Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Môn nhìn chằm chằm chuyến bay, vừa thấy chuyến bay Lâu Tử Trần ngồi đáp cánh, liền đứng dậy đi ra đón.

Lâu Tử Trần thân cao 1m88, chiều cao đứng trong đám người như hạc đứng trong bầy gà vậy, chẳng trách trước đó vừa bị fans liếc mắt một cái đã nhận ra.

Y mặc trên người một cái bộ trường phục đen nhung, trên đầu mang một cái mũ đen dệt chỉ vàng cùng một cái khăn quàng cổ đồng dạng màu đen.

Trên lưng còn đeo một chiếc ba lô đen, cả người có chút luống cuống, mãi đến tận khi thấy bóng dáng quen thuộc đứng trong đám người, định kêu to, liền bị Nguyễn Môn vội vàng làm động tác xuỵt.

Lâu Tử Trần lập tức bưng kín miệng mình, như con thỏ nhỏ nhảy tới.

Nguyễn Môn vội vàng mang y rời khỏi sân bay, sợ lần nữa bị nhận ra là phiền toái.

Mãi đến tận ngồi vào xe, Nguyễn Môn mới kéo khăn quàng cổ xuống một ít, kéo tay Lâu Tử Trần, quả nhiên đã có chút lạnh.

Cậu bèn bật nút sưởi ấm trong xe, sau đó bưng tay y hà hơi, "Trời lạnh như thế còn chạy tới, hơn nữa còn ngay khi trời đang tối thế này, thật hết nói nổi cậu rồi."

Khí trời hôm nay xác thực lạnh, mặc dù không có mưa, nhưng gió lạnh vẫn thổi run cả người.

"Em không lạnh." Lâu Tử Trần cũng đem khăn quàng cổ kéo xuống một ít, nở nụ cười ấm áp sạch sẽ rạng rỡ, ẩn hiện lúm đồng tiền nhợt nhạt nơi khoé miệng.

"Không lạnh? Vậy xem ra đồ tôi chuẩn bị ho cậu cũng không cần sử dụng đến rồi ?" Nguyễn Môn cười nói.

"Anh chuẩn bị đồ cho em sao?" Lâu Tử Trần nhìn hai bên một chút, không thấy đồ vật đâu.

Cuối cùng phát hiện một cái túi trắng tinh trên chỗ ngồi phía sau xe , kinh hỉ hỏi: "Nguyễn ca, đây là cho em sao?"

Nguyễn Môn khởi động xe, chậm rãi lái ra khỏi bãi đỗ xe sân bay, nói: "Vốn là chuẩn bị cho cậu, có điều hình như không cần thiết nữa rồi."

Lâu Tử Trần cầm cái túi trên tay, nhìn thấy bên trong là một cái khăn quàng cổ caro trắng đen theo phong cách Anh, còn có một mũ dệt kim trắng.

Y phát hiện trên người Nguyễn ca hình như cũng giống vậy, chỉ là màu sắc không giống nhau : "Nguyễn ca, chúng ta đây là tình nhân ư ?"

Nguyễn Môn: "Ừm."

Lâu Tử Trần cao hứng vội vàng đem mũ khăn quàng cổ trên ngừoi toàn bộ tháo xuống, từ trong túi lấy ra đồ đồng dạng mang lên, hưng phấn nói: "Em cảm thấy nó rất hợp với em nha."

Lâu Tử Trần thật vô cùng cao hứng, y vẫn là lần đầu tiên nhận được quà từ Nguyễn Môn, lại còn là đồ tình nhân nữa đó.

Y lập tức liền quyết định, toàn bộ mùa đông này mình đều phải mang cái mũ cùng khăn quàng cổ này sinh sống.

Thấy Lâu Tử Trần cao hứng, tâm tình Nguyễn Môn cũng tốt hơn nhiều, nhìn gương mặt đáng yêu kia, thật muốn bóp nặn một phen ~

Đến nhà trọ, dừng xe xong,  vừa chuẩn bị lên lầu thì Nguyễn Môn gặp được bác gái cùng tiểu khu, từ chỗ bác gái biết, Du Mạn đang ở cửa nhà chờ cậu.

Còn chờ đã nửa giờ, phỏng chừng đem kiên trì dùng hết rồi.

Trước đó còn đánh qua điện thoại hỏi bà có muốn cùng nhau ăn cơm tối hay không, hiện tại sao lại tới đột kích rồi?

Là sợ cậu chạy đến vậy sao?

Cậu là một nghệ sĩ của công chúng, có chạy thật thì cũng có thể chạy đi đâu, trừ phi cả đời không đóng phim.

"Tử Trần, cậu trước về xe đi ngồi, tôi đi xử lý một ít chuyện, chờ tôi gọi điện thoại rồi cậu hẳn đi lên." Lâu Tử Trần quá đơn thuần, Nguyễn Môn không muốn để cho y trực diện đụng tới Du Mạn.

"Kia... Vậy anh cẩn thận một chút." Lâu Tử Trần có chút do dự, nhưng vẫn là bé ngoan nghe lời.

"Biết rồi." Thực sự là bị bộ dáng Lâu Tử Trần nung chảy, cậu lại không phải đi đánh nhau, làm như thật giống cậu rất nguy hiểm vậy.

Đem chìa khóa xe giao cho Lâu Tử Trần, Nguyễn Môn liền đi thang máy lên lầu.

Du Mạn tìm Nguyễn Môn đơn giản cũng vì hai nguyên nhân, một là sợ Nguyễn Môn chạy, hai hai mươi vạn kia bà sắp xài hết, lại định đến đòi tiền.

Nguyễn Môn cực kỳ hào phóng, liền trực tiếp tại chỗ chuyển hai mươi vạn đến thẻ ngân hàng của bà.

Như vậy Du Mạn mới thoả mãn rời đi.

Du Mạn đi rồi, Nguyễn Môn ở trên lầu nhìn bà ra tiểu khu, nhanh chóng gọi điện thoại bảo Lâu Tử Trần lên.

Lâu Tử Trần mới vừa vào, liền như hiến vật quý, từ trong túi đeo lưng của mình đổ ra một đống chìa khóa lên khay trà.

Mỗi cái trên mặt chìa khóa đều khắc một chú thỏ đáng yêu, có điều màu sắc khác nhau.

"Nguyễn ca, em nghe anh Tuấn Kiệt nói anh muốn thuê biệt thự hữu dụng. Em liền đi đến chỗ anh em xin muốn một ít chìa khoá biệt thự. Những nơi này đều là biệt thự khắp nơi của nhà em. Mấy chìa khoá thỏ trắng chính là A thị, màu hồng phấn là J thị, thỏ nhỏ màu xanh lam là H thị..."

Lâu Tử Trần lấy tổng cộng bảy màu chìa khóa, mỗi màu đều có ba bốn thành thị trở lên, A thị tối đa có tổng cộng bảy thanh.

Nói đoạn lại từ tỏng túi móc ra một cuốn vở, nói: "Tiền bối, cuốn vở này đều có ghi chép lại địa chỉ mỗi một dãy biệt thự. Thời gian quá gấp rút, nếu không em còn có thể lấy đến càng nhiều, hiện tại chỉ lấy được chìa khoá ở A thị cùng mấy cái thành thị phụ cận..."

Trước thấy trong túi đeo lưng của y phình to, còn tưởng là là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của cậu ấy.

Vẫn cho là Lâu Tử Trần chạy tới tìm cậu là tới an ủi mình thôi , không nghĩ đến y còn mang đến những thứ này.

Phỏng chừng Lâu Tử Trần cũng không xác định là y có thể giúp được mùnh hay không, nhưng vẫn muốn cố gắng hỗ trợ đi.

Nguyễn Môn nhìn Lâu Tử Trần khom người đem chìa khóa phân loại, tiến lên từ phía sau ôm lấy y, tựa đầu gối lên phía sau lưng y: "Có cậu thật tốt."

Tại thời khắc như vậy, có y bồi tiếp thật tốt.

Lâu Tử Trần lỗ tai hơi đỏ, Nguyễn ca từ phía sau ôm mình.

A a a a a a thật xấu hổ a.

Lỗ tai muốn bùng nổ.

"Nguyễn ca..." Lâu Tử Trần âm thanh nhuyễn manh manh vang lên.

Nguyễn Môn ôm eo y, đem thân thể lộn lại, hôn lên bờ môi mềm nhuyễn của t, cạy hàm răng, đầu lưỡi quấn quýt.

Lâu Tử Trần nhắm mắt lại, hai tay ôm khít.

Hai người ngã quắp về phía sau ghế salông, hô hấp dồn dập, Lâu Tử Trần căn bản không biết mình đang làm gì, một tay không quy củ đưa vào trong quần áo Nguyễn Môn.

Nguyễn Môn một tay đè lại, đặt ở trên người y, ngón tay trỏ nhấn môi của y nói: "Muốn làm cái gì?"

Lâu Tử Trần hơi sốt sắng, lỗ tai hồng hồng, "Nguyễn ca, em muốn... em muốn..."

Y có chút ngượng ngùng nói ra khỏi miệng.

"Bây giờ còn chưa được." Không có chuẩn bị nhất định sẽ bị thương.

Lâu Tử Trần có chút ủy khuất, âm thanh mềm mại, "Nhưng em rất khó chịu."

Là thật khó chịu.

Nguyễn Môn một cái tay mò xuống, nhẹ giọng nói: "Tôi giúp cậu."

Lâu Tử Trần sắc mặt trong nháy mắt liền đỏ, cảm thấy thẹn thùng, thẳng thắn lấy gối dựa bên cạnh che mình mặt.

Nguyễn Môn cười đem gối lấy ra, nói: "Không cho che mặt."

Lâu Tử Trần: "Nhưng là em..."

Nguyễn Môn: "Che mặt liền không có quyền lợi."

Đứa nhỏ này trước đây có khó chịu cũng chưa từng làm như vậy, mỗi lần cũng chỉ dám suy nghĩ một chút não bổ mà thôi.

Hiện tại Nguyễn Môn giúp y giải quyết nhu cầu một lần, cả người cảm giác muốn phi thăng.

Làm xong, Nguyễn Môn hôn một cái lên môi Lâu Tử Trần, nói: "Hiện tại thư thái chưa?"

Âm thanh Lâu Tử Trần còn có chút suyễn, gật đầu: "Ừm."

Nguyễn Môn: "Thư thái thì đi giúp tôi làm cơm tối đi, tôi vẫn không có chưa ăn cơm tối đây, đồ ăn đều trong nhà bếp đấy."

Lâu Tử Trần: "Rõ."

Nói xong lập tức đứng lên nhắm phía nhà bếp mà đi, kết quả quần bỗng chốc rớt xuống.

Lâu Tử Trần xấu hổ cúi đầu kéo quần, Nguyễn Môn nhân cơ hội vỗ một cái lên mông của y.

Lâu Tử Trần nhanh chóng chụp nút buộc, chạy vào nhà bếp, sắc mặt đỏ đến phỏng tay.

Nguyễn Môn hí hửng cùng theo vào, nhìn mặt người nào đó đỏ hồng, phẩy tay đi ra ngoài, ngồi xuống phòng khách trên ghế salông, cầm cuốn vở trên khay trà lật xem.

Lâu Tử Trần viết bút ký rất nhỏ, mặt trên không chỉ viết mỗi một địa chỉ của dãy biệt thự, còn viết diện tích bình phương, mấy phòng mấy sân, có bể bơi hay không đủ loại hình.

Mỗi một căn đều rất lớn, ít nhất cũng phải có diện tích ba trăm mét vuông trở lên, to nhất phải hơn một ngàn bình phương.

Ai, quả nhiên là tư bản chủ nghĩa giả nha.

Nguyễn Môn kỳ thực không dùng tới biệt thự lớn như vậy, cuối cùng chọn một cái chừng bốn năm trăm thước vuông tại A thị.

Ăn cơm tối xong, Lâu Tử Trần liền ngủ ở phòng khách.

Ngày kế , Nguyễn Môn lần thứ hai nhận điện thoại của Du Mạn, chủ yếu là hỏi về công tác giao tiếp casc loại.

Nguyễn Môn: "Mẹ, con đang muốn gọi cho mẹ đây, con có một tin tức tốt phải nói cho mẹ..."

Điện thoại sau khi đánh xong, Nguyễn Môn bỏ điện thoại di động vào túi.

Lâu Tử Trần đang trong phòng bếp làm sandwich, nghe tiếng Nguyễn Môn, nhanh chóng chạy ra, trong tay còn cầm một cái mộc xẻng.

"Nguyễn ca, anh muốn đi sao?" Lâu Tử Trần rất là căng thẳng nói.

"Ăn điểm tâm của cậu trước mới đi." Nguyễn Môn tiến lên hôn y một cái nói: "Đừng quá lo lắng."

Việc này quả thật có chỗ vướng tay chân, bất quá Nguyễn Môn xác thực đã nghĩ xong dự tính xấu nhất. Quá mức chỉ là không lăn lộn nữa trong vòng giải trí thôi.

Ăn xong điểm tâm, Nguyễn Môn nhắc Lâu Tử Trần nên về sớm một chút, không thể trễ công tác, những chìa khoá kìa cũng nên đem hết trở về.

Lâu Tử Trần hứa là một lát nữa sẽ đi đặt vé máy bay, muộn một chút sẽ ra ngoài.

Nguyễn Môn suy đoán cậu chàng sẽ không bé ngoan nghe lời như vậy, nhưng cũng không nói gì, lái xe tới khách sạn Hilton đón Du Mạn.

Hôm qua quá muộn cũng không có nhìn kỹ, hôm nay vừa nhìn, liền phát hiện bà ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, tóc tai cũng rất trau chuốt. Quần áo cũng đổi lại áo khoác chồn, ngay cả túi cũng đổi thành LV.

Thậm chí móng tay cũng được sơn rất bóng bẩy , thật sự là khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều thay đổi toàn diện.

Vừa gặp Du Mạn, đối phương liền đem Nguyễn Môn nhất đốn dạy bảo.

Đại ý chính là cậu làm gì đến muộn như vậy, hại bà ở chỗ này chờ hơn mười phút.

Nguyễn Môn vẫn luôn tỏ thái độ cực kỳ ngoan, dạy bảo liền nghe.

Đại khái là xem thái độ Nguyễn Môn không tệ, Du Mạn mới tiêu một chút khí.

"Mày nói có tin tức tốt phải nói cho tao biết, tin tức tốt gì đây?"

"Mẹ, người lên xe trước, tới đó sẽ nói cho mẹ biết."

Du Mạn liền uốn éo người ngồi lên xe.

"mày làm sao vẫn không đầu tư một chút xe?" Du Mạn có chút ghét bỏ nói.

"Con một năm cũng không lái được mấy ngày, đều là đi đóng phim khắp nơi, cho nên không đáng kể."

"Mày một năm đóng phim khắp nơi, lẽ ra có thể kiếm lời không ít tiền đi?" Du Mạn ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, một bên ngắm nghía móng tay, một bên làm bộ không xem ai ra gì hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro