Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Lúc này, Phương Thời Ân cũng cúi đầu nhìn xuống bàn tay trơn bóng của mình đang đặt trên đùi, mím môi trả lời: "Không phải, bởi vì khi nhào bột không tiện."

Đối với lời giải thích nghe có vẻ hợp lý của cậu, Tô Chấp Duật vốn chỉ như thuận miệng hỏi cũng không nói nhiều nữa.

Trường của Phương Thời Ân cách khu chung cư Thuý Hồ Uyển khoảng hai mươi phút đi xe. Trong quá trình di chuyển, Tô Chấp Duật như thường lệ đưa điện thoại cho cậu chọn món ăn mình muốn.

Hai người lần lượt đi vào thang máy, bên trong có một người phụ nữ đang dắt chó từ trên lầu xuống, trông khoảng bốn mươi lăm tuổi tinh thần rất tốt.

Dì Vương sống ở tầng trên nên Tô Chấp Duật có tình cờ gặp vài lần, lúc này gặp mặt hắn cũng lễ phép gật đầu chào.

"Đón em trai về hả?" Dì Vương hỏi.

Tô Chấp Duật đáp: "Dạ, cuối tuần rồi."

Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc, coi như là đã chào hỏi xong. Chú chó Border Collie mà dì Vương đang dắt đã gấp gáp muốn chạy ra ngoài, dì Vương vừa bước ra khỏi thì cửa thang máy cũng đóng lại.

Phương Thời Ân đứng cách hắn một bước chân, nhìn bóng lưng hắn một cái rồi dời tầm mắt đi. Cho dù là Tô Chấp Duật thông minh, trước mặt người ngoài cả hai vẫn vô thức nói dối để che giấu mối quan hệ của hai người.

Tô Chấp Duật mở khóa vân tay, vào nhà rồi đặt chìa khóa xe lên giá để đồ ở hành lang, hắn thay giày đi vào trong, không quay đầu lại mà nói với Phương Thời Ân: "Anh mua cho em vài bộ quần áo theo kích cỡ của em, đồ để ở trong phòng, em đi thử xem."

Cuối tháng chín, thời tiết buổi tối không còn nóng như mùa hè nữa, mặc áo ngắn tay sẽ hơi lạnh.

Đã đến lúc chuyển mùa rồi, Phương Thời Ân nghe hắn nói mua đồ mới cho mình cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Thật sao?"

Cậu nhận được quần áo mới hiển nhiên thấy rất vui mừng, lập tức ném cái ba lô đang đeo trên lưng lên ghế sofa.

Từ lần trước bị Tô Chấp Duật nhắc nhở, cộng thêm việc biết chắc không thể học ngoại trú nên cậu cũng không còn kéo theo chiếc vali lớn của mình nữa, ở lại nhà có hai ngày nên chỉ mang theo một vài vật dụng cá nhân.

Cậu trở về phòng mình tìm một vòng, mới nhận ra phòng ngủ mà Tô Chấp Duật nói đến là phòng ngủ của hắn nên cậu lại đi đến đó, cuối cùng cũng nhìn thấy vài chiếc túi được xếp ngay ngắn trên bệ cửa sổ. Trước khi ăn tối Phương Thời Ân đã thử vài bộ quần áo mới của mình, sự u ám trong lòng cũng được xua tan phần nào.

Khi đồ ăn được giao đến, Tô Chấp Duật nhìn Phương Thời Ân đang ngồi ở bàn ăn, tâm trạng rõ ràng tốt hơn nhiều so với lúc vừa đón cậu từ trường về. Đôi khi hắn cũng cảm thấy cậu không phải là người khó nuôi, ngoài việc ăn no mặc ấm ở nhà lớn, dường như không có tham vọng hay dục vọng nào đến mức khó như lên trời.

Có lẽ là để cảm ơn Tô Chấp Duật đã mua quần áo mới cho mình, sau bữa tối cậu không còn trốn vào phòng ngủ phụ nữa mà chủ động đi vào phòng của hắn để tắm.

Tô Chấp Duật dọn dẹp xong bàn ăn ở phòng khách, đi ngang qua ghế sofa tiện tay chỉnh lại những chiếc gối tựa bị lệch. Lúc này, hắn nhìn thấy chiếc ba lô nhỏ mà Phương Thời Ân mang về.

Khóa từ của chiếc ba lô màu đen bị bung ra, khiến một số đồ vật bên trong trượt ra ngoài.

Phương Thời Ân tắm xong, thay đồ ngủ rồi đi ra thì thấy Tô Chấp Duật đang đẩy cửa bước vào.

Cậu thấy sắc mặt hắn không ổn, cầm một chiếc máy chơi game đi về phía mình, "Cái này là gì?"

Tim Phương Thời Ân đập thình thịch một cái, cậu vô thức mở to mắt nhìn chằm chằm vào vật quen thuộc trong tay hắn. Đó chính là món quà sinh nhật mà Lục Tiêu mới nhận được ngày hôm trước, chiếc máy chơi game do chị gái ruột của cậu ấy tặng.

Thực ra cậu đã từng muốn mượn, nhưng Lục Tiêu đang rất thích chiếc máy chơi game này nên không đồng ý.

Vậy mà tại sao bây giờ nó lại xuất hiện ở đây?

Cậu hoàn toàn không có ký ức về chuyện này, không thể nào hiểu nổi tại sao chiếc máy chơi game lại xuất hiện trong tay Tô Chấp Duật, giọng nói dù lắp bắp vẫn cố tỏ ra dũng cảm: "Sao anh lại lục lọi đồ của em?"

Tô Chấp Duật hoàn toàn không để ý đến lời nói của cậu, chỉ lạnh lùng hỏi lại: "Anh hỏi em cái này là của ai, lấy ở đâu ra."

Từ ánh mắt và giọng điệu của hắn, Phương Thời Ân nhận ra điều gì đó. Cậu đứng đó như thể bị ai đó đưa lên pháp trường, hồn vía lên mây, cố gắng lục lọi trong ký ức để tìm ra một chút ký ức liên quan, nhưng bộ não hỗn loạn hoàn toàn không thể sắp xếp được bất kỳ manh mối nào.

"Không biết... Em không biết."

Ánh mắt lảng tránh, vẻ mặt hoảng loạn của Phương Thời Ân đã biến thành một thứ bằng chứng xác thực. Ánh mắt Tô Chấp Duật đột nhiên trở nên âm u: "Em nói thật đi, em trộm của ai."

Từ "trộm" như một nhát dao cứa vào những dây thần kinh vốn đã căng thẳng của Phương Thời Ân, cậu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn đổ dồn lên mình ẩn chứa một cơn giận dữ khó kìm nén.

"Em không có, em không có..." Phương Thời Ân tỏ ra như thể thực sự bị oan ức, mặt đỏ bừng, cậu nhìn Tô Chấp Duật đang tiến lại gần mình nên vội vàng bịa đặt ra một lời nói dối để chối tội: "Của em, em tự dành dụm tiền mua..."

Lúc này Tô Chấp Duật đã đến gần bên cậu, nghe thấy cậu vẫn không chịu nhận tội mà còn tiếp tục nói dối nên trong lòng càng thêm tức giận. Hắn lấy điện thoại của Phương Thời Ân, mở ra tìm đến trang web đã truy cập trước đó rồi đưa ra trước mặt cậu: "Nói, nói tiếp đi, điện thoại của em vốn dĩ không hề có lịch sử mua hàng."

Cậu lùi lại một bước, trong lòng hoảng loạn, miệng lắp ba lắp bắp đổi lời: "Em không biết... là người khác đưa..."

"Tại sao lại đi trộm đồ của người khác! Em không có chút tự trọng nào sao!" Tô Chấp Duật bị những lời nói dối của cậu kích động, không kìm được mà lớn tiếng: "Đến giờ phút này mà vẫn không chịu nhận tội!"

"Ai tặng? Ai mới quen em chưa đầy một tháng mà lại tặng em món đồ đắt giá như vậy?"

Mặc dù học phí của trường kỹ thuật khá đắt đỏ, nhưng cũng có một lượng lớn sinh viên có thành tích không tốt và gia đình bình thường. Bởi vì những gia đình giàu có thường sẽ trực tiếp gửi con cái đi du học, chứ cũng chẳng cần con mình phải sống vất vả học nghề làm chi. Tiền sinh hoạt của Phương Thời Ân cũng coi như là cao hơn các bạn cùng lớp rồi, vậy mà còn có người lại có thể dễ dàng tặng cho cậu chiếc máy chơi game giá mười mấy triệu.

Phương Thời Ân cảm thấy trời đất quay cuồng. Dưới sự quát mắng và chất vấn nghiêm khắc của Tô Chấp Duật, cậu sợ hãi lùi về phía tường.

Cậu đã trộm đồ sao? Cậu lại trộm đồ nữa rồi sao? Tại sao?

Có phải vì lúc muốn chơi game cậu đã đi tìm Lục Tiêu mượn máy, nhưng cậu ấy không cho nên cậu mới làm vậy? Nhưng tại sao cậu lại không nhớ gì cả? Gần đây, Phương Thời Ân thường xuyên thiếu ngủ, buổi tối cậu ngủ rất ít ở trường, đến ban ngày tinh thần lại uể oải nên bị phê bình nhiều, cuộc sống thế này đã tạo thành một vòng luẩn quẩn. Trí nhớ của cậu vốn đã không tốt giờ còn thường xuyên quên tới quên lui, đôi khi cầm điện thoại trên tay ở ký túc xá cũng thường quên mất giây tiếp theo mình định làm gì.

Có thể là cậu đã trộm thật nhưng lại quên mất rồi.

Cậu vừa lùi lại đã bị hắn bước tới nắm chặt lấy tay áo kéo mạnh về phía trước: "Đứng yên cho anh!"

Phương Thời Ân bị Tô Chấp Duật kéo đến trước mặt hắn.

Cậu bị kẹp giữa bức tường và Tô Chấp Duật, nên tiến lùi thế nào cũng không được, bóng đen to lớn hoàn toàn bao trùm lấy cậu, trong không gian chật hẹp cậu cảm thấy mình như sắp ngạt thở.

"Anh hỏi em tại sao lại trộm đồ, tại sao không trả lời!" Tô Chấp Duật rất tức giận, không ngờ chỉ mới nhập học một tháng mà Phương Thời Ân đã gây ra chuyện xấu hổ như vậy ở trường. Cho dù cậu có muốn máy chơi game thì tại sao không tìm hắn đòi, mà lại chọn cách làm đáng xấu hổ nhất và xấu xa nhất để có được.

Phương Thời Ân là kiểu người không chịu được doạ nạt, bị vẻ tức giận của Tô Chấp Duật doạ khiến cậu giống như một con mèo dựng lông lên hoảng sợ không biết trốn đi đâu, đầu óc hỗn loạn làm tim đập thình thịch, nói năng cũng lộn xộn: "Em không biết, em thật sự không biết..."

Cậu nghẹn ngào nói, "Có thể là vì không ngủ đủ giấc, đầu óc mơ màng nên mới lấy nhầm... Anh đừng giận nữa... đừng như vậy mà."

Mắt cậu đỏ hoe, dùng cơ thể mềm nhũn vì hoảng sợ bám vào Tô Chấp Duật đang mặt mày lạnh băng.

Cậu không nghĩ ra được bất kỳ lời nói dối nào thuyết phục hơn, hoặc bất kỳ cách nào tốt hơn để hắn tha cho mình. Cậu chỉ có thể dùng cách vụng về nhất, cách mà Trình Thi Duyệt đã dạy nhưng cậu chưa bao giờ học tốt, hòng tiếp tục lừa dối qua mặt.

"Đừng như vậy, chúng ta... chúng ta làm việc khác đi, em đã tắm xong rồi."

Tô Chấp Duật đột ngột đẩy mạnh cậu ra, Phương Thời Ân bị đẩy lảo đảo lùi về phía sau, đầu đập vào tường phát ra một tiếng động nặng nề.

Trước khi cậu kịp kêu đau đã nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng là tinh xấu không đổi."

Hắn quay người bước ra ngoài, để lại một mình Phương Thời Ân trong phòng. Cậu tưởng mọi chuyện đã kết thúc nên run rẩy bước đến cửa. Vừa ló đầu ra ngoài đã nhìn thấy hắn đang cầm cây gậy gỗ đi ra khỏi phòng làm việc.

Lông tơ trên người cậu lập tức dựng lên, trước khi hắn quay lại cậu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng trốn vào phòng riêng của mình rồi quay người khóa cửa lại.

Hắn thật sự muốn đánh cậu, tại sao lại dùng gậy gỗ? Tô Chấp Duật và những người đã đánh gãy chân cậu không có gì khác nhau.

Phương Thời Ân che miệng, trốn sau cánh cửa khóc nức nở.

Tô Chấp Duật cầm thước kẻ đi ra, thấy Phương Thời Ân đến lúc này vẫn còn dám chạy trốn.

Cây thước trong tay là vật mà hắn dùng khi còn đi học. Hồi đó hắn lỡ xếp hạng tư, Trần Bích Uyển đã xé tan giấy khen rồi đánh hắn mười cái bằng chính cây thước này. Từ đó về sau, Tô Chấp Duật chưa bao giờ tụt khỏi top ba.

Để không bao giờ quên, hắn luôn treo cây thước trong phòng làm việc như một lời nhắc nhở.

Tô Chấp Duật đến trước cửa phòng Phương Thời Ân, gọi cậu bằng giọng điệu lạnh lùng: "Ra đây!"

Cậu trốn phía sau cánh cửa lắc đầu, che miệng khóc thút thít.

Nghe thấy bên trong không có động tĩnh, sự kiên nhẫn của Tô Chấp Duật cuối cùng đã đạt đến giới hạn. Nếu từ đầu cậu chịu thành thật nhận lỗi và xin lỗi, thay vì liên tục bịa đặt những lời nói dối dễ bị phanh phui, cuối cùng còn không biết liêm sĩ muốn dùng cơ thể để qua mặt, hắn cũng không cần phải làm đến mức này.

"Em không ra phải không?"

Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Tô Chấp Duật, cơ thể Phương Thời Ân run lên, cậu khóc lóc nói: "Đừng... đừng đánh em."

Vài giây sau cậu nghe thấy tiếng bước chân ở cửa dần đi xa, vài giây sau lại vang lên tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa, "cạch" một tiếng cửa bị Tô Chấp Duật mở ra từ bên ngoài.

Phương Thời Ân hoảng sợ ngã xuống đất.

Cây thước bị ném trước cửa, cậu co rúm lại như con chim cút liếc nhìn thấy đó không phải là một cây gậy, lúc nãy cậu khóc đến nỗi hoa mắt nên nhìn nhầm.

 Tô Chấp Duật mở cửa xong cũng không thèm nhìn cậu lấy một cái, đi thẳng tới mở tủ quần áo giật hết quần áo ra ném lên giường, sau đó sải bước tới trực tiếp cuộn tròn ga trải giường lại, nhét hết quần áo lẫn chăn mềm vào trong ga giường kéo ra ngoài.

Phương Thời Ân ngơ ngác nhìn hắn quên cả khóc, đến khi thấy Tô Chấp Duật đã mở cửa phòng khách, ném hết đồ đạc của cậu ra ngoài mới sực tỉnh. Cậu hét lên như một con mèo bị đạp vào đuôi, vừa lăn vừa bò đứng dậy chạy ra ngoài, "Đừng, đừng có ném đồ của em ra ngoài!"

"Cầu xin anh đừng làm như vậy..." Phương Thời Ân bị hành động của Tô Chấp Duật làm cho sợ hãi, hoảng hốt khóc lóc, "Đừng ném đi… làm ơn… đừng ném đi."

Không biết cậu đang cầu xin hắn đừng vứt đồ đạc của mình như rác, hay đang cầu xin hắn đừng bỏ rơi mình.

Sau khi vứt đồ của cậu đi, Tô Chấp Duật thấy Phương Thời Ân chật vật chạy ra ngoài muốn kéo đồ đạc của mình trở lại, nhưng đồ đạc quá nhiều, lúc hắn ném lại rất mạnh tay làm ga giường bung ra, quần áo bên trong vương vãi khắp hành lang.

Phương Thời Ân quỳ ở cửa dang tay gom vài món đồ rơi vãi trên sàn, ôm chúng chạy về phòng đặt trở lại. Cậu chạy đi chạy lại như vậy một mình rất lâu, mới nhặt được hết quần áo và cả cái gối xa nhất.

Tô Chấp Duật ngồi trên ghế sofa dường như đã bình tĩnh lại sau cơn tức giận ban nãy, giờ hắn lại lạnh lùng như một bức tượng không có cảm xúc.

Hắn lạnh lùng quan sát dáng vẻ túng quẫn và bận rộn của Phương Thời Ân, có vài lần lại nhìn thấy cậu ôm quần áo trở lại không đứng vững mà suýt ngã.

"Tôi không nuôi những thứ không nghe lời như cậu."

Giọng nói bình tĩnh của hắn tuyên bản án cuối cùng cho Phương Thời Ân, nói: "Hôm nay là đêm cuối cùng tôi cho cậu ở lại, sáng mai cậu cút đi."

"Vậy em phải đi đâu?" Phương Thời Ân tuyệt vọng oà khóc, trước mắt cậu như không nhìn thấy gì cả. Cậu nhớ lại chính Tô Chấp Duật đã đưa cậu đến nơi này, đến một thành phố xa lạ như vậy.

"Tôi không quan tâm."

Cậu nghe thấy hắn thế.

"Nhưng em không có nói là sẽ không nghe lời…" Phương Thời Ân vốn đã mềm yếu, cậu  lại một lần nữa mềm yếu cầu xin Tô Chấp Duật, gần như đứng không vững muốn quỳ xuống.

Hắn vẫn không nói gì, dường như không hề thay đổi quyết định.

Vài giây trôi qua, khi trước mắt Phương Thời Ân bắt đầu tối sầm lại, cậu nghe thấy hắn nói: "Cơ hội cuối cùng, tự mình đi lấy lại đây."

Cậu đưa tay lên lau nước mắt, nhìn thấy ánh mắt của Tô Chấp Duật nhìn vào cây thước vừa bị ném xuống đất. Lúc nãy hắn cầm cây thước đó định dạy dỗ cậu nên cậu đã bỏ chạy, bây giờ hắn cố ý ép cậu phải tự nhặt công cụ trừng phạt đó lên đưa lại cho mình.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tô Chấp Duật hết kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng, hắn định đứng dậy khỏi ghế sofa gây nên tiếng động làm Phương Thời Ân giật mình.

Cuối cùng cậu cũng nhặt cây thước trên sàn lên, từng bước đi đến trước mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

Mặc dù hắn đang ngồi, tầm mắt của hai người một cao một thấp, nhưng Phương Thời Ân vẫn cảm thấy mình nhỏ bé trước mặt Tô Chấp Duật, cảm giác như đối phương đang ở trên cao lạnh lùng nhìn xuống mình, như đang đánh giá một miếng thịt miếng cá nằm trên thớt.

"Giơ tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên."

Cậu không dám không nghe lời, run rẩy giơ tay ra, khuất nhục mà khổ sở khóc thút thít: "Nhưng mà em đã lớn rồi."

Tô Chấp Duật như đang nhìn người xấu xa nhất, không biết hối cải nhất trên thế giới này, giọng hắn trầm xuống: "Ngay cả đứa trẻ tiểu học cũng biết trộm cắp là xấu."

"Bốp" một tiếng, là tiếng gỗ chạm vào da thịt.

Tô Chấp Duật đánh hoàn toàn không nương tay, vốn dĩ hắn đã rất khỏe khiến Phương Thời Ân ăn đủ đau khổ trên giường, lần này chỉ mới đánh một cái cậu đã cảm giác lòng bàn tay tê dại đau rát. Đánh đến cái thứ tư cậu không nhịn được rụt tay lại, nước mắt tuôn trào thành dòng chảy xuống khiến áo ngủ trước ngực đã ướt sũng.

"Không được trốn!" Tô Chấp Duật quát lớn.

Toàn thân Phương Thời Ân cứng đờ, mặt cậu đã khóc đến đỏ bừng, cảm nhận được hắn nắm lấy tay mình duỗi thẳng ra, các ngón tay bị nắm chặt khiến cậu không thể trốn được nữa.

Cả sức mạnh đều dồn vào bàn tay nhỏ bé này.

Lòng bàn tay của cậu sưng đỏ một mảng lớn, khi đánh xong cậu cảm giác mình không thể chịu đựng thêm một hình phạt nào nữa, tay sưng tấy đến nỗi nếu dùng sức chạm vào một cái nữa sẽ chảy máu ngay.

Lúc này cậu đã khóc đến không thở nổi, ngực phập phồng dữ dội.

Mười cái cuối cùng cũng đánh xong, Tô Chấp Duật buông tay cậu ra.

Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng kết thúc, nhưng lúc này cậu lại nghe thấy hắn lạnh lùng ra lệnh: "Tay kia."

Phương Thời Ân suýt ngất đi, cậu cầu xin: "Xin anh, bàn tay này không có… không có lấy… là một bàn tay ngoan."

Hắn hừ lạnh một tiếng: "Lấy lấy cái gì, không phải trộm sao, chính em cũng biết xấu hổ nữa hả?"

"Vậy tại sao còn làm?" Tô Chấp Duật đối với Phương Thời Ân có thể nói là vô cùng thống hận, nhìn chằm chằm vào cậu vẫn không chút thương xót mà thúc giục: "Nhanh lên!"

Từ trước đến nay những gì hắn muốn làm đều nói được làm được, dù cậu có khom lưng cúi đầu hay hạ mình cầu xin đều không thể đổi lấy một chút đồng cảm hay mềm lòng.

Bàn tay còn lại của cậu cũng bị đánh mười cái.

Phương Thời Ân sắp khóc đến mù mắt, cuối cùng cảm thấy hai bàn tay đau như bị thiêu đốt trong lửa.

Tô Chấp Duật dùng thước nâng mặt cậu lên, nhìn thấy khuôn mặt cậu ướt đẫm nước mắt, hai má đỏ bừng, thước kẻ trượt xuống theo má cậu.

"Nếu còn một lần nữa." Hắn cảnh báo trước, "Hoặc để anh phát hiện ra em đi đánh bạc lần nữa, đánh đến gãy cây thước này mới thôi."

Phương Thời Ân cảm thấy trước mắt mình như chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ cảm nhận được cây thước gỗ lạnh lẽo cọ vào mặt khiến toàn thân cậu không ngừng run rẩy, khóc đến nỗi không nói được lời nào.

Tô Chấp Duật lại quát: "Nói chuyện!"

Cậu mơ hồ nhìn thấy hắn giơ thước lên lần nữa, tưởng rằng giây tiếp theo sẽ bị đánh vào mặt nên sợ hãi nhắm chặt mắt lại, co đầu rồi giơ tay lên che đầu, giọng nói khàn đặc vì sợ hãi trở nên cao vút đến khó nghe: "Em biết rồi… biết rồi, đừng đánh em nữa!"

"Bốp" một tiếng.

Tô Chấp Duật ném thước xuống bàn trà, đứng dậy khỏi ghế sofa.

Đã đến mười một giờ đêm, cậu đã bị trừng phạt, không tiếp tục nữa cũng vì nghĩ đến các hàng xóm xung quanh.

Ngay trong khoảnh khắc đó hắn đã có một ý nghĩ rất đen tối, một người như Phương Thời Ân chi bằng cứ trói chặt cậu trên giường cả đời, một kẻ hư hỏng như vậy cứ rời khỏi tầm mắt của hắn một giây, trốn khỏi giường một chút là lại nghĩ ra những trò xấu.

Hồi nhỏ vì miếng ăn mà trộm cắp có thể thông cảm, lớn lên lại nói là bị người ta tính kế đe dọa, buộc phải đi trộm chiếc đồng hồ đắt tiền thì hắn cũng bỏ qua, nhưng bây giờ thì sao. Phương Thời Ân bây giờ không thiếu ăn mặc, lại chỉ vì một lúc ham chơi mà đi trộm đồ của bạn học.

Tô Chấp Duật tự cho rằng mình đã dành đủ sự quan tâm cho Phương Thời Ân, vậy mà cậu đã báo đáp hắn như thế nào?

Đó là bản tính xấu xa bẩm sinh, Tô Chấp Duật lạnh lùng nghĩ, một người như vậy làm sao có thể nghe lời dạy bảo, cho dù có thì hồi nhỏ đã không dạy dỗ được, bây giờ muốn bắt đầu lại sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian và công sức của hắn. Chẳng lẽ muốn hắn phải tận tình khuyên nhủ một kẻ hư hỏng, nhiễm đầy thói hư tật xấu luôn đi sau lưng người đàn bà Trình Thi Duyệt lăn lộn trong chốn ăn chơi sao? Kêu hắn lại phải khuyên nhủ một con bạc sao?

Với một người như Phương Thời Ân thì có đạo lý gì để nói, cùng lắm chỉ là phí lời và phí thời gian.

Nhưng cũng may cậu vẫn còn biết sợ.

Tô Chấp Duật tin rằng chỉ cần quy định đặt ra đủ rõ ràng, hình phạt đủ nghiêm khắc, Phương Thời Ân sẽ không tái phạm nữa, nếu thật sự trí nhớ không tốt thì hắn sẽ giúp cậu nhớ kỹ hơn.

Cũng giống như cây thước treo trong phòng làm việc của hắn, hồi nhỏ hắn tự hành hạ bản thân bằng cách liên tục hồi tưởng lại sự sỉ nhục khi bị Trần Bích Uyển trừng phạt, thời gian dài trôi qua ký ức không chỉ khắc sâu vào đầu mà còn ngấm vào tận xương tủy.

Quả thật từ đó về sau, hắn chưa bao giờ cho Trần Bích Uyển cơ hội để trừng phạt hay phê bình mình nữa.

Nếu Phương Thời Ân không nhớ được lâu cũng không muốn chủ động hồi tưởng, Tô Chấp Duật không ngại giúp cậu nhớ kỹ.

Hắn nhìn ra ngoài ban công thấy hàng ngàn ánh đèn nhấp nháy mờ dần, đến nửa đêm những ngọn đèn sáng lên đã rất ít. Hắn đứng trên ban công hút ba điếu thuốc, cuối cùng cũng làm dịu được tâm trạng kích động và tức giận của mình trong đêm nay.

Hóng gió lạnh một lúc lâu mới rời khỏi ban công.

Trước khi vào phòng ngủ của mình, Tô Chấp Duật đi thêm vài bước mở cửa phòng của Phương Thời Ân ra nhìn vào bên trong.

Căn phòng của cậu bừa bộn, những bộ quần áo, ga giường nằm vương vãi khắp nơi. Phương Thời Ân nằm sấp trên nệm, chỉ trùm lên người hai chiếc áo nhăn nhúm.

Cậu nằm ở đó, dưới đầu không có ghế lót vì chiếc gối vẫn còn nằm xiêu vẹo ở dưới đất, mắt sưng húp, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt chia thành từng cụm nhỏ.

Hai bàn tay sưng đỏ không thể nắm chặt cũng không thể mở ra, chỉ khép hờ các ngón tay đặt ở hai bên đầu giống như đang đầu hàng Tô Chấp Duật.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro