Chương 17: Từ diễn thành thật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Ngư vừa nghe xong tinh thần lập tức tỉnh táo: "Biện pháp gì?"

"Quay chụp bình thường cường độ quá cao, em muốn tiếp tục đóng phim, khẳng định phải dàn xếp lịch thoáng bớt ra." Phó Thanh Hàn nói.

"Chính là thời gian quá dài, đoàn phim gánh vác không nổi phí tổn lớn như vậy."

"Vấn đề phí tổn tôi phụ trách. Tuần sau vốn là đang muốn đi Tây Bắc có phải không?"

Thẩm Ngư gật gật đầu, lo lắng hắn không đồng ý, thật cẩn thận hỏi: "Có thể chứ?"

"Không được." Phó Thanh Hàn cự tuyệt thực quyết đoán.

Mặt Thẩm Ngư lập tức suy sụp.

Phó Thanh Hàn bất đắc dĩ đem lời chưa nói nói nốt: "Nhưng tôi có biện pháp."

Thẩm Ngư lập tức vui vẻ lên: "Anh nói đi."

Phó Thanh Hàn đối với tốc độ thay đổi sắc mặt của bạn trai nhỏ cảm thấy thú vị, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, tràn đầy đều là collagen: "Này em cũng không cần bận tâm, đảm bảo em có thể đóng phim bình thường. Nhưng tô có ba điều kiện."

Thẩm Ngư trước kia được người trong nhà sủng đến vô pháp vô thiên, ba năm này được xã hội dạy dỗ cách làm người, hiện giờ tuân thủ nguyên tắc "Anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng".

Phó Thanh Hàn khó khan lắm mới buông lỏng để cậu tiếp tục thực hiện sự nghiệp của mình, Thẩm Ngư tự nhiên cũng sẽ không không hiểu chuyện lập tức cự tuyệt: "Điều kiện gì?"

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

"Thứ nhất, em cần phải bảo đảm an toàn của mình cùng đứa nhỏ. Nếu cảm thấy nửa điểm không thoải mái, lập tức phải dừng lại hoạt động quay chụp, nghe theo ý kiến của bác sĩ nghỉ ngơi tu dưỡng."

Thẩm Ngư thực yêu bản thân, cũng không muốn một xác hai mạng, không có chần chờ đáp ứng: "Được. Điều kiện thứ hai là gì?"

"Tiến Quay chụp độ phải chậm lại, phí tổn thất tôi sẽ phụ trách. Điểm này em chỉ cần đáp ứng, chi tiết tôi sẽ nói với Bối Thư Phục."

Thẩm Ngư cũng đáp ứng.

"Cuối cùng, xóa hết cảnh diễn đánh nhau."

Điều kiện này làm cho Thẩm Ngư có chút buồn rầu: "Như vậy vai diễn sẽ không hoàn chỉnh."

"Em diễn là hoàng đế, không phải thị vệ, luôn là tự mình ra trận đánh đánh giết giết có mất mặt không?"

Hình như nghe cũng rất có lý...

Phó Thanh Hàn sợ cậu không đồng ý, vuốt vuốt mái tóc cậu, còn đùa nói, "Em thường ngày không phải luôn nói kỹ thuật diễn của mình siêu quần sao? Kỹ thuật diễn thực sự tốt thì giơ tay nhấc chân thôi cũng có thể biểu hiện ra khí chất đế vương chí tôn, căn bản không cần tự mình ra tay."

Thẩm Ngư cảm thấy hắn càng nói càng có đạo lý.

Đế vương yêu cầu chính là khí thế bức cách.

"Được, nhưng cảnh diễn đánh nhau xong, phải ở chỗ khác bổ sung thêm cốt truyện, hoàn thiện hình tượng nhân vật." Thẩm Ngư nói.

"Được, tôi nói chuyện với biên kịch. Sau khi diễn xong bộ phim này, nếu em còn trong thời gian mang thai, không được lại tiếp nhận bố phim mới, hết thảy phải đợi sau khi sinh con xong." Phó Thanh Hàn sợ Thẩm Ngư hiểu lầm, giải thích nói, "Tôi không phải muốn khống chế cuộc sống của em, chỉ là đến lúc đó tháng lớn, dễ gặp nguy hiểm, không tiện làm gì hết."

"Có thể, nhưng sau khi sinh xong anh không thể lại tiếp tục quản tôi."

Phó Thanh Hàn tỏ vẻ không thành vấn đề.

Tương quan công việc hắn một tay xử lý, Bối Thư Phục nghe xong nhưng thật ra rất vui vẻ. Thẩm Ngư chuyên nghiệp rõ như ban ngày, hiện giờ trong tình huống đặc thù, nói vậy cũng sẽ không làm tiến độ kéo dài lâu lắm.

Nhưng Tỉnh Túc lại có chút không cao hứng: "Cảnh này làm sao mà xóa được? Cảnh diễn đánh nhau đều là tinh hoa."

"Ý anh là những cảnh khác đều không ra gì, có thể tùy tiện xóa?" Phó Thanh Hàn lạnh lùng hỏi.

Tỉnh Túc cảm thấy mình mà dám nói đúng vậy, Phó Thanh Hàn có thể chém eo cậu bắt chỉnh sửa bộ phim, chỉ có thể yên lặng cúi đầu trước thế lực tội ác tiền tài: "Tôi xóa cảnh đánh nhau..."

Phó Thanh Hàn thực vừa lòng, lại chiếu cố một phen sau mới rời đi.

Thẩm Ngư nghỉ ngơi hai ngày, mang theo một nhóm người Phó Thanh Hàn an bài giúp cậu dưỡng thai, ý chí chiến đấu sục sôi lại lần nữa trở về đoàn phim.

Ôn Vân Hoa cùng cậu ôn lại cốt truyện, trong lúc tập đối diễn, lén lút nói cho cậu bát quái nội bộ Tinh Thần: "Nghe nói từ khi biết em mang thai, Cố tổng không trở lại Tinh Thần, kể cả Úc Tùng cũng tìm không thấy hắn."

Thẩm Ngư thật cao hứng: "Mất tích là tốt nhất, thời gian vừa đủ em liền lập tức đi tới toà án xin tuyên bố tử vong cho hắn."

"Em đây là có bao nhiêu hận Cố tổng... Không đúng, tuyên cáo tử vong yêu cầu thân phận người nhà, em lấy thân phận gì đi tuyên cáo?"

Thẩm Ngư bất đắc dĩ buông tay: "Đầu tiên phải xem hắn mất tích bao lâu đã, nhưng Cố Thâm giảo hoạt như vậy, không có khả năng cho em cơ hội này."

Ôn Vân Hoa cũng nghĩ như vậy, liền không hỏi nhiều.

Mang thai trừ bỏ làm Thẩm Ngư không thể giống lúc trước ngày đêm tăng ca thì cũng không ảnh hưởng gì cả.

Hôm nay Thẩm Ngư diễn một đoạn cùng thiếu tướng quân cưỡi ngựa đồng du.

Vì muốn có cảm giác chân thật, Bối Thư Phục riêng dẫn bọn họ đi tới trại nuôi ngựa thuê ngựa thật.

Ôn Vân Hoa có chút kích động: "Tôi là lần đầu tiên cưỡi ngựa. Bối đạo, tôi trước kia xem tin tức có diễn viên từ trên lưng ngựa ngã xuống bị thương, chúng ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ?"

Bối Thư Phục lạnh lạnh liếc mắt y: "Yên tâm, tôi giúp các cậu mua bảo hiểm ngoài ý muốn."

Ôn Vân Hoa run lập cập, thấp giọng lẩm bẩm với Thẩm Ngư: "Nếu không phải biết ông ấy cũng đầu tư số tiền không nhỏ, ánh mắt này làm anh có cảm giác ông ấy muốn lừa gạt bảo hiểm cho hai cái mạng nhỏ của chúng ta."

Thẩm Ngư cười nói: "Anh nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em nhất định giúp anh báo nguy đòi ông ấy."

"Anh nhưng thật ra không vấn đề gì, em mang thai có thể cưỡi ngựa sao?"

"Trận diễn này chỉ là chúng ta cưỡi ngựa dã ngoại một vòng, nói chuyện nhân sinh lý tưởng, không xóc nảy. Em đã hỏi qua bác sĩ, này không ảnh hưởng. Nguyên bản cảnh đánh nhau đã xóa rớt rồi, đổi thành nam chính bày mưu lập kế với người ở cách xa ngàn dặm, em cảm giác càng có khí thế bức người."

Hai người đang nói, một người đứng bên cạnh bọn họ mặt không vui thấp giọng nói: "Có cái gì bức người, còn không phải là vì nhân nhượng cậu!"

Hắn là trợ thủ của Tỉnh Túc tên Dịch Thông, không quan tâm hiện tại Tỉnh Túc đối với kịch bản đã sửa xong sau càng vừa lòng hơn, hắn cũng vẫn một lần nữa cảm thấy không tốt như nguyên bản, cho rằng Tỉnh Túc chịu cường quyền áp bách mới nói ra lời khen trái lương tâm kia.

Bởi vậy hắn như thế nào cũng nhìn Thẩm Ngư không vừa mắt.

Thẩm Ngư lười cùng hắn so đo, coi như không nghe thấy. Vừa lúc phó đạo diễn cùng thầy hướng dẫn cưỡi ngựa bàn bạc xong, kêu hai người đi qua, Thẩm Ngư liền đi rồi.

Dịch Thông ánh mắt u ám nhìn bóng dáng bọn họ, gắt gao nắm kịch bản trong tay.

Tuyệt đối sẽ không để các người phá hủy tác phẩm của thầy Tỉnh!

Hiện tại cốt truyện còn ở giai đoạn đầu, trong khoảng thời gian này đối thủ của hai vị nam chủ《 Thịnh cổ vương triều 》là thái uý quyền lớn khống chế binh mã trong triều.

Chờ đến khi xóa sạch phản phái của thái uý xong, thiếu tướng quân chân chính khống chế sở hữu quyền lớn, mới chính thức khai triển tình thế hai nam chủ tương ái tương sát.

Mà thái uý cũng không phải kẻ ngu dốt, nhận thấy được dã tâm của thiếu tướng quân, có ý nhân lúc hai người dã ngoại thị sát diệt trừ hắn cùng hoàng đế thiếu niên, chính mình quay lại nâng đỡ một con rối khác.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Hôm nay quay cảnh này vốn là một trận đánh nhau xuất sắc tuyệt luân, hai nam chủ đại chiến thích khách, thái uý thất bại trở về. Coi đây là ngòi nổ, thái uý cùng với vây cánh bị hoàng đế và thiếu tướng quân nhất cử tiêu diệt.

Hiện giờ bởi vì Thẩm Ngư mang thai, cảnh đánh nhau của cậu đã toàn bộ sửa lại.

Nhưng bởi vì chưa lộ bụng, cũng không ảnh hưởng tới động tác của cậu. Chỉ thấy Thẩm Ngư đứng dậy một độ cung xinh đẹp, nhẹ nhàng xoay người lên ngựa.

Thầy dạy cưỡi ngựa đôi mắt sáng ngời: "Tuyển thủ huyên nghiệp à?"

Thẩm Ngư khiêm tốn cười cười: "Ngẫu nhiên chơi chơi thôi."

Thầy dạy cưỡi ngựa hoài nghi nhìn cậu, cảm thấy không giống, xoay người đỡ Ôn Vân Hoa lên ngựa. Ông đang muốn dặn dò, lại nghe thấy Thẩm Ngư trước một bước nhắc nhở Ôn Vân Hoa: "Anh thả lỏng chút, đừng kẹp bụng ngựa, nếu không ngựa sẽ cho rằng anh muốn nó đi nha."

Ôn Vân Hoa nghe vậy vội vàng buông hai chân ra, con ngựa màu đen đang có ý định chạy nhanh lại chậm rãi buông lỏng.

Trại nuôi ngựa ở sườn núi là một khối bình nguyên rộng lớn, địa điểm quay chụp cũng chọn ở chỗ này. Đem phân đoạn trước quay chụp hoàn thành sau lại bắt đầu trận diễn cao trào —— hành thích.

Nhóm thích khách treo dây thép bay tới hành thích, Ôn Vân Hoa đóng vai thiếu tướng quân sẽ thay Thẩm Ngư đóng vai hoàng đế chặn lại những đòn công kích.

Giữa lúc hỗn chiến, hoàng đế thiếu niên ngồi trên lưng ngựa trấn định tự nhiên chỉ huy ám vệ phản sát, thậm chí còn tự mình giương cung âm thầm bắn tên thích khách trộm tấn công mình mất mạng.

Thái uý vốn tưởng rằng phía mình nắm chắc phần thắng lại bị phản sát, tất cả mưu tính hóa ra đã sớm bị hoàng đế nhìn thấu. Tự cho là đúng hành thích ở trong mắt hoàng đế chẳng qua chỉ là một trò khôi hài.

Này đó đều không phải là cốt truyện vốn có, sau lại viết thêm, phát huy cực đại hình tượng nhân vật hoàng đế đa mưu túc trí, để mọi người nhìn ra y là như thế nào từ một thiếu niên hồn nhiên cho đến bước làm một đế vương sát phạt quyết đoán.

Tỉnh Túc viết ra được sau đó thẳng thắn khen chính mình là thiên tài.

Theo một tiếng "Action" của Bối Thư Phục, cảnh thứ hai chính thức bắt đầu quay.

Trại nuôi ngựa sườn núi đang an tĩnh bỗng nhiên phong vân ngụy biến, mai phục đồng thời xông ra, hai người treo dây thép thẳng đến trên lưng ngựa.

Ôn Vân Hoa người mặc khôi giáp rút kiếm đón nhận, cùng nhóm thích khách uy áp treo leo bay tới bay lui.

Thẩm Ngư gặp biến mà không hề kinh ngạc, lấy ra trường cung, nhắm ngay thích khách lánh ở chỗ tối, bắn tên giết chết.

Đây là một cảnh diễn dài, tất cả mọi người diễn theo kịch bản, một màn cuối cùng là một màn có mũi tên lạc bay đến trước mặt Thẩm Ngư, nhưng cậu rút kiếm ngăn trở.

Nhưng mà lúc này tới lại là mũi tên lạc có lửa.

Nếu đúng là một cảnh này cũng phải dùng đến kĩ xảo điện ảnh xử lý, không có khả năng thật sự để người khác bắn tên về phía diễn viên.

Bối Thư Phục tức khắc sắc mặt đại biến, cọ một tiếng từ ghế gấp đứng lên: "Từ đâu ra mũi tên có lửa! Thẩm Ngư mau tránh ra!"

Mặc dù ngựa nuôi trong trại đã được huấn luyện, nhưng súc vật đối với lửa có một loại trời sinh sợ hãi, nhận thấy được nguy hiểm, bản năng hí vang một tiếng, phá vỡ rào chắn che ở phía trước chạy như bay ra ngoài.

Ôn Vân Hoa treo trên không trung nóng nảy: "Thẩm Ngư cẩn thận!"

Thân thể Thẩm Ngư gầy yếu ở trên lưng ngựa xóc nảy, Bối Thư Phục nôn nóng kêu lên: "Mau ngăn nó lại!" Lời nói tuy là như thế, nhưng đối mặt với ngựa đang phát cuồng ai cũng không dám tiến lên.

Mắt thấy con ngựa màu đen bay nhanh ra như tia chớp, tất cả mọi người cho rằng Thẩm Ngư chắc chắn sẽ ngã xuống, lại không nghĩ rằng con ngựa cứ thế chậm rãi ngừng lại.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Bối Thư Phục thở hổn hển đuổi theo, thấy Thẩm Ngư ổn định xuống ngựa, cái mạng già bị hù chết lúc này mới lại sống lại, chạy nhanh lôi kéo cậu tránh đi xa chút khỏi con ngựa: "Không có việc gì đi? Có chỗ nào không thoải mái không? Muốn đi bệnh viện không?"

"Không có việc gì." Thẩm Ngư quay đầu lại nhìn về hướng của mũi tên lạc, tất cả đều là nhân viên đoàn phim binh hoang mã loạn, cũng phân không rõ là ai phóng mũi tên.

"Vẫn cứ đi gặp bác sĩ xem lại đi." Bối Thư Phục lo lắng sốt ruột.

Ôn Vân Hoa cởi bỏ dây thép, trước tiên chạy tới, sốt ruột hỏi: "Sao có thể có tên lạc? Mấy thứ như này không phải đều là hậu kỳ ghép hình ảnh sao?"

Vừa rồi lực chú ý của mọi người đều dính trên màn ảnh, cũng không biết từ đâu ra tên lạc. Thứ này không cần biết có bắn trúng Thẩm Ngư cũng đều có khả năng làm cậu ở trên lưng ngựa bị thương.

Bối Thư Phục trầm khuôn mặt nghĩ nghĩ, nói: "Báo cảnh sát đi."

Ôn Vân Hoa sửng sốt, thực mau hiểu được. Nếu thật sự có người muốn hại Thẩm Ngư, vậy thật là đáng sợ.

Đám người phó đạo diễn cũng đều chạy tới dò hỏi tình huống của Thẩm Ngư.

Hai cái trợ lý Phó Thanh Hàn chuẩn bị cho Thẩm Ngư, một người vội vã mang theo gia đình bác sĩ chạy tới, một người khác động tác đề phòng đứng ở cách đó không xa, trông coi mũi tên lạc bên chân nghiêng cắm trên mặt cỏ để tránh có người phá hư chứng cứ.

Thẩm Ngư trở về phòng xe đi làm kiểm tra, Phó Thanh Hàn nhận được tin tức lập tức gọi điện thoại tới dò hỏi: "Không có việc gì đi?" Thanh âm xưa nay đạm mạc hiện giờ trong lúc hỗn loạn cũng che giấu không được khẩn trương cùng lo lắng.

"Thật sự vẫn ổn, một miếng da cũng chưa bị trầy xước. Con cũng không có việc gì, không cần lo lắng." Thẩm Ngư nằm ở trên sô pha, một bên gọi điện thoại một bên suy nghĩ xem có ai muốn hại mình.

Từ diễn thành thật, này cũng quá kích thích đi?

Hết chương 17.

--------------

Nhu: các cậu nhớ vote truyện nhá. Mái iuuuu <333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro