Chương 16: Người gặp việc vui, tâm tình sảng khoái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh tới làm gì?" Thẩm Ngư lạnh mặt từ trên giường ngồi dậy, thần sắc đề phòng nhìn Cố Thâm.

"Đứa trẻ không thể giữ." Cố Thâm nói.

"Lại không phải là con của anh, ép bức cái gì?"

Cố Thâm đi đến đuôi giường cậu, thấy Thẩm Ngư nhíu mày, liền nhẫn nhịn không đi tiếp lên phía trước. Hắn liếc mắt ra cửa, xác định Phó Thanh Hàn không ở phía sau, hỏi Thẩm Ngư: "Em có phải đã quên ba em chết như thế nào?"

Thẩm Ngư cọ một tiếng từ trên giường dựng thẳng lên: "Anh còn dám nói? Làm bọn họ tức chết chưa đủ, còn muốn làm tôi tức chết sao?"

"Làm bọn họ tức chết là Phó thị." Cố Thâm lạnh lùng nói, "Là Phó thị cướp mất nguồn tiêu thụ nước ngoài của Tinh Thần, làm Tinh Thần hàng hóa chồng chất ở bến tàu không cách nào bán ra cũng không cách nào xoay sở, cuối cùng toàn bộ hạng mục bị đánh sập, lỗ sạch vốn. Là Phó thị lừa đi miếng đất kia từ trong tay Thẩm Tinh với giá thấp, khiến cho cậu ấy tài chính thiếu thốn, buộc cậu ấy tự sát......"

"Anh câm miệng!" Thẩm Ngư lạnh giọng cắt ngang hắn, cho dù những việc này đã qua đi rất nhiều năm, nhưng một khi nhắc tới, bi thương thật lớn vẫn như sóng thần vọt tới cắn nuốt cậu.

Thân mình cậu hơi hơi phát run, nhớ tới thời gian không đến hai năm cậu lần lượt tiễn cha cùng anh trai. Từ đây thế giới rộng lớn như vậy cũng chỉ còn lại có cậu lẻ loi một mình.

Cố Thâm lại nhìn phía cửa không có người, ngược lại đối Thẩm Ngư nói: "Làm ba em tức chết, bức tử anh trai em không phải tôi, là Phó thị, Phó Thanh Hàn Phó thị, là Phó Thanh Hàn làm em trở thành cô nhi. Thần Thần, những người năm đó đều biết. Hiện tại tiếp cận Phó Thanh Hàn, em dám nói mình không có vài phần ý niệm muốn báo thù?"

"Không có Thẩm Thần, nơi này chỉ có Thẩm Ngư." Thẩm Ngư thanh âm hơi hơi nghẹn ngào, thần sắc cứng đờ, "Thị phi trắng đen lòng tôi rõ ràng, không cần anh phải tới nơi này châm ngòi. Trước khi tôi đánh anh, cút cho tôi." Cậu chỉ hướng cửa.

Cố Thâm không cam lòng: "Chẳng lẽ em muốn cho con mình nhận giặc làm cha?"

"Con tôi anh quan tâm cái rắm! Cút!" Thẩm Ngư rống giận.

Cố Thâm không cam lòng nhìn cậu một hồi lâu mới xoay người rời đi.

Thời điểm đi ngang qua quầy hộ sĩ, hắn nghênh diện đụng phải Phó Thanh Hàn.

Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, Phó Thanh Hàn xưa nay thần sắc đạm mạc, giờ phút này đi đường mặt cũng mang xuân phong, liền nhìn Cố Thâm cũng không đến mức không vừa mắt.

"Cậu sao lại ở chỗ này?" Hắn hỏi.

"Tôi tới xem Thẩm Ngư." Cố Thâm không phải rất muốn thấy hắn.

Phó Thanh Hàn sắc mặt mỉm cười, gấp không chờ nổi phun ra hai chữ: "Cùng vui."

Cố Thâm cũng không nghĩ đi chúc mừng hắn: "......"

Không đợi Cố Thâm nói thêm cái gì, Phó Thanh Hàn xách theo hộp đồ ăn thơm ngào ngạt đi vào phòng bệnh.

Thẩm Ngư bởi vì mang thai mà tâm tình hạ xuống, vừa mới nghe xong Cố Thâm nói lời vô nghĩa càng bực bội hơn. Nghe được tiếng bước chân tới, cậu tưởng Cố Thâm đi rồi lại quay lại, không chút suy nghĩ bắt lấy gối đầu ném qua: "Biến!"

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Này đương nhiên không làm Phó Thanh Hàn bị thương, hắn tiếp được gối đầu, quét mắt tới Thẩm Ngư còn nằm ở trên giường, ôn hòa hỏi: "Sao lại giận giữ như vậy?"

Nghe được thanh âm của hắn, Thẩm Ngư sửng sốt. Cậu ngồi dậy, trông thấy là Phó Thanh Hàn, lại bò về trên giường.

Phó Thanh Hàn đi lên trước, đem hộp cơm tình yêu nóng hầm hập đặt trên tủ đầu giường: "Hôm nay thời gian ít ỏi, em ăn trước đồ lót lót dạ. Về sau muốn ăn cái gì lại nói với tôi, tôi kêu người làm cho em."

Hắn nhận lấy gối mềm trên tay Chung Trạch lót ở sau người Thẩm Ngư, đồng thời hỏi, "Có phải Cố Thâm lại tới làm em tức giận không?"

Thẩm Ngư nhìn hắn không nói lời nào, đầy đầu óc đều là lời nói của Cố Thâm.

Sau khi biết được gương mặt thật của Cố Thâm, cậu liền không tiếp tục ngây thơ tin lời Cố Thâm nói. Nhưng là Thẩm Ngư âm thầm điều tra sâu hơn, phát hiện từ khi Tinh Thần bắt đầu suy bại, đích xác liên quan tới Phó thị.

Phó Thanh Hàn bị cậu nhìn đến không hiểu ra sao: "Làm sao vậy?"

Thẩm Ngư xoa xoa đầu tóc lộn xộn của mình, lắc đầu: "Không có việc gì."

Mặc kệ nó, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền. Cậu đã sớm biết thân phận Phó Thanh Hàn, Phó Thanh Hàn cũng không tránh khỏi đã tra ra thân phận cậu.

Nhưng tầng cửa sổ giấy này còn chưa có bị đâm thủng đâu?

Một khi đã như vậy, vậy một ngày làm hòa thượng đánh chuông đủ một ngày, trước hết cứ an tâm mấy ngày làm chim hoàng yến của Phó đại tổng tài cái đã.

Thẩm Ngư bò dậy ăn cơm, đồng thời nói: "Con cùng họ với tôi."

Phó Thanh Hàn ngây ra một lúc, đưa đũa cho cậu: "Được."

Thẩm Ngư ngoài ý muốn: "Chuyện này anh cũng đồng ý sao?" Đại gia tộc này đó không phải để ý nhất là người kế thừa dòng họ sao?

Phó Thanh Hàn nói đến vui vẻ: "Không cùng họ với tôi thì con không phải con tôi nữa à."

Hắn nguyên bản còn lo lắng Thẩm Ngư kiên trì muốn phá thai, nghe cậu đề cập đến vấn đề họ của đứa con liền biết Thẩm Ngư đã bắt đầu tiếp thu chuyện này, cũng đồng ý sinh con.

Hiện tại ổn định Thẩm Ngư, đem đứa con giữ được mới quan trọng.

Cùng họ với ai còn quan trọng để đem ra so sánh sao?

Đây căn bản không được coi là một vấn đề.

Buổi chiều Thẩm Ngư được đưa đến bệnh viện tư nhân tốt nhất Lương Thành, về sau tất cả những thủ tục khám chữa bệnh của cậu đều được bệnh viện này phụ trách.

Bị nhân viên y tế hỏi han ân cần nửa ngày, Thẩm Ngư cảm giác đãi ngộ của mình cũng phải đạt tới quốc bảo làm chuẩn.

Nguyên bản ngày hôm sau là có thể xuất viện, nhưng Phó Thanh Hàn kiên trì phải để cậu làm kiểm tra, bởi vậy lại ở lại một ngày.

Không có nam chính, tiến độ quay chụp《 Thịnh cổ vương triều 》toàn bộ đều bị kéo chậm.

Bối Thư Phục khổ nói không nên lời, ai bảo Thẩm Ngư là người của kim chủ.

Ông chỉ có thể chạy tới tố khổ cùng Ôn Vân Hoa.

Ôn Vân Hoa cũng thực bất đắc dĩ: "Bằng không chúng ta trước tiên đem xuất diễn của những người khác quay chụp trước, chờ Thẩm Ngư sinh xong rồi, lại quay em ấy?"

"Quay chụp cần phải liên tục, toàn bộ trong quá trình quay chụp còn sẽ tiến hành một loạt điều chỉnh. Bổ sung chụp một hai cảnh còn được, sao có thể quay bổ sung toàn bộ? Thẩm Ngư là nam chính, suất diễn của cậu ấy sao có thể bổ sung?"

Phó đạo diễn to gan nói: "Bằng không tính tới hiện tại tiến độ còn không nhiều lắm, chúng ta đổi diễn viên chính?"

"Ai có thể diễn tốt được như cậu ấy?" Bối Thư Phục đầu tiên phản đối, trong lòng còn nhớ mãi Phó Thanh Hàn đầu tư ban đầu.

Nghĩ tới nghĩ lui, ông mang theo giỏ trái cây cùng Ôn Vân Hoa đi bệnh viện thăm Thẩm Ngư.

Nhìn đến Thẩm Ngư còn đang ôm kịch bản nghiên cứu cẩn trọng, Bối Thư Phục cảm động nước mắt sắp tuôn rơi: "Cá a, lão ca vẫn biết trong lòng cậu có đoàn phim. Khi nào có thể trở về quay chụp? Giang sơn Đại Hạ còn chờ cậu kế thừa đâu!"

Thẩm Ngư liếc mắt ý bảo ông nhìn bụng mình: "Tôi cảm thấy bắt lấy Giang sơn Phó thị càng thực tế hơn."

Bối Thư Phục giả mù sa mưa nước mắt nháy mắt không có, xụ mặt hỏi: "Cho nên vai diễn này cậu không định diễn nữa?"

"Tôi nhưng thật ra muốn diễn, Phó Thanh Hàn không đồng ý." Thẩm Ngư nhắc tới việc này cũng mang một bụng lửa giận.

Phó Thanh Hàn cái gì cũng đều theo ý cậu, duy nhất chuyện vmang thai đóng phim này nói cái gì cũng không đồng ý.

Ôn Vân Hoa nhưng thật ra hiểu được: "Em hiện tại mang thai, đúng là cần phải để ý một chút. Tâm tình Phó tổng anh có thể hiểu, nhưng... Thẩm Ngư em giấu cũng thật tốt! Em từ khi nào thì cùng Phó tổng giao lưu?"

Y còn vẫn luôn cho rằng kim chủ sau lưng Thẩm Ngư là Cố Thâm!

Bối Thư Phục thực ghét bỏ: "Cậu đây là đã bỏ qua bao nhiêu thứ vậy? Bọn họ nhãi con cũng đã có! Hiện tại vấn đề là phim của tôi phải làm sao bây giờ? Vì bộ phim này tôi nhưng đã đem cả tài sản nhà mình ném vào đi! Cá a, bộ phim này nếu là nằm liệt giữa đường, lão ca tôi liền phải ngủ ngoài đường cái..."

"Ngài đừng nhìn tôi như vậy... Muốn trách thì trách tên nhãi con này." Thẩm Ngư đẩy nồi đẩy sạch sẽ.

Bối Thư Phục tưởng tượng đến người cha một tay che trời kia của tên nhóc con này, muốn dỗi cũng chẳng dám dỗi, chỉ có thể ngửa mặt lên trời thét dài: "Chẳng lẽ Bối Thư Phục tôi từ nay về sau không nơi lưu lạc?"

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Thẩm Ngư che lại lỗ tai, không muốn bị tạp âm của ông tra tấn: "Qua hai ngày Phó Thanh Hàn muốn xuất ngoại bàn thương vụ, ít cũng phải đi mười ngày nửa tháng. Hắn đi tôi liền trở lại đoàn đóng phim. Trì hoãn hai ngày không tính nghiêm trọng, tổn thất bao nhiêu tôi đem tiền túi của mình bù lại."

—— đương nhiên là dùng thẻ của Phó Thanh Hàn rồi, ai bảo đây là bởi vì nhãi con của hắn gây ra.

Được an ủi như vậy, Bối Thư Phục ngay lập tức có loại cảm giác chờ được mây tan thấy trăng sáng rộng mở, gắt gao nắm lấy tay Thẩm Ngư: "Anh liền biết không nhìn lầm người! Anh chờ cậu! Trở về liền quay cảnh của người khác trước, Phó tổng vừa đi cậu liền tới!"

"Đi nơi nào?" Giọng nói Phó Thanh Hàn bỗng nhiên vang lên, làm ba người trong phòng bệnh khiếp sợ.

Thẩm Ngư ba người hai mặt nhìn nhau, đều thực chột dạ.

"Không có gì, liền nói Bối đạo tới thăm, anh vừa đi ông ấy liền tới rồi." Thẩm Ngư dẫn đầu nói dối.

Hai người còn lại liên tục gật đầu: "Đúng vậy, chính là như vậy."

Phó Thanh Hàn nhướng mày: "Chính là tôi đã sớm đi rồi, hiện tại mới trở về."

Thẩm Ngư lại nói: "Đây là nói sai rồi, còn chưa kịp sửa cho đúng thì anh liền tới rồi."

Phó Thanh Hàn không nghĩ tới cậu có thể đem lời nói dối nói đến mượt mà, cũng không ở trước mặt hai người khác bóc mẽ Thẩm Ngư, cười tủm tỉm hỏi: "Còn muốn trở về đoàn phim đóng phim sao?"

Bối Thư Phục một sửa lại sắc mặt lúc trước, lòng đầy căm phẫn nói: "Đóng phim rất mệt, sao có thể đâu? Người mang thai mà, chúng tôi đương nhiên phá lệ chiếu cố."

"Như vậy tốt nhất." Phó Thanh Hàn sắc mặt mang ý cười, nhưng Bối Thư Phục đụng phải ánh mắt hắn lại rùng mình một cái, dường như cảm thấy trong ánh mắt hắn tràn ngập uy hiếp.

Bối Thư Phục liên tục cảm thán mình thời vận không tốt, mang theo Ôn Vân Hoa nhanh chóng rời đi.

"Anh không phải nói trễ chút mới về sao?" Thẩm Ngư hỏi.

"Quá nhớ em cùng đứa nhỏ nên trở lại thật sớm." Phó Thanh Hàn đi đến ngồi xuống bên người cậu, mới nắm lấy tay Thẩm Ngư, đã bị đối phương tránh thoát khỏi, không khỏi nhíu mày, "Làm sao vậy?"

"Tôi còn muốn quay《 Thịnh cổ vương triều 》 đến nơi đến chốn." Thẩm Ngư nói.

"Vấn đề này chúng ta không phải đã thảo luận qua rồi sao? Chờ em sinh đứa nhỏ xong, sau đó muốn diễn cái gì cũng đều có thể, nhưng hiện tại không được." Phó Thanh Hàn lời nói thấm thía.

"Tôi không mảnh mai như vậy, người khác mang thai bảy tám tháng còn vẫn đi làm bình thường, tôi không bệnh không tật, tĩnh dưỡng cái gì?"

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Cục cưng, tôi không thể để em cùng đứa nhỏ xảy ra chuyện."

Thẩm Ngư vô lực phản bác, bực bội nằm lại trên giường, nghiến răng nghiến lợi nghĩ vận đào hoa này tới mang theo thằng nhãi con chẳng có điểm tốt đẹp nào. Làm cậu cùng họ Phó dây dưa không dứt chưa nói, còn chắn mất tài vận của cậu.

Phó Thanh Hàn nói sang chuyện khác: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"

"Phế nhân không có tư cách ăn cơm, đói chết cũng được."

Phó Thanh Hàn thay cậu dọn dẹp tủ đầu giường động tác hơi khựng lại, suy tư một hồi lâu, hỏi: "Thật sự muốn đóng phim vậy sao?"

Thẩm Ngư ngơ ngẩn nhìn trần nhà: "Tôi hai mươi năm làm phế vật, lần đầu tiên muốn tự lực cánh sinh, muốn có nghiệp của riêng mình ..." Cậu tự giễu cười một tiếng, "Kết quả lại mang thai... Tiểu vương bát này cũng thật biết chọn thời điểm mà đến."

"Bảo bối, đừng mắng chính mình như vậy."

"Tôi không......" Thẩm Ngư nói nhớ tới mắng đứa nhỏ này cũng không khác gì mắng chính mình, yên lặng câm miệng, đầy mặt là không cao hứng nằm trên giường.

Phó Thanh Hàn nhìn cậu một hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Nếu em một hai muốn quay chụp bình thường xong, cũng không phải không có cách."

Hết chương 16.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro