ryan suy nghĩ một lúc, xoay người rúc vào góc tối, xắn tay áo để lộ cơ bắp đầy hình xăm, sau đó lộ ra một chiếc máy ảnh hình con báo dễ thương từ trong áo khoác.

Ryan quay lại nhìn Perth đầy tự hào.

Perth kinh ngạc. "Cậu đùa đấy à, thế này còn khiến người ta nghi ngờ hơn!"

Trong khi đó, ở khu A cách đó hàng ngàn dặm, nơi này đang bị bao phủ bởi độ ẩm của mùa mưa lớn.

Những tấm kính lung linh phản chiếu ánh sáng, những bông hoa quý treo lủng lẳng đọng sương, duyên dáng khoe sắc. Không khí trong lành, không có mùi đất ẩm, con đường lát đá sạch sẽ trên bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận, nhiệt độ và độ ẩm của khu vườn luôn được giữ ở mức thoải mái.

"Nhà cậu thật thoải mái. Tôi không hiểu nổi sao cậu lại ở khu E" Daniel nói, xoay ly rượu trong tay, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, hít thở hương thơm tao nhã của hoa. Một bông hoa đắt đỏ như thế khi hít vào có mùi như đồng bạch lan. (Ý ảnh là mùi tiền đấy =)) )

"Liên bang của các cậu toàn là khu ổ chuột sao? Đừng có thiếu tiền đồ thế. Hầu gái của tôi suýt nữa thì trợn mắt nhìn cậu vì sợ đấy "

Phía sau, Mayfield ngồi thoải mái, chân bắt chéo, tay nhặt quân cờ trên bàn cờ, hờ hững chế nhạo người bạn đến từ Gaia, hành tinh chính của Liên bang.

"Liên bang dù lớn thế nào cũng không phải làm bằng vàng. Hai triệu đồng bạch lan cho một bông hoa vẫn là hiếm thấy hơn đấy" Daniel nhún vai, uống cạn ly rượu.

"Vậy thì cậu nhìn cho kỹ đi, vì tôi sẽ không tặng cậu đâu"

Mayfield cười nhẹ, ném quân cờ đi và mở màn hình sáng trước mặt. Daniel cau mày, kéo ghế ngồi đối diện.

"Đã lâu rồi tôi mới đến đây. Cảm giác nơi này yên tĩnh hơn hẳn" Daniel nói, cằm nhướng lên, mắt nhìn Mayfield: "Asea đâu? Đưa nhóc ấy ra đây chơi"

Mayfield đáp nhẹ: "Chạy đi mất rồi"

Daniel sững sờ: "Nhóc ấy đi đâu?"

"Đây này"

Mayfield gõ ngón tay lên màn hình, hiện ra vài hình ảnh với góc độ lạ lẫm. Trong cơn mưa tầm tã, nước bùn chảy ra từ những kẽ gạch. Những quán ăn nhỏ hẹp nằm dọc theo con phố chật chội. Qua đám đông, có thể thấy một đứa trẻ đang giơ đuôi lên.

"Chết tiệt, nhóc ấy đang làm gì thế?" Daniel thốt lên.

"Bỏ nhà ra đi, cuối cùng lại ra đường và bị bắt," Mayfield tóm tắt ngắn gọn, không mấy quan tâm.

"Chỉ có cậu mới nói được chuyện này một cách bình thản như vậy" Daniel chê trách, đẩy ghế lại gần màn hình để xem kỹ hơn.

Ngồi phía sau quầy hàng là một thanh niên không có nét gì giống thú nhân. Anh ta cúi đầu làm việc, không rõ khuôn mặt.

Daniel hỏi: "Nếu đã biết rồi, sao không đưa Asea về?"

"Phải để thằng nhóc ấy nhớ bài học"

Daniel lắc đầu: "Cậu thật nhẫn tâm. Người bán hàng đó không rõ tốt xấu thế nào, cứ để nhóc ấy ở đó?"

Anh tiếp tục lật qua các hình ảnh cận cảnh trên màn hình, phát hiện nhiều khách hàng xếp hàng, ai cũng cầm một túi giấy nhỏ với vẻ mặt hài lòng.

Daniel không rõ họ bán gì, nhưng cũng không quan tâm. Dù kinh doanh tốt đến mấy thì đó cũng chỉ là một người bán hàng nhỏ. Nếu không có Asea, anh không nghĩ rằng người bán hàng này có liên quan gì đến giới quý tộc.

Không ngờ, Mayfield lại nhướng mày nói: "Tôi có nghe nói đến"

"Nghe nói gì cơ?" Daniel bất ngờ, ngoáy tai để xác nhận: "Nghe nói nghĩa là sao? Cậu biết anh ta à?"

"Có vấn đề gì sao?"

Mayfield nhìn thấy tấm biển xe ba bánh trong hình với dòng chữ "Bánh xèo sốt tương Thổ Gia" và nhớ lại những gì Dylan đã nói.

"Được rồi, vậy tôi lo lắng quá nhiều rồi"

Nhìn vẻ mặt bình thản và lười biếng của Mayfield, Daniel biết mình đã quá lo xa, tiếp tục chậm rãi lật qua các hình ảnh.

Cuối cùng, Daniel thắc mắc: "Ai đã chụp những bức ảnh này?"

Mayfield nói: "Ryan"

Daniel ngồi thẳng lên, ngạc nhiên: "Chỉ có anh ta thôi à?"

"Và trợ lý của anh ta" Mayfield bổ sung thêm.

Daniel thở phào: "Ồ, còn có Perth..."

Anh nhận ra Asea có lẽ sẽ không quay lại sớm. Anh vui vẻ mời: "Dạo này đang là mùa xã giao, Asea không có ở đây. Nếu cậu rảnh, đi khiêu vũ cùng tôi. Không phải tôi khoe khoang, nhưng các cô gái từ Gaia đến đây không thua kém gì những cô gái từ Granton đâu. Chúng ta có thể..."

"Tôi sẽ không đi"

Mayfield cắt lời.

Daniel thất vọng: "Lại không đi! Cậu thật là hồ đồ..."

"Thật sao? Tôi không nghĩ thế"

Mayfield đứng dậy, đi đến gương mạ vàng, chỉnh lại quần áo, nói chậm rãi: "Nếu tôi đi, những cô gái đó sẽ càng xem thường cậu hơn"

"Cậu nói gì!"

Daniel giận dữ: "Tôi điên rồi, khi không tôi lại tốt bụng đi mời một cái tên hay tự luyến như cậu"

"Người ta cần có nhận thức đúng đắn về bản thân...." Mayfield nhướng mày, cười nhạt trước gương, rồi quay người mở cửa phòng trà "Và cậu thiếu cái đó"

Daniel giận dữ đấm vào không khí, phàn nàn: "Cậu cư xử như một tên ngạo mạn. Một ngày nào đó khi cậu biết yêu, tình cảm của cậu sẽ bị tan vỡ ngay lập tức vì cái thái độ này của cậu"

Kiêu ngạo là điều không thể chịu nổi trong giới quý tộc. Mayfield phớt lờ, quay đi chế nhạo: "Ai thèm quan tâm chứ"

- - - - - - -

"Xì xèoo-"

Hạt vừng rắc đều lên những chiếc bánh bột phồng đang chiên trong dầu nóng, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt ngay tức khắc.

"Mẹ ơi, con muốn ăn bánh xèo..."

Trước cổng trường, một nhóm trẻ con vừa xuống xe buýt, ríu rít chạy về phía cha mẹ, nũng nịu đòi ăn bánh xèo.

Con phố đối diện trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Asea nhai bánh quy, má phồng lên. Nghe thấy tiếng xì xào của lũ trẻ, Asea xoay hông, đổi hướng, vừa ăn vừa lắc đầu trêu đùa chúng.

"Ừng ực..."

Lũ trẻ nuốt nước bọt, níu lấy quần áo bố mẹ, tạo nên một vòng cung rộng của những cánh tay nhỏ bé.

"Nghe lời nào con yêu, nếu không sẽ trễ học đấy! Mau lên!"

Nhiều bậc cha mẹ nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên mặt con, tay cầm ô vẫy tay chào con mình, rồi hăng hái chạy đến xếp hàng mua bánh, bất chấp ánh mắt giận dỗi của lũ trẻ.

Một số người cảm thấy việc chờ đợi quá lâu, hoặc chỉ ăn bánh xèo thì quá đơn điệu, nên quyết định ghé qua những quán khác trên phố.

Những người bán hàng khác, vốn đã thờ ơ từ lâu, nay cũng trở nên vui vẻ nhờ sự tấp nập của khách hàng đến từ quầy bánh xèo, tận dụng thời kỳ mưa bão hiếm hoi này để buôn bán thuận lợi hơn.

"Hà..."

Kỷ Kiều bán hết sạch bột, ôm đầu gối, thở dốc.

Cậu đứng suốt một thời gian dài mà không nghỉ ngơi, chỉ vì phấn khích kiếm tiền. Giờ đây, khi đã xong việc, cậu cảm thấy như cơ thể mình bị vắt kiệt, từng cơ bắp như bị nghiền nát, đau nhức khắp nơi.

"Kiều Kiều, anh không sao chứ?"

Sau khi đã ăn no nê, Asea thỏa mãn sờ bụng, rồi quay sang nhìn Kỷ Kiều, đưa bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ vào khuôn mặt chàng trai.

"Không sao đâu, chỉ là cơ bắp hơi đau một chút thôi" Kỷ Kiều đứng dậy, duỗi người, thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị lên xe đạp để về nhà.

Asea hăng hái trèo lên ngồi phía trước, và Kỷ Kiều chỉ cần cởi hai cúc trên áo mưa để cái đầu nhỏ đầy lông của Asea dễ dàng nhô ra ngoài.

"Đi nào!"

Asea reo lên phấn khởi dưới bầu trời âm u. Kỷ Kiều mỉm cười cúi đầu, phối hợp bấm còi xe, chuẩn bị xuất phát.

Sau khi hoàn thành việc bán hết hàng theo kế hoạch, chiếc xe ba bánh nhỏ chậm rãi trở về. Khung cảnh ngồi phía trước giờ đã khác xa so với khi Asea mới đến. Nhóc thường xuyên quay đầu nhìn xung quanh, suýt ngã khỏi xe.

Kỷ Kiều buông một tay để đỡ lấy Asea, nhắc nhở: "Đừng cử động lung tung, nếu ngã xuống thì cẩn thận, mông sẽ bị nứt ra đấy"

"Mông của em vốn đã nứt sẵn rồi" Asea cười đùa, dùng ngón tay chọc vào cằm của Kỷ Kiều "Anh ngốc thật đấy"

*🍑 mời quý vị tưởng tượng

Kỷ Kiều khẽ khịt mũi, ngẩng đầu tránh bàn tay nghịch ngợm của nhóc, điều khiển tay lái để rẽ vào cuối con ngõ.

"Này, anh đi nhầm đường rồi! Đây không phải là con đường sáng nay!"

Asea la lên, cơ thể nhỏ bé xoay vặn để cái đuôi ló ra, chỉ về hướng ngược lại: "Đằng kia mới đúng!"

Mưa vẫn chưa ngớt, Kỷ Kiều nhanh tay túm lấy cái đuôi, nhét vào trong áo mưa, thở dài: "Anh biết mà"

Anh đỗ xe sát vào bức tường xám, lấy bao tải đã chuẩn bị sẵn, tiến về phía mấy thùng phế liệu bên đường. Vừa đi, anh vừa ngoảnh lại nói lớn: "Nhóc ngồi đợi trong xe một lát nhé"

Chỉ mất hai phút đi đường vòng, Kỷ Kiều đã đến một bãi rác. Anh nhặt một cành cây rơi xuống, đào một cái chai rỗng lên, dùng chân đạp dẹp rồi cho vào bao tải.

Asea mặc chiếc áo mưa màu vàng, nhảy ra khỏi ghế xe, tránh những vũng nước nhỏ, bước vài bước vụng về như một con vịt lạch bạch về phía Kỷ Kiều. Nhóc nhăn mũi hỏi: "Anh nhặt mấy thứ này để làm gì?"

"Nhặt để bán lấy tiền chứ sao" Kỷ Kiều đáp, không ngẩng đầu lên. Anh nghĩ trong lòng rằng, trời mưa thế này sẽ ít người nhặt rác, mình có thể tranh thủ gom nhiều hơn.

Tuy nhiên, Asea không hiểu được sự háo hức của Kỷ Kiều. Dù đã mệt mỏi như vậy, anh vẫn đứng giữa trời mưa nhặt nhạnh từng mảnh phế liệu. Asea xoắn ngón tay và lẩm bẩm: "Những thứ này có thể bán được bao nhiêu chứ? Liệu có nhặt được gì ra hồn không?..."

Kỷ Kiều mỉm cười nhắc nhở: "Không phải nhóc là thứ anh đã nhặt được sao?"

"Em... em..."

Mặt Asea chợt đỏ bừng. Nhìn quanh bãi rác hai bên, nhóc chống tay lên hông tự tin hét lên: "Vậy thì em là thứ đặc biệt nhất và đẹp nhất!"

Sao có thể so sánh em với một cái chai rỗng chứ!

Kỷ Kiều dừng lại, nhìn xuống cái miệng nhỏ nhắn lem nhem của Asea, không biết nên nói gì: "Nhóc đúng thật là... dám nói như vậy"

Cái đuôi của Asea cong lên vui vẻ: "Hứm~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro