Chương 20: Phó Thanh Hàn biết em chính là Thẩm Thần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo bối à, con còn chưa hiểu được gì cả đâu." Phó Thanh Hàn nói.

Thẩm Ngư liếc hắn một cái: "Tiêu chuẩn kép sao? Lúc thì con cái gì cũng nghe hiểu, lúc thì lại nó cái gì cũng đều không biết? Hiện tại tôi có phải có thể nói tục hay không?"

Phó Thanh Hàn lập tức tước vũ khí đầu hàng: "Đừng! Em ngoan ngoãn, chúng ta làm tốt thai giáo." Thẩm Ngư như thế nào hắn cũng thích, nhưng hắn sợ đứa nhỏ về sau không ai muốn.

Đương nhiên lời này Phó Thanh Hàn không dám nói, nếu để Thẩm Ngư nghe được nhất định muốn đánh nhau với hắn.

Cũng không biết là Thẩm Ngư sau khi mang thai sau tinh thần mệt mỏi hay là căn bản không để trong lòng việc nhà cửa bị người khác động tay động chân, tắm rửa xong liền đi vào giấc ngủ.

Nhưng Phó Thanh Hàn nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ, đầy đầu đều là sự việc hai ngày nay.

Dịch Thông có thể là bị người lợi dụng không?

Rốt cuộc là ai tìm đồ vật trong nhà Thẩm Ngư?

Bọn họ là muốn tìm cái gì?

Phó Thanh Hàn nhìn Thẩm Ngư ngủ say bên cạnh, tay chân nhẹ nhàng đứng dậy đi đến thư phòng. Hắn mở máy tính ra, trên màn hình chính là tài liệu liên quan đến Thẩm Thần.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Ông bà ngoại Thẩm Thần sống nước Úc, Thẩm Thần khi học tiểu học đã được đưa qua sống với bọn họ, sau đó vẫn luôn sinh sống ở Úc.

Tuy rằng cách mỗi một đoạn thời gian đều sẽ về nước đoàn tụ cùng cha mẹ, nhưng thời gian đều không dài.

Bởi vậy có rất ít người biết đến sự tồn tại của cậu.

Kể cả có biết thì cũng rất nhiều người không quen biết cậu.

Tư liệu cho thấy ông ngoại Thẩm Thần bảy năm trước chết bệnh, bà ngoại cũng là năm năm trước qua đời. Cũng là ở một năm kia, Thẩm Tinh mất tích.

Phó Thanh Hàn suy đoán Thẩm Tinh* tám chín phần mười là đã chết, nếu không không có khả năng tùy ý để Tinh Thần nằm trong tay người ngoài là Cố Thâm.

*anh trai của bé Cá đó ạ.

Thẩm Thần là người thừa kế duy nhất của Thẩm Tinh, có thể danh chính ngôn thuận thừa kế toàn bộ Tinh Thần. Nhưng thực tế cái gì không có, đó có phải do quá trình kế thừa di sản của Thẩm Thần xuất hiện vấn đề gì hay không?

Phó Thanh Hàn cẩn thận suy tư, cảm thấy việc này hẳn là không thoát được can hệ với Cố Thâm. Dù sao thì trước đây ngoại trừ anh em Thẩm gia, người thân cận nhất với lão Thẩm tổng chính là hắn. Sau khi Thẩm Tinh mất tích, hắn ta lại là người nắm giữ cổ phần lớn nhất.

Phó Thanh Hàn dựa vào lưng ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn. Nếu hắn là Thẩm Thần, bằng mọi giá sẽ tìm cách đem Tinh Thần đoạt lại.

Để đoạt được Tinh Thần, Phó Thanh Hàn nhưng thật ra có rất nhiều biện pháp. Nhưng hắn tưởng tượng không ra Thẩm Thần một đứa nhỏ cái gì cũng không quản có thể có biện pháp nào đoạt lại công ty.

Phó Thanh Hàn phái người hỏi thăm tin tức từ những người có quan hệ cùng Thẩm Thần, thậm chí còn phái một nhóm nhỏ đi Úc, tra được tin tức gần nhất là ba năm trước đây Thẩm Thần ngồi máy bay về nước.

Mà máy bay kia mất tích...

Bởi vì sống không thấy người chết không thấy xác, người nhà vẫn ôm hy vọng, bởi vậy cho đến nay cũng vẫn không tuyên bố tin tức nhân viên đội bay cùng hành khách hi sinh.

Lão Thẩm tổng qua đời, Thẩm Tinh mất tích, không ai lo lắng cho Thẩm Ngư, do đó không ai biết Thái Tử gia của Tinh Thần luôn là ở đây.

Nhưng người khác không biết, Cố Thâm hẳn là phải biết...

Nếu hắn tuyên bố tin tức này, Tinh Thần có thể danh chính ngôn thuận đổi chủ. Nhưng mà Cố Thâm không có, điều này cho thấy hắn ta hẳn là có điều phải cố kỵ.

Hắn cố kỵ cái gì...

Phó Thanh Hàn nhíu mày trầm tư, một đạo linh quang hiện lên trong đầu hắn, hắn đang sắp nghĩ được cái gì, cửa thư phòng bị người khác đẩy ra.

Phó Thanh Hàn theo bản năng khép lại máy tính.

Thẩm Ngư nhìn thấy hành động này của hắn, khinh thường xuy một tiếng: "Ai mà them xem của anh." Cậu ngáp một cái xoay người rời đi, Phó Thanh Hàn đứng dậy ôm lấy cậu từ phía sau: "Ngoan, đừng nóng giận. Sao lại ra đây?"

"Ngủ được một nửa phát hiện bên cạnh không có ai, còn tưởng rằng anh bị sói tha đi mất rồi." Thẩm Ngư không vui cho lắm đem tay Phó Thanh Hàn từ trên người mình kéo ra, "Đừng ôm tôi, tôi đi ngủ."

"Cùng nhau." Phó Thanh Hàn ôm lấy eo cậu.

Thẩm Ngư nhanh hơn một bước chân né tránh tay hắn, trở lại phòng ngủ liền cả đầu chui vào trong chăn, như một đứa nhỏ giận dỗi với người lớn.

Phó Thanh Hàn lộ ra nụ cười bất đắc dĩ lại sủng nịch: "Em muốn nhìn, tôi đi đem máy tính lấy tới đây cho em xem là được."

"Ha hả, không cần." Thẩm Ngư tính trẻ con tránh ở trong chăn.

Cậu thật ra là đang bực bội chính mình, thế mà nửa đêm tỉnh lại không thấy Phó Thanh Hàn đâu lại bắt đầu lo lắng cho hắn. Cậu không thích cảm giác bản thân mình vì một người khác mà lo được lo mất.

Phó Thanh Hàn trầm mặc một chút, quyết định thẳng thắn nói thật: "Tôi lúc trước phái người đi tra xét một vài việc, có quan hệ..."

"Tôi không nghe, không có hứng thú." Thẩm Ngư che lỗ tai lại.

Phó Thanh Hàn bất đắc dĩ, phát hiện bản thân mình chạm không tới tâm tư bạn trai nhỏ.

Đang lúc hắn do dự hết sức, Thẩm Ngư tắt đèn: "Ngủ ngủ, ngày mai còn đi làm đấy."

Phó Thanh Hàn ôm cậu nằm xuống, qua một hồi lâu, hắn hôn xuống gương mặt Thẩm Ngư: "Bảo bối, tôi đem Tinh Thần tặng cho em nhé."

Thẩm Ngư mông lung buồn ngủ trong bóng đêm bỗng nhiên mở mắt ra, cậu giật mình, lại lấy lại tinh thần, ngáp một cái hàm hàm hồ hồ nói: "Nhỡ đâu thiên thạch có phóng xạ thì sao?"

*Tinh Thần là sao trời hay sao í???

Phó Thanh Hàn cũng không biết Thẩm Ngư là làm bộ nghe không hiểu, thật sự đem lời hắn nói "Tinh Thần" trở thành sao trên bầu trời, đang muốn giải thích, bên tai đã truyền đến tiếng hít thở vững vàng, Thẩm Ngư thế nhưng ngủ rồi.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Phó Thanh Hàn sợ đánh thức Thẩm Ngư, chỉ có thể không nói chuyện nữa. Nhưng ý nghĩ kia lại càng thêm kiên định.

Bảo bối, chỉ cần là em muốn, tôi đều sẽ vì em đoạt tới.

Ngày hôm sau Thẩm Ngư lại ngủ đến giữa trưa mới dậy, Phó Thanh Hàn một bên đốc xúc cậu sớm ăn cơm trưa, một bên nói: "Nhà em đúng là tìm ra mấy cái thiết bị nghe lén cùng máy theo dõi, tôi đã cho người đều dỡ xuống. Trong khoảng thời gian này liền trước tiên ở lại nơi này đi."

Thẩm Ngư không nhiều ngoài ý muốn, gật gật đầu.

Phó Thanh Hàn thấy cậu không để ở trong lòng, lại hỏi: "Bọn họ muốn tìm cái gì?"

*ý là người lắp thiết bị nghe lén và máy theo dõi muốn tìm cái gì í.

Thẩm Ngư nhún vai: "Ai biết được."

Nhìn câu thái độ không thèm để ý này, Phó Thanh Hàn liền biết đồ những người đó muốn tìm khẳng định không ở nhà cậu. Hắn là tò mò đó là cái gì, Thẩm Ngư lại đột nhiên hỏi: "Anh hôm nay không đi làm sao?"

Phó Thanh Hàn hơi hơi mỉm cười: "Không đi, chăm sóc em cùng con."

"Tôi một lát nữa sẽ về đoàn phim, không cần ngươi chăm sóc. Anh đi làm đi."

"Tôi đưa em đi."

Thẩm Ngư từ chối: "Tôi tự mình kêu xe là được."

Ngày thường có xe chở Thẩm Ngư vui mừng còn không kịp, lần này thái độ khác thường, Phó Thanh Hàn suy đoán cậu có việc giấu chính mình. Hắn biết Thẩm Ngư phản nghịch, không muốn nói thì không thể truy vấn, liền đồng ý.

Hắn thay Thẩm Ngư kêu xe taxi, trước tiên đưa đủ tiền xe, nhìn theo Thẩm Ngư rời đi. Sau khi đi hai mươi phút, Thẩm Ngư bỗng nhiên nói: "Bác tài, đổi đường đi nghĩa trang Nam Sơn."

Tài xế sửng sốt: "Không phải đi phim trường sao? Hai đường này hướng đi ngược nhau đấy."

"Lâm thời thay đổi lộ trình, anh yên tâm, chênh lệch giá tôi trả gấp đôi cho anh." Thẩm Ngư nói.

Tài xế do dự: "Nhưng hiện tại đi hướng đó, tới nơi trời đều đã tối. Cậu nếu là đi tảo mộ, vẫn là để ngày mai đi thôi, mọi người đi tảo mộ đều đi vào buổi sáng."

Thẩm Ngư không cùng anh ta dong dài, nói thẳng: "Anh nếu không đi, hiện tại liền sang bên dừng xe, tôi kêu một chiếc xe khác."

Tài xế lại chần chờ: "Cũng là gấp đôi tiền xe?"

Thẩm Ngư cười: "Anh nếu tiếc hiện tại liền quay xe tới nơi đó, đi một lần gấp đôi tiền xe, trở về tôi cũng sẽ đưa nhiều như vậy, tương đương với việc anh đi một chuyến có thể kiếm được gấp bốn lần số tiền."

Tài xế mắt sáng rực lên, nghĩ thầm nếu anh ta lái xe nhanh lên, hẳn là có thể xuống núi trước khi trời tối, lập tức một chân nhấn ga hướng nghĩa trang Nam Sơn bay nhanh mà đi.

Thẩm Ngư dựa vào ghế nhắm mắt chợp mắt, di động bỗng nhiên vang lên, lại là một dãy số xa lạ. Cậu nghĩ nghĩ, ấn xuống tiếp nhận cuộc gọi: "Có rắm mau thả."

Cố Thâm còn chưa mở miệng đã bị nhìn thấu trầm mặc một chút, hỏi: "Em ở đoàn phim bị thương?"

"Anh thật rảnh rỗi. Nói trọng điểm."

"Anh hôm nay đi đến nhà em, phát hiện bên trong giống như bị người khác cướp đồ, Thần Thần, bọn họ có phải có người động tới em không."

Thẩm Ngư cười nhạo: "Không phải anh phái người đi sao?"

Cố Thâm thanh âm cất cao: "Sao có thể là anh được? Nếu thật là anh, căn bản sẽ không cần chờ tới bây giờ!"

"Tôi tin anh cái quỷ. Anh là muốn hỏi tôi đồ anh muốn ở nơi nào đúng không? Tôi nói không biết là không biết."

"Những cái đó vốn dĩ là anh trai em để lại cho em, em không nói cho anh, anh không để bụng. Nhưng em phải vì an toàn của mình mà suy xét, những người đó đều là những người không từ thủ đoạn." Cố Thâm lo lắng sốt ruột.

"Tùy tiện đi, tôi hiện tại sống lâu mỗi một ngày đều là kiếm." Thẩm Ngư đầy mặt không để bụng.

*Câu này hem hỉu lắm ạ.

Cố Thâm vì thái độ của cậu như vậy mà cảm thấy đau đầu, trầm giọng hỏi: "Em biết vì sao bọn họ hiện tại sẽ đột nhiên tìm tới em không?"

"Thù lao đóng phim của tôi rất quý giá, không có thời gian bồi anh diễn kịch. Lại dong dài không nói trọng điểm, tôi tắt điện thoại."

"Phó Thanh Hàn biết em chính là Thẩm Thần!" Cố Thâm hô lên.

Thẩm Ngư sửng sốt, kỳ thật cậu có đôi khi cũng sẽ có loại cảm giác này.

Tỷ như ngày đó Phó Thanh Hàn hỏi cậu về cổ phiếu có liên quan đến Thẩm Tinh, còn tỷ như tối hôm qua câu kia "Tôi đem Tinh Thần tặng cho em nhé".

Nhưng Thẩm Ngư tự hỏi bản thân che giấu thực tốt, cho đến bây giờ cậu cũng còn không nhúng tay vào quản lý Tinh Thần, Phó Thanh Hàn hẳn là không biết mới đúng.

Cậu trầm mặc làm Cố Thâm biết mình suy đoán không tồi, lại nói: "Năm đó ba em chính là trúng bẫy của Phó thị mới có thể tạo thành tổn thất lớn như vậy. Phó Thanh Hàn tâm cơ sâu không người nào có thể so sánh, anh ta ẩn núp ở bên cạnh em, khẳng định là vì cổ quyền."

Suy nghĩ của Thẩm Ngư bị thanh âm của hắn gọi trở về.

Khi ba qua đời, trong nhà cùng công ty đều còn có Thẩm Tinh chống đỡ, Thẩm Ngư trừ bỏ bi thống tang lễ của cha, không cảm thấy áp lực quá lớn. Nhưng một năm sau Thẩm Tinh đột nhiên ly thế, Thẩm Ngư cả người đều ngốc.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Khi đó may mắn có Cố Thâm, nếu không cậu một đứa nhỏ 17 tuổi hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.

Cậu tin tưởng Cố Thâm như là tin tưởng Thẩm Tinh, nhưng ai biết đó là một con rắn độc ẩn núp bên người.

Bởi vì Cố Thâm, cậu từ Thẩm Thần vung tiền như rác biến thành Thẩm Ngư hai bàn tay trắng.

Thẩm Ngư hít sâu một hơi, ngăn chặn cảm xúc dâng trào, lạnh nhạt lại trào phúng hỏi: "Tôi đây biết phải làm sao bây giờ?"

Cố Thâm trịnh trọng nói: "Chia tay Phó Thanh Hàn, đem đứa bé xoá sạch. Cổ phần anh có thể giúp em thay em bảo quản. Nếu em nguyện ý cùng anh kết hôn, những tài sản trước hôn nhân của em anh tuyệt đối sẽ không động tới. Nếu em không muốn cùng anh kết hôn, anh cũng sẽ chiếu cố em cả đời. Anh hiện tại liền đang trên đường đi tới nghĩa trang, anh có thể ở trước mặt thầy và Thẩm Tinh."

Nghe được những lời nói sau đó, Thẩm Ngư đột nhiên mở mắt ra: "Anh không được đi! Bọn họ đều đã chết rồi anh còn không muốn buông tha cho bọn họ?"

"Hôm nay, bất kể như thế nào anh cũng phải nhìn thấy em ở đó." Cố Thâm gằn từng chữ một, từ trước tới nay lần đầu tiên hắn chủ động kết thúc cuộc trò chuyện với Thẩm Ngư.

"Đệch!" Nghe tiếng kết thúc cuộc gọi trong điện thoại, Thẩm Ngư tức giận mắng ra tiếng, ngẩng đầu hướng tài xế hô to, "Bác tài nhanh lên! Nhất định phải chạy tới nghĩa trang trước tôn tử kia!"

Hết chương 20.

-----

Nhu: mí pồ nhớ thả nhẹ cái vote nhé ạ. Mái iu<333 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro