Chap 14: Tôi nhớ em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thêm một lần?" Phó Thanh Hàn dụ dỗ.

Thẩm Ngư nỗ lực giãy giụa: "Làm nữa không dậy nổi. Tôi muốn đi làm...... Toàn đoàn phim đều chờ đâu!"

"Bối Thư Phục mang theo toàn bộ người của đoàn phim đi tắm suối nước nóng."

Thẩm Ngư không tin: "Đừng điêu, ông ấy nào có ngần ấy tiền."

"Tôi có."

Thẩm Ngư sửng sốt.

Phó Thanh Hàn khẽ hôn xương quai xanh tinh xảo của cậu "Em hôm nay đi phim trường cũng không có ai đóng phim, không bằng ở khách sạn bồi tôi."

Hóa ra là sớm có dự mưu......

Thẩm Ngư một lần nữa đem thân mình ngã vào trên giường: "Anh tối hôm qua vào phòng tôi kiểu gì?"

"Tôi nhờ dì dọn phòng mở hộ."

Đây là lý do lúc trước cậu dùng để lừa gạt Phó Thanh Hàn, Thẩm Ngư nghe xong mắt trợn trắng: "Lừa được ai?"

Phó Thanh Hàn cười khẽ, cũng không đùa cậu, thản nhiên nói: "Đây là khách sạn của Phó thị."

Thẩm Ngư vô ngữ: "Cho nên người khác ở phòng thông thường, tôi ở phòng tổng thống, cũng là do anh?"

"Ân hừ." Phó Thanh Hàn nhướng mày, động tác trên tay càng thêm làm càn.

Hắn sao chịu được bạn trai trai nhỏ của mình cùng người khác ở chung một gian phòng.

Huống chi nếu không phải như vậy, hắn nào có cơ hội chui vào ổ chăn Thẩm Ngư.

Ngày hôm sau thời điểm Thẩm Ngư đi đoàn phim, phát hiện tất cả mọi người thần thái sáng láng, chỉ có cậu tinh thần uể oải.

Ôn Vân Hoa vui đùa nói: "Sao quầng thâm mắt lại nghiêm trọng như vậy? Rất giống bị tiểu yêu tinh hút tinh khí."

Thẩm Ngư khóe miệng trừu trừu. Nhớ tới tối hôm qua Phó Thanh Hàn gọi cậu là tiểu yêu tinh, kết quả lão nam nhân sáng sớm sinh long hoạt hổ đi làm, ngược lại là cậu đến đi cũng không vững.

Cũng không biết rốt cuộc ai mới là tiểu yêu tinh hút tinh khí.

Hai người tốt nhất tới liền khởi công, kết quả Thẩm Ngư bởi vì trạng thái không tốt, nghênh đón lần đầu tiên NG.

Thời điểm bị Bối Thư Phục gọi lên, Thẩm Ngư yên lặng thăm hỏi cả nhà Phó Thanh Hàn.

"Cá nhỏ*, cảnh diễn này tôi thấy cậu lý giải chưa tốt, nam chủ chính là trương dương ương ngạnh, cậu sao cứ giống như còn chưa tỉnh ngủ?" Khởi động máy lâu như vậy tới nay, Thẩm Ngư vẫn là lần đầu tiên NG, thái độ Bối Thư Phục đối với cậu còn tính hòa ái.

(*chỗ này Tiểu Ngư nma mình thích để cá nhỏ cho đáng iuuu)

Thẩm Ngư ngáp một cái: "Tôi biết, lại một lần đi."

Bối Thư Phục bỗng nhiên nhớ tới hôm trước trợ lý của Phó Thanh Hàn đột nhiên tìm tới ông, nói mời toàn tổ đi ngâm suối nước nóng, lại thấy Thẩm Ngư hiện giờ mang bộ dáng túng dục quá độ, thoáng chốc minh bạch điều gì, tức khắc thở dài một hơi, như cha già vỗ vỗ vai Thẩm Ngư: "Thật là vất vả cậu."

Thẩm Ngư: ???

Bối Thư Phục tự mình lý giải, "Cậu cũng không dễ dàng, không có việc gì, đừng khẩn trương. Muốn nghỉ ngơi một ngày không?"

"Không cần, thời gian gấp gáp, chúng ta vẫn là tiếp tục đi."

"Thân thể quan trọng, thân thể quan trọng, tương lai đoàn phim chúng ta đều dựa vào cậu."

Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Ngư cảm thấy Bối Thư Phục nhìn mình giống như đang nhìn Thần Tài.

Thẩm Ngư kiên trì vết thương nhẹ không đáng ngại, quay xong hết suất diễn của một ngày.

Bối Thư Phục âm thầm cảm thán Thẩm Ngư ngày đêm làm lụng vất vả, vì đoàn phim này bán nghệ lại bán mình, thật sự là quá không dễ dàng.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Thừa dịp lúc Thẩm Ngư tháo trang sức, Bối Thư Phục lời nói thấm thía tìm cậu tâm sự: "Cá Nhỏ, tuy rằng đoàn phim chúng ta kinh phí không nhiều, nhưng cũng không đến mức để diễn viên chính bán đứng sắc tướng. Kể cả là lão ca đây hiện tại đã không bằng năm đó, nhưng giúp cậu chắn một ít việc còn không phải vấn đề. Bất luận cậu gặp gỡ chuyện gì, đều có thể tìm tôi."

Thẩm Ngư cảm thấy ông não bổ rất nhiều việc lung tung rối loạn: "Ngài đừng lấy ánh mắt xem hoa cúc đại khuê nữ bị chà đạp nhìn tôi......"

Bối Thư Phục cảm động rớt nước mắt: "Đứa nhỏ hiểu chuyện a......"

Hắn cùng Tỉnh Túc ngốc cùng một chỗ lâu rồi, sức tưởng tượng cũng dị thường phong phú.

Thẩm Ngư sợ càng bôi càng đen, đơn giản ngậm lại miệng, tùy Bối Thư Phục miên man suy nghĩ.

Chờ về sau thành đại minh tinh, người muốn bôi đen cậu còn nhiều lắm, coi như Bối Thư Phục trước tiên là để cậu rèn luyện trái tim nhỏ.

Trở lại khách sạn, Phó Thanh Hàn đang ngồi ở bàn làm việc xử lý công tác.

Thẩm Ngư nhìn rương hành lý màu xám bạc bên tủ quần áo, có loại dự cảm bất hảo: "Anh không phải là dọn lại đây đi?"

Phó Thanh Hàn gật gật đầu: "Ân. Vui không?"

Thẩm Ngư đầy đầu óc chỉ có hai chữ "Mông đau": "Vậy anh đi làm kiểu gì bây giờ? Nơi này đi tới Phó thị ít nhất cũng phải hai giờ?"

Phó Thanh Hàn dựa vào ghế, lộ ra một mặt cười nhạt, ôn nhuận như ngọc: "Lộ trình dài cũng không thể thắng được nỗi nhớ của tôi dành cho em."

Lão nam nhân một bộ nói lời âu yếm.

Thẩm Ngư sờ sờ quai hàm: "Ê răng......"

Phó Thanh Hàn đứng dậy đi đến bên người cậu, nghiêm túc lại quan tâm hỏi: "Sâu răng à?"

"Không...... Bị anh ngọt đến...... Anh cứ cái bộ dạng buông lời cợt nhả như vậy, thực dễ khiến người khác cho rằng anh là thật sự thích tôi."

Phó Thanh Hàn cười ý vị thâm trường: "Tôi là thật thích em."

Thẩm Ngư trong một lúc ngắn ngủi đã nghe ra lời của hắn, nhịn xuống cơn xúc động muốn xoay người chạy lấy người, thần sắc giả bộ vừa lòng gật gật đầu: "Đồng chí lão Phó, chính là muốn vứt bỏ ngươi tiết tháo như vậy. Đừng để tình yêu làm bẩn quan hệ bạn giường thuần khiết của chúng ta."

"Chúng ta cũng có thể đem mối quan hệ thăng hoa một chút." Phó Thanh Hàn nhìn xương quai xanh của cậu, nghĩ thầm bạn trai nhỏ vẫn là có chút quá gầy.

Thẩm Ngư đi về phía tủ quần lấy áo tắm dài: "Vậy có thể đi tới hỏa táng tràng, chẳng những có thể thăng hoa, còn có thể thăng thiên."

Đi ngang qua bên người Phó Thanh Hàn, bỗng nhiên bị hắn ôm lấy: "Bảo bối nhi, em nói chuyện như vậy, không có người nào muốn đánh em sao?"

Thẩm Ngư nhướng mày: "Có a, nhưng bọn họ đều đánh không lại tôi. Anh trước buông ra, tôi đi tắm rửa."

"Hay là cùng nhau?" Phó Thanh Hàn vùi đầu bên cổ cậu, trên người Thẩm Ngư hỗn loạn mùi bụi đất cùng mùi mồ hôi nhàn nhạt, lại không làm hắn chán ghét.

"Anh xác định hai ta cùng nhau tiến vào phòng tắm là để tắm rửa?" Thẩm Ngư hỏi hắn.

"Em muốn làm một vài chuyện khác cũng có thể." Phó Thanh Hàn ngữ khí sủng nịch, phảng phất cứ như là Thẩm Ngư mới là người đang cầu hắn lên giường với mình.

Thẩm Ngư trừng mắt nhìn mắt hắn, trước tiến phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau, Phó Thanh Hàn cũng đi vào tới.

Thẩm Ngư ngâm mình giữa bồn tắm vừa định động đậy nhưng cũng lại không động đậy, Phó Thanh Hàn vào nước, nước tắm trong bồn tắm xôn xao tràn ra, chảy vào bên trong ống thoát nước.

Thấy bả vai Thẩm Ngư nhiều thêm một khối xanh tím, Phó Thanh Hàn nhăn lại mày: "Bị thương?"

Thẩm Ngư theo ánh mắt hắn nhìn bả vai mình, nhéo nhéo: "Hôm nay có cảnh diễn đánh nhau, không cẩn thận chạm vào bị thương."

Phó Thanh Hàn ánh mắt trầm xuống. Hắn rất muốn để Thẩm Ngư ngưng diễn, nhưng biết nói như vậy cậu khẳng định sẽ tức giận, liền cùng cậu thương lượng: "Có thể đem cảnh diễn đánh nhau đều xóa không?"

Hắn âm thầm cùng Bối Thư Phục ký hợp đồng đầu tư, lấy thân phận nhà đầu tư yêu cầu xóa rớt toàn bộ cảnh đánh nhau tuyệt đối không thành vấn đề.

Nhưng Phó Thanh Hàn biết nếu mình tự tiện làm như vậy, Thẩm Ngư sẽ không vui vẻ.

Thẩm Ngư quả nhiên không đồng ý: "Vết thương nhỏ này không có là gì. Tôi lần này diễn chính là một hoàng đế tung hoành mọi nơi, cái loại mà có thể ra chiến trường giết địch ấy. Vốn dĩ đã không nhiều cảnh diễn đánh nhau, lại xóa, thế thì còn có ý nghĩa gì?"

Cậu nói đạo lý rõ ràng, Phó Thanh Hàn cũng không đành lòng làm cậu mất hứng, liền không nói thêm cái gì, chỉ là âm thầm phân phó Bối Thư Phục đừng để Thẩm Ngư có bất luận động tác nguy hiểm nào.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Bối Thư Phục hận không thể đem Thẩm Ngư cung phụng, Phó Thanh Hàn tin nhắn vừa đến, ông lập tức suốt đêm tìm tới chuyên gia chỉ đạo võ thuật tham thảo cách bảo đảm an toàn cho những tai họa ngầm trong quá trình quay chụp, bảo đảm không để Thẩm Ngư xảy ra nửa điểm ngoài ý muốn.

Thời gian qua thực mau, chớp mắt Thẩm Ngư đã cùng Phó Thanh Hàn quen biết được một tháng.

Phó Thanh Hàn đối với việc này thực coi trọng: "Bảo bối nhi, kỷ niệm một tháng ngày quen biết nhau, chúng ta nhưng là nên xử lý thật tốt mới đúng."

Thẩm Ngư không biết là do cậu, hay là vấn đề ngữ khí của Phó Thanh Hàn, tổng có cảm giác trọng điểm nhấn mạnh hai "xử lý", đặc biệt là chữ trước.

"Anh xem làm đi. Tôi hôm nay có cảnh đêm phải quay, trở về rồi tính." Thẩm Ngư nói.

Phó Thanh Hàn vốn định trò cũ chi tiền cho toàn bộ đoàn phim nghỉ, chính mình mang theo Thẩm Ngư chúc mừng thật tốt. Nhưng Thẩm Ngư cảm thấy dựa vào cái gì người khác nghỉ ngơi, còn cậu phải chịu thao, liền không đồng ý.

"Không thể sớm một chút trở về sao?" Phó Thanh Hàn hỏi, nghe kĩ tựa hồ còn có điểm u oán.

Thẩm Ngư cảm thấy mình thật ngu ngốc, thế nhưng có thể từ giọng nói Phó Thanh Hàn nghe ra cái này: "Tôi nói Bối Thư Phục quay suất diễn của tôi trước, quay xong liền trở về."

Bạn trai nhỏ trong lòng còn biết nhớ thương mình, Phó Thanh Hàn thật cao hứng: "Tôi chờ em."

Hắn đưa Thẩm Ngư đến phim trường, xe dừng lại, hai người triền miên trong chốc lát mới kết thúc nụ hôn, Thẩm Ngư xoa miệng xuống xe.

Hồi lâu vẫn chưa nghe thấy phân phó, tài xế sau tấm chắn hỏi: "Phó tổng, chúng ta đến công ty sao?"

Phó Thanh Hàn liếc mắt thấy một chiếc xe khác trong kính chiếu hậu, lộ ra một nụ cười không rõ ràng: "Không, chờ một chút."

Cố Thâm nhìn chiếc xe phía trước kia vẫn luôn bất động, tâm sinh khí, phân phó Úc Tùng: "Cậu đi làm xe kia tiến lên phía trước nhường đường."

Úc Tùng thực khó xử: "Bọn họ cố tình ở đó, khả năng sẽ không đồng ý dịch xe đi?" Chủ yếu là hắn nhận ra được đó là xe Phó Thanh Hàn.

Cố Thâm trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Nơi này có cổng sau không?"

"Có." Úc Tùng lập tức thay đổi đầu xe, tránh đi Phó Thanh Hàn, đi qua một chiếc cổng khác của phim trường.

Những cảnh quay diễn bên trong thành Trường An đã hoàn thành tương đối, còn thêm bốn năm ngày nữa là có thể kết thúc. Thẩm Ngư diễn xong cảnh đầu diễn, ở trên ghế nằm chợp mắt.

Thời tiết đầu thu, trời vẫn là có chút nóng.

Ôn Vân Hoa cầm hai cái quạt cầm tay nhỏ đi đến bên người Thẩm Ngư, đưa cho cậu một cái: "Sao sáng tinh mơ lại cứ ngáp liên miên? Trời nóng như vậy cũng ngủ được?"

Thẩm Ngư hưởng thụ hơi mát từ chiếc quạt nhỏ, cảm thán nói: "Em cảm giác mình già rồi." Bằng không vì sao cùng là ăn với ngủ giống nhau, Phó Thanh Hàn so với cậu tinh thần tốt hơn nhiều? Rõ ràng tối hôm qua Phó Thanh Hàn bỏ nhiều sức lực hơn.

Ôn Vân Hoa cười nhạo: "Chờ em thật sự già rồi, sẽ biết tuổi thiếu niên đáng quý. Mới hai mươi tuổi đầu, sao cứ như thương xuân thu buồn vậy?"

Thẩm Ngư nghĩ nếu không phải như vậy, kia cậu nhất định là bị Phó Thanh Hàn ép khô. Bằng không vì cái gì mấy ngày gần đây đều buồn bã ỉu xìu?

"Có điểm đói bụng, giúp tôi lấy chút đồ ăn đi." Thẩm Ngư nói với trợ lý.

Phó Thanh Hàn tìm cho cậu xe bảo mẫu cùng trợ lý, Thẩm Ngư cũng không lãng phí, nên sai sử thì sẽ sai sử.

"Không ăn cơm sáng sao?" Ôn Vân Hoa hỏi.

"Ăn rồi, nhưng lại đói bụng."

"Em gần nhất ăn uống thực tốt nha, anh thấy em ăn so với trước kia nhiều hơn. Có phải rời đi quản thúc của cao tầng Tinh Thần, cảm giác bên ngoài không khí đều là ngọt?" Ôn Vân Hoa cười hỏi.

"Anh vừa nói như vậy, giống như cũng có chút." Thẩm Ngư theo y nở nụ cười.

Bởi vì trong chốc lát còn phải tiếp tục quay chụp, hai người đều ăn mặc diễn phục dày nặng. Trợ lý bưng trái cây lại đây, Thẩm Ngư vui vui vẻ vẻ ăn lên.

Bỗng nhiên, một người từ cửa đi tới.

Thẩm Ngư thoáng chốc hết muốn ăn.

Nhìn Cố Thâm bước nhanh đi tới, Ôn Vân Hoa đang cùng Thẩm Ngư ăn thanh long nhíu mày: "Anh ta sao lại tới?"

Hết chương 14.

---------------

Nhu: Nhớ vote cho cháu ạ^^. Xin lỗi cả nhà vì sự lười biếng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro