Chương 15: Mang thai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi có lời muốn nói riêng với Thẩm Ngư, có thể nhường một chút không?" Tuy rằng là dò hỏi, nhưng giọng nói Cố Thâm lại mang theo mệnh lệnh không được phép cự tuyệt.

Thẩm Ngư hơi hơi gật đầu, Ôn Vân Hoa cùng những người khác lúc này mới rời đi.

Cố Thâm ngồi xuống bên cạnh cậu, giống như đang nói chuyện phiếm: "Mấy ngày nay thế nào?"

"Đoàn phim có nhiều tai mắt như vậy, anh còn không biết sao?" Thẩm Ngư dám chắc là Cố Thâm sắp xếp người đại diện.

"Anh là vì muốn tốt cho em." Cố Thâm nói.

Thẩm Ngư cười nhạo: "Thôi đi, anh cho rằng tôi sẽ còn tin? Có rắm mau đánh*."

(*có chuyện mau nói)

Cố Thâm giương mắt quét quanh bốn phía, những người đang sôi nổi rình coi bọn họ thu hồi ánh mắt. Hắn lúc này mới nói: "Đưa tiền."

Thẩm Ngư buổi sáng bị Phó Thanh Hàn tẩy não quá nghiêm trọng, đầy đầu óc đều là việc này, buột miệng thốt ra: "Tới chúc mừng tôi và Phó Thanh Hàn?"

Cố Thâm sắc mặt khó coi: "Không liên quan tới hắn ta. Anh tới đưa em sinh hoạt phí."

"Hai ngàn tệ a? Tiểu gia tôi hiện tại chướng mắt, anh lấy về mà tích cóp đi thôi, giữ cho mình mà tìm một miếng đất tốt xây mộ." Thẩm Ngư buông lời tổn thương người ta một chút cũng không lưu tình.

Từ một tháng trước tiền tiêu vặt của Thẩm Ngư đã có hai mươi vạn, Cố Thâm biết cậu vẫn luôn chê hai ngàn tệ ít, trầm giọng nói: "Anh đã nói rồi, nếu em tiền không đủ tiêu, lúc nào cũng có thể tìm anh mà lấy."

Thẩm Ngư cười nhạo: "Anh bớt tới trước mặt tôi làm bộ làm tịch."

"Anh là thiệt tình."

Thẩm Ngư cảm thấy ghê tởm: "Anh nếu là có nửa phần thiệt tình với tôi, trên đời liền sẽ không xuất hiện người tên Thẩm Ngư này. Tinh Thần vốn nên là của tôi, anh đoạt nó đi từ trong tay tôi rồi. Năm đó chúng tôi ngốc, giữ không được gia nghiệp là tôi xứng đáng. Hiện tại nhờ phúc của anh, tôi được Phó Thanh Hàn bao dưỡng. Trong thẻ anh ta cho tôi không chỉ có hai ngàn, tôi không thiếu hai ngàn tệ anh bố thí."

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Cố Thâm nghe thấy tên Phó Thanh Hàn liền cảm thấy chói tai: "Anh biết em trách anh năm đó lừa em, nhưng anh nói đều là lời nói thật. Ba em, anh trai em đều không phải người ngốc, sao có thể tùy ý một người ngoài như anh nắm giữ Tinh Thần? Nếu để một trẻ vị thành niên như em khống chế công ty, em biết sẽ khiến cho bao nhiêu người mơ ước sao?"

Thẩm Ngư mất kiên nhẫn từ ghế nằm đứng lên: "Tôi hiện tại thành niên, anh có thể đem Tinh Thần trả lại cho tôi."

Cố Thâm trầm mặc.

Thẩm Ngư hừ lạnh một tiếng muốn rời khỏi. Khi đi ngang qua bên cạnh Cố Thâm, bỗng nhiên bị hắn bắt được tay.

Cố Thâm như là đã hạ quyết tâm rất lớn: "Nếu...anh đem Tinh Thần cho em...em trở lại bên anh được không?"

Thẩm Ngư dùng sức rút tay mình về: "Đừng nói ai oán như vậy, làm đến mức để người khác cho rằng giữa chúng ta từng có cái gì vậy. Anh cho rằng tôi vẫn là đứa ngốc 17 tuổi sao? Anh nói gì cũng tin?"

"Anh là nghiêm túc. Chúng ta kết hôn, anh đem Tinh Thần trả cho em." Cố Thâm nói.

"Sau đó lại làm tôi 'ngoài ý muốn' tử vong, như vậy là anh có thể danh chính ngôn thuận kế thừa di sản của tôi? Anh nằm mơ!" Thẩm Ngư nhớ tới chuyện cũ mình bị lừa mất Tinh Thần liền phát hỏa, giơ tay liền hướng trên mặt Cố Thâm một quyền.

Cố Thâm theo bản năng né tránh, vô ý giẫm lên vạt áo diễn phục của Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư vồ hụt không giữ được trọng tâm, hướng phía trước ngã nhào.

Thân mình cậu mất đi cân bằng, nghiêng phía trước chính là cây cột. Bởi vì buồn bực, một quyền này của Thẩm Ngư sức lực rất lớn, dẫn tới cả người lao đi lực đạo cũng lớn, một chốc thu lại không kịp.

Trong chớp nhoáng, cậu ngã nhào vào cây cột.

Một tiếng trầm vang, chỉ là nghe thấy khiến cho người ta cảm thấy đau.

Giây tiếp theo, thân mình Thẩm Ngư ngã xuống.

Cố Thâm kinh hãi: "Thẩm Ngư!"

Hắn duỗi tay muốn đỡ cậu, ai ngờ có người trước hắn một bước ôm lấy Thẩm Ngư.

Cố Thâm kinh ngạc, ngẩng đầu trông thấy Phó Thanh Hàn ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt làm hắn cảm thấy tim đập nhanh.

Thẩm Ngư ngã đến đầu váng mắt hoa, trước khi mất đi ý thức chỉ kịp cảm thán một tiếng xui xẻo, thế mà lại tự mình làm mình ngã đến hôn mê.

Phó Thanh Hàn vừa thấy liền nóng nảy, cái gì cũng không rảnh lo, bế cậu lên hướng ra bên ngoài: "Cố Thâm, tôi trở về lại tính sổ với cậu!"

Cố Thâm đờ người trong chớp mắt, sau đó cũng lập tức đuổi theo.

Trong bệnh viện, Thẩm Ngư bị đưa vào phòng cấp cứu.

Phó Thanh Hàn canh giữ ở ngoài cửa, khuôn mặt xưa nay tự phụ đạm mạc hiện lên vẻ nôn nóng chưa từng có.

Cố Thâm đuổi theo sau hắn cũng tới rồi, nhìn đèn phòng giải phẫu thần sắc hắn nôn nóng lại bàng hoàng.

Thẩm Ngư tuyệt đối không thể xảy ra chuyện...

Nếu không mấy năm nay hắn nỗ lực là vì cái gì......

Cố Thâm đầu óc thực loạn, mở danh bạ di động lục từ đầu tới đuôi thế nhưng tìm không thấy một người nào có thể giúp hắn.

Bỗng nhiên hắn bị người nhéo cổ áo xách lên, đột ngột quăng ngã đến trên tường.

Trên lưng truyền đến đau đớn kịch liệt, Cố Thâm hít ngược một hơi khí lạnh, nhìn Phó Thanh Hàn biểu tình thô bạo, trái tim đè ép bất mãn trở tay đẩy hắn ra, lại không nghĩ rằng thất bại.

Giây tiếp theo, hắn bị Phó Thanh Hàn đánh một quyền.

"Đây là vì Thẩm Ngư đánh." Phó Thanh Hàn lạnh lùng nói.

Úc Tùng sốt ruột: "Phó tổng! Thẩm thiếu gia té ngã không phải do Cố tổng đẩy!"

"Vậy thì đánh hắn một quyền cũng không lỗ." Phó Thanh Hàn lãnh mắng.

Úc Tùng còn muốn biện giải, Cố Thâm duỗi tay ngăn lại, lắc lắc đầu. Hắn còn đang muốn nói cái gì, cửa lớn phòng giải phẫu mở ra, Phó Thanh Hàn ném hắn xuống chạy tới: "Thẩm Ngư thế nào?"

"Người bệnh không có việc gì, chính là không cẩn thận ngã ngất xỉu. Hiện tại người đã tỉnh. Vị nào là người nhà người bệnh?" Hộ sĩ nói.

"Là tôi." Phó Thanh Hàn cùng Cố Thâm lên tiếng.

Hai người không vui liếc nhau, Phó Thanh Hàn trước một bước lên tiếng: "Tôi là vị hôn phu của em ấy."

Cố Thâm đè nặng đáy lòng khó chịu, chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, không phục cường điệu: "Tôi là anh trai em ấy."

Phó Thanh Hàn phát ra một đạo giọng mũi khinh miệt.

Lúc này anh trai rõ ràng không có ích bằng vị hôn phu, hộ sĩ hướng Phó Thanh Hàn cười: "Chúc mừng ngài, người bệnh đã mang thai một tháng."

Phó Thanh Hàn khiếp sợ.

Cố Thâm khiếp sợ.

Phó Thanh Hàn trên mặt vui sướng nở rộ: "Thật sao?"

Hộ sĩ cười gật đầu: "Đúng thế, đứa nhỏ thực khỏe mạnh, nếu như không yên tâm, có thể cho người bệnh nằm viện quan sát một ngày."

"Được." Phó Thanh Hàn nhìn thấy Thẩm Ngư được đẩy ra, tránh đi hộ sĩ đi qua đi, quan tâm hỏi, "Cảm thấy thế nào?"

Thẩm Ngư nằm ở trên giường bệnh vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Mẹ nó!

Thế mà lại mang thai...

Nam giới tuy rằng có thể mang thai, nhưng so với nữ giới, xác suất mang thai rất thấp. Đặc biệt là Thẩm Ngư trước kia đã làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân, biết mình không phải thể chất dễ mang thai, bởi vậy phía trước cũng không có làm công tác tránh thai. (Nhu: bậy quá nha con:))))

Hiện tại tâm tình của cậu thật là... chó má...

Cậu thực sự một chút cũng không muốn sinh con.

Tên chó má bị cậu mắng ở bên giường cậu vẫy đuôi: "Bảo bối nhi, em biết em mang thai sao?"

Chung quanh trừ bỏ nhân viên y tế ra, còn có đám người Bối Thư Phục từ đoàn phim theo tới, Thẩm Ngư hiện giờ lại bị Phó Thanh Hàn hỏi một câu mang thai, cảm giác như bị xử tội trước mặt mọi người.

"Biết, không có việc gì, đưa tôi về phòng bệnh." Thẩm Ngư vẻ mặt lạnh nhạt. Cậu vừa mới ở phòng giải phẫu khiếp sợ qua, ầm ĩ qua, đề nghị muốn phá thai.

Đương nhiên phá thai không thành công, bác sĩ khuyên cậu bình tĩnh bình tĩnh.

Phó Thanh Hàn chỉ cho là cậu ngượng ngùng, tâm tình mỹ lệ đưa Thẩm Ngư về phòng bệnh.

Bối Thư Phục tâm tình phức tạp cùng đi theo.

Phó Thanh Hàn là con trai độc nhất của Phó thị, mang thai con hắn tương đương với nửa cái chân rảo bước tiến vào hào môn. Lại xem Phó Thanh Hàn cao hứng như vậy, hắn nhất định thực chờ mong đứa nhỏ này, kia Thẩm Ngư rất có khả năng làm hào môn quý phu.

Là bạn bè, Bối Thư Phục thay Thẩm Ngư cảm thấy có một loại cảm giác vui mừng.

Nhưng...

Thẩm Ngư mang thai còn đóng phim thế nào!

Ông tốn thật nhiều công sức chuẩn bị 《 Thịnh cổ vương triều 》 làm sao bây giờ!

Phải! Làm! Sao!

Bối Thư Phục là vui mừng quá đến mức sắp điên rồi.

Hắn cảm giác cây rụng tiền của mình mang theo trái cây vàng nhổ tận gốc dịch đi hố khác.

Cố Thâm sững sờ tại chỗ, lúc trước đầu óc còn lộn xộn, giờ phút này chỉ còn lại trống rỗng.

Vậy mà lại mang thai......

Em ấy sao có thể mang thai con của người khác!

Những người khác sôi nổi đi theo Thẩm Ngư vào phòng bệnh, chỉ có hắn cùng Úc Tùng đứng ở tại chỗ.

Cố Thâm rũ đầu, thần sắc âm trầm.

Úc Tùng không đành lòng khuyên nhủ: "Cố tổng, nếu không hay là thôi bỏ đi... Dù sao hiện tại Thẩm thiếu gia cũng không cách nào lấy đi Tinh Thần, kể cả Phó tổng có giúp cậu ấy cũng không dược..."

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

"Cậu thì biết cái gì!" Cố Thâm lạnh lùng mắng một tiếng, sắc mặt xanh mét đi về phía ngược lại với phòng bệnh Thẩm Ngư.

Trong phòng bệnh, Thẩm Ngư sắc mặt như sương tiếp nhận lời chúc của mọi người.

Bối Thư Phục vừa muốn nói tới bộ phim, Phó Thanh Hàn liền thỉnh ông đi ra ngoài, không lưu tình chút nào đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Ngư bực bội đem chăn trùm qua đầu, mỗi một lỗ chân lông đều viết không vui.

Phó Thanh Hàn từ lúc bắt đầu hưng phấn tới khi bình tĩnh lại, nhận thấy được Thẩm Ngư quá mức an tĩnh, thử hỏi: "Mang thai không vui sao?"

"Không vui." Thẩm Ngư rầu rĩ nói.

Phó Thanh Hàn ngoài ý muốn, nhưng thực mau cũng hiểu cho cậu: "Có phải cảm thấy mình còn nhỏ, chưa đến tuổi sinh con không?"

"Ân..." Thẩm Ngư lên tiếng, cũng không chỉ là bởi vì như vậy, không nghĩ tới sinh con là một chuyện, không nghĩ tới sinh con cho Phó Thanh Hàn là một chuyện khác.

Phó Thanh Hàn cách chăn hôn cậu một chút: "Vui mừng không phải càng tốt hơn sao? Con sinh ra không để em phải chăm, tất cả đều để tôi làm, em chỉ cần sinh bảo bảo ra là tốt rồi."

Thẩm Ngư hừ một tiếng: "Trước khi sinh đều nói như vậy, sinh xong thì lại mang bộ mặt khác."

"Sẽ không, tôi bảo đảm." Phó Thanh Hàn bắt được tay cậu lộ ở ngoài chăn, ở trên mu bàn tay cậu hôn xuống một cái, "Nhà chúng ta còn mời không nổi bảo mẫu trông trẻ hay sao?"

Thẩm Ngư khinh thường "Thích" một tiếng: "Đem con ném cho bảo mẫu rồi mặc kệ là được? Anh cũng mặc kệ sức khỏe thể xác và tinh thần của con luôn sao?"

"Chăm, em cùng con tôi đều chăm. Tôi bảo đảm mỗi ngày đều dành thời gian cùng hai người." Phó Thanh Hàn ôn nhu dỗ người.

Trong chăn dưỡng khí không đủ, Thẩm Ngư nhô đầu ra hít thở luồng không khí mới, nhìn lên sườn mặt anh tuấn của Phó Thanh Hàn, câu kia "Tôi muốn phá thai" không có thể nói khỏi miệng, xụ mặt hỏi: "Về sau tiền sữa bột ai trả?"

"Tôi trả."

"Đầy bỉm ai thay?"

"Có bảo mẫu......" Phó Thanh Hàn nói dở mới ý thức được câu trả lời này toi mạng, vội sửa miệng, "Tôi thay!"

Thẩm Ngư nhìn hắn liếc mắt một cái, lại hỏi: "Học hành ai phụ đạo?"

Phó Thanh Hàn rút ra kinh nghiệm, không dám nói mời gia sư, không chút do dự trả lời: "Tôi phụ đạo."

"Có vấn đề về tâm lý ai khai thông?"

"Tôi khai thông."

"Về sau lớn lên phản nghịch, ai đánh?"

"Tôi đánh" hai chữ vừa định buột miệng thốt ra, Phó Thanh Hàn ý thức được này lại là bạn trai nhỏ thiết lập bẫy rập cho hắn, cơ trí nói: "Đánh con không tốt, dạy dỗ từ từ. Em yên tâm, con sinh ra lớn lên, tôi đều cân hết."

"Anh cho rằng anh là kèn xô na sao?"

Phó Thanh Hàn bị cậu chọc cười: "Mười tháng này em an tâm dưỡng thai đi. Muốn cái gì đều nói cho tôi, tôi tới làm."

Vẫn là không muốn sinh a...

Thẩm Ngư nội tâm giãy giụa, lại lần nữa dùng chăn che lại đầu.

Lúc ấy tình huống khẩn cấp, Phó Thanh Hàn liền đem Thẩm Ngư đưa đến bệnh viện gần nhất. Hắn luôn luôn chọn thứ tốt nhất, thấy Thẩm Ngư không có việc gì liền liên hệ với bác sĩ quen, vì cha con Thẩm Ngư tính toán kế hoạch về sau.

Thẩm Ngư một mình nằm trong phòng bệnh, nghe được tiếng bước chân vang lên, tưởng Phó Thanh Hàn đã trở lại, không chút suy nghĩ liền nói: "Con mang họ tôi."

Cố Thâm trầm mặc một chút, hỏi: "Không xoá sạch sao?"

Nghe được là hắn, Thẩm Ngư đang nhắm mắt chợp mắt đột nhiên mở mắt ra.

Hết chương 15

---------------------------

Nhu: chúng bạn nhớ vote cho cháu nhé<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro