Chương 4: Bộ dáng kỹ nữ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Xem ra em rất giàu có." Phó Thanh Hàn cười nhẹ.

Thẩm Ngư coi như nghe không ra lời nói cười nhạo của hắn, ra vẻ khiêm tốn: "Còn tốt còn tốt, tôi một tháng có thể kiếm 2000 tệ, ngủ với anh một hai lần không thành vấn đề."

Phó Thanh Hàn nâng lên chén rượu, có ẩn ý mà nhìn cậu: "Lấy ra."

Thẩm Ngư cắn bánh bí đỏ sửng sốt: "Cái gì?"

"1000 còn lại." Phó Thanh Hàn đương nhiên nói.

Thẩm Ngư còn tưởng hắn muốn mình trả thêm tiền phòng, một bên ở trong lòng âm thầm chửi thầm Phó Thanh Hàn không cho cậu đường sống, một bên yên lặng từ trong túi móc ra mười tờ 100 tệ còn sót lại, rưng rưng đưa tới trên tay Phó Thanh Hàn.

Tuy rằng Thẩm Ngư cùng Phó Thanh Hàn nói chuyện rất nhỏ, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được, nhưng Cố Thâm vẫn luôn chú ý bọn họ, thấy thế lập tức lên tiếng: "Thẩm Ngư, em làm gì?"

Một ngàn đồng tiền rớt trên mặt đất, Phó Thanh Hàn loại địa vị này khinh thường nhặt.

Đưa Phó Thanh Hàn một ngàn tệ, này tuyệt đối là vũ nhục Phó Thanh Hàn.

Thẩm Ngư nghe vậy theo bản năng nhìn liếc mắt Cố Thâm một cái, bỗng nhiên nảy ra ý định. Căn cứ vào nguyên tắc sớm ngày tức chết Cố Thâm, cậu ném cho Cố Thâm một ánh mắt khiêu khích, theo sau mặt mày mỉm cười, bộ dáng kỹ nữ đem một ngàn đồng tiền trên bàn cuốn lên, nhét vào túi áo tây trang của Phó Thanh Hàn.

Phó Thanh Hàn mày hơi chọn.

Thẩm Ngư hướng hắn cười càng thêm hiền lành, nhẹ nhàng vỗ vỗ bên túi phồng lên, còn tri kỷ giúp hắn đem cổ áo sửa sang lại nghiêm chỉnh.

Nếu như mấy cái thứ đồ yêu diễm đê tiện cũng có phân cấp, Thẩm Ngư nghĩ, cậu chỉ bằng vào biểu hiện buổi tối hôm nay là có thể xông lên cấp vương giả.

Ý cười khóe miệng Phó Thanh Hàn càng sâu ba phần.

Cố Thâm nuốt xuống một ngụm thổ huyết, không biết hai người này đang làm cái gì. Nhưng hắn rất rõ ràng, không cần biết là cảm tình hay là hợp tác, đều không thể để Thẩm Ngư gần gũi Phó Thanh Hàn.

Thẩm Ngư không biết một vừa hai phải, chỉ biết kích phát tâm lý phản nghịch của hắn, hơn nữa hắn cũng không phải tên ngốc, sẽ không dễ dàng thả chạy con cá lớn Phó Thanh Hàn này.

Nếu muốn tách bọn họ ra, chỉ có thể đạp đổ.

Nghĩ đến đây, Cố Thâm làm bộ lơ đãng khích lệ Thẩm Ngư: "Thẩm Ngư làm những việc này thật là càng ngày càng thuần thục."

Người có đầu óc đều có thể nghe ra được lời này là hạ thấp Thẩm Ngư, ám phúng Thẩm Ngư phía trước không biết cùng bao nhiêu người qua lại, không biết đã cùng bao nhiêu người làm loại hành động thân mật này.

Nguyên bản hòa hợp xã giao bởi vì một câu này mà trở nên xấu hổ.

Thẩm Ngư cáu giận trừng mắt nhìn Cố Thâm, đang muốn phản bác, Phó Thanh Hàn lại trước một bước nói: "Là tôi dạy dỗ tốt."

Trong giọng hắn nói không có sinh khí, không có nghi kỵ, ngược lại hàm chứa ba phần ý cười, như là nghe được có người khích lệ mình thê tử hiền huệ, mà tự đáy lòng cảm thấy tự hào.

Lơ lơ đãng đãng một câu, không chỉ có giải vây cho Thẩm Ngư, còn giúp hắn tránh đủ mặt mũi.

Cố Thâm không cam lòng: "Nghe Phó tổng lời này, tựa hồ là đã sớm quen biết Thẩm Ngư?"

Phó Thanh Hàn hơi hơi gật đầu, sớm một ngày cũng là sớm.

Cố Thâm kinh ngạc: "Quen biết khi nào?"

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

"Cố tổng quan tâm như vậy, là tính tổ chức tiệc mừng kỷ niệm số ngày quen biết cho tôi cùng Phó tổng sao?" Thẩm Ngư trào phúng hỏi.

"Nếu là Phó tổng cảm thấy có thể, tôi liền phái người đi an bài." Cố Thâm nói.

Phó Thanh Hàn đạm đạm cười: "Cảm ơn ý tốt của Cố tổng, nhưng ngày có ý nghĩa như vậy, tôi càng muốn chính mình xử lý." Hắn nói, ý vị thâm trường nhìn mắt Thẩm Ngư.

Lời này dừng ở lỗ tai Cố Thâm càng nghe càng ái muội, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám mở miệng, sợ không cẩn thận kích hỏa.

Thẩm Ngư ở Thiên Tinh ba năm, tuy rằng vẫn luôn diễn vai quần chúng, nhưng nhóm quản lý cấp cao đều ít nhiều biết Cố Thâm có ý với cậu.

Hai người vẫn luôn không có tiến triển, làm không ít người đều cảm thấy Thẩm Ngư là kẻ ngốc, không biết thức thời mà ôm đùi vàng thượng vị.

Hiện giờ xem Thẩm Ngư cùng Phó Thanh Hàn bộ dáng khanh khanh ta ta, ánh mắt những người này nhìn Thẩm Ngư liền thay đổi - nguyên lai không phải thanh cao, mà là mắt cao hơn đỉnh, chướng mắt Cố tổng bọn họ.

Đến nỗi người tập đoàn Phó thị, tuy rằng trên mặt người nào người nấy một bộ bình tĩnh, thực tế trong lòng so với người của Thiên Tinh còn muốn khiếp sợ hơn.

Đi theo ông chủ ra ngoài xã giao, như thế nào đột nhiên liền biến thành bọn họ nói chuyện làm ăn, ông chủ nói chuyện yêu đương?

Đây chính là việc trước nay chưa từng có!

Vị Thẩm Ngư này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Như thế nào liền đem ông chủ lớn ngày thường cấm dục câu dẫn tới?

Một đám người ai cũng không có tâm tư tiếp tục ăn cơm, thỉnh thoảng liếc trộm Phó Thanh Hàn cùng Thẩm Ngư, lại tràn đầy đồng tình trong lòng thay Cố Thâm bi ai ba giây.

Chỉ có đương sự Thẩm Ngư ăn uống thoải mái, ăn từ bánh bí đỏ lại đến cá hầm cải chua.

Một lần không cẩn thận trượt đũa, một khối thịt cá rớt xuống, Thẩm Ngư không vui nhăn nhăn mày.

Cậu đang muốn thử gắp lại liên tục, Phó Thanh Hàn giơ tay, gắp một khối thịt cá lớn nhất để vào trong chén cậu.

Cố Thâm biết Thẩm Ngư có một chút thói ưa sạch sẽ, đồ ăn người khác gắp tuyệt đối không ăn. Hắn đang chờ Thẩm Ngư làm Phó Thanh Hàn mất mặt, lại không nghĩ rằng Thẩm Ngư không nghĩ nhiều, trực tiếp đem thịt cá ăn hết.

Cố Thâm kinh ngạc.

Thẩm Ngư được một tấc lại muốn tiến một thước, còn đối Phó Thanh Hàn nói: "Tôi muốn ăn thăn bò."

Chung Trạch là người có nhãn lực tốt, nghe vậy lập tức đem món thăn bò ở trước mặt Cố Thâm chuyển tới trước mặt Phó Thanh Hàn, lại được Phó Thanh Hàn gắp cho Thẩm Ngư: "Còn muốn ăn cái gì?"

Thẩm Ngư liếc mắt qua vị trí Cố Thâm ngồi: "Cá quế chiên xù."

Chung Trạch lại vội vàng chuyển động mâm tròn.

Phó Thanh Hàn chọn khối nhiều thịt nhất, nhiều sốt nhất gắp cho Thẩm Ngư: "Còn gì nữa?"

Thẩm Ngư nhìn hải sản trước mặt Cố Thâm: "Cua hoàng đế."

Chung Trạch một bên chuyển mâm tròn đưa đồ ăn, một bên xem như đã nhìn ra, Thẩm Ngư chính là cố ý chọc tức Cố Thâm nha. Nếu không như thế nào Cố Thâm trước mặt có đồ ăn gì, cậu liền muốn ăn cái đó?

Lần này Phó Thanh Hàn gắp đồ ăn lại không gắp vào trong chén Thẩm Ngư ngay, mà là cúi đầu đem thịt cua lọc ra, để vào chén nhỏ sạch sẽ, đưa đến trước mặt Thẩm Ngư.

Cố Thâm sắc mặt âm trầm có thể tích ra nước, hắn cúi đầu, nắm quyền, tức giận đến cả người phát run. Nếu nói vừa mới còn có chút lý trí, hiện tại đầu óc hắn hoàn toàn chỉ có ba chữ cẩu nam nam.

Thật vất vả ăn xong một bữa cơm, nguyên bản chuyện làm ăn tính toán trước không bàn bạc được nửa chữ, ngược lại bị ăn cơm tró một cách khó hiểu.

Từ ghế lô đi ra, Cố Thâm đè nặng lửa giận nói với Thẩm Ngư: "Anh đưa em về."

Nhìn sắc mặt của hắn, Thẩm Ngư liền biết nếu mình đi cùng Cố Thâm, nhất định không ăn được trái ngọt, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không cần, thời gian còn sớm, tôi muốn đi chơi một lát rồi về."

Cố Thâm đang muốn nói cái gì, Phó Thanh Hàn trước một bước mở miệng: "Tôi đi cùng em."

Nếu là một mình, không chừng sẽ bị Cố Thâm mạnh mẽ mang đi. Nhưng nếu có Phó Thanh Hàn, Cố Thâm tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thẩm Ngư hướng Phó Thanh Hàn cười: "Phó tổng muốn đi nơi nào?"

"Đều được." Phó Thanh Hàn nói, phân phó đám người Chung Trạch, "Mọi người đi về trước nghỉ ngơi đi, công việc còn lại ngày mai bàn lại."

Không cần tăng ca, người Phó thị hoan thiên hỉ địa đi mất.

Phó Thanh Hàn cùng Cố Thâm nói hẹn gặp lại, lại cùng Thẩm Ngư rời đi.

Rolls-Royce màu đen xa hoa liền ngừng ở cửa, hai người lần lượt lên xe, Phó Thanh Hàn hỏi Thẩm Ngư: "Đi đâu?"

Quy tắc xã giao bình thường là đi ăn xong sẽ đi hát, nhưng Thẩm Ngư cũng không muốn đi, càng muốn về nhà ngủ.

Nhưng cậu đã đáp ứng cùng Phó Thanh Hàn đi chơi, cũng không thể nuốt lời, liền nói địa điểm với tài xế, đồng thời giới thiệu cùng Phó Thanh Hàn: "Đó là nơi cảnh đêm đẹp nhất Lương Thành, không biết Phó tổng đã tới lần nào chưa."

"Chưa từng, tôi trước kia đều ở Dung Thành, đối với Lương Thành kỳ thật không quá quen thuộc." Phó Thanh Hàn nói.

Nguyên quán Phó gia là Lương Thành, nhưng làm giàu lại ở Dung Thành phía bắc. Trước đây vẫn luôn là ở Dung Thành phát triển, trở lại Lương Thành cũng chuyện của vài năm trở lại đây. Nhưng thời gian mấy năm ngắn ngủn đã trở thành đệ nhất hào môn Lương Thành, đủ thấy tài lực của Phó thị cùng với năng lực của Phó Thanh Hàn.

Địa điểm Thẩm Ngư nói là Nam Hồ*, phụ cận có office building, phố buôn bán, đại hình thương trường, phương tiện giải trí, là cảnh đẹp nổi danh ở Lương Thành.

(*hồ phía Nam á, kiểu như Hồ Tây – West Lake mà tuần nào người iu cũng chở đi chơi á:3333)

Hai người xuống xe đã gần 11 giờ, ven bờ Nam Hồ như thường lệ cũng không ít người qua lại.

Gió hồ lành lạnh thoảng qua, thổi tan chút men say nho nhỏ.

Thẩm Ngư cùng Phó Thanh Hàn sóng vai đi đường đá nhỏ bên hồ, dường như lơ đãng hỏi: "Phó thị ở Dung Thành không ai bì kịp, sao lại nghĩ đến trở lại Lương Thành?"

Phó Thanh Hàn hơi hơi mỉm cười, tùy tiện trả lời: "Xây dựng chi viện quê nhà."

"Lương Thành là thành phố lớn nhất phía nam, còn không lưu lạc đến mức cần Phó tổng mang theo toàn bộ gia sản tới chi viện nha?"

"Vậy em nói xem vì sao?"

"Là vì Phó thị đã không thỏa mãn căn cứ Dung Thành chỉ chiếm hữu thị trường ở phía bắc, trừ bỏ thị trường nước ngoài, cũng để ý Thiên Tinh trường kỳ chiếm cứ thị trường phía nam." Thẩm Ngư ánh mắt sáng quắc nhìn Phó Thanh Hàn, "Tôi nói có đúng không, Phó tổng?"

Phó Thanh Hàn nhìn cậu một cái, cười rất thoải mái: "Thiên Tinh suy tàn là kết cục đã định, kể cả không có Phó thị, cũng sẽ có người khác thay thế."

"Thiên Tinh vì sao suy tàn, Phó tổng không phải rõ ràng lắm sao?" Thanh âm Thẩm Ngư không tự giác trầm ba phần.

Phó Thanh Hàn mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Em quan tâm tới Thiên Tinh sao?"

"Tôi là nghệ sĩ ký hợp đồng với Thiên Tinh, đương nhiên quan tâm chủ nhân." Ngữ khí Thẩm Ngư chớp mắt lại trở nên nhẹ nhàng, cẩn thận nghe còn có thể nghe ra bên trong ngầm có ý trào phúng.

Phó Thanh Hàn nhìn cậu, đột nhiên hỏi: "Em năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi, làm sao vậy?"

Phó Thanh Hàn hơi hơi nhíu mày, hắn biết Thẩm Ngư đã thành niên, nhưng không nghĩ tới còn nhỏ như vậy.

"Vì sao không đi học?" Hắn hỏi.

Thẩm Ngư cười nhạo: "Không thi đậu a, chỉ có thể ra làm công." Cậu cảm khái vạn ngàn, "Con nhà nghèo sớm phải tự lập nha."

"Thích học ngành gì nhất?" Phó Thanh Hàn lại hỏi.

"Đều không thích." Thẩm Ngư không chút để ý.

"Tuổi này vẫn là đọc nhiều sách tốt hơn."

"Đọc sách có cái gì tốt? Tốn tiền vô ích. Tôi hiện tại làm diễn viên, không chừng ngày nào đó liền nổi." Thẩm Ngư không tim không phổi.

Phó Thanh Hàn khó được có kiên nhẫn cùng người giảng nhân sinh đạo lý: "Đọc sách là muốn em về sau có nhiều lựa chọn hơn, có thể thành công càng rực rỡ. Quả thật không đọc sách cũng có thể làm nên sự nghiệp, nhưng đọc sách có thể giúp em đi con đường này dễ dàng hơn một chút. Em có muốn hay không lại đi học? Chuyên ngành gì? Tôi giúp em an bài."

Thẩm Ngư hơi sửng sốt.

Phó Thanh Hàn nghĩ diễn viên nhỏ như cậu thu nhập không tốt, cho rằng cậu hẳn là lo lắng vấn đề kinh phí, "Em không cần lo lắng học phí, tôi sẽ lo. Em cứ việc an tâm đọc sách là được."

Thẩm Ngư bỗng nhiên cười: "Phó tổng, lời nói của anh như vậy, thật sự rất giống ba tôi."

Sự quan tâm của mình được Thẩm Ngư tán thành, Phó Thanh Hàn thật cao hứng: "Đây đều là kinh nghiệm người từng trải. Ngoan ngoãn nghe ba ba nói."

"Ba tôi đã chết." Tươi cười trên mặt Thẩm Ngư biến mất, ánh mắt u ám thâm thúy, liếc một cái không chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Thanh Hàn.

Cậu đứng im tại chỗ, đôi tay gắt gao nắm thành quyền giấu ở trong tay áo. Chung quanh không có bóng người, thêm một bước thôi chính là mạch nước ngầm mãnh liệt của Nam Hồ. Chỉ cần nhẹ nhàng đẩy, Phó Thanh Hàn liền sẽ ngã xuống dưới, đi đời nhà ma......

____

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro