Chương 10: Bắt đầu sự nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thâm bị làm cho tức cười.

Hắn không đồng ý, Thẩm Ngư muốn nháo với hắn.

Hắn đồng ý, Thẩm Ngư lại cảm thấy hắn có vấn đề.

Hắn nhẫn nại giải thích: "Giới giải trí nhiều chuyện xảy ra, bầu không khí lại loạn, anh đúng là không muốn em tiến vào. Nhưng nếu em quyết tâm muốn tiến vào, kể cả anh không đáp ứng, em cũng sẽ có biện pháp khác."

So với để Thẩm Ngư đi ra bên ngoài người làm bừa, còn không bằng an toàn đặt dưới mí mắt. Ít nhất chung quanh tất cả đều là người Tinh Thần, nhất cử nhất động của cậu Cố Thâm đều có thể biết.

Giải thích như vậy từa hồ không có vấn đề gì, nhưng Thẩm Ngư tổng cảm thấy sự tình Cố Thâm nói không đơn giản như vậy. Cậu cùng Cố Thâm nhận thức năm năm, biết rõ điều mà hắn không muốn nói, chính mình ép hỏi cũng không ra, liền không hỏi, miễn cho động phải việc không thú vị.

"Vậy tôi đây cảm ơn anh ha." Thẩm Ngư không tim không phổi nói cảm ơn, tiếng chuông di động vang lên, thông báo hiện lên là tên Phó Thanh Hàn, Thẩm Ngư nhân tiện Cố Thâm không để ý chạy biến thật nhanh.

Cố Thâm sau khi cậu rời đi một lúc cũng rời khỏi phòng nghỉ, trở lại văn phòng của mình, phân phó Úc Tùng đi an bài một người đại diện cho Thẩm Ngư.

Úc Tùng khó hiểu: "Ngài không phải luôn luôn phản đối cậu ấy đóng phim sao?"

Thẩm Ngư nhìn rất đẹp, liền tính không có thực lực, chỉ dựa vào một khuôn mặt cũng có thể trở thành một đường tiểu sinh lưu lượng. Nếu không phải Cố Thâm cố ý cất giấu cậu, ba năm trước đây khi cậu ký hợp đồng với Tinh Thần có thể đã nổi tiếng đại giang nam bắc.

Cố Thâm tựa ở ghế sô pha rắn chắc, mỏi mệt ấn huyệt thái dương: "Tôi không đồng ý, em ấy sẽ đi tìm Phó Thanh Hàn." Hắn nói, tự giễu cười một tiếng, "Tôi cùng em ấy nhận thức năm năm, chiếu cố em ấy ba năm, còn so ra kém một Phó Thanh Hàn nhận thức ba ngày."

Úc Tùng trấn an: "Thẩm thiếu gia tuổi còn nhỏ, đúng là thời kỳ phản nghịch. Cậu ấy cùng Phó tổng chẳng qua là thấy đôi bên mới lạ. Cuối cùng cậu ấy vẫn sẽ nhận ra ý tốt của ngài."

Cố Thâm đôi mắt u ám, cũng không biết nghe lọt tai lời này không, chậm rãi nói: "Cậu đi đem đầu tư của《 Thịnh cổ vương triều 》giảm đi một phần ba."

Úc Tùng kinh ngạc: "Bộ kịch bản này đầu tư cũng không cao, cắt giảm nhiều như vậy, chỉ sợ quay đến một nửa cũng đã tiêu tốn hết."

"Lấy bản lĩnh của Bối Thư Phục có thể quay xong, nhưng quay tốt thì lại là chuyện khác. Những chuyện khác không cần động tay tới."

Úc Tùng nhất nhất ghi nhớ, đồng thời càng thêm khó hiểu. Anh ta còn tưởng rằng sau khi Thẩm Ngư gia nhập, Cố Thâm sẽ cho bộ phim này thêm đầu tư.

Nghĩ tới nghĩ lui Úc Tùng đều cảm thấy không ổn, lớn mật nói: "Cố tổng, tôi nhiều lời một câu, Thẩm thiếu gia nếu biết đây là ý của ngài, sợ là lại muốn náo loạn cùng ngài."

"Vậy đừng để cho em ấy biết. Em ấy tính tình kiêu ngạo, từ nhỏ chính là tiểu thiếu gia trong nhà ngàn kiều vạn dưỡng. Thẩm gia sau khi xảy ra chuyện, tôi không để em ấy bị đói, cũng không để em ấy chết rét, em ấy còn tưởng rằng bên ngoài ngày tháng là trôi qua thật dễ dàng. Đến lúc phải cho em ấy biết là nên thế nào. Chờ em ấy diễn mấy bộ cũng chẳng làm nên tích sự gì, sẽ không còn tâm tư tiếp tục chơi đùa."

Cố Thâm dị thường chắc chắn, hơn nữa dặn dò Úc Tùng, "Bộ phim này giám sát thật kĩ cho tôi, không được để Bối Thư Phục kéo đầu tư, đặc biệt là Phó Thanh Hàn."

Úc Tùng tỏ vẻ đã biết.

Bối Thư Phục biết được đầu tư thiếu một nửa liền đoán được là Cố Thâm đang làm trò quỷ, nhưng được nam chính bảo bối như Thẩm Ngư, ông cũng không dám đi theo Cố Thâm gọi nhịp, miễn cho đối phương thu đi Thẩm Ngư, chỉ có thể yên lặng chấp nhận.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Thẩm Ngư đối với những truyện này nhưng thật ra hoàn toàn không biết gì cả, mỹ tư tư cùng Phó Thanh Hàn khoe ra mình về sau cũng là người có sự nghiệp.

"Sự nghiệp so với anh quan trọng hơn sao?" Phó Thanh Hàn hỏi.

Thẩm Ngư gật đầu: "Cái gì cũng so ra kém sự nghiệp của tôi."

Tán tỉnh thất bại, Phó Thanh Hàn yên lặng câm miệng, cảm thấy phương thức ở chung của hắn cùng bạn trai nhỏ dường như rất kì lạ.

Hai ngày này hắn lén lút quan sát những chồng già vợ trẻ bạn bè của mình, trên cơ bản đều là người nhỏ tuổi hơn cố gắng chứng tỏ cảm giác tồn tại, nhóm lão nam nhân mỗi người đều vững như Thái sơn.

Chỉ có hắn một người ve vãn như Teddy, bạn trai nhỏ nghĩ đông nghĩ tây chính là không nghĩ tới hắn.

Nhìn cậu ngồi ở trên sô pha nghiêm túc đọc sách, Phó Thanh Hàn hỏi: "Lần này diễn bộ nào? Nhân vật gì?"

"《 thịnh cổ vương triều 》, nam chính."

Phó Thanh Hàn hơi hơi nhíu mày: "Sao không chọn bộ phim hiện đại kia? Nghe nói Tinh Thần càng xem trọng kia bộ hơn."

"Bọn họ xem trọng của bọn họ, tôi diễn của tôi, ai là người cười cuối cũng còn không nhất định đâu." Thẩm Ngư lòng tự tin mười phần, trên mặt tươi cười xán lạn giống như ánh sáng mặt trời làm người cảm thấy sung sướng.

Phó Thanh Hàn đạm đạm cười, cũng tiêu tan. Hắn lại không cần Thẩm Ngư kiếm tiền, chỉ cần Thẩm Ngư vui vẻ, diễn phim gì đều được.

Chẳng qua tóm lại là phải cho bạn trai nhỏ một chút đầu tư, biểu đạt tâm ý.

Hắn mấy ngày nay thật sự là vội, để cho Chung Trạch đại diện mình đi thương nghị với Tinh Thần đầu tư thêm vào《 Thịnh cổ vương triều 》. Ai ngờ mới mở lời, đã bị lấy lý do đầu tư đã nhiều chặn lại.

Chung Trạch khó hiểu: "Đầu tư nhiều cũng có thể tiếp tục thêm vào đi? Ai sẽ ngại tiền nhiều?"

"Kia cũng không cần lại gia tăng những thứ không cần thiết, chúng tôi cũng là suy xét cho Phó thị. Huống chi Bối Thư Phục mấy năm nay đạo diễn các anh cũng đều biết, danh tiếng đều đã đi xuống, sao có thể kéo Phó thị xuống nước?" Ngày thường nhóm cao quản Tinh Thần người đầy hơi tiền tại đây một khắc thể hiện đạo đức tốt, kém mặt cầm cờ nữa thôi là có thể lên bảng mười đại nhân vật Hoa Quốc đáng cảm động.

Chung Trạch nghe hắn quỷ xả nửa ngày, vẫn là không nhịn xuống được, thử thăm dò hỏi: "Tinh Thần hay là đối với bộ phim này có tính toán khác?"

Tên quản lý đã được chăm sóc kỹ càng cắn chết không nhận: "Làm sao có thể nha? Chúng tôi chính là đơn thuần cảm thấy đầu tư đã đủ mà thôi. Phó thị nếu một hai phải đầu tư vào, không bằng tiếp tục đầu tư vào 《 Thời gian vô thanh 》?"

Phó Thanh Hàn nghiên cứu qua Tinh Thần giải trí, biết Tinh Thần phim hiện đại so với phim cổ trang càng dễ dàng nổi hơn, bởi vậy để cho Thẩm Ngư nổi tiếng dễ nhất là chom 《 Thời gian vô thanh 》. Vì định ra việc này, hắn sớm phái người đi bàn chuyện đầu tư, tiện lợi cho Thẩm Ngư sau khi tiến tổ muốn làm gì thì làm.

Nào biết được chỉ sau một ngày, Phó Thanh Hàn lấy tốc độ điện quang hỏa thạch nói xong chuyện đầu tư, Thẩm Ngư lại muốn diễn một bộ khác.

Chung Trạch đem tình huống này báo cho Phó Thanh Hàn, Phó Thanh Hàn thực mau liền đoán được này tám phần là ý của Cố Thâm.

Hắn trực tiếp gọi điện thoại hỏi Cố Thâm.

Cố Thâm nghe vậy cười: "Phó tổng, ngài muốn đầu tư, tôi cảm thấy thực vui mừng. Ngài nói vậy là còn nhớ rõ hợp đồng giữa chúng ta, Phó thị ở trong phạm vi đầu tư có quyền lên tiếng. Nếu để ngài đầu tư 《 Thịnh cổ vương triều 》, bộ phim này sẽ không phải Tinh Thần định đoạt. Tinh Thần đã thật lâu không ra phim cổ trang xuất sắc, tôi thực chờ mong bộ phim này. Bởi vậy bộ phim này không tiếp nhận đầu tư bên ngoài, xin lỗi."

Phó Thanh Hàn mới sẽ không dễ dàng bị hắn lừa, trực tiếp hỏi: "Là bởi vì Thẩm Ngư?"

Cố Thâm trầm mặc một chút, hiểu rõ nói dối với Phó Thanh Hàn cũng vô dụng, thản nhiên đồng ý: "Đúng. Ngài đầu tư, cũng là vì em ấy đi?"

Điện thoại đầu kia truyền đến tiếng Phó Thanh Hàn cười khẽ: "Tôi nhưng thật ra rất tò mò Cố tổng vì cái gì đối với Thẩm Ngư tốt như vậy? Nhận thức năm năm cũng chưa thể ở bên nhau, sợ là đời này đều không thể đi?"

Lời hắn nói lộ ra trào phúng, sắc mặt Cố Thâm rất khó xem, nhưng vẫn là châm chọc lại: "Ở bên nhau nhất thời, cũng không chắc là sẽ ở bên nhau một đời. Tế thủy trường lưu, cũng so với đầu voi đuôi chuột tốt hơn."

(Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài, ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.)

"Có người còn chưa bao giờ có được đâu." Phó Thanh Hàn châm chọc một câu, tắt điện thoại, phân phó Chung Trạch chờ 《 Thời gian vô thanh 》 sau khi khởi động máy lại triệt đầu tư. Hắn muốn thử nhìn xem một cục diện rối rắm như vậy, Cố Thâm muốn giải quyết như thế nào.

Cho dù là cùng công ty, Thẩm Ngư lấy vai nam chính gia nhập đoàn phim cũng yêu cầu kí một vài phần hợp đồng bổ sung, bảo đảm quyền lợi hai bên.

Tinh Thần có hợp đồng khuôn mẫu, đoàn phim chỉ cần dựa theo giá trị con người diễn viên chính điền tốt thù lao đóng phim là được. Diễn viên đề không dám đòi điều kiện với đám tư bản, hoặc là ký hoặc là lăn. Siêu sao diễn viên gạo cội thì lại là chuyện khác.

Thẩm Ngư cũng hiểu biết giá thị trường, biết thù lao cho người mới sẽ không quá cao, gặp phải đoàn phim lòng dạ hiểm độc chút còn sẽ ép giá.

Bối Thư Phục thực xem trọng Thẩm Ngư, đối mặt với việc Cố Thâm cắt giảm đầu tư, cũng cắn răng đem thù lao ngang với bằng chung, một lòng muốn bồi dưỡng Thẩm Ngư thật tốt trở ngôi sao tương lai.

Bởi vậy thời điểm nhìn đến thù lao, Thẩm Ngư có chút kinh ngạc: "Cao như vậy?"

Bối Thư Phục gật đầu: "Tiền nào của nấy." Nói xong ông ý thức được lời của mình có nghĩa khác, vội sửa miệng, "Tôi không phải nói thân thể cậu, là chỉ kỹ thuật diễn của cậu tốt, đáng giá này."

Thẩm Ngư khoe khoang đắc ý: "Thân thể có thể nói là vật báu vô giá. Kỹ thuật diễn là cũng không tồi."

"Nhìn cậu cũng chưa tới mức đấy đâu." Hắn muốn đả kích Thẩm Ngư, nhưng trong lòng thật sự là cao hứng, nhịn không được cùng cậu khoe khoang với nhau, "Tôi nói với cậu, không phải tôi khoác lác, bộ phim này về sau nếu là thật nổi tiếng, giá trị con người cậu so với cái giá này còn phải thêm một số không."

"Kia cũng không đáng bao nhiêu tiền nha." Tuy rằng Thẩm Ngư trong túi hiện tại một chút tiền cũng không có, nhưng này cũng không gây trở ngại tới lòng tự tin của cậu.

Đổi thành người khác nói như vậy, Bối Thư Phục có lẽ đã sớm bắt đầu xem thường. Nhưng người này là Thẩm Ngư, ông không những không có nửa điểm xem thường, ngược lại cảm thấy cậu nhất định có thể làm được.

Bối Thư Phục cũng không nhớ rõ chính mình bao lâu không có tự tin như vậy, cùng Thẩm Ngư mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Ngư nói: "Tôi muốn sửa hợp đồng."

Bối Thư Phục sửng sốt: "Tôi lại không có quyền sửa, cậu cũng đừng nằm mơ. Cậu muốn sửa cái gì?"

"Tôi muốn được chia hoa hồng."

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Bối Thư Phục kinh ngạc: "Cậu đây là muốn giựt tiền trong tay công ty a. Tôi không làm chủ được. Tôi kiếm được cũng không bao nhiêu."

"Tôi đi tìm Cố Thâm." Thẩm Ngư cầm hợp đồng lên liền đi văn phòng cao quản trên lầu.

Trừ bỏ mỗi tháng một lần tới lãnh hai ngàn tệ sinh hoạt phí, Cố Thâm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Ngư chủ động xuất hiện ở văn phòng mình.

Úc Tùng rót cho cậu ly cà phê, thực mau lui ra ngoài, Cố Thâm ngoài ý muốn có chút cao hứng: "Tìm anh có việc?"

Thẩm Ngư đem hợp đồng đặt trên bàn hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Bộ phim này tôi muốn được chia hoa hồng."

Cố Thâm cầm lấy hợp đồng nhìn một chút, thấy thù lao Bối Thư Phục cho có chút ngoài ý muốn, trên mặt lại bất động thanh sắc: "Em không phải nhà đầu tư, chia hoa hồng kiểu gì?"

"Người khác đầu tư vật chất, tôi đầu tư kỹ thuật diễn. Thù lao này quá thấp đi? Đoàn phim lấy không ra tiền, dù sao cũng phải từ nơi khác bồi thường cho tôi đi?"

"Đối với người mới mà nói, thù lao đóng phim này không thấp. Muốn chia hoa hồng những cái khác em đi tìm Bối Thư Phục. Ông ấy nếu nguyện ý phân cho em một phần hoa hồng của chính mình, anh không phản đối."

Thẩm Ngư xem thường một cái: "Thôi đi, người khác không biết, tôi còn có thể không biết? Bối Thư Phục là người làm công, chia hoa hồng còn phải có sự cho phép của anh."

Cố Thâm cười một chút, buông hợp đồng, dựa vào ghế sô pha hỏi Thẩm Ngư: "Em muốn chia hoa hồng như thế nào?"

"10%." Thẩm Ngư cố ý công phu sư tử ngoạm, tiện thể ép giá Cố Thâm.

Ai ngờ Cố Thâm nhíu mày suy xét một lát, thế nhưng đáp ứng rồi: "Có thể."

Thẩm Ngư kinh ngạc.

Giây tiếp theo Cố Thâm lại nói, "Nhưng có một điều kiện."

Hết chương 10.

________

Nhu: nhớ vote cho em nha mấy bồ:333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro