Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọc theo đường đi, Du Mạn vẫn luôn tìm cơ hội nói lời khách sáo với Nguyễn Môn, đại ý chính là muốn biết cậu những năm này kiếm lời bao nhiêu tiền? Mua nhiều ít phòng ở? Có bao nhiêu khoản tích trữ ?.

Nguyễn Môn cũng thành thật khai báo, tài sản riêng cậu có chừng mấy cái nhà hàng lẩu, còn lại đều phải giao đãi rõ ràng với công ty.

Phòng ở, xe thì như bà cũng thấy rồi.

Về phần khoản để dành, tuy nói cậu không hot, nhưng qua nhiều năm như thế, cậu cũng không có chi tiêu linh tinh, tích góp được chừng một ngàn vạn.

Khoản để dành này thật ra so với Du Mạn tưởng tượng đã nhiều hơn một chút rồi.

Thế nhưng nội tâm bà vẫn là chê hơi ít, Nguyễn Môn ban đầu chính là một minh tinh hạng A có tiếng trong giới giải trí. Dựa theo thu nhập hiện tại của minh tinh hạng A, tùy tiện tham gia show truyền hình hoặc là quay bộ điện ảnh đều là mấy chục triệu thù lao.

Nếu là Nguyễn Môn bây giờ có thể có được ánh hào quang của năm đó, kia chẳng phải mấy chục triệu tiền lãi cũng chỉ là thù lao một bộ phim ư, cũng không đến mức phải sầu như thế này.

Ngẫm lại, thôi thì một ngàn vạn cũng đã có thể đủ cho bà tiêu một trận rồi.

Nói tới đây, tay bà đã có chút ngứa, liền muốn lập tức đi đánh bài.

Về phần trả nợ vay lãi suất cao, căn bản Du Mạn không hề có ý định trả. Ngừoi cũng đã trốn về quốc nội,mấy người kia có bản lĩnh cứ chạy đến Trung Quốc mà bắt.

Trung Quốc ngừoi đông như mắc cưỡi, cứ xem bọn họ kiếm kiểu gì ra được.

Du Mạn chậm rãi nói: "Con còn trẻ, trên người để tiền nhiều như vậy không tốt đâu, trong giới giải trí này hồ ly tinh nhiều vô số, lỡ mà bị lừa đi mất thì khổ, ta thấy con hay là cứ đưa hết số tiền kia cho mẹ giữ giùm đi."

"Mẹ, mẹ trước đừng gấp, việc này chúng ta một hồi lại nói sau. Con muốn dẫn mẹ tố nơi này đã."

Nguyễn Môn không lập tức đáp ứng ngay, khiến Du Mạn cực kì không thích, có điều bà vẫn biết tình huống này không thích hợp trở mặt, cuối cùng vẫn nhẫn nại mà dằn xuống, Cứ dỗ, hống hắn đưa tiên cho mình trước đã.

Xe lăn bánh hơn mười phút liền thấy Nguyễn Môn dừng xe ở trước cửa một dãy biệt thự.

"Đây là?" Du Mạn đứng ở ngoài cửa lớn, vừa nhìn thấy căn biệt thự này vẻ ngoài liền phấn chấn.

Xuyên qua lớp cửa sắt chạm trổ hoa văn có thể thấy một mảnh sân vườn trồng đầy hoa cỏ, cực kì đẹp đẽ.

"Mẹ, mau đến xem." Nguyễn Môn lấy ra một chuỗi chìa khóa mở cửa.

Nhìn từ bên ngoài, Du Mạn cũng đã rất thích, bước vào bên trong lại càng thêm thích.

Phòng ở trang trí vô cùng xa hoa, trên sàn nhà trải toàn bộ đều là thảm nhung của Pháp, có thể bước trần lên không mà không sợ lạnh, vật dụng bày tró khắp nơi đều biểu lộ lên sự xa xỉ, quý báu, là phong cách mà bà thích nhất.

Biệt thự gồm hai tầng,  ước tính cũng phải chiếm hơn 400 mét vuông, trước có sân, sau có bể bơi, quả thực không thẻ ca tụng bằng lời.

"Mẹ, chỗ này mẹ có thích không?" Nguyễn Môn hưng phấn hỏi.

"Không tệ, đất này thật không tệ, mẹ rất thích." Du Mạn không ngừng gật gật đầu đáp lời, một đôi mắt quan sát khắp nơi. Thật tốt, nhìn dáng dấp đồ dùng toàn bộ đều rất mới.

"thích là tốt rồi, con đã đem nơi này mua lại, sau này con và mẹ liền sẽ cùng ở đây."

"Thật sự?" Ánh mắt Du sáng rực lên, con mắt híp thành khe, khen thẳng: "Liền biết con là mọit đứa hiếu thuận mà, mẹ có thể hi vọng vào con rồi con trai ngoan."

"Mẹ là mẹ con, con hiếu thuận mẹ là lẽ đương nhiên mà." Nguyễn Môn cười nói: "Vốn dĩ chỗ này được một người có tiền mua lại cho con trai làm quà cưới, sau đó người con trai muốn di cư sang nước ngoài, liền bán đi. Con thấy chỗ này không tệ, rộng rãi, đồ dùng đều là mới tinh, chắc hẳn mẹ sẽ thích, liền mua."

"Thật không tệ, cần phải tốn không ít tiền đi?" Du Mạn một tay sờ nơi này một tay sờ nơi nọ, trong đầu cũng đã nghĩ đến viễn cảnh mình ở nơi này.

"Vẫn được, tổng cộng bỏ ra 18 triệu."

"Cái gì? 18 triệu? Con không phải nói con chỉ có một ngàn vạn sao? Con từ khi nào nó nhiều tiền như thế?"

"Trả tiền cọc 8 triệu, còn một ngàn vạn thì trả góp trong năm năm, con tính qua với lợi tức của con hiện tại mỗi tháng có thể trả khoảng 18 vạn."

Du Mạn kinh ngạc nói: "Vậy chẳng phải trên người con bây giờ không còn tiền nữa ư?"

"Cũng không phải, con còn để lại 1 200 ngàn, mẹ đến. Con cũng không muốn mẹ phải sống cực khổ, nếu không con đã trực tiếp thanh toán toàn bộ tiền nhà, chỉ để lại 10 ngàn để dùng rồi."

Lông mày Du Mạn nhảy nhảy, chỉ chừa 1 vạn tệ, nó cũng thật dám nghĩ.

Chút tiền này cả cái túi LV cũng mua không đủ, coi như có để lại 1 200 ngàn cũng có thể xài bao lâu, thời khắc này Du Mạn thật muốn lột da cậu tại chỗ.

Nguyễn Môn lại nói tiếp: "Mẹ, thực ra chúng ta chỉ cần chịu khổ qua đoạn thời gian này thôi. Thời gian trước con có góp mặt trong bộ điện ảnh của Lý đạo, Chờ điện ảnh phát sóng cuộc sống chúng ta nhất định tốt lên."

Lời này liền khiến Du Mạn càng khinh thường, bà tốt xấu trước đây cũng từng làm người đại diện mười mấy năm.

Chút kiến thức cơ bản vẫn biết.

Cái bộ ( song song không gian ) của Lý đạo kia, bà đương nhiên cũng có chút hiểu biết.

Xem như là điện ảnh bán khoa học viễn tưởng đi, khoa học viễn tưởng trước giờ đều không mấy được chào đón nồng nhiệt, mấy năm qua ngoại trừ Hollywood, Trung quốc không có lấy một bộ điện ảnh khoa học nào nổi qua.

Nói lùi 10 ngàn bước, cho dù có Lý đạo danh tiếng trong ngành chủ trì, điện ảnh này có thực sự nổi, cũng cần không ít thời gian.

Loại điện ảnh này chế tác hậu kỳ ngắn cũng cần một hai năm, lâu có khả năng ba, bốn năm.

Chờ Nguyễn Môn dựa vào điện ảnh này hot lần nữa, bà phỏng chừng cũng chết đói rồi.

Bà chạy về quốc nội cũng không phải để chịu khổ, mà là vì hưởng phúc, sắc mặt Du Mạn lúc này vô cùng khó coi : "Con làm những chuyện này tại sao không cùng mẹ thương lượng trước?"

Nguyễn Môn không rõ: "Mẹ, không phải là mẹ chê cái phòng kia quá nhỏ sao? Muốn ở phòng lớn một chút. Con cũng là vì muốn cho mẹ cao hứng thôi mà. Còn cố ý chọn căn đã xây xong."

"Được rồi, đừng nói nữa." Du Mạn vừa nghĩ tới ở cái phòng này, mỗi tháng phải trả mấy trăm ngàn tiền góp, hiện tại nhân khí Nguyễn Môn cũng không ra gì, tiền kiếm được phỏng chừng toàn bộ đều đặt hết vào tiền nhà, bà chẳng phải là chỉ có thể tiêu được 1 200 ngàn ?

Hít thở sâu hai lần, nói: "Đem nhà này bán đi."

Ngay trong nháy mắt này, Du Mạn đã nghĩ tới rất nhiều sự tình.

Đem nhà này bán, đem tiền thu vào túi. Chuyện nhà cửa, bà trước hết tạm ở khách sạn cũng được.

Nguyễn Môn hơi khó xử nói: "Mẹ, bây giờ chúng ta bán rất không có lời. Mẹ biết hiện tại giá phòng ở A thị như thế nào ư? Mỗi một năm đều tăng rất nhanh. Đặc biệt con còn nghe nói sang năm chính phủ sẽ có động tác lớn, giá phòng còn có thể tăng cao, tính sơ có thể tăng gấp ba giá bây giờ, tương đương với căn nhà này sang năm có giá trị hơn 30 triệu, nói không chừng còn cao hơn. Thật muốn bán cũng đợi đến lúc đó hẳn bán, kết hợp với kiểu trang trí này, chúng ta có thể kiếm lời gần một ngàn vạn lận đó."

Vừa nghe như thế, Du Mạn nhất thời do dự.

Mấy năm qua nhà ở quốc nội không ngừng leo thnag bà cũng có nghe nói.

Nếu quả thật đúng như lời Nguyễn Môn nói, chính phủ sẽ có động tác lớn, sang năm giá phòng sẽ tăng, cái này tương đương chỉ nửa năm bà có thể sạch sẽ kiếm lời gần một ngàn vạn.

Không sai, Du Mạn đã tự động đem căn nhà này tính thành của bà.

Nhà tuy có thể không bán, Du Mạn lại lo lắng 1 200 ngàn kia không đủ bà tiêu.

Không có tiền dù chỉ 1 ngày, Du Mạn cũng thựuc không chịu nổi.

Tại trên đường một mặt xoắn xuýt, vừa tách ra, Du Mạn liền mở miệng hỏi Nguyễn Môn đòi tiền.

Lần này Nguyễn Môn không giống hai lần trước, cho một cách sảng khoái như vậy, mà là một mặt do dự hỏi: "Mẹ, không phải tối hôm qua con mới chuyển hai mươi vạn cho mẹ sao? Mẹ xài hết rồi sao?"

Nguyễn Môn vừa lên tiếng, Du Mạn liền nổi giận, "Mày có biết hiện tại tiêu phí đắt cỡ nào không. Mẹ mày quần áo gì cũng không mang, khắp toàn thân từ trên xuống dưới mua chút quần áo không cần tiền sao? Mua quần áo không cần mua giày mua tất sao? Tao một người phụ nữ không cần trang sức sao? Tốt xấu sau này tao cũng là ngừoi đại diện của mày, lẽ nào mày để tao mặc hàng vỉa hè ra cửa sao? Tao đây mới đến mấy ngày, ngay cả một chút tiền mày cũng không muốn cho, mày nếu là không muốn thấy tao cứ việc nói thẳng, tao hiện tại liền trở về, đỡ phải chướng mắt mày."

"Mẹ, con không có ý đó, vậy con lại chuyển cho mẹ 200 ngàn vậy." Nguyễn Môn nhanh chóng lấy điện thoại di động , chuyển hai mươi vạn qua, mặt hiển hiện rõ bộ dáng đau lòng.

"Mẹ, chúng ta bây giờ không còn nhiều tiền lắm, còn phải trả tiền nhà, mẹ, mẹ xài tiết kiệm một chút."

"Biết rồi. Lịch công tác của con khi nào bàn giao xong?" Du Mạn suy nghĩ một chút, nếu như cái nhà kia đáng giá như vậy, để đó sinh lời cũng tốt.

Không có tiền, vẫn có thể lấy từ Nguyễn Môn bên này nha.

Khổ cực chút, cũng không sợ không kiếm được tiền.

"Ngày mai, con hôm nay đã nói qua với chị ấy, ngày mai giao cho mẹ."

"Nhanh lên, bớt làm mấy chuyện tiểu tiết đi."

"vâng."

Nguyễn Môn đứng đó nhìn Du Mạn vào hẳn khách sạn rồi mới lái xe rời đi.

Sắc mặt nơi nào còn có khuôn mặt tươi cười mhuw trước, hoàn toàn chỉ còn lại bộ dáng lạnh lùng, thậm chí còn mang theo chút người sống chớ gần.

Trở lại nhà trọ, sau khi lên lầu, Nguyễn Môn phát hiện Phương Huỳnh Huỳnh cũng ở đó.

"Thế nào? Sự tình giải quyết sao rồi?" Phương Huỳnh Huỳnh sốt ruột hỏi.

"Có lẽ sẽ không quá thuận lợi."

"Tôi liền biết, cái chủ ý kia là không thể thực hiện được. Mẹ cậu tham tiền như vậy, coi như cậu không có đồng nào dính túi cũng nhất định sẽ ép cạn hết tinh lực cậu."

Nguyễn Môn đại ý chính là muốn lừa gạt Du Mạn nói mua nhà dẫn đến không còn tiền, hơn nữa còn phải trả góp mỗi tháng mấy trăm ngàn tiền nhà.

Nếu như bà chịu thu tay lại, xét việc bà là người mẹ ruột của mình, có thể mang một triệu hơn kia cho bà.

Chỉ cần bà có thể biết khó mà lui.

Kế hoạch này vừa bắt đầu cũng đã dự đoán trước được kết quả, Nguyễn Môn thừa biết tỷ lệ thành công cơ hồ là 0.

Hơn nữa sau đó biết được Du Mạn còn thiếu nợ bên ngoài tận 30 triệu, việc này càng thêm không khả thi.

Chỉ là Nguyễn Môn vẫn muốn xem thử một chút, dù cho tỷ lệ đó cơ hồ rất mù mịt.

Kia dù sao cũng là mẫu thân thân sinh của cậu, có thể không trở mặt để bản thân bag biết khó mà lui, Nguyễn Môn cũng không muốn để mọi việc làm đến mức quá khó nhìn.

Cho nên mới muốn thử một chút xem.

Lâu Tử Trần cầm cái nồi xẻng đứng ở cửa phòng bếp, do dự: "Nguyễn ca, nếu không cứ để em cho bà ấy tiền, em có rất nhiều tiền."

Phương Huỳnh Huỳnh nở nụ cười, lời này chỉ có mỗi Lâu Tử Trần được bao bọc đến ngây thơ mới nói ra lời đó.

Người như Du Mạn, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, không thể cho tiền.

Bằng không chỉ có thể càng tham càng nhiều, đuôi to khó vẫy.

Càng không thể để cho Du Mạn biết được, Nguyễn Môn và Lâu Tử Trần là loại quan hệ kia, bằng không sự tình càng thêm phức tạp hơn.

Nguyễn Môn tiến lên sờ sờ mặt của y, ôn nhu nói: "Đừng bận tâm việc này, tôi sẽ tự giải quyết. Tiền của cậu để cho tôi dưỡng lão."

Lâu Tử Trần bị lời này nói đến mặt đỏ tai hồng.

Nguyễn Môn sợ y nhắc lại chuyện này, nói tránh đi: "Hiện tại tôi đói bụng rồi, có thể ăn cơm chưa?"

Lâu Tử Trần: "Sắp rồi nha, còn canh nữa là xong rồi, Nguyễn ca anh đói bụng cứ ăn trước."

Phương Huỳnh Huỳnh thật không hiểu nổi tâm tư Nguyễn Môn, chính cậu vừa nãy mới nói sự tình sẽ không thuận lợi, sao còn có thể cười híp mắt nói chuyện ăn cơm đây.

Bầu trời mới vừa còn trong trẻo đột nhiên bắt đầu đổ cơn mưa.

Phương Huỳnh Huỳnh cảm thán, hôm nay thật là một ngày thất thường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro