Chương 24: Cậu dám chia cắt gia đình?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Tiểu Khả ở trong nhà không đi đâu, chỉ chờ phản ứng của Mục Hướng Dương.

Tới mười hai giờ trưa, rốt cuộc Mục Hướng Dương cũng gọi điện thoại tới, Mục Tiểu Khả đã sẵn sàng đón quân địch, nhưng vẻ mặt tươi cười trên mặt Mục Hướng Dương lại làm cậu ngây ngẩn cả người.

"Tiểu Khả à, ba mới nói chuyện với chủ nhiệm lớp con, cô ấy nói con thích ứng không tệ, lần này kiểm tra tốt thế này, sao con không nói với ba một tiếng, nào, xuống đây, ba đưa con đi ăn cơm."

Mục Tiểu Khả vẫn ngây dại, ba cậu nói gì chứ? Tại sao muốn đi ăn cơm cùng cậu, tại sao vui mừng như thế, ba cậu chưa biết chuyện cậu lén làm trâm cài sao? Không có khả năng, sao Mục Giai có thể  nhịn được đến giờ không nói? Tình huống này là gì? 

"Tiểu Khả?" Mục Hướng Dương thấy cậu thẫn thờ, không biết cậu đang suy nghĩ cái gì.

"Con biết rồi, con xuống liền đây."

Mục Tiểu Khả vội vàng đi tìm Mục Hướng Dương, tới trường học, Mục Hướng Dương và Mục Giai đang chờ cậu ở ven đường.

Mục Giai cười với cậu một chút làm Mục Tiểu Khả cảm thấy sởn tóc gáy.

Mục Hướng Dương muốn đưa hai anh em đi ăn gì đó gần đây.

Ba cha con tới quán ăn, Mục Giai bắt đầu xuất chiêu, "Ba à, ba xem cái này đi."

Mục Hướng Dương lấy di động nhìn cẩn thận, là một bức ảnh chụp cây trâm, đúng là cây trâm mã não "Nhàn Vân Dã Hạc" mà Mục Tiểu Khả đã làm. Mục Tiểu Khả ngồi ở bên cạnh Mục Hướng Dương, liếc mắt một cái liền nhìn ra tác phẩm của mình. Cậu nhìn về phía Mục Giai, y nhếch khóe miệng, đắc ý vô cùng.

"Không phải chỉ là một cây trâm thôi sao, có gì đẹp?"

"Ba, ba không biết thôi, cây trâm này là Tiểu Khả làm đó. Nghe nói là được một ca sĩ nổi tiếng trên mạng mua rồi, còn náo loạn trên mạng một trận đó." Ngữ khí Mục Giai nhẹ nhàng, bộ dáng giống như rất vui vẻ vì em trai mình tài năng như vậy.

Nhưng mà ngữ khí này càng chỉ làm cho Mục Hướng Dương cảm thấy không thoải mái, "Tiểu Khả, anh con nói đều là thật sao?"

Mục Tiểu Khả không phủ nhận, trực tiếp gật đầu, làm thủ ngữ: "Con thích làm cái này."

"Con thích làm cái này!?? Con là đàn ông, làm mấy thứ hoa hòe lòe loẹt này sao có thể có tiền đồ! Mới vừa rồi ba còn tưởng con hiểu chuyện, biết chăm chỉ học hành, vậy mà còn ngầm lãng phí thời gian làm mấy thứ đồ vô vị như vậy!"

"Ài, ba, ba đừng nói giận, bình tĩnh một chút, Tiểu Khả cũng chỉ là bồi dưỡng chút sở thích nghiệp dư thôi mà, đúng không, sẽ không ảnh hưởng tới học tập, ba xem em ấy ở một mình cũng có được thành tích học tập tốt như vậy, nhất định là sắp xếp thời gian rất hợp lý."

"Cái gì mà thời gian hợp lý, không phải nó muốn ở một mình để gạt bọn ta làm mấy thứ này sao, trách không được luôn không chịu về nhà, toàn bộ thời gian của con đều bỏ vô thứ này, đúng hay không!"

Mục Tiểu Khả lẳng lặng nghe, không biết hiện tại có nên khổ sở hay không, phản ứng của Mục Hướng Dương đều trong dự kiến của cậu, ba cậu chính là một người bất công lại coi trọng mặt mũi như vậy.

Đối với anh trai tài giỏi, có thể đáp ứng được sự ngoan ngoãn phục tùng ông muốn, còn đối với em trai bình thường, ba có thể chẳng quan tâm, thậm chí phiền chán phỉ nhổ. Cho nên đời trước, ông gả con trai thứ hai cho nhà họ Vinh, đổi lấy sự đầu tư của nhà họ.

Mục Tiểu Khả gõ chữ biểu đạt tiếng lòng của mình, "Chuyện mẹ con làm, con muốn tiếp tục thay bà ấy." 

Khi cách mười năm cậu lại nhắc tới mẹ lần nữa, trực tiếp rạch rần vết sẹo trong quá khứ, không cần quan tâm đến tôn nghiêm buồn cười của ba mình, bởi vì chỉ có mọi người đều đau, ba cậu mới có thể nhận thức được là cậu nghiêm túc.

"Con nói cái gì!?" Đồng tử Mục Hướng Dương giãn to, nhiều năm đi qua như vậy, ông không hề nhắc lại người vợ đã qua đời bởi vì trong đó bao hàm sự sỉ nhục mà ông không có cách nào đối mặt.

Năm đó, Mục Hướng Dương vì lợi ích của mình, cơ hồ đã từ bỏ nghĩ cách cứu vợ con mình, mặc kệ bọn họ bọn bắt cóc giết vợ ông, ngược đãi đứa con trai còn đang nhỏ tuổi của mình. Nếu không phải lúc ấy cảnh sát ra tay nhanh, Mục Tiểu Khả cũng đã chết theo mẹ.

Sau đó Mục Tiểu Khả bị câm nhiều năm, cho nên không thể gọi mẹ, sau khi hiểu chuyện, Mục Tiểu Khả biết mẹ chết đi, ba cũng rất đau khổ, cho nên cũng ít khi nhắc tới mẹ mình. Chính là như vậy, người trong nhà họ mục cũng ăn ý mà coi như chưa từng có nữ chủ nhân, ai cũng không đề cập tới, ai cũng không hỏi.

Nhưng Mục Hướng Dương có thể quên, người làm thuê tỏng gia đình có thể không biết, nhưng Mục Tiểu Khả không có khả năng vứt bỏ mẹ mình, cho nên nhiều năm như vậy, người đau lòng vì mẹ, cũng chỉ có một mình Mục Tiểu Khả.

Còn nhà họ Mục, ví dụ như Mục Giai, y hận mẹ Mục Tiểu Khả. Bởi vì Mục Giai là con riêng, đứa con trai sinh ra trước khi Mục Hướng Dương và mẹ Mục Tiểu Khả kết hôn, đứa con ngoài giá thú bị Mục Hướng Dương giấu giếm nhiều năm.

Mục Tiểu Khả còn nhớ rõ tình hình lúc ấy, ba cậu mang về một đứa trẻ lớn hơn mình hai tuổi, không lưu tình mà công khai thừa nhận con trai của mình trong ngày sinh nhật của mẹ Mục Tiểu Khả. Sau đó, ba mẹ liền bắt đầu xảy ra xung đột, tiếp nữa, mẹ và cậu bị bắt cóc, mẹ cậu đã vĩnh viễn rời khỏi cậu.

Nếu không phải Mục Giai xuất hiện, mẹ Mục Tiểu Khả cũng sẽ không cãi nhau cùng ba cậu, cũng sẽ không mang theo cậu rời khỏi Mục gia, càng sẽ không vì vậy mà bị kẻ thù bắt cóc.

Đối với cái chết của mẹ, Mục Tiểu Khả trách Mục Hướng Dương cũng như trách Mục Giai, nhưng sau đó dường như bọn họ lại tận lực chăm sóc mình, cậu nhỏ tuổi cũng chỉ còn hai người là người thân, dần dần, cậu liền hòa hảo với họ như ban đầu, thậm chí còn ỷ lại người anh trai lớn lên quá mức xinh đẹp này.

Nhưng mà đổi lại cậu chỉ nhận được sự tính kế...Cậu không bao giờ muốn chơi trò sắm vai anh em với Mục Giai, cậu không cần để ý mặt mũi của ba nữa, cậu chỉ cần mình sống thật tốt là được!

"Con...Con nói cái gì?" Mục Hướng Dương bị ánh mứt của Mục Tiểu Khả đâm cho bị thương, ông không thể tin được Mục Tiểu Khả còn để ý đến người mẹ đã chết mười năm trước, thậm chí còn muốn kế thừa sự nghiệp của bà, đây là có chuyện gì?

"Con không có hứng thú với chuyện quản lý công ty, cho nên con sẽ không tranh giành gia sản với Mục Giai. Con đã nói với Mục Giai rồi, đồ trong nhà họ Mục con đều không cần, chỉ cần căn nhà mẹ đã để lại. Nhưng Mục Giai nói căn nhà này anh ta cũng muốn lấy đi, anh ta muốn cho con làm gì cũng không thành, để con thành một phế nhân, cả đời chỉ có thể mặc anh ta bài bố."

Mục Tiểu Khả gõ xong những chữ nãy, trực tiếp gửi vào trong group chat ba người trong gia đình, Mục Giai muốn ngăn trở cũng không còn kịp.

"Mục Tiểu Khả, con làm sao vậy, chưa thành niên lại muốn tách khỏi nhà sao?

Mục Tiểu Khả rất bình tĩnh mà tiếp tục nhắn: "Con không có tư cách chia cắt gia đình ngài, con chỉ muốn lấy lại đồ của mẹ thôi. Cái gì con cũng có thể không để bụng, nhưng là đồ của mẹ, một xu một cắc cũng không thể cho người khác."

"Mục Tiểu Khả!"

"Con không ăn nữa, mọi người từ từ dùng." Mục Tiểu Khả giờ tay làm thủ ngữ, cầm lấy ví liền đi.

"Ba, con đuổi theo em ấy." Mục Giai lập tức đuổi theo.

Hai người gặp ở trước kia, Mục Giai trực tiếp kéo Mục Tiểu Khả ra bên ngoài một góc của quan ăn, "Mục Tiểu Khả, sao cậu có thể nói như thế chứ, còn nói những lời giữa chúng ta cho ba, cậu không sợ từ bây giờ ba sẽ không cần cậu nữa sao?"

Mục Tiểu Khả lạnh nhạt đối diện với Mục Giai, "Nếu ông ấy vứt bỏ tôi, tôi vẫn có thể ở nhà mẹ tôi để lại."

"Có ý gì?" Mục Giai hiểu rõ ngôn ngữ của Mục Tiểu Khả, không khỏi cười lạnh, Mục Tiểu Khả lấy đâu ra tự tin có thể lấy được căn nhà kia?

"Anh không hiểu luật pháp luật, tôi là vị thành niên, cha mẹ có trách nhiệm nuôi tôi đến mười tám tuổi, mà căn nhà này là tài sản trước khi kết hôn của mẹ tôi, người có quyền thừa kế cũng là tôi."

Mục Tiểu Khả đẩy Mục Giai ra, "Hy vọng lúc anh làm chuyện xấu thì xem hậu quả pháp luật trước đi, anh đã thành niên rồi."

(Vị thành niên: 16 đến dưới 18, thành niên: 18 tuổi trở lên)

Cuối cùng, Mục Giai vẫn một mình trở lại quán ăn, hai cha con ngồi đối diện nhau không nói gì. Mục Giai có tâm lấy lòng ba, nhưng vài lần gắp đồ ông cho ông đều thấy ông đang nhìn điện thoại, đang xem tin nhắn mà Mục Tiểu Khả nhắn tới.

Sau khi ăn xong ra ngoài, cũng đã đến buổi chiều thời gian họp phụ huynh khối mười hai, Mục Giai đi cùng một đường với Mục Hướng Dương, thấp thỏm hỏi: "Ba, căn nhà kia, là của mẹ Tiểu Khả sao?"

Mục Hướng Dương nhìn về phía Mục Giai, trong ánh mắt tràn đầy bực bội, Mục Giai cúi đầu, biểu hiện thật sự là rất tự trách yếu đuối, "Trước kia con đến thăm Tiểu Khả, con hỏi em ấy con có thể đến đó ở không, cũng không nghĩ nhiều như vậy, có phải con không nên mở miệng không?"

"Không phải ba đã nói với con rồi sao, nếu con muốn ba sẽ sắp xếp chỗ khác cho con, tại sao còn muốn hỏi chuyện này, con thật sự muốn căn nhà kia sao?"

Mục Giai vội vàng xua tay, "Không phải, con...Chỉ là ở trong trường quá buồn, con không có ý khác!"

"Không nói nữa, căn nhà kia mẹ nó đã làm công chứng từ sớm rồi, chỉ có thể là của một mình nó."

Mục Giai lập tức nhíu mày, thế mà những điều Mục Tiểu Khả nói đều là thật! Y cực kỳ không cam lòng, nắm tay nhịn không được mà nắm chặt lại.

Mục Tiểu Khả một mình trở về khu nhà Thế Hoa, bụng thật sự không biết cố gắng mà vang ục ục, cậu vô lực nằm lên sô pha, phát hiện mình không có sức nấu cơm, nhưng mà cậu cũng không thể để mình bị đói.

Lúc này một cơn mưa chợt tới, "Tiểu Khả, em có ở nhà không?" Bên ngoài là giọng của Sở Hàm.

Mục Tiểu Khả liền chạy tới mở cửa, trên mặt có thêm vẻ tươi cười, mở cửa một cái đã bị túi đồ ăn tỏa hương ra tứ phía trở mặt, Sở Hàm cười nâng túi đồ ăn, "Ăn cơm chưa, có muốn ăn không?"

Mục Tiểu Khả dùng sức gật đầu, "Ăn ạ!" 

Sở Hàm liền vào cửa cùng cậu ăn cơm.

"Sao buổi sáng lại không tới trường học?" Phụ huynh và học sinh náo loạn, hơn nữa mấy bạn học còn chuẩn bị biểu diễn, Mục Tiểu Khả vốn gánh vác trách nhiệm chia sẻ kinh nghiệm học tập, nhưng suy xét đến chuyện câu không thể nói được, lúc này mới đổi lại La Gia Mính.

"Cô Trần muốn toàn bộ phụ huynh đều biết đến em, em không tới, thật sự rất đáng tiếc." Kỳ thật đã không còn nhiều lời đồn về chuyện bệnh tâm thần trước kia, nhưng Mục Tiểu Khả không muốn đi, bọn họ làm giáo viên không thể nề hà.

"Còn có hai cây trâm phải thiết kế......" Mục Tiểu Khả nói dối, cậu là không muốn tới lớp học phát sinh xung đột với ba mình.

"Thật vậy sao?"

Sở Hàm cũng không tin, bởi vì anh đã thấy được Mục Giai và Mục Tiểu Khả tranh chấp.

"Thật mà thầy." Mục Tiểu Khả giả cười một chút, ngay sau đó nhịn không được nói hết cho Sở Hàm. "Thầy ơi, nếu người trong nhà đều ngăn cản em làm trâm, em nên làm như thế nào?"

"Vậy phải càng làm tốt hơn, cho bọn họ không còn lời nào để nói." Sở Hàm nói ra rất bình thường, nhưng Mục Tiểu Khả lại có thể nhìn được trong mắt Sở Hàm sự tự tin chói mắt và kiên định.

"Được ạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro