Chương 11: Trâu già gặm cỏ non

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn vừa nói như vậy, Thẩm Ngư ngược lại yên tâm: "Nói đi."

"Em chấm dứt cùng Phó Thanh Hàn." Cố Thâm nhìn chằm chằm cậu nói.

Thẩm Ngư còn tưởng là đại sự gì, nghe thấy là việc này, cười nhạo nói: "Anh quản cũng quá rộng đi? Tôi hai mươi tuổi, không phải mười hai tuổi, quen bạn trai không được sao?"

"Không được." Cố Thâm gằn từng chữ một.

"Tôi nếu không đáp ứng, chia hoa hồng liền không có?"

Cố Thâm gật đầu.

Thẩm Ngư nhịn không được cười: "Cố Thâm, anh có phải hay không đã quên Tinh Thần là của ai? Tinh Thần họ Thẩm, tôi là Thẩm Ngư. Công ty nhà chúng tôi, tôi lấy tiền của tôi, cùng anh nói một tiếng là cho anh mặt mũi, anh có tư cách gì cự tuyệt?"

Cố Thâm đặt lên bàn, tay chậm rãi nắm thành quyền, hắn chậm rãi đứng lên, trên cao nhìn xuống Thẩm Ngư ngồi ở đối diện: "Tinh Thần hiện tại ở trong tay anh, chính là của anh. Nó họ Thẩm thì thế nào? Thẩm Ngư, em cẩn thận ngẫm lại, Tinh Thần thật sự cùng em có quan hệ sao?"

Nhớ tới chuyện xưa, Thẩm Ngư lại là buồn bực lại là hối hận.

Cậu cáu giận đến cực điểm, nửa ngày từ kẽ răng phun ra hai chữ: "Đê tiện!" Bưng lên ly cà phê trong tầm tay hất tới trên mặt Cố Thâm.

Cố Thâm né tránh ly cà phê, lại không có thể tránh được cà phê bị văng ra ngoài ly, bị hất ướt nửa mặt.

Áo sơmi trắng tức khắc lấm tấm nhuốm màu nâu, đầu tóc đã được tỉ mỉ chải chuốt giờ nom như gà rớt vào nồi canh, trong nháy mắt, mắt hắn hiện lên tàn nhẫn.

Ngẩng đầu lên, Cố Thâm nghe được tiếng Thẩm Ngư đẩy cửa, đầy ngập lửa giận nghẹn ở ngực phát tiết không ra, dưới sự giận dữ đẩy rớt văn kiện trên bàn.

Úc Tùng canh giữ ở cửa thấy hai người tan rã trong không vui, trong lòng âm thầm kêu khổ. Qua một hồi lâu, hắn đánh giá cơn tức của Cố Thâm đã tiêu tán bớt mới căng da đầu gõ cửa, đem báo cáo tài vụ quý này đưa vào.

Văn phòng Cố Thâm nối liền với phòng nghỉ của hắn, có đôi khi tăng ca muộn hắn sẽ trực tiếp ngủ ở công ty, bởi vậy cũng có quần áo tắm rửa.

Bàn làm việc chung quanh một mảnh hỗn độn, Úc Tùng hoàn toàn có thể đoán trước được. Thấy được Cố Thâm thay đổi một thân quần áo, tóc còn có chút ướt dầm dề, hắn có chút kinh ngạc.

Úc Tùng không dám biểu lộ ra, đem báo biểu đưa tới trước mặt hắn.

Cố Thâm một bên xem một bên phân phó: "Gọi người tới thu thập đi." Sau đó sửng sốt, "Quý này như thế nào thu vào nhiều hàng như vậy?"

"Phó thị xâm chiếm bộ phận thị trường của chúng ta."

Cố Thâm nhíu mày, đoán được ngay từ đầu Phó Thanh Hàn nói vậy là tính toán muốn độc chiếm thị trường phương nam, cùng Tinh Thần hợp tác cũng bất quá là vì nước ấm nấu ếch xanh.

(Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ. - baotn.wordpress)

Lấy thực lực hiện tại của Tinh Thần, căn bản là không có cách nào chống lại tập đoàn Phó Thị. Như tằm ăn, yêu cầu càng nhiều thời giờ hơn là một phát nuốt chửng, đây cũng là điều làm Tinh Thần phải thở dốc.

Cố Thâm nhíu mày nhìn báo cáo tài vụ, đột nhiên hỏi một câu không liên quan: "Phó Thanh Hàn cùng Thẩm Ngư gần nhất còn ở bên nhau hằng ngày sao?"

Úc Tùng muốn tìm từ thích hợp rồi mới mở miệng, cố gắng không kích thích Cố Thâm. Có thể thấy được bọ dạng mất kiên nhẫn của hắn, không kịp nghĩ nữa: "Bọn họ dường như là ở chung......"

Cố Thâm bực bội nhéo nắm tay: "Cậu nói Thẩm Ngư sẽ huỷ hoại Tinh Thần sao?"

Úc Tùng sửng sốt, cẩn thận tự hỏi một hồi lâu, không dám khẳng định nói: "Hẳn là không thể nào, đây dù sao cũng là tâm huyết của cha cậu ta...... Hơn nữa......" Câu nói kế tiếp hắn không dám nói.

Cố Thâm cũng hiểu được ý hắn, như suy tư gì nói, "Hơn nữa cũng để lại cho em ấy di sản kếch xù."

Năm đó hắn chặt đứt quyền thừa kế Tinh Thần của Thẩm Ngư, hiện tại Thẩm Ngư ở lại Tinh Thần là vì đoạt quyền. Nếu muốn đoạt lại Tinh Thần, liền sẽ không chỉ nghĩ muốn một công ty nát bét.

Cố Thâm suy tư hồi lâu, đến thời điểm tan tầm, phái Úc Tùng gọi Thẩm Ngư tới.

Thẩm Ngư đang nghiên cứu kịch bản của Tỉnh Túc, đưa lưng về phía Úc Tùng, đầu cũng không thèm quay lại một cái liền từ chối: "Tôi không rảnh."

Úc Tùng biết tính tình cậu, lời ngon tiếng ngọt tiếp tục nói: "Buổi sáng Cố tổng cùng ngài đã xảy ra tranh chấp, ngài hay là đi qua một chuyến, xóa bỏ hiểu lầm đi?"

"Vậy anh nói hắn lăn qua đây xin lỗi, lại đem Tinh Thần trả lại cho tôi."

Thấy cậu cương quyết, Úc Tùng chỉ có thể từ bỏ. Hắn uyển chuyển nói với Cố Thâm Thẩm Ngư không muốn tới, Cố Thâm liền bảo hắn đi ra.

Thời điểm Thẩm Ngư mang theo kịch bản tính toán về nhà, Cố Thâm xuất hiện ở cửa phòng nghỉ.

Thẩm Ngư coi như không thấy, Cố Thâm lại truyền đạt một phần văn kiện: "Em muốn chia hoa hồng hợp đồng. Anh đã thiêm ký, sau khi em cùng đám người Bối Thư Phục ký tên, lập tức có hiệu lực."

Thẩm Ngư sắp ra khỏi của bước chân ngừng tại chỗ.

Thời điểm có tiền, cậu coi tiền tài như cặn bã.

Sau lại không có tiền, tiền tài coi cậu như cặn bã.

Hiện tại quyết định kiếm tiền tích cóp làm tư bản, về sau còn cùng Cố Thâm đối đầu, Thẩm Ngư nhất thiết phải nghĩ đến tiền, cầm hợp đồng trong tay Cố Thâm, xoay người liền đi.

Cố Thâm người này tâm tư quá sâu, không chừng sẽ động tay động chân trên hợp đồng, cậu phải đem về nghiên cứu cẩn thận mới được.

Phòng nghỉ không có người, nhìn bóng dáng cậu rời đi, Cố Thâm bỗng nhiên nói: "Thẩm Ngư, vô luận như thế nào, anh trước nay đều không muốn thương tổn đến em."

Thẩm Ngư bước chân hơi chĩu nặng, cứng đờ xoay người lại, nhìn Cố Thâm ánh mắt mang theo mười phần khinh thường cùng chán ghét: "Anh hại tôi cửa nát nhà tan, còn có mặt mũi nói lời này với tôi?"

"Anh thừa nhận chính mình có tư tâm, nhưng cái chết của bọn họ không liên quan tới anh. Huống chi lui một vạn bước, kể cả không có anh, anh trai em sau khi chết, Tinh Thần cũng sẽ rơi vào trong tay người khác. So với để cho bọn họ khống chế Tinh Thần, chi bằng để anh điều hành. Có anh ở đây, ít nhất em sẽ không chịu thương tổn."

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Thẩm Ngư xuy một tiếng: "Tôi cảm thấy anh kỹ thuật diễn tốt như vậy, không diễn kịch thật đáng tiếc." Cậu xoay mình chạy lấy người, phảng phất nhiều coi chừng chỉ liếc mắt một cái thôi liền sẽ bẩn đôi mắt.

Rolls-Royce của Phó Thanh Hàn ngừng ngoài cửa lớn Tinh Thần, hắn ngồi ở ghế sau, Chung Trạch báo cáo với hắn qua điện thoại: "Phó tổng, trước mắt chúng ta tra được chung cư mà ngài nói trước đấy không có mua bán lần thứ hai, sau khi giao dịch thì chủ nhà chỉ có là Thẩm Ngư cho tới tận bây giờ."

"Em ấy khi đó còn chưa thành niên, ai bỏ tiền mua nhà?" Phó Thanh Hàn hỏi.

"Thẩm Tinh, vị tiểu Thẩm tổng Tinh Thần mất tích kia." Chung Trạch nói khó hiểu, "Nhưng chúng tôi điều tra thêm, Thẩm Ngư cùng Thẩm Tinh cũng không có quan hệ gì."

"Thẩm Tinh không phải còn có một em trai?" Phó Thanh Hàn nói.

"Em trai tiểu Thẩm tổng tên Thẩm Thần, năm nay hai mươi tuổi. Nhưng tôi điều tra qua, Thẩm Ngư tiên sinh năm nay 21 tuổi, tư liệu quá vãng rành mạch, cũng không phải Thẩm Thần giả mạo."

Phó Thanh Hàn nhẹ nhàng cười, hắn nhớ tới Thẩm Ngư nói qua chính mình năm nay hai mươi tuổi. Thời gian dài, con người có khi sẽ không nhớ được đã từng nói qua lời nói dối.

Bất quá, vì cái gì sẽ từ Thẩm Thần biến thành Thẩm Ngư?

"Đi điều tra cậu ấy." Phó Thanh Hàn phân phó.

Sợ hiểu sai người, Chung Trạch hỏi lại: "Thẩm Ngư tiên sinh sao?"

"Không, tra Thẩm Thần."

Chung Trạch cảm thấy hiện tại rõ ràng càng có vấn đề chính là Thẩm Ngư, nhưng cũng không có hỏi nhiều, chỉ là nói: "Thẩm Thần từ nhỏ sinh hoạt ở nước ngoài, tư liệu lưu lại không nhiều lắm, điều tra cậu ta cần một chút thời gian."

"Mau chóng đi." Phó Thanh Hàn thấy Thẩm Ngư đi ra từ cửa lớn Tinh Thần, thực mau cắt đứt điện thoại với Chung Trạch.

Mấy ngày trước đều là Phó Thanh Hàn đón đưa Thẩm Ngư đi làm tan tầm, bởi vậy vừa nhìn thấy xe quen thuộc, Thẩm Ngư theo thói quen đi tới.

Tài xế mở cửa xe cho cậu, Thẩm Ngư ngồi vào đối diện Phó Thanh Hàn, ngựa quen đường cũ từ tủ lạnh trong xe lấy kem ăn.

"Thích ăn đồ ngọt như vậy, cũng không sợ béo phì?" Phó Thanh Hàn vui đùa hỏi.

"Tôi đây là dáng người tiêu chuẩn, ăn không mập." Thẩm Ngư ăn kem, mở ra hợp đồng Cố Thâm đưa, nghiêm túc đọc.

Phó Thanh Hàn nhìn cậu thần sắc chuyên chú, bỗng nhiên nhớ tới ảnh chụp Chung Trạch gửi cho hắn.

Đó là 5 năm trước khi Thẩm Thần cùng Thẩm Tinh đồng thời xuất hiện, bị phóng viên chụp lén.

Thẩm gia xuất hiện ở công chúng trong mắt chỉ có người nối nghiệp Thẩm Tinh, lúc ấy Thẩm Tinh thanh danh đã hỗn độn, lực chú ý của mọi người đều ở trên người hắn. Không ai quan tâm, thậm chí rất nhiều người cũng không biết Thẩm gia còn có một cậu con trai nhỏ không lộ diện.

Sau khi Thẩm Tinh nhận thấy được có phóng viên theo dõi, lập tức đi tới chắn cameras. Thẩm Thần vị thành niên bị người che chở lên xe, từ đầu đến cuối không có lộ mặt.

Ảnh chụp chỉ chụp tới phía sau lưng cậu, từ thân hình mà phán đoán, Thẩm Thần khi đó so với Thẩm Ngư hiện tại còn muốn hơi hơi béo một ít.

Cho nên trước kia là cái tiểu mập mạp sao?

Phó Thanh Hàn cảm thấy này nhất định rất thú vị, nhịn không được cười một tiếng.

Thẩm Ngư nghe được động tĩnh, cắn lớp màng chocolate ngẩng đầu: "Anh cười cái gì?"

"Không có gì." Phó Thanh Hàn nhìn chính diện khuôn mặt cậu, trong mắt ý cười càng đậm chút.

Thẩm Ngư bị hắn nhìn sợ nổi da gà, run lập cập: "Các ngươi mấy lão nam nhân đều kỳ quái như vậy sao?"

Phó Thanh Hàn sắc mặt hơi hơi căng thẳng: "Lão (già)?"

Thẩm Ngư không chút nào nghe ra tới giọng nói hắn không thích hợp, còn cảm thấy hắn xú không biết xấu hổ không thừa nhận: "Không lão (già) sao? Anh cũng phải đến 35 đi? Hai ta này xem như anh trâu già gặm cỏ non đi?"

"Tôi còn có một tháng nữa mới 32." Phó Thanh Hàn đè nặng thanh âm nghiêm túc sửa lại lời Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư không cảm thấy 32 tuổi và 35 tuổi hơn kém bao nhiêu, còn an ủi Phó Thanh Hàn không cần tự ti: "Tuy rằng anh là có chút già, nhưng không quan hệ, tôi lớn lên ưa nhìn, nhất định đặc biệt cho anh tranh thủ chút mặt mũi. Mang theo tôi đi ra ngoài, người khác đều biết anh có tiền, chính là loại cùng nhau có tiền."

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Phó Thanh Hàn lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là sự khác nhau, mạnh mẽ cãi cọ: "Tôi không già."

Thẩm Ngư có lệ gật gật đầu, bộ dáng hống người già vui vẻ.

Phó Thanh Hàn yên lặng lựa chọn kết thúc cái này đề tài, liếc mắt nhìn thứ mà Thẩm Ngư chăm chú nhìn: "Đây là hợp đồng gì?"

"Hợp đồng tôi và《 Thịnh cổ vương triều 》chia hoa hồng."

Lấy quan tâm của Cố Thâm đối với Thẩm Ngư đưa cho cậu hợp đồng như vậy, Phó Thanh Hàn cũng không ngoài ý muốn. Nhưng hắn tò mò là Thẩm Ngư: "Nghĩ thông suốt? Đi kiếm tiền cho Cố Thâm?"

"Ai kiếm tiền cho hắn, tôi là kiếm tiền cho chính mình."

Phó Thanh Hàn nhướng mày: "Dù chia cho em ít nhiều, kết quả là lão tổng Tinh Thần vẫn là kiếm nhất."

Thẩm Ngư bĩu môi: "Cố Thâm làm sao mà tính làm lão tổng Tinh Thần được. Hắn nắm giữ bao nhiêu cổ phần?"

"Cố Thâm là cổ đông lớn thứ hai sau Thẩm Tinh, Thẩm Tinh mất tích, Tinh Thần đương nhiên lấy hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó." Phó Thanh Hàn một bên nói một bên quan sát Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư sắc mặt quả nhiên trở nên khó coi, đè nặng cảm xúc chửi nhỏ một tiếng: "Hắn tính cái rắm!"

"Đích xác, Thẩm Tinh nắm giữ 70% cổ phần Tinh Thần tuyệt đại ưu thế, Cố Thâm về cổ quyền đích xác không tính là gì." Phó Thanh Hàn nói chuyện thay đổi chiều gió, "Nhưng Thẩm Tinh mang theo cổ phiếu những cái đó cùng nhau mất tích. Trừ phi có người biết cậu ấy cùng cổ phiếu đi đâu." (Nhu: chỗ này qt lú quá xloi cả nhà)

Hết chương 11.

__________________

Nhu: Nhớ vote nha mọi ngườiiii<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro