Chương 12: Tôi chờ em phía dưới cho tôi ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay cầm hợp đồng của Thẩm Ngư hơi hơi khép lại, thần sắc trong nháy mắt đề phòng, chớp mắt lại khôi phục như thường.

Cậu thả lỏng thân mình, dựa nghiêng lên tựa lưng, rất có hứng thú hỏi Phó Thanh Hàn: "Có phải chỉ cần Thẩm Tinh xuất hiện, Cố Thâm sẽ phải chim cút đi không?"

Cậu một bộ dáng hứng thú bừng bừng, một chút cũng không giống như là biết nội tình, Phó Thanh Hàn hơi hơi gật đầu, Thẩm Ngư càng cao hứng, "Vậy anh có thể tìm được Thẩm Tinh sao? Mau kêu anh ta trở về nha."

Cậu vui mừng ra mặt, hoàn toàn không có nửa điểm thần sắc giống như Phó Thanh Hàn dự đoán quá.

Phó Thanh Hàn nhìn cậu trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên đứng dậy, hôn lên Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư ngẩn ra, nhíu mày đẩy ra hắn: "Ở bên ngoài nháo cái gì?"

Phó Thanh Hàn ôm eo cậu, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư bất mãn, muốn cách hắn xa chút, lại bị Phó Thanh Hàn mạnh mẽ ôm lấy, không thể động đậy.

"Đây là trừng phạt." Nam nhân trầm thấp thanh âm ở bên tai Thẩm Ngư vang lên, nghe đến không hiểu ra sao.

"Tôi làm sai cái gì mà trừng với chả phạt?"

Em nói dối, còn diễn kịch với tôi.

Những lời này tới miệng Phó Thanh Hàn vòng một đường bị hắn thả lại trong bụng.

Bạn trai nhỏ có bí mật của mình, hắn không nên can thiệp quá nhiều.

Nhưng hắn thật sự không hy vọng Thẩm Ngư đem thái độ mà cậu đối với những người ngoài kia sử dụng để đối phó hắn.

"Bảo bối nhi, chúng ta đối với nhau chân thành một chút được không?" Phó Thanh Hàn ôn nhu nói.

Thẩm Ngư vô tâm vô phế: "Được a, kia chúng ta trước tiên trao đổi mật mã thẻ ngân hàng đi. Của tôi chính là 6 số không, anh thì sao?"

Phó Thanh Hàn hơi hơi mỉm cười: "6 số 1."

(Nhu: những chiếc mật nói lên thuộc tínhJ))))))

"Chúng ta cũng trao đổi thẻ ngân hàng đi?" Thẩm Ngư lấy từ trong bóp tiền một chiếc thẻ ngân hàng gần như trống rỗng ở bên trong, đưa tới trước mặt Phó Thanh Hàn.

Phó Thanh Hàn đồng thời lấy thẻ đen của mình: "Hôm nay cũng chỉ mang theo cái này, em muốn mua gì cứ trực tiếp quẹt."

Thẩm Ngư biết hàng, đương nhiên biết giá trị của chiếc thẻ đen này.

Nhìn Phó Thanh Hàn trịnh trọng đem thẻ ngân hàng không có nổi một phân tiền của mình như trân bảo đặt vào trong ví, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng áy náy vì hành động của mình.

Vì thế cậu nói: "Để chúc mừng ngày đầu tiên chúng ta thổ lộ tình cảm, tôi mời anh ăn cơm."

"Dùng thẻ của tôi mời tôi ăn cơm?" Phó Thanh Hàn hỏi.

Thẩm Ngư bất đắc dĩ buông tay: "Hổng có còn cách nào khác nha, tiền lương của tôi toàn bộ đều nộp lên cho anh rồi."

Vợ của bạn bè hắn luôn luôn đều chỉ biết đòi tiền chồng mình, bạn trai nhỏ của hắn thế nhưng còn biết nuôi hắn, quả nhiên so với những thứ yêu diễm đê tiện bên ngoài không giống nhau.

Phó Thanh Hàn trong lòng ngọt ngấy, hoàn toàn quên mất hai ngàn tệ tiền lương của Thẩm Ngư là như thế nào tiến vào trong túi hắn.

Hai người đi ăn cơm, trong bữa tiệc Thẩm Ngư hỏi hắn về mấy thứ có liên quan đến vấn đề hợp đồng thương nghiệp.

Phó Thanh Hàn biết gì nói hết, giải thích so với khi Thẩm Ngư hỏi luật sư cố vấn còn chuyên nghiệp hơn.

Hợp đồng Cố Thâm đưa quả nhiên ẩn giấu bẫy rập, điều khoản quy định Thẩm Ngư chỉ có khi lấy tư cách là nghệ sĩ mà Tinh Thần ký hợp đồng cùng mới có thể thu hoa hồng, hơn nữa chỉ có thể lấy ba năm.

Phó Thanh Hàn một bên dạy cậu nên sửa hợp đồng như thế nào mới có thể bảo đảm ích lợi lớn nhất, đồng thời hỏi: "Em vì cái gì chán ghét Cố Thâm như vậy?"

"Thích hoặc chán ghét một người đều không cần lý do nha." Thẩm Ngư nhẹ nhàng nói.

Phó Thanh Hàn chần chờ một chút, hỏi: "Vậy em thích ai?"

Đang cân nhắc gọi thêm đồ ăn, Thẩm Ngư ngẩng đầu, Phó Thanh Hàn trong mắt một hồ xuân thủy, khuôn mặt nhộn nhạo, tâm cậu trong chớp mắt không biết vì sao hoảng hốt một cái, sau đó lại thực mau ổn định.

"Tôi thích nhiều tiên nha." Cậu nghiêm túc nói.

Không có được đáp án như mong đợi, Phó Thanh Hàn đáy lòng ẩn ẩn có chút thất vọng. Nhưng nghĩ lại, Thẩm Ngư thích tiền, mà hắn lại có rất nhiều tiền, chín bỏ làm mười chính là Thẩm Ngư thích hắn, tức khắc lại có chút nhảy nhót trong lòng.

(Nhu: Sếp Phó simp vchg luôn ấy)

"Khá tốt." Hắn ngậm cười nói.

Thẩm Ngư đánh cái rùng mình, thật sự là nghĩ mãi không ra ý nghĩ trong đầu lão nam có tiền này.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ngư mang theo hợp đồng đã sửa tốt đi tìm Cố Thâm.

Cố Thâm xem xong hợp đồng chặt chẽ như vậy, thực mau đoán ra tám chín phần mười là từ trên tay Phó Thanh Hàn. Xác định trong hợp đồng không có bẫy rập nhằm vào mình, hắn ký xuống tên mình.

Thẩm Ngư đem hợp đồng thu hồi, lại nói đến chuyện thứ hai: "Bối đạo nói 《 Thịnh cổ vương triều 》 phong bế quay chụp, sau khi khởi động máy tôi khả năng sẽ không xuất hiện ở công ty."

Bối Thư Phục cùng Cố Thâm báo cáo qua việc này, Cố Thâm đã đồng ý, hơn nữa còn nói cho Thẩm Ngư: "Một thời gian nữa ông ấy còn muốn đi Tây Bắc tiến hành quay chụp ngoại cảnh, em nếu là không muốn đi cũng được."

"Không, tôi muốn đi. Tháng sau tôi không muốn đi về đây một chuyến, anh đem tiền lương đưa trước cho tôi." Không giống với những người khác, Thẩm Ngư tiền lương cũng không đi tới phòng kế toán công ty. Mỗi tháng mồng một, cậu trực tiếp từ Cố Thâm nơi này lãnh 2000 tệ tiền mặt.

Cố Thâm xưng là sinh hoạt phí, nhưng Thẩm Ngư cảm thấy mỗi tháng cậu đều cẩn trọng diễn vai quần chúng, 2000 tệ là tiền lương cậu nên có được.

Tối hôm qua việc Phó Thanh Hàn đưa thẻ đen nhắc nhở Thẩm Ngư, tiền của cậu, một phân cũng không thể để Cố Thâm thiếu.

Cố Thâm ngoài ý muốn cậu sẽ nói đến cái này: "Tháng sau em không nghĩ tới đây, anh có thể cho ngươi đưa đi." Đây là cơ hội duy nhất của hắn mỗi tháng định kỳ có thể nhìn thấy Thẩm Ngư, Cố Thâm không muốn từ bỏ.

"Nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh." Thẩm Ngư nói thẳng.

"Anh muốn gặp em." Cố Thâm nói.

"Tôi không cho phép." Thẩm Ngư không cùng hắn dây dưa, cầm hợp đồng xoay người liền đi.

Trước kia mỗi tháng cần thiết lại đây là do cuộc sống xô đẩy, hiện tại trong túi còn có thẻ đen của Phó Thanh Hàn, cậu sợ cái gì?

Cố Thâm không nghĩ tới cậu nói đi là đi, theo bản năng gọi cậu lại: "Từ từ!"

Thẩm Ngư coi như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại đẩy cửa rời đi, theo sau thật mạnh đóng sập cửa, động tác đó lớn đại đến phảng phất cả ba tầng lầu đều run run.

Có tiền chính là đại gia nha!

Thẩm Ngư ở trong lòng âm thầm cảm thán, cảm thấy lưng so với trước đây cũng thẳng hơn đến ba phần. Nhớ đây là công lao Phó Thanh Hàn, cậu gửi một tin nhắn WeChat bày tỏ cảm ơn Phó Thanh Hàn.

Người đánh cá bắt cá: Buổi tối cho anh một kinh hỉ.

Phó Thanh Hàn trả lời thật nhanh: Tư thế mới?

Thẩm Ngư cạn lời, cảm thấy Phó Thanh Hàn mặt có bao nhiêu cấm dục, trong đầu màu vàng phế liệu là có bấy nhiêu rắn chắc.

Người đánh cá bắt cá: Không phải, anh đừng mơ tưởng này đó những thứ không lành mạnh cả thể xác và tinh thần.

Tình thâm không phó: Mọi người đều là người trưởng thành, có cái gì phải ngượng ngùng?

Người đánh cá bắt cá: [ không muốn, chú à chúng ta cần làm thế.jpg]

Tình thâm không phó: Tuổi tác của tôi không đến mức làm chú em đâu.

Thẩm Ngư cảm thấy cùng người già nói chuyện phiếm rất là mệt tâm luôn, yên lặng tắt đi khung chat.

Ai ngờ Phó Thanh Hàn hứng thú dạt dào, gấp không chờ nổi gọi điện thoại tới hỏi: "Rốt cuộc là kinh hỉ gì?"

Thẩm Ngư cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng hắn ngậm cười, hai mắt sáng lên: "Không có gì...... Anh đừng nghĩ nhiều......"

"Bảo bối nhi, em như vậy làm tôi rất khó có thể không nghĩ linh tinh." Phó Thanh Hàn thực vô tội.

Thẩm Ngư hiện tại một lòng chỉ muốn băm rớt cái tay vừa mới bấm WeChat của mình, bất đắc dĩ nói: "Chính là muốn nấu bữa cơm cho anh."

Phó Thanh Hàn ngoài ý muốn: "Em còn biết nấu cơm sao?"

"Sẽ làm một chút, anh không muốn ăn cũng được."

"Không, tôi thực chờ mong. Tan tầm tôi đi đón em. Muốn mua cái gì không? Có cần tôi chuẩn bị trước cái gì không?"

"Không cần, chính là nấu bát mì, những thứ khác tôi cũng sẽ không làm." Thẩm Ngư nói có chút ngượng ngùng, rốt cuộc một chén mì cũng không phải món ăn trân quý gì.

Điện thoại đầu kia truyền đến thanh âm Phó Thanh Hàn khẽ cười: "Được a, tôi chờ em phía dưới cho tôi ăn."

"Vậy tan tầm gặp...... CMN! Anh câm miệng!" Thẩm Ngư nói đến một nửa mới ý thức được Phó Thanh Hàn khai hoàng khang, rống lên một câu liền nổi giận đùng đùng tắt mất điện thoại.

(khai hoàng khang: những truyện cười liên quan đến t*nh d*c)

Mẹ nó!

Lão nam nhân hứng tình thật là tà zăm gãy chân!

Lỗ tai hồi tưởng lại lời Phó Thanh Hàn vừa mới nói, Thẩm Ngư thình lình nhớ tới tối hôm qua tình cảm mãnh liệt, gương mặt không tự chủ được phiếm hồng.

Cậu vội vàng vỗ vỗ mặt, đem trong đầu những thứ hình ảnh hương diễm quăng ra ngoài.

Cậu là người có việc đứng đắn phải làm, cũng không thể giống như Phó Thanh Hàn, động bất động liền tinh trùng thượng não.

Cậu càng là muốn tránh đi này đó những việc lung tung rối loạn, hình ảnh tối hôm qua tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía liền càng là rõ ràng.

Thẩm Ngư gõ gõ đầu mình, phát hiện mình vừa mới bị Phó Thanh Hàn làm cho tức đến hồ đồ, thế nhưng đi lầm đường.

Cậu xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được một tiếng mắng giận: "Cút ngay!"

Thẩm Ngư sửng sốt, này hình như là thanh âm Ôn Vân Hoa?

Trong ấn tượng của cậu, Ôn Vân Hoa vẫn luôn là một người tính tình thực tốt, điều gì làm y tức giận như vậy?

Thực mau lại truyền đến thanh âm một nam nhân khác: "Muốn thoát khỏi tôi? Đừng có nằm mơ!"

Thẩm Ngư lo lắng Ôn Vân Hoa gặp nguy, theo thanh âm khẽ chạy bộ tới, xuyên thấu qua khe cửa nhìn đến thang bộ thoát hiểm hai người đứng trên bậc thang một cao một thấp.

Cao chính là Ôn Vân Hoa, hơi lùn một chút chính là một vị Tinh Thần cao quản Nhạc Quân. Thẩm Ngư gặp qua người này vài lần, ấn tượng về hắn cũng không tốt.

Nhạc Quân nói là cao quản, kỳ thật chức vị còn lâu mới bằng đám người chân chó bên người Cố Thâm, nói trắng ra bất quá là dạng ỷ thế hiếp người lợi thế tiểu nhân.

Người đã hơn 40, dù cho hắn bảo dưỡng thực tốt, nhưng so với Ôn Vân Hoa mới hai mươi tám tuổi, vẫn là hiện ra đứng tuổi.

Thẩm Ngư nghe xong vài câu liền hiểu đại khái vấn đề, thì ra là Nhạc Quân trâu già gặm cỏ non coi trọng Ôn Vân Hoa, nhưng Ôn Vân Hoa lại liều chết không muốn. Hiện tại Ôn Vân Hoa muốn đi ăn máng khác, Nhạc Quân mắt thấy chính mình không còn cơ hội, lúc này mới vội vã tìm tới y.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Đừng nhìn Nhạc Quân ở Tinh Thần đáng coi trọng, nhưng trên tay có một chút quyền lợi nhỏ, Ôn Vân Hoa một người không có danh tiếng thật đúng là chỉ có thể để cho hắn bắt nạt.

Nhạc Quân nhiều lần vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng chưa có thể làm Ôn Vân Hoa cúi đầu, tức giận lên: "Hừ, giả thanh cao cái gì? Có tin tôi chụp ngươi ảnh em khỏa thân, phát lên trên mạng để tất cả mọi người nhìn xem?"

Ôn Vân Hoa sắc mặt xanh mét, đẩy ra móng heo của hắn đang hướng về phía mình: "Ông dám!"

Nhạc Quân cười lạnh: "Tôi có cái gì không dám? Em không phải muốn thành danh sao? Dám đi tôi lập tức liền giúp em nổi khắp các nơi!"

Ôn Vân Hoa bị hắn vô sỉ làm cho khiếp sợ, tức giận đến cả người phát run.

Nhạc Quân dào dạt đắc ý, "Em đấu không lại tôi. Mấy năm nay thế thân cũng đóng đủ rồi đi? Có muốn một nhân vật tốt không? Đêm nay nếu hầu hạ tôi thoải mái, tôi sẽ cho em vai nam chính. Bằng không......" Hắn nói đến một nửa cố ý dừng lại, uy hiếp không cần nói cũng biết.

"Chậc chậc chậc, khó trách Tinh Thần một ngày không bằng một ngày, nguyên lai tầng quản lý có ông loại đầu heo này." Thẩm Ngư liên tục thở dài, vẻ mặt vô cùng đau đớn đi ra ngoài.

Nhạc Quân nhìn thấy cậu sắc mặt đại biến: "Cậu như thế nào ở chỗ này? Nghe được nhiều ít gì rồi?"

"Bị vô sỉ hạ lưu của ông làm chấn kinh rồi, cũng không nghe được nhiều lắm." Thẩm Ngư chậm rì rì nói.

Nhạc Quân thẹn quá thành giận: "Cậu đừng nói bậy!"

Ôn Vân Hoa sợ liên lụy Thẩm Ngư, vội đưa mắt ra hiệu cho cậu, thấp giọng nói: "Em đi trước đi."

Ngày thường Ôn Vân Hoa thực chiếu cố cậu, Thẩm Ngư hiển nhiên là không thể để y gặp nguy hiểm.

"Không có việc gì." Nhẹ giọng trấn an Ôn Vân Hoa, Thẩm Ngư hỏi Nhạc Quân, "Ông già, ông tính làm gì a? Tinh Thần từ khi nào đến lượt ông định đoạt?"

Nhạc Quân còn nghĩ chính mình là đóa hoa bị thẳng mặt kêu lão nhân, thần sắc khó coi giống như bị gọi như ruồi bọ, tức giận mắng: "Gọi ai là ông già!"

"Ông chứ ai, lão đông tây không biết xấu hổ." Thẩm Ngư liếc xéo hắn.

Nhạc Quân xông lên muốn đánh Thẩm Ngư, Ôn Vân Hoa vội vàng vọt tới trung gian ngăn lại, lại không nghĩ rằng Thẩm Ngư từ phía sau y tránh đi, nhấc chân liền hướng háng Nhạc Quân đá vào.

Giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết xỏ xuyên qua toàn bộ thang thoát hiểm các tầng lầu.

Hết chương 12.

----------------------------

Nhu: nhớ vote nha các bạng iu<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro