Chương 6: Hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết xui xẻo như thế nào Thẩm Ngư còn cố tình nhớ rõ một màn này, gương mặt khống chế không được hồng lên, trừng mắt Phó Thanh Hàn: "Tối hôm qua là ngoài ý muốn."

Phó Thanh Hàn gật đầu tỏ vẻ lý giải: "Đêm nay là chúng ta nghe theo trái tim mách bảo."

Thẩm Ngư lắc đầu: "Trái tim cũng không muốn làm......"

Phó Thanh Hàn làm bộ như hắn cái gì cũng đều thấu hiểu: "Không, chỉ có em thấy vậy."

Thẩm Ngư cũng không biết xấu hổ, nói thẳng: "Mông tôi đau."

Phó Thanh Hàn vô cùng tri kỷ: "Tôi giúp em xoa xoa."

"Xoa em gái anh!" Thẩm Ngư muốn mắng chửi người, âm điệu không tự giác cao ba phần.

Phó Thanh Hàn chỉ chỉ cửa, Thẩm Ngư sợ bị Cố Thâm phát hiện sơ hở, tức giận xoay người đi vào trong phòng.

Phó Thanh Hàn theo đi vào, đóng cửa phòng lại: "Tôi là người có đạo đức nghề nghiệp, tiền đã thu, chắc chắn sẽ phục vụ chu đáo." (Nhu: anh giỏi lắm:)))))))

Thẩm Ngư khó hiểu: "Tiền nào?"

Phó Thanh Hàn chỉ chỉ túi áo tây trang của mình: "1000 tệ này là em đưa tôi ở Khách sạn Quốc tế, là ở trước mặt mọi người đưa cho tôi. Tôi làm sao có thể nuốt lời?"

Thẩm Ngư khiếp sợ, lúc này mới phản ứng lại ý tứ Phó Thanh Hàn lúc đó không phải muốn cậu trả tiền phòng, mà là thuê hắn thêm một "Đêm xuân".

Cậu lúc ấy không nên nhất thời miệng tiện, nói cái gì "Ngủ cùng anh một hai lần không thành vấn đề".

Báo ứng!

Đều là báo ứng!

"Tôi sai rồi, anh trả tôi đi...... Mua d*m là phạm pháp...... Chúng ta tối hôm qua chỉ là bạn tình thuần khiết. Anh tình tôi nguyện, không dính đến mua bán giao dịch phạm pháp." Thẩm Ngư vội vàng đi về phía Phó Thanh Hàn, ý đồ đem tiền lấy về.

Ai ngờ tay mới vừa vói qua, đã bị Phó Thanh Hàn nắm lấy: "Ở trong túi tôi chính là của tôi. Như thế nào, hiện tại nhân tâm còn tệ như vậy sao? Ngủ xong rồi còn nghĩ đem tiền đòi lại?"

Thẩm Ngư vô ngữ cứng họng: "Nói thật với anh vậy, 1000 tệ kia thật sự không phải phí phục vụ, cũng không phải tiền phòng. Tôi chính là lo lắng anh tối hôm qua quá vất vả, để tiền cho anh mua chút đồ bổ."

"Đồ bổ?" Phó Thanh Hàn ánh mắt nguy hiểm nheo lại, "Xem ra em đối với phục vụ ngày hôm qua không vừa lòng."

"Không, phi thường vừa lòng!" Thẩm Ngư buột miệng thốt ra, nói xong liền hối hận.

Phó Thanh Hàn lộ ra nụ cười hài lòng: "Thế thì thêm một lần?" Hắn một bàn tay nắm cánh tay Thẩm Ngư, một tay khác ôm chặt Thẩm Ngư, đem cậu ôm chặt lấy.

"Phó tổng...... Ngô......" Thẩm Ngư vừa muốn mở miệng, Phó Thanh Hàn liền hôn cậu, đem những điều cậu muốn nói đều nuốt vào trong bụng.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Tay hắn từ sau lưng tham nhập, lại dần dần tiến tới bộ vị bí ẩn.

Tiếng phát ra từ máy tính giống như thuốc kích tình, càng có thể dụ dỗ ra dục vọng từ nội tâm.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng ngoài phòng, âm thanh ái muội hết đợt này đến đợt khác......

......

Phó Thanh Hàn: "Còn cần đồ bổ sao?"

Thẩm Ngư mặt đỏ lên, thở phì phò, thanh âm khàn khàn: "Không cần......"

Sớm biết thế còn không bằng để hắn hiểu lầm đó là phí phục vụ!

Đêm nay Phó Thanh Hàn như là để chứng minh hắn không cần bổ, so với tối hôm qua còn kích thích hơn.

Thẩm Ngư xác định hắn đích xác không cần, bản thân mình nhưng thật ra phải tẩm bổ thật tốt.

Cậu mới hai mươi tuổi, cậu vẫn là một đứa trẻ, cùng Phó Thanh Hàn lão đàn ông dục cầu bất mãn không giống nhau.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ngư bị chuông điện thoại thanh đánh thức.

Nhìn thông báo trên màn hình, cậu ngáp một cái nhận điện: "Vân Hoa, làm sao vậy?"

Ôn Vân Hoa hẳn là ở phim trường, âm thanh xung quanh có chút ồn ào, nhưng điều nói ra lại vô cùng khẩn cấp: "Em hôm nay ngàn vạn đừng tới công ty! Ngàn vạn đừng tới!"

Thẩm Ngư thật ra cũng không tính đi làm, tối hôm qua cho Cố Thâm xem kịch kích thích như vậy, hôm nay cậu phải xin nghỉ mới có thể diễn trọn vở kịch này.

Chẳng qua hiện tại......

Cậu sờ sờ eo đã mềm nhũn, nhớ tới vị trí vẫn đang phát đau, kể cả muốn đi làm cũng đi không nổi.

Nhưng lời Ôn Vân Hoa là có ý gì?

"Công ty đã xảy ra chuyện sao?" Thẩm Ngư tò mò hỏi.

Ôn Vân Hoa tìm một góc kín đáo hơn, đè thấp âm thanh nói với Thẩm Ngư: "Anh hôm nay đi tìm phó tổng để bàn chuyện kết thúc hợp đồng, đi ngang qua văn phòng Cố tổng, nghe thấy anh ta đang đang phát hỏa."

Thẩm Ngư cười nhạo: "Có thể là nghẹn tới hỏng rồi đi, để anh ta tìm vài người giải tỏa thì tốt rồi."

"Nói chuyện nghiêm túc. Văn phòng người ra người vào, anh nghe thấy không nhiều lắm. Nhưng anh ta nhắc tới em, còn hỏi Úc Tùng có phải anh ta quá sủng em hay không, em mới kiêu ngạo như vậy? Em hôm nay đừng tới, miễn cho nằm trước họng sung anh ta."

Thẩm Ngư bị làm cho tức mà bật cười: "Anh ta sao có thể không biết xấu hổ tới mức đó?"

Ôn Vân Hoa đối với gút mắt giữa bọn họ không quá rõ ràng, nghiêm túc phân tích cho Thẩm Ngư: "Mấy năm nay cũng không thấy Cố tổng có tai tiếng gì, anh ta hẳn là còn tính giữ mình trong sạch. Anh thấy anh ta vẫn là rất thích em, em cũng không thể luôn ỷ vào việc được anh ta thích mà muốn làm gì thì làm. Thích đến mấy thì cũng có ngày không còn thích, em cũng nên sớm tính toán cho chính mình."

Thẩm Ngư biết y là vì muốn tốt cho mình, người ngoài không biết nội tình, đại khái đều là suy nghĩ giống Ôn Vân Hoa.

Cậu không trách Ôn Vân Hoa, ngược lại còn thực cảm kích y suy nghĩ cho mình: "Em hiểu rõ, anh không cần lo lắng cho em. Cố Thâm không phải thích em, anh ta là có việc muốn cầu xin em."

Ôn Vân Hoa không nghĩ nhiều, vui đùa nói: "Cầu em yêu anh ta sao?"

Thẩm Ngư cười cười: "Vậy anh ta vẫn là đi nằm mơ đi. Đúng rồi, việc anh kết thúc hợp đồng thế nào rồi?"

Nhắc tới cái này, Ôn Vân Hoa cao hứng mặt mày hớn hở: "Đều tốt, hết hợp đồng là có thể rời đi. Chờ anh thành danh, mang theo em trang bức."

"Được nha, trước chúc anh mọi chuyện suôn sẻ." Thẩm Ngư nói tiếng chúc mừng y, Ôn Vân Hoa muốn đi chuẩn bị cảnh diễn tiếp theo, chưa nói vài câu liền vội vàng cắt đứt điện thoại.

Thẩm Ngư cũng không xin nghỉ, có việc cũng không thể đi công ty, liền trực tiếp kiều ban. Một tháng hai ngàn phí sinh hoạt dù sao cũng phải cho cậu, nếu không Cố Thâm phải nhìn cậu đói chết. Cậu mà chết, mộng phú quý của Cố Thâm cũng phải tỉnh.

Cậu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, thế nào đã hơn hai giờ chiều. Trên giường chỉ có cậu một người, một nửa kia tàn lưu một chút độ ấm, không biết Phó Thanh Hàn đi khi nào.

Thẩm Ngư ngáp một cái rồi đứng dậy, nhặt lên quần áo rồi sờ sờ túi, nghĩ thầm Phó Thanh Hàn có thể hay không trả thù cậu, cũng để lại một hai ngàn tệ tiền cho cậu "Mua đồ bổ".

Trong túi trống không, Thẩm Ngư còn có chút thất vọng, tháng này một ngày ba bữa đều phải ăn cơm công ty.

Cậu ngáp liên tục đi phòng tắm tắm rửa, lúc thay xong quần áo ra ngoài, phát hiện Phó Thanh Hàn ở phòng khách.

"Anh như thế nào ở chỗ này?" Thẩm Ngư kinh ngạc.

"Không phải em tối hôm qua mời tôi vào sao?" Phó Thanh Hàn rất thản nhiên.

"Tôi là nói anh sao còn chưa đi......"

Phó Thanh Hàn nhướng mày: "Tôi là cái loại tra nam mặc quần xong là không nhận người sao?"

Thẩm Ngư cảm giác mình bị hắn kháy một câu, bĩu môi không nói chuyện.

Phó Thanh Hàn ý bảo cậu qua đó, "Tôi mua cơm sáng, ăn chút đi."

Trên bàn có hoành thánh nhỏ cùng bánh bao chiên, đều là món Thẩm Ngư thích ăn, cậu rất kinh ngạc: "Anh làm sao biết?"

Phó Thanh Hàn ý bảo cậu nhìn thùng rác trong phòng bếp: "Trong đó đều là hộp cơm hộp của cửa hàng này, tôi nghĩ em hẳn là thích. Buổi tối muốn ăn cái gì, tôi mang em đi."

"Không cần, tôi còn phải đi làm." Thẩm Ngư nói dối.

"Tôi giúp em xin nghỉ rồi."

Thẩm Ngư sửng sốt: "Anh xin phép ai?"

"Em nói xem?" Phó Thanh Hàn hỏi lại.

Thẩm Ngư khóe miệng giật giật: "Không phải là Cố Thâm đi......"

"Trừ bỏ cậu ta, tôi cũng không quen biết những người khác ở Thiên Tinh." Phó Thanh Hàn lộ ra bộ dáng thực bất đắc dĩ, khóe mắt cười lại chứng minh hắn rõ ràng là cố ý.

Thẩm Ngư đoán rằng Cố Thâm nhận được điện thoại Phó Thanh Hàn vì cậu xin nghỉ hẳn tức đến phát điên, trách không được vấn đề ngu xuẩn như vậy đều nói ra khỏi miệng được.

Cậu bóc vỏ hoành thánh, cùng Phó Thanh Hàn tán gẫu: "Anh muốn đầu tư hạng mục nào của Thiên Tinh?"

Thiên Tinh và tập đoàn Phó thị giống nhau, đều là tập đoàn tài chính tổng hợp lớn. Chẳng qua mấy năm nay Phó thị phát triển không ngừng, Thiên Tinh lại nhanh chóng suy bại. Nhưng mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ai cũng không thể dễ dàng liền một ngụm nuốt trọn Thiên Tinh.

"Ngày hôm qua bàn chuyện ngành giải trí cùng thời trang." Phó Thanh Hàn nói đúng sự thật.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Đây là hai trụ cột lớn trong sản nghiệp của Thiên Tinh, Cố Thâm nguyện ý để Phó thị tham gia, đủ để thấy nhiệt tình trong hợp tác lần này.

Nhưng Thẩm Ngư lại nhíu mi.

Hành động như vậy, chứng tỏ lỗ hổng tài chính của Thiên Tinh so với cậu tưởng tượng còn lớn hơn.

"Anh muốn trước mắt đầu tư như thế nào?" Thẩm Ngư hỏi.

"Lúc đầu dự định trước đầu tư thời trang, báo cáo ghi nhận tương đối ổn định. Nhưng hiện tại ngẫm lại ngành giải trí cũng chưa chắc không thể thử một lần, nếu là bạo, tiền lời so với thời trang gấp vài lần." Phó Thanh Hàn mỉm cười nhìn cậu.

"Nhưng nếu là đầu tư sai có thể sẽ lỗ sạch vốn." Thẩm Ngư nhắc nhở.

"Không có việc gì, tôi có cân nhắc kĩ." Phó Thanh Hàn nói hỏi Thẩm Ngư, "Thật sự muốn làm minh tinh như vậy?"

Thẩm Ngư cắn bánh bao chiên gật đầu: "Tôi lớn lên đẹp trai như vậy, trời sinh nên dựa vào mặt ăn cơm."

Dung mạo cậu tinh xảo phảng phất như là thiên thần tỉ mỉ tạo hình mà ra, nhìn một cái liền sẽ làm người cảm khái đẹp đến không giống người phàm trần.

Cậu cũng có đủ kiêu ngạo cùng tự luyến của dân tư bản.

Phó Thanh Hàn nghe vậy hơi hơi mỉm cười, không nói thêm gì, nhưng trong ánh mắt lại ôm ba phần tự hào có chung vinh dự.

Ăn qua cơm sáng, Phó Thanh Hàn công ty có việc phải rời đi. Lúc đi, hắn thực tri kỷ đem hai túi rác lớn cũng cùng mang đi, thuận tiện còn hỏi Thẩm Ngư: "Không muốn dọn dẹp nhà, có cần tôi giúp em mượn người làm tới không?"

Thẩm Ngư lắc đầu: "Phó tổng, chúng ta thuần khiết chỉ là quan hệ bạn tình, ngài thật sự không cần giống như ba ba mà vì tôi nhọc lòng."

Phó Thanh Hàn nhấp môi mà cười: "Tôi không chỉ có vì em nhọc lòng, mà còn vì em nhọc thận."

Thẩm Ngư kìm lại cảm xúc muốn đánh người đóng cửa lại.

Rolls-Royce đợi Phó Thanh Hàn ngừng ở dưới lầu, trợ lý Chung Trạch đã chờ ở bên cạnh xe.

Hai người theo thứ tự lên xe, Phó Thanh Hàn nghe Chung Trạch báo cáo xong tiến độ mới nhất của công ty, bỗng nhiên nói: "Giúp tôi điều tra một nơi."

"Ngài nói."

Phó Thanh Hàn nói ra một cái địa chỉ.

Buổi sáng Chung Trạch mới vừa đưa bữa sáng tới cho hắn, buồn bực, kia không phải căn hộ của Thẩm Ngư sao? Phó tổng vì sao lại muốn điều tra cái này? Chẳng lẽ là hoài nghi căn hộ của Thẩm Ngư lai lịch bất chính?

Đoạn đường này giá nhà vượt qua mười vạn nhất bình, thực sự không giống một diễn viên nhỏ như Thẩm Ngư mua nổi.

Trong lúc nhất thời Chung Trạch não bổ vô số khả năng xảy ra, đồng thời đem chuyện nghe được ngày hôm qua nói cho Phó Thanh Hàn: "Phó tổng, ngày hôm qua tôi nghe thấy trợ lý của Cố tổng gọi Thẩm tiên sinh là tiểu Thẩm thiếu gia."

Phó Thanh Hàn hơi hơi kinh ngạc.

Chung Trạch lại nói, "Ngài đừng trách tôi lắm miệng, tôi cảm thấy rất kỳ quái, thái độ Thẩm tiên sinh đối với Cố tổng, một chút cũng không phải nhân viên đối đãi với ông chủ. Hai người tựa như là đang phân cao thấp......"

Hết chương 6

__________________________

Nhu xin những chiếc vote ạ:333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro