Chương 7: Tôi bao em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đi theo Phó Thanh Hàn nhiều năm, vẫn luôn cho rằng ông chủ là người thanh tâm quả dục, còn nghĩ hắn sẽ độc thân cả đời. Hiện tại lần đầu tiên nhìn thấy Phó Thanh Hàn đối với một người để bụng, người này trên người lại bao phủ lớp sương mù thật dày đặc, Chung Trạch không thể không nhắc nhở ông chủ một chút.

Phó Thanh Hàn không phải tên ngốc, tự nhiên cũng nhìn ra được giữa Thẩm Ngư và Cố Thâm có điều không thích hợp.

Hắn nhìn phía ngoài cửa sổ, xe vòng ra tiểu khu, thấp thoáng bóng nhà cao tầng, mơ hồ có thể thấy căn hộ của Thẩm Ngư.

"Thẩm Ngư......" Hắn lẩm bẩm niệm tên này, khóe miệng không tự giác hơi hơi giơ lên, "Việc này cậu không cần quản nhiều, lòng tôi hiểu rõ, mau chóng đem tin tức về căn hộ điều tra ra."

Hắn trong lòng có một phỏng đoán cần được xác minh.

Thẩm Ngư ở nhà liên tiếp đánh vài cái hắt xì, âm thầm lẩm bẩm: "Ai lại ở sau lưng mắng mình?"

Cậu dùng khăn giấy xoa xoa nước mũi, yên lặng nằm bò trên giường. Tuy rằng đã ngủ một ngày, nhưng bởi vì tối hôm qua thật sự là nháo đến quá tàn nhẫn, lúc này cậu một chút cũng không nghĩ động.

Lười biếng trong trong chốc lát, tiếng chuông di động vang lên. Thấy là dãy số xa lạ, Thẩm Ngư tưởng điện thoại đẩy mạnh tiêu thụ, trực tiếp tắt đi. Ai ngờ đối phương thực mau lại lần thứ hai gọi tới.

Thẩm Ngư tưởng là ai tìm cậu có việc, nhận máy: "Uy?"

Đầu bên kia trầm mặc một chút, mới ách thanh âm hỏi: "Em......không có việc gì đi?"

Thẩm Ngư nghe ra là thanh âm Cố Thâm, một chữ cũng chưa nói, cắt đứt điện thoại kéo đen dãy số, một chuỗi thao tác thuần thục như nước chảy mây trôi.

Nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm, Cố Thâm thở dài một hơi, không biết là số điện thoại thứ bao nhiêu của hắn bị Thẩm Ngư kéo đen.

Buổi tối Thẩm Ngư tính toán ăn mì gói qua bữa, lại một số điện thoại lạ.

Cậu tính không tiếp, ai ngờ điện thoại tiếp tục gọi lại, làm Thẩm Ngư có chút nén giận, nhận điện thoại liền mắng người: "Cố Thâm anh bớt đi! Lại gọi điện thoại lại đây phiền tôi, anh có tin hay không tôi thượng đào bảo cho anh tới cái bao năm phần ăn hô chết anh?" (Nhu: đoạn này không hiểu nhưng chắc đại loại là k để yên tôi đập chết anh:)))))

Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm nam nhân trầm thấp mà đầy từ tính: "Cậu ta thường xuyên quấy rầy em?"

Thẩm Ngư sửng sốt: "Anh là ai?"

Thanh âm Phó Thanh Hàn trầm ba phần: "Nghe không ra?"

Thẩm Ngư bừng tỉnh: "Phó tổng? Anh làm thế nào biết số của tôi?"

"Buổi sáng lấy máy em gọi cho tôi. Đây là số cá nhân của tôi, nhớ lưu lại." Phó Thanh Hàn dặn dò.

Thẩm Ngư có cài mật khẩu di động, nhưng không mở khóa cũng có thể thực hiện cuộc gọi khẩn cấp. Cậu xem lại lịch sử cuộc gọi, quả nhiên buổi sáng có một cuộc gọi đi như vậy.

Mở loa lên, Thẩm Ngư vừa lưu số vừa hỏi: "Phó tổng có chuyện gì sao?"

"Cơm chiều muốn ăn cái gì?"

Thẩm Ngư liếc mắt qua hộp mì đang chuẩn bị mở trên bàn trà: "Lão đàn dưa chua." (Nhu: chắc là tên mì gói)

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Phó Thanh Hàn ăn uống rất lành mạnh, một ngày ba bữa đều có chuyên gia xử lý, không có đụng tới mấy thứ đồ ăn nhanh: "Tiệm ăn tại gia sao? Ở nơi nào?"

"Ở trong bao gia vị và mì."

Phó Thanh Hàn đột nhiên nhớ tới tối hôm qua ở chung cư Thẩm Ngư thấy hai thùng mì gói lớn, lúc này mới phản ứng lại đây, nhíu mày nói: "Đừng ăn những cái đó, tôi lập tức liền đến. Em nghĩ xem ăn cái gì, tôi mang em đi."

Thẩm Ngư vuốt cằm, sau khi trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi hỏi: "Phó tổng, ngài đối với tôi tốt như vậy, có phải thật sự coi trọng tôi không?"

Phó Thanh Hàn thấp thấp cười: "Không được sao?"

Thẩm Ngư còn lâu mới tin hắn: "Được nha, hai ta khi nào đi lãnh chứng?"

Cái này đến lượt Phó Thanh Hàn trầm mặc.

Thẩm Ngư liền biết hắn sẽ không đáp ứng: "Hai ta vẫn là làm bạn giường thuần khiết đi, đừng đùa những cái đó."

"Không, tôi là muốn hỏi một chút em có cần phải viết hiệp nghị trước hôn nhân không?" Phó Thanh Hàn nói, thanh âm ẩn ẩn mang theo ba phần chờ mong, làm Thẩm Ngư có một loại ảo giác như là Phó Thanh Hàn phảng phất biết cậu cất giấu một khối tài sản.

"Tôi một người nghèo thì có gì để mà viết? Nhưng thật ra Phó tổng gia tộc lớn, sự nghiệp lớn mới cần phải viết hiệp nghị trước hôn nhân đi?"

"Không viết tôi sợ em hối hận."

Thẩm Ngư cười nhạo: "Nói giống như chúng ta hiện tại liền phải đi lãnh chứng vậy. Không phải ăn cơm sao? Anh chọn chỗ đi."

Cậu đánh trống lảng, Phó Thanh Hàn cũng không truy vấn, một lời đáp ứng: "Được. Tôi năm phút sau sẽ đến."

Phó Thanh Hàn mang Thẩm Ngư đến một quán tiệm ăn nhỏ tại gia, này cửa hàng ở phố cũ, không phải người quen thuộc cũng tìm không thấy.

Hai tầng lầu quán ăn diện tích không lớn, trang trí cổ kính, dùng bàn bát tiên vuông vức, phòng trong còn treo đèn lồng thắp điện.

Phó Thanh Hàn một bên mang Thẩm Ngư đi phòng trên lầu, một bên giới thiệu: "Nhà bọn họ đồ ăn khẩu vị thanh đạm, thích hợp cho em ăn bây giờ."

Thẩm Ngư nhớ tới việc này liền cảm thấy địa phương kia đau, ở trong lòng cho hắn một cái xem thường, nghĩ thầm nếu không phải vì Phó Thanh Hàn, chính mình hiện tại có thể cơm ngon rượu say, một chút vấn đề đều không có.

Nào cần ăn kiêng.

Người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn, Thẩm Ngư nhớ tới sự tình tối hôm qua trên bàn cơm 囧, tính toán trước tiểu nhân sau quân tử: "Trước tiên nói rõ, bữa cơm này là anh mời tôi ăn, không mang theo bất kì ý tứ gì khác."

"Em muốn nói đến loại ý tứ nào?"

"Đừng nghĩ mời tôi ăn một bữa cơm là có thể ăn thịt."

Phó Thanh Hàn cười: "Thế mời hai bữa cơm?"

Thẩm Ngư chụp được chiếc đũa muốn đánh người.

Phó Thanh Hàn vội sửa miệng, "Chỉ đùa một chút. Tôi không tính toán chi li như vậy, cơm của em tháng này tôi bao."

Thẩm Ngư không tin lột da nhà tư bản cũng có thời điểm có lòng tốt như vậy: "Anh làm từ thiện?"

"Em một tháng 2000 tệ tiền lương đều nộp lên, tôi không bao em, em ăn cái gì?"

Thẩm Ngư cảm thấy câu "Tôi không bao em" kia của hắn quái quái, nhưng còn không có nghĩ nhiều, lời nói đã nói ra: "Trứng luộc nước trà có thể làm bữa sáng, cơm trưa công ty bao, cơm chiều có thể đi đoàn phim cọ. Không đói chết."

Phó Thanh Hàn gắp đồ ăn cho cậu động tác hơi đình trệ một chút, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Ba năm nay em đều sống như thế này?"

Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Ngư cảm thấy Phó Thanh Hàn trong mắt tựa hồ hiện lên thần sắc đau lòng: "Tôi sống rất tốt, mỗi tháng diễn thi thể nằm đều được lĩnh hai ngàn tệ. Anh không cần nhìn tôi như vậy, trên thế giới này người so với tôi thảm hại hơn có rất nhiều."

"Xin lỗi." Phó Thanh Hàn thu hồi cảm xúc của mình, cùng Thẩm Ngư nói chuyện khác.

Một bữa cơm ăn xong, Thẩm Ngư đi toilet. Thời điểm ra ngoài, nhìn thấy một người, ánh mắt nháy mắt liền lạnh xuống.

Đối phương cũng thấy cậu, lộ ra ý cười không tốt: "Thẩm Ngư?"

Đó là tên đầu trọc mập mạp mặc áo thun màu đen, ước chừng không đến 40 tuổi, đầy mặt dữ tợn, có vẻ cả người đều vô cùng mỡ màng.

Hắn là tên hỗn đản nổi danh trong vòng, thủ đoạn biến thái, đặc biệt thích đồ vật khẩu vị nặng, nam sinh bị hắn chơi tàn cũng không biết có bao nhiêu người.

Cố tình hắc bạch lưỡng đạo hắn đều có chút quan hệ, ai cũng đối với hắn hết cách.

Hôm trước buổi tối Thẩm Ngư bị người mang đi xã giao, chính là cái tên mập mạp này.

Cậu nếu là không đào tẩu, hoặc không phải gặp gỡ Phó Thanh Hàn, còn không biết sẽ phát sinh cái gì.

Tưởng tượng đến đây, Thẩm Ngư nắm chặt nắm tay.

Mập mạp đứng đó trừ bỏ hắn, còn có hai tên thủ hạ. tTrong hành lang Toilet nhỏ hẹp, đối phương lại ngăn lối ra, lúc này vô luận Thẩm Ngư muốn tránh hay là muốn chạy trốn đều thực khó khăn.

Tình huống này...

Thẩm Ngư còn đang suy tư đối sách, mập mạp đã chờ không kịp, sắc mặt biến thái tiến tới: "Người anh em như thế nào ở đây một mình? Cố tổng nhà cưng đâu?"

Thẩm Ngư né tránh móng heo của hắn tới sờ mặt mình, không để ý đến hắn.

Mập mạp lại nói, "Một người chơi rất không thú vị, không bằng anh trai giúp em tìm chút việc vui vẻ?"

Thẩm Ngư thực sự bị hắn làm cho ghê tởm, lạnh lùng nói: "Anh trai tôi đã chết."

Lời này như là trù hắn chết, sắc mặt mập mạp đột nhiên biến đổi: "Cưng đừng có mà được cho sắc mặt cũng không cần! Đừng tưởng rằng Cố Thâm che chở cưng thì anh đây không thể làm gì cưng được? Đừng nói Cố Thâm hiện tại không ở đây, chính là hắn có ở đây, cũng chỉ có thể nhìn anh đây đem cưng...... A ——"

Thẩm Ngư đột nhiên ra tay, vung quyền hung hăng đánh vào trên mặt tên mập mạp, làm hắn đem tất cả những lời nói dơ bẩn chưa nói xong đều đổi thành tiếng kêu thảm thiết.

Biến cố phát sinh quá nhanh, thủ hạ của tên mập mạp còn không có phản ứng lại đây, Thẩm Ngư chạy thoát từ giữa vòng vây của bọn họ.

Tên mập mạp che lại cái mũi đổ máu rống giận: "Bắt lấy nó cho tao!"

Thủ hạ lập tức hướng Thẩm Ngư phóng đi.

Thẩm Ngư chui vào đại sảnh mọi người đang dùng bữa, dọa tới đám khách hàng này không nhẹ.

Phía sau người theo đuổi không bỏ, tên mập mạp cũng che lại máu mũi đầy tay đuổi theo ra tới, nổi giận đùng đùng: "Hôm nay ai cũng chứa không nổi mày!"

Thật là đen đủi!

Thẩm Ngư ở trong lòng thầm mắng, nhìn thấy cách đó không xa một người phục vụ bưng một chén lớn canh nóng không biết phải làm sao tránh ở ven đường, cậu thay đổi phương hướng chạy về phía đó.

Đó là một cái ngõ cụt, Thẩm Ngư không chạy được bao bước đã bị cản ngừng lại.

Tên mập mạp vui vẻ, xoa xoa máu mũi mình không ngừng chảy ra, cười lạnh nói: "Anh xem cưng còn chạy thế nào! Đem người mang về cho tao!" Phẫn nộ rất nhiều, hắn nhìn thấy mặt Thẩm Ngư trắng nõn tuấn mỹ, trong ánh mắt lại mang lên vài phần sắc dục.

Thẩm Ngư nhìn đến ghê tởm, thấy hắn cùng thủ hạ vây đi lên, liền bưng lên nồi lẩu trong tay người phục vụ hướng tới trên đầu tên mập mạp mà tưới.

"A ——"

Con vịt nóng hổi rơi xuống trên đầu, tên mập mạp tức khắc phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo, bụm mặt liên tục lui về phía sau.

Thủ hạ của hắn lập tức muốn đi bắt Thẩm Ngư lại.

Thẩm Ngư lại bưng lên bên hai phần canh nóng cạnh hai bàn tiệc hướng hai tên phía này mà tạt tới.

Hai bàn này đều không có canh vịt nóng hổi, món nóng đã ăn qua vị ngon cũng đã suy giảm ít nhiều.

Hai người thực mau liền vọt tới trước mặt Thẩm Ngư, mắt thấy sắp bắt được cậu, tay cách Thẩm Ngư không đến mười centimet đột nhiên liền ngừng ở không trung.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Giây tiếp theo, hai người bị khác người dùng lực kéo ra sau một cái, đụng phải tên mập mạp.

Mà Thẩm Ngư lập tức được người nọ bảo hộ ở sau người.

"Đứa nào! Dám quản chuyện của tao?" Tên mập mạp tức giận mắng.

Phó Thanh Hàn quay đầu lại quét mắt Thẩm Ngư, thấy cậu không có việc gì, mới lạnh lùng mở miệng: "Còn mày cũng là ai?" Thanh âm trầm thấp đáng sợ.

"Đây là Hổ gia chúng tao!" Thủ hạ giúp tên mập mạp trợ uy.

Phó Thanh Hàn lộ ra ý cười khinh miệt: "Đầu năm nay con chó con mèo đều có thể xưng gia sao?"

Trên mặt tên mập mạp nơi bị đụng đến con vịt mới nấu nóng hổi phảng phất như là muốn vỡ ra, đau đến nước mắt chảy ròng ròng. Vừa nghe lời này từ Phó Thanh Hàn, càng trở nên giận dữ hơn: "Đánh cho tao! Đánh chết nó!"

Thủ hạ lập tức xông lên.

Thẩm Ngư lo lắng Phó Thanh Hàn thụ thương, muốn giúp hắn, lại không nghĩ rằng Phó Thanh Hàn trước tiên đem cậu lui về phía sau, tiếp đó tự mình nhanh chóng chế phục xông lên hai người, thân thủ mạnh mẽ nhanh nhẹn, nhìn qua là biết đã từng trải qua huấn luyện.

Tên mập mạp chấn động, trong cơn thịnh nộ không quan tâm, túm chén đĩa trên bàn liền hướng phía Phó Thanh Hàn ném tới: "Bọn mày to gan thật! Đến Hổ gia tao cũng không biết! Đúng là bọn chó mắt mù mà!"

Phó Thanh Hàn né tránh chén đĩa, trở tay chế trụ tay mập mạp, một chân đá vào cẳng chân hắn, tên mập mạp tức khắc mất đi trọng tâm, cả người ầm ầm ngã xuống đất, thân hình cồng kềnh làm mặt đất ở trong nháy mắt phảng phất đều rung lên ba cái.

Hắn bị chế trụ, hai tên thủ hạ thấy không phải đối thủ của Phó Thanh Hàn, xoay người liền muốn chạy trốn.

Thẩm Ngư từ phía sau đuổi theo, hướng trên lưng tên bên trái dùng sức đá một cái. Tên nọ ngã xuống, vướng ngã tên còn lại, tên còn lại ngã vào trên lưng hắn, Thẩm Ngư nhanh chóng đạp lên lưng hắn, đem hai người chế trụ.

Phó Thanh Hàn trong mắt toát ra tán dương mỉm cười.

Hết chương 7.

_________________

Xin lỗi cả nhà vì chậm trễ quá lâu nhưng mà đợt vừa rồi mình vừa bận vừa lười:((( Mình sẽ cố gắng ra nhanh và đều hơn nha<3 nay up luôn chap 7 với 8 cho nó máu:3333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro