Chương 8: Lão cán bộ cấm dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ quán đã sớm báo cảnh sát, cảnh sát tuần tra phụ cận thực mau tới rồi, đem mấy người mang về cục cảnh sát.

Phó Thanh Hàn đi làm ghi chép, Thẩm Ngư ngồi ở ghế đợi yên lặng che mặt, hối hận không ở trước lúc cảnh sát tới chạy thoát.

Tên mập mạp là địa đầu xà nổi danh ở Lương Thành, đến Cố Thâm cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi. Thẩm Ngư nghĩ muốn đi khỏi Cục Cảnh Sát sợ là không dễ dàng như vậy.

Thẩm Ngư lo lắng có thể hay không bị tạm giam, Cố Thâm mang theo luật sư thần sắc vội vàng từ cửa đi vào tới.

Vừa mới cảnh sát dò hỏi Thẩm Ngư người liên hệ khẩn cấp là ai, Thẩm Ngư chưa nói, xem ra là chính bọn họ tra được Cố Thâm.

Thẩm Ngư quay người đi, không muốn để hắn thấy mình.

Nhưng Cố Thâm ánh mắt cực tốt, liếc mắt một cái liền trông thấy cậu, đi đến bên người cậu, đánh tiếng hỏi: "Không có việc gì đi?"

"Không có việc gì, anh đi đi." Thẩm Ngư một chút cũng không muốn để hắn tới Cục Cảnh Sát cứu mình.

Trên đường đến, Cố Thâm đã hỏi rõ ràng sự việc. Biết được chính là tên mập mạp buổi tối ngày đó, hắn tự biết đuối lý, cũng không nói thêm cái gì, phân phó luật sư đi làm thủ tục cho Thẩm Ngư, chính mình ngồi cạnh Thẩm Ngư.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Thẩm Ngư theo bản năng xê dịch thân mình, cách hắn xa chút.

Cố Thâm thở dài một hơi, cũng không biết là an ủi Thẩm Ngư hay là an ủi chính mình: "Đừng lo lắng, cùng lắm thì nộp chút tiền bảo lãnh thôi, sẽ không phải ở lại tạm giam, cũng sẽ không lưu lại tiền án."

Thẩm Ngư liếc mắt nhìn hắn, không nói tiếng nào.

Luật sư lúc này vội vàng đi tới: "Cố tổng, đã có người trước một bước đem thủ tục của tiểu Thẩm thiếu gia làm xong."

Cố Thâm ngoài ý muốn: "Ai làm?"

Vừa mới dứt câu, Phó Thanh Hàn từ văn phòng cục trưởng đi ra. Hắn cùng cục trưởng nắm tay, hai người cười nói một chút, cùng nhau đi đến bên người Thẩm Ngư.

"Không nghĩ tới sự tình lại là thế này, có ít nhiều đắc tội, mong bỏ qua cho." Cục trưởng cởi bỏ còng số tám khóa tay Thẩm Ngư ở ghế kim loại, thân thiện cùng Thẩm Ngư bắt tay.

"Chuyện sau đó phải phiền toái ngài rồi." Phó Thanh Hàn cùng đối phương hàn huyên vài câu rồi tiễn người đi.

Cố Thâm ban đầu chỉ biết Thẩm Ngư cùng bạn bè ẩu đả với người ta bị mang về cục cảnh sát, vốn tưởng rằng là hồ bằng cẩu hữu cậu mới chơi cùng, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Phó Thanh Hàn.

"Phó tổng sao lại ở chỗ này?" Hắn kinh ngạc.

Phó Thanh Hàn hơi hơi mỉm cười: "Lúc sự việc xảy ra, Thẩm Ngư cùng tôi ở bên nhau."

Cố Thâm bừng tỉnh, đoán được người giúp Thẩm Ngư làm tốt thủ tục là hắn, lần này chính mình là đến không công.

Tên mập mạp có năng lực thì thế nào?

So được với mánh khoé thông thiên của Phó Thanh Hàn sao?

Cố Thâm không muốn Thẩm Ngư cùng hắn dây dưa tiếp nữa: "Cảm tạ Phó tổng hỗ trợ, hôm nay Thẩm Ngư làm phiền Phó tổng rồi, tôi hiện tại liền dẫn em ấy đi."

Hắn đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Ngư, nào biết Thẩm Ngư căn bản không để ý tới hắn.

Phó Thanh Hàn hơi hơi mỉm cười: "Không phiền toái, ai bảo em ấy là người của tôi."

Cố Thâm sắc mặt nhìn không được tốt: "Phó tổng chú ý lời nói."

Đáy mắt Phó Thanh Hàn quang mang đắc ý, hướng Thẩm Ngư vươn tay: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Thân ảnh Cố Thâm cùng Phó Thanh Hàn cao lớn che ở trước người cậu, nhìn bàn tay to duỗi đến trước mặt mình, Thẩm Ngư thoáng do dự, vươn mình tay.

Phó Thanh Hàn gắt gao nắm lấy, hướng Cố Thâm lộ ra nụ cười của kẻ thắng cuộc: "Cố tổng hẹn gặp lại."

Nhìn bóng dáng hai người sóng vai rời đi, Cố Thâm sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Luật sư vốn định nói gì đó với hắn, thấy thế lại thôi, miễn cho bản thân bị giận chó đánh mèo.

Trên đường trở về, Thẩm Ngư rất tò mò: "Anh giải quyết việc này thế nào vậy? Cẩn về sau bị tên mập trả thù."

Phó Thanh Hàn thần sắc chắc chắn: "Tên mập tội ác chồng chất, tùy tiện một cái kiện liền đủ để hắn bị bắt. Hắn có thể ra ngoài được hay không còn khó nói, làm sao có thời giờ trả thù?"

"Tên mập ở Lương Thành có chút tay chân, anh vẫn là để tâm chút đi." Thẩm Ngư nhắc nhở.

Phó Thanh Hàn không chút nào để ý: "Tay hắn đều bị đánh gãy, có tay chân cũng bảo đảm hắn không làm được gì."

Thẩm Ngư yên lặng nhớ tới thời điểm trước khi bọn họ bị mang lên xe cảnh sát, tên mập kia kêu gào một cái thê thảm, đúng như là tay bị đánh gãy.

Cậu ở trong lòng "Sách" một tiếng, âm thầm cảm thán Phó Thanh Hàn thật là tàn nhẫn độc ác.

Lúc này đã là mười hai giờ đêm, Thẩm Ngư mơ màng sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy Phó Thanh Hàn nói: "Anh đã đổi người liên hệ khẩn cấp của em là anh, về sau có việc tùy thời liên hệ anh."

Thẩm Ngư lập tức không còn buồn ngủ: "Anh sửa cái gì?"

Phó Thanh Hàn tự mình cảm thấy cao hứng: "Anh là bạn trai em, đương nhiên có thể sửa."

Thẩm Ngư sửa đúng: "Chỉ là bạn giường."

Phó Thanh Hàn nghiêm túc tự mình kiểm điểm: "Xem ra là anh còn chưa đủ nỗ lực, còn chưa được em đồng ý."

Thẩm Ngư cảm giác hôm nay bị làm cho mệt chết, yên lặng lựa chọn câm miệng.

Cùng thời gian, Cố Thâm cũng ở trên đường trở về.

Luật sư thấy tâm tình hắn có vẻ bình tĩnh trở lại, lúc này mới thật cẩn thận mở miệng: "Cố tổng, vừa rồi tôi ngoài phát hiện thủ tục của tiểu Thẩm thiếu gia đã làm thỏa đáng, còn phát hiện người liên hệ khẩn cấp của cậu ấy đổi thành Phó tổng."

Cố Thâm khiếp sợ: "Cái gì? Hắn ta dựa vào cái gì?"

"Quan hệ ở đó viết là 'vị hôn phu'." Luật sư có chút đồng tình với Cố Thâm.

"Đi sửa lại!"

Luật sư khó xử: "Lúc trước ngài có thể trở thành người liên hệ khẩn cấp của tiểu Thẩm thiếu gia là bởi vì ngài là người giám hộ khi cậu ấy còn là vị thành niên. Hiện tại tiểu Thẩm thiếu gia đã thành niên, nếu không có được sự cho phép, này chỉ sợ rất khó sửa."

"Phó Thanh Hàn làm sao có thể được?" Cố Thâm nhớ tới "Được cho phép", trong lời nói của luật sư, hung hăng một quyền đánh vào ghế trước.

Phó Thanh Hàn đêm nay vẫn như cũ ở tại nhà Thẩm Ngư.

Ngày hôm sau khi rời giường, Thẩm Ngư đưa ra một vấn đề rất quan trọng: "Phó tổng, ngài lại tiếp tục ở đây, tôi đành phải thu tiền thuê nhà." Rốt cuộc tháng này cậu thật sự là nghèo.

Phó Thanh Hàn nhướng mày: "Trả bằng thịt không được sao?"

"Tôi thích tiền hơn."

Phó Thanh Hàn thay đổi sách lược: "Nhưng em đã mua anh."

Thẩm Ngư giơ ra một ngón tay, nhắc nhở hắn: "Một ngàn tệ một đêm, tôi chỉ mua hai buổi tối."

Phó Thanh Hàn khóe miệng mỉm cười: "Em vận khí tốt, tới đúng lúc anh phá giá buôn bán, hai ngàn tệ có thể bao cả đời."

Thẩm Ngư bị vô sỉ của hắn làm kinh hai rồi, cũng không biết Phó Thanh Hàn là bị điên cái gì ăn vạ cậu.

Có lẽ là sơn trân hải vị ăn phát chán, lúc này mới thấy trá trị của cây đậu?

Thẩm Ngư càng nghĩ càng cảm thấy là khả năng này, yên lặng xách ra túi tôm đã lột vỏ, hàm hàm hồ hồ nói: "Vậy anh ở nơi này phải bao tôi một ngày ba bữa."

"Tối hôm qua chúng ta làm nhiều lần như vậy, một ngày ba bữa đủ sao?" Phó Thanh Hàn nháy mắt ô ô.

Thẩm Ngư thiếu chút nữa ho sặc, ho khan nửa ngày mới hoãn, lớn tiếng nói lại: "Một ngày ba bữa!"

Ai có thể nghĩ đến Phó Thanh Hàn nhìn như một người chơi hệ lão cán bộ cấm dục, thực tế đầy đầu óc đều là màu vàng phế liệu.

Thong thả ăn xong bữa sáng, Phó Thanh Hàn đưa Thẩm Ngư đi làm.

Đến công ty đã hơn 10 giờ, Phó Thanh Hàn hỏi: "Em đến trễ không sao chứ? Cần anh cùng Cố Thâm nói một tiếng không?"

Thẩm Ngư vội ngăn lại hắn: "Đừng. Anh không nói gì tôi sẽ không sao, anh nói với anh ta chắc chắn anh ta sẽ tới tìm tôi."

Phó Thanh Hàn buông di động: "Được, nghe em. Mấy giờ tan tầm? Tôi tới đón em."

"6 giờ đi, đoàn phim có khi sẽ kéo dài thời gian, anh không cần chờ tôi."

"Không có việc gì." Phó Thanh Hàn như suy tư gì nhìn tòa nhà lớn phía sau Thẩm Ngư, cùng cậu nói hẹn gặp lại.

Ôn Vân Hoa làm đến cuối tháng liền sẽ đi, hôm nay còn ở Tinh Thần đóng phim, cẩn trọng diễn vai quần chúng.

Thẩm Ngư cùng y diễn vai bọn cướp.

Hai người hóa trang, mai phục tại trong bụi cỏ thấp giọng nói chuyện phiếm: "Thẩm Ngư, em biết không, tên mập mạp lần trước quấy rầy em bị bắt!"

Thẩm Ngư nghĩ thầm chính là cậu cùng Phó Thanh Hàn liên thủ đưa vào trại giam, có thể không biết sao?

Nhưng vì sao tin tức này truyền nhanh như vậy?

Cậu còn chưa kịp hỏi, Ôn Vân Hoa đã kích động nói ra, "Nghe nói là cố ý gây sự bị người chứng kiến bắt tại trận. Tên biến thái chết tiệt đấy, trước kia không biết lừa bao nhiêu người. Hiện tại đã có không ít người bị hắn làm hại đứng ra chỉ tội. Mới một đêm liền ra tới bốn năm người, lại điều tra tiếp khẳng định còn có!"

Trước kia cũng không phải không có người bị hại báo nguy, nhưng đều không giải quyết được gì. Hiện tại không nghĩ tới một đêm liền xuất hiện nhiều người lên tiếng như vậy, Thẩm Ngư không thể không một lần nữa xem xét kỹ lại lực lượng Phó Thanh Hàn.

Cậu hiện tại thực hối hận lúc trước chỉ lo chơi, sinh ý trong nhà một chút cũng không tham dự, nếu không cũng không đến mức tứ cố vô thân như hiện tại.

Cậu nghĩ đến xuất thần, bị Ôn Vân Hoa nhắc nhở mới phản ứng lại, nắm trường đao đạo cụ xông lên đi giết vai chính.

Cơm trưa là Phó Thanh Hàn phái người đưa tới suất ăn tình yêu, hắn có cong việc phải đi nơi khác, nhất thời không có khả năng trở về, còn riêng tặng một bó hoa hồng đỏ ý muốn xin lỗi.

Thẩm Ngư cảm thấy nhóm hoa nương này chít chít, qua tay đưa cho đạo cụ sư để hắn mang đi.

Hương vị món ăn nhưng thật ra rất không tồi, Thẩm Ngư một bên ăn, một bên lướt Weibo, nhìn đến tin tức tên mập cư nhiên lên hot search.

Có account marketing tố mập mạp những "Sự tích quang huy", người xem buồn nôn.

Bình luận đều là mắng tên mập biến thái, còn có không ít người bị hại lộ diện làm chứng, trong đám người bàn luận sôi nổi ngẫu nhiên sẽ có một vài thủy quân nói tốt cho tên mập, cũng đều bị quần chúng ăn dưa chính nghĩa mắng đến đầu phun máu chó.

Thẩm Ngư tâm tình thoải mái, ăn uống cũng tốt lên, tặng vài nút thích cho những tài khoản Weibo mắng hăng hái nhất.

Lúc này bỗng nhiên nhận được một tin nhắn: "Em thích diễn thể loại phim nào?"

Nhìn tên WeChat bốn chữ "Tình thâm không phó" này, Thẩm Ngư bỗng nhiên có chút ê răng.

Buổi sáng cậu cùng Phó Thanh Hàn thêm WeChat của nhau, khi đó tên WeChat của lão cán bộ vẫn vô cùng đơn giản là tên thật. Hiện tại cũng không biết uống lộn thuốc gì rồi, đổi thành cái tên quỷ dị này.

Người đánh cá bắt cá: Không có gì là tôi không thể diễn. [ hút thuốc.pg]

Tình thâm không phó: Trẻ con không nên hút thuốc.

Thẩm Ngư nghĩ thầm, thời điểm ở trên giường, anh nhưng không xem tôi là trẻ con.

Cậu cùng Phó Thanh Hàn hàn huyên được vài câu, Ôn Vân Hoa đi tới: "Thẩm Ngư, anh nghe nói công ty có mấy cái kịch bản mới đã được duyệt, đang tìm tìm nam nữ chính. Em muốn đi nhìn thử một chút không? Không thể nào cả đời diễn vai quần chúng đi?"

Thẩm Ngư vẫn luôn diễn vai quần chúng, một phần nguyên nhân là bởi vì cạnh tranh kịch liệt, nguyên nhân lớn hơn nữa là Cố Thâm âm thầm đóng băng hoạt động.

Lúc trước Tinh Thần là Cố Thâm nhất quyết không tiếp nhận bán ra ngoài, hắn âm thầm đánh tiếng không được để Thẩm Ngư nổi, ai cũng không dám trọng dụng cậu. Hiện tại Phó thị đầu tư mảng giải trí, Thẩm Ngư tâm tư khẽ nhúc nhích, hỏi qua Ôn Vân Hoa: "Có bộ phim nào?"

"Phim cổ trang, phim hiện đại đều có. Anh nghe nói Tề Tự Nghi rất xem trọng bộ phim hiện đại《Thời gian vô thanh》, đối với vai nam chính nhất định giành được. Bằng không em thử xem bộ cổ trang《 thịnh cổ vương triều 》kia? Kể cả giành không được nam chính, lấy điều kiện của em, vai nam hai, nam ba hẳn là không thành vấn đề."

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Tề Tự Nghi là tiểu sinh đang nổi của Tinh Thần, người bình thường hiển nhiên không muốn tranh giành với y. Ôn Vân Hoa nói như vậy cũng là suy nghĩ cho Thẩm Ngư.

Tinh Thần trước đây danh tiếng về mảng làm phim lịch sử chính kịch cực kỳ tốt, sau này đám quản lý cấp cao lại tự mình tìm đường chết, đạo diễn ưu tú cùng biên kịch chạy mất một đống, hiện tại làm ra phim cổ trang nào Thẩm Ngư nhìn đều cảm thấy cay đôi mắt.

Tinh Thần đã liên tiếp mấy năm không làm một bộ phim cổ trang.

Nhưng thật ra phim hiện đại quần áo, hóa trang và đạo cụ tương đối đơn giản, chỉ cần kỹ thuật diễn đạt tiêu chuẩn, cốt truyện không quá ngu ngốc, ratings cũng sẽ không hề thấp.

Thẩm Ngư muốn diễn vai chính phim hiện đại chỉ cần nói với Cố Thâm, tuyệt đối không thành vấn đề. Vấn đề là Thẩm Ngư không muốn cúi đầu với Cố Thâm.

"Đạo diễn《 Thịnh cổ vương triều 》là ai?" Thẩm Ngư hỏi.

"Bối Thư Phục."

Thẩm Ngư "Sách" một tiếng: "Bối đạo cũng phải lưu lạc đã đến mức quay loại phim này sao?"

Ôn Vân Hoa buông tay: "Ai bảo ông ấy lúc trước đầu óc nóng lên ký hợp đồng 20 năm, còn ở trước mặt mọi người nhục mạ Cố tổng, hiện tại chỉ có thể làm một người bị chèn ép."

Tinh Thần năm đó danh tiếng làm phim cổ trang cực tốt, không ít bộ đều là qua tay Bối Thư Phục, nhưng hiện tại tên Bối Thư Phục đã cùng lôi kịch cột vào cùng nhau.

Trên mạng lan truyền ông ấy hết thời, cũng có người nói ông ấy là dùng phương thức biểu đạt của riêng mình tỏ rõ bất mãn với nhóm quản lý cấp cao của Tinh Thần.

Thẩm Ngư bất chợt nhớ tới tin Phó Thanh Hàn vừa mới nhắn trong WeChat, chẳng lẽ anh ta muốn đầu tư phim cậu đóng?

Hết chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro