Chương 9: Mao Toại tự đề cử mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại ý niệm này chợt lóe qua, thực mau đã bị Thẩm Ngư phủ quyết.

Phó Thanh Hàn có thể đem Phó thị trở thành đệ nhất hào môn Lương Thành, liền chứng minh hắn tuyệt đối không phải loại người xử trí theo cảm tính.

Ngành giải trí vốn là rủi ro cao, đầu tư càng cần cẩn thận hơn rất nhiều.

Hạng mục được đầu tư tốt nhất của Phó thị tại Tinh Thần là ở mảng điện ảnh, tìm kiếm đạo diễn cùng đoàn đội chế tác đáng tin cậy, cùng hợp tác với diễn viên nổi danh, mới có thể nhất nhất thành công.

Phim điện ảnh so với phim truyền hình yêu cầu càng cao, liền tính muốn nâng đỡ Thẩm Ngư, cũng sẽ không dùng phim điện ảnh.

Nhìn chung, Thẩm Ngư cảm thấy khả năng Phó Thanh Hàn chỉ là muốn cho cậu phát triển theo hướng phim điện ảnh.

Hôm trước buổi tối cùng Phó Thanh Hàn đi xã giao biết đến không ít tin tức, làm Thẩm Ngư minh bạch cậu tiếp tục ẩn núp cũng vô dụng, càng có nhiều mối quan hệ thì càng dễ nắm bắt được Tinh Thần, tốt nhất vẫn là chính mình tham gia vào quản lý cấp cao của Tinh Thần.

Hiện tại Cố Thâm khống chế được Tinh Thần chặt chẽ, đối với cậu càng là canh phòng nghiêm ngặt, Thẩm Ngư muốn trở thành một phần trong đó, phương pháp nhanh nhất là mau chóng thành danh.

Một khi cậu nổi, ở Giải trí Tinh Thần liền sẽ có sức ảnh hưởng, còn có thể lợi dụng mà đi tra xét càng nhiều bí mật của Tinh Thần.

Đương nhiên, cái đầu tiên cậu cần phải có là cơ hội một lần nổi tiếng.

Chuẩn bị tốt kế hoạch, Thẩm Ngư xin nghỉ cùng phó đạo diễn sau, liền đi tìm Bối Thư Phục.

Phòng làm việc của Bối Thư Phục nằm ở Tinh Thần đại lâu, Thẩm Ngư dễ như trở bàn tay tìm đến rồi, gõ gõ cửa.

"Mời vào." Bên trong truyền đến giọng nam trung niên hơi khàn khàn.

Bối Thư Phục đang cùng người khác đàm luận kịch bản, nhìn thấy Thẩm Ngư, có chút nghi hoặc: "Cậu là ai?"

Thẩm Ngư đối với ông nở nụ cười xán lạn: "Tự giới thiệu, tôi là Thẩm Ngư. Nghe nói Bối đạo muốn quay 《 Thịnh cổ vương triều 》, liền lại đây Mao Toại tự đề cử mình, muốn thử vai nam chính."

Bối Thư Phục cùng đồng bạn nhìn nhau, liếc mắt một cái, cẩn thận thẩm tra Thẩm Ngư: "Thẩm Ngư? Tôi không nghe nói qua. Câu diễn qua bộ nào rồi? Có tác phẩm tiêu biểu sao?"

Kỳ thật ông nói dối.

Thẩm Ngư tên này nhân viên bình thườngcó lẽ chưa từng nghe qua, nhưng cao tầng Tinh Thần hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nghe thấy, đều biết Cố Thâm phá lệ "chiếu cố" cậu.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Bối Thư Phục là người lâu năm ở Tinh Thần, nhân mạch cực lớn, nghe nói bát quái cũng nhiều, trong đó tất nhiên cũng bao gồm Thẩm Ngư.

Nhưng ông chướng mắt nhất những loại tự thân không có thực lực gì, ỷ vào kim chủ liền làm xằng làm bậy.

Nguyên bản Thẩm Ngư không đâm họng súng của ông, Bối Thư Phục cũng sẽ không chủ động đi tìm cậu phiền toái. Nhưng không nghĩ tới một ngày kia, diễn viên nhỏ này danh tiếng còn không có cư nhiên điểm danh muốn diễn nam chính của ông.

Phải biết rằng ông hiện tại tuy rằng quay toàn lôi kịch, bị các võng hữu trên mạng gọi là "Lôi điện Pháp Vương", cũng không phải người nào cũng có thể diễn phim của ông.

Thẩm Ngư tự tin như vậy, ông đương nhiên phải chèn ép thật tôt.

Bối Thư Phục cho rằng Thẩm Ngư nghe xong ông nói sẽ ngượng ngùng, ai ngờ Thẩm Ngư một chút cũng không thèm để ý, còn thực thật sự giới thiệu chính mình: "Tôi không có tác phẩm tiêu biểu gì, vẫn luôn ở Tinh Thần diễn vai quần chúng, cái loại sống không quá ba giây này. Nhưng tôi cảm thấy Bối đạo có thể suy xét đến tôi một chút. Chịu khổ nhọc cái loại phẩm chất ưu tú này tôi sẽ không nói nhiều, tôi đều có. Quan trọng nhất hai điểm là: Tôi chuyên nghiệp, còn có kỹ thuật diễn."

Bối Thư Phục cười nhạo: "Có kỹ thuật diễn còn vẫn luôn diễn vai quần chúng? Hai ba năm thời gian, nam chính không tới phiên, nam hai, nam ba cũng nên có cơ hội đi?"

Thẩm Ngư chế nhạo: "Ngài không phải chưa nghe nói qua tôi sao? Như thế nào biết tôi ở Tinh Thần hai ba năm?"

Bối Thư Phục trên mặt hiện lên xấu hổ, lựa lời nói: "Tôi đoán, tân nhân mới đến không có khả năng to gan như cậu." Ông không nghĩ để cho Thẩm Ngư dây dưa thêm, liền nói sang chuyện khác, "Nếu cậu nói cậu có kỹ thuật diễn, kia hiện tại diễn một đoạn cho tôi xem?"

"Được nha, ngài chọn cảnh."

Ngồi ở một bên biên kịch Tỉnh Túc nghe vậy trong mắt hiện lên ánh sáng, lập tức đứng lên: "Vậy diễn này đoạn đi. Đại hôn của nam chính cũng là lúc biết được chân tướng nhà tan cửa nát, chuẩn bị tìm người mình yêu nhất báo thù. Một thiếu niên thiên chân, chuyển hóa thành ma quỷ báo thù. Mừng như điên cuồng một trước một sau, nhân sinh thay đổi rất nhanh, chi gian chỉ ở một cái chớp mắt."

Y vẫn luôn im lặng, người có chút uể oải. Nhưng vừa nói đến đoạn cốt truyện này, cả người phảng phất như là tinh thần được tiêm máu gà.

Thẩm Ngư nghe cốt truyện lộ ra biểu tình đồ phá hoại.

Đoạn diễn này chính là diễn viên gạo cội tới diễn cũng đều yêu cầu năng lực co dãn cực kỳ tốt, hiện tại rất nhiều minh tinh cho dù có kỹ thuật diễn, cũng vô pháp ở trong một màn diễn đem hai loại cảm xúc cực đoan này thay đổi thật tốt.

Thẩm Ngư cho dù có thiên phú, cũng không có khả năng dễ dàng làm được.

Bối Thư Phục chú ý tới biểu cảm của cậu, nhướng mày khiêu khích: "Diễn không ra à?"

Thực sự không phải diễn không ra, chính là Thẩm Ngư lo lắng Cố Thâm xem xong đoạn diễn này, sợ tới mức đêm không thể ngủ.

"Nếu tôi có thể diễn ra, nam chính là thuộc về tôi sao?" Thẩm Ngư hỏi.

Bối Thư Phục hành nghề hơn hai mươi năm, tự thấy mình xem người chuẩn, nhận định Thẩm Ngư này mao đầu tiểu tử diễn không ra cảm giác ông muốn, một ngụm đồng ý: "Thuộc về cậu."

"Cố Thâm nếu không đồng ý thì sao?" Thẩm Ngư lại hỏi.

"Tôi đi nói, chỉ cần cậu có thể diễn ra được."

Có lời này của ông, Thẩm Ngư yên tâm. Cậu được Tỉnh Túc giải thích tiền căn hậu quả của cảnh này, cùng với tám chín phần mười suy đoán của cậu sau, liền lặng lẽ chuẩn bị cảm xúc thật tốt.

Đây là một bộ phim đam mỹ, nam chính là một hoàng tử từ nhỏ được sủng ái, lúc cung biến được thiếu tướng quân cứu, từ đây đối với thiếu tướng quân dị thường tín nhiệm.

Chiến loạn nổi lên bốn phía, thiếu tướng quân bình định thiên hạ, nâng đỡ nam chủ đăng cơ.

Nam chủ sau khi đăng cơ chăm lo việc nước, trở thành một thế hệ minh quân, trải qua hàng vạn nguy hiểm cùng thiếu tướng quân chung thành thân thuộc.

Nhưng mà y vẫn luôn đối với cái chết của cha mẹ canh cánh trong lòng, âm thầm truy tra chuyện xưa. Ở ngày đại hôn của hai người, y phát hiện cung biến năm đó thế nhưng chủ mưu là thiếu tướng quân, cái chết của cha mẹ cũng sớm ở bên trong âm mưu của thiếu tướng quân.

Chính con đường từ Hoàng tử trở thành thiên tử của y, bao gồm cả tình yêu với y, mỗi một bước đều ở trong tầm kiểm soát của thiếu tướng quân.

Y thế mới biết y chưa bao giờ là người làm chủ vận mệnh của mình, từ đầu đến cuối đều chỉ là quân cờ của thiếu tướng quân.

Thẩm Ngư muốn diễn chính là đoạn đại hôn này từ đại hỉ đến đại bi.

Nghe xong miêu tả tình cảm mãnh liệt dào dạt của Tỉnh Túc, Thẩm Ngư tấm tắc bảo lạ: "Viết ngược tâm như vậy, người đọc không mắng anh sao?"

Tỉnh Túc vẻ mặt tự hào: "Cậu cũng cảm thấy thực xúc động lòng người có phải hay không?"

Thẩm Ngư kéo kéo khóe miệng: "Không khen anh...... Còn may tôi không thử vai nam hai nhân vật thiếu tướng quân, bằng không sẽ bị mắng thành cái bức tường."

Bối Thư Phục lạnh lạnh nói: "Đừng tự tin như vậy, còn chưa nói muốn cậu đâu. Có thể diễn hay không? Không được liền đi ra ngoài."

"Có thể." Thẩm Ngư cầm lấy kịch bản, lời kịch yêu cầu phải học thuộc Tỉnh Túc đã giúp cậu dùng bút đánh dấu ra. Cậu xin Bối Thư Phục muốn thời gian năm phút học thuộc lời kịch, theo sau thực mau tiến vào trạng thái.

Bởi vì không có diễn viên khác đối diễn, cậu lần này cần tiến hành chính là biểu diễn một mình. Một người đối với không khí la to, không biết còn tưởng rằng cậu mắc bệnh thần kinh.

Thẩm Ngư thực mau tiến vào trạng thái.

Trên mặt cậu tràn đầy nhiệt tình ý cười, thường thường hướng chung quanh hơi hơi gật đầu, phảng phất là có người nói chúc mừng với cậu. Cùng thời gian, cậu còn không ngừng nhìn phía cửa, thể hiện vui mừng cùng chờ mong của tân lang đối với người yêu.

Bối Thư Phục cùng Tỉnh Túc liếc nhau, đều nhìn ra kinh ngạc trong mắt đối phương.

Kịch bản viết thật sự rất ngắn gọn, này đó tay chân động tác cùng thần thái đều yêu cầu diễn viên tự mình nghiền ngẫm. Ngày thường diễn viên đều có đạo diễn giảng diễn, Thẩm Ngư tất cả đều là tự mình cân nhắc, thế nhưng có thể biểu hiện đúng chỗ như vậy.

Ngay sau đó, tựa hồ như có người gọi cậu một tiếng, Thẩm Ngư nhíu mày nói: "Hôm nay trẫm đại hôn, nếu không phải chuyện quan trọng, ngày mai lại nói."

Bối Thư Phục biết hướng đi cốt truyện, đã có thể tưởng tượng ra ám vệ chần chờ một chút, vẫn là tiếp tục nói: "Là việc rất quan trọng."

Trong đầu mới vừa tưởng tượng ra một màn này, Thẩm Ngư không kiên nhẫn đánh tiếng: "Kia mau nói."

Bối Thư Phục phác họa ra ám vệ thỉnh hắn đi không người thiên điện, đem cung biến chân tướng báo cho hình ảnh.

Chỉ một thoáng, sắc mặt Thẩm Ngư liền thay đổi: "Ngươi nói cái gì?" Ý cười trên mặt cậu thoáng chốc thối lui, thay thế bởi khiếp sợ cùng không thể tin tưởng, thanh âm chợt cất cao, "Ngươi đừng nói bậy! Tin tức hàm hồ bậc này cũng dám cùng trẫm nói?"

Bối Thư Phục ở trong lòng âm thầm gật đầu, não bổ cảnh tượng ám vệ cúi đầu trả lời.

Thẩm Ngư trên mặt huyết sắc chợt thối lui, lui về phía sau một bước.

Vừa mới khí phách hăng hái, ở trong nháy mắt liền biến mất, ánh sáng trong mắt ảm đạm, ẩn ẩn lộ ra không tin, quật cường nói: "Trẫm không tin!"

Ám vệ lấy ra bằng chứng.

Thẩm Ngư tức khắc như năng lượng cả người đều bị rút ra, lập tức nằm liệt ngồi ở ghế dựa phía sau.

Ngoài phòng truyền đến tin tức mời cậu đi đón dâu, Thẩm Ngư nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không có thể nhịn xuống bi thương cùng phẫn nộ thật lớn.

Cậu ném đi cái bàn không tồn tại, thanh âm tê kiệt hướng ngoài phòng nổi giận gầm lên một tiếng: "Cút!"

Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tỉnh Túc nhìn cậu hai mắt sáng lên: "Nhân tài a! Nhanh như vậy là có thể nhập diễn! Còn có thể diễn tốt như vậy! Thật là ông trời thưởng cơm ăn!"

Bối Thư Phục cũng vỗ tay, khóe mắt mang ý cười: "Không tồi."

Thẩm Ngư cúi đầu lau nước mắt bởi vì vừa mới nhập diễn mà bức ra tới, cười nói: "Ông trời thưởng cơm hay không tôi không biết, chính là muốn hỏi Bối đạo một chút, cơm hộp thuộc về nam chính ở đoàn phim có phần của tôi sao?"

"Không thành vấn đề, bất quá yêu cầu của tôi rất cao, cậu nếu là không hoàn thành tôi liền thay đổi người." Bối Thư Phục trước cùng cậu ước pháp tam chương, Thẩm Ngư tất cả đều đáp ứng.

《 Thịnh cổ vương triều 》 còn lại đều chuẩn bị ổn thoả, liền chờ định ra diễn viên chính. Thẩm Ngư bắt lấy nam chính sau, chỉ cần lại định ra nam hai liền có thể khởi động máy.

Hiện tại nan đề là như thế nào làm Cố Thâm gật đầu, rốt cuộc Thẩm Ngư là chim hoàng yến của hắn.

Bối Thư Phục tỏ vẻ đảm bảo với cậu, sẽ trong vòng một tháng khởi động máy.

Thời điểm ông ký hợp đồng Tinh Thần, Cố Thâm còn không biết ở nào học tăng giảm thặng dư.

Tuy rằng ai cũng đều biết hai người bọn họ không hợp, nhưng là trước mặt mọi người Cố Thâm vẫn là làm đủ mặt mũi. Nếu ông muốn "Tôn trọng tiền bối", chỉ cần Bối Thư Phục đủ không biết xấu hổ, việc này liền thành một nửa.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Dư lại một nửa kia, Thẩm Ngư chuẩn bị lôi kéo tấm da hổ Phó Thanh Hàn đi hù dọa Cố Thâm, cũng liền ổn.

Thẩm Ngư tâm tình không tồi vào phòng nghỉ uống xong trà chiều, không bao lâu, Cố Thâm đi đến.

Những người còn lại trong phòng thấy hắn lập tức đứng dậy, liên tiếp cùng hắn chào hỏi.

"Cố tổng."

"Cố tổng hảo."

"Ngài cũng tới uống trà chiều sao?"

Cố Thâm hơi hơi gật đầu xem như đáp lại, nhìn Thẩm Ngư một cái ngoái đầu cũng lười cho hắn.

Những người còn lại sôi nổi hiểu ý rời đi, còn tri kỷ đóng cửa lại cho hai người.

Cố Thâm đi đến ghế bành bên cạnh Thẩm Ngư ngồi xuống, quét mắt ly giấy trước mặt cậu, hơi hơi kinh ngạc: "Thích ăn cupcake như vậy?"

"Tùy tiện ha ha. Tìm tôi có chuyện gì?" Thẩm Ngư không muốn cùng hắn phí thời gian.

"Em muốn diễn《 Thịnh cổ vương triều 》của Bối Thư Phục?"

Thẩm Ngư gật đầu: "Tôi nghĩ thông suốt, nếu cùng Tinh Thần ký hợp đồng, cũng đừng lãng phí. Diễn vai quần chúng một tháng 2000 tệ thật không đủ thỏa mãn. Tôi không muốn giống anh trai tôi không có tiền đi tìm vay nặng lãi, cuối cùng bị vay nặng lãi bức điên. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là làm đại minh tinh tới kiếm tiền mau hơn một chút."

"Em nếu là tiền không đủ, tùy thời có thể tìm anh." Cố Thâm nói.

"Sau đó lại để anh từ trên người tôi bòn rút một chút giá trị cuối cùng của Thẩm gia sao?" Thẩm Ngư lộ ra điệu cười châm chọc.

Cố Thâm quay đầu đi chỗ khác, không biết là không dám hay là không muốn nhìn hắn.

Thẩm Ngư đem ly trà sữa còn một nửa, một ngụm uống hết xong, hỏi Cố Thâm: "Nói một lời khẳng định, vai nam chính này tôi có thể diễn hay không?"

Cố Thâm gật đầu.

Hắn nhanh như vậy liền đồng ý, nhưng thật ra đến phiên Thẩm Ngư kinh ngạc, "Thật sự? Anh sẽ không phải nghẹn hư đi?"

Hết chương 9.

--------------------

Nhu: 

(1) các bồ nhớ vote cho truyện nha:3 dạo này rất là cố gắng edit cho nhanh vì định đặt gạch thêm bộ nữa:)))) 

(2) truyện này mình mới edit được 8 chương mà đã thấy có mặt trên web lậu rồi:))) thấy hơi ghéc nhưng thôi truyện hay nên cố làm nào:333


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro