Chương 26: Cẩn thận một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ếch Ộp cô nương tên là Lư Nhược Nam, là người gốc Đông Bắc, sinh sống ở phía Bắc đã mười năm, trộm vía vẫn đủ ăn đủ mặc.

_________________

Uống một hai ly rượu vào bụng là cái gì cũng nói hết ra, Lư Nhược Nam hào khí vân nam kể chuyện bản thân đã cố gắng làm việc ra sao để nâng mức lương từ 3000 lên 8000 cho hai vị tổng giám đốc nghe, "Trước kia tôi đã đi, đi, về, về Bắc Kinh đến ba lần, suýt nữa đã sống ở Thiết Lĩnh, loanh quanh lẩn quẩn, bôn ba một vòng, tự hỏi tương lai của mình sẽ ra sao..."

"Ừm." Nhậm Xuyên gật gật đầu, "Tôi cũng lòng vòng qua đó năm lần."

Thời trẻ trâu ngông cuồng hắn đã cùng đám bạn nhà giàu đua xe đến đó.

Giang Hoàn mở miệng, "Tôi cũng vậy..."

"Cuộc sống là những khởi đầu!" Lư Nhược Nam tiếc rèn sắt không thành thép, hận không thể múc cho hai con người trước mặt bát canh gà tẩm độc, "Không thể cứ bắt trend! Chẳng lẽ thấy người ta nhảy lầu là các người cũng nhảy theo sao!"

Nhậm Xuyên cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, "Ừm.."

Lư Nhược Nam vỗ đùi chỉ vào mặt hắn, "Uống hết đi! Đang uống trà à!"

Nhậm Xuyên ực một hơi cạn ly, chất cồn trong rượu nồng cay rát cổ họng, khiến hắn sặc chảy cả nước mắt.

Lư Nhược Nam tự rót cho mình một ly, đưa lên mũi hít hít, "Tôi luôn biết mình bị bệnh, bệnh lười thời kì cuối, bệnh trì hoãn giai đoạn nặng, chứng sợ đám đông, sợ không gian kín, rồi còn bệnh sĩ diện hết thuốc chữa, không rửa mặt cũng không đi ngủ sớm. Nhưng không ngờ đến ông trời cũng thích trêu đùa tôi như vậy, con mẹ nó, ung thư cổ tử cung."

"Không sao." Giang Hoàn an ủi cô, "Tôi bị ung thư gan thời kì cuối."

Chỉ chỉ Nhậm Xuyên, "Còn cậu ấy ung thư dạ dày thời kì cuối."

"Thật là có duyên!", Lư Nhược Nam vỗ cái bốp vào đùi, cung kính như mời rượu cấp trên, "Ba người chúng ta kết nghĩa anh em đi!"

"Chị gái à.",  Nhậm Xuyên không còn gì để nói, "Chị uống phải rượu giả?!"

Hắn nhìn cái ly của Lư Nhược Nam, bên trong là rượu Mao Đài của Giang Hoàn, Nhậm Xuyên kinh ngạc, rượu giả quả nhiên hại người!

"Thời buổi bây giờ chỉ sống với tiền lương là sẽ chết! Phải biết phát triển thêm nghề phụ!", Lư Nhược Nam thật lòng chia sẻ cho hai vị tổng giám đốc cách làm giàu của mình, mạnh miệng nói, "Người ta nói đúng! Có kỹ năng nhưng không biết áp dụng cũng bằng thừa, bây giờ đang thịnh hành một thứ gọi là Kỹ năng hình chữ T." [1]

Giang Hoàn nhấp một ngụm rượu, hỏi cô: "Vậy cô làm gì phát triển nghề phụ?"

Lư Nhược Nam dõng dạc tự hào: "Mua cổ phiếu!"

Giang Hoàn: "..."

Lư Nhược Nam mở điện thoại, "Tôi đã nói với anh, tôi đã nghiên cứu cổ phiếu mười mấy năm, mọi người còn đặt biệt danh cho tôi là Nữ ma đầu tài chính Thiết Lĩnh."

Giang Hoàn ồ một tiếng, "Vậy cô mua bao nhiêu?"

Lư Nhược Nam "Tôi đã mua bảy tám chục cái gì đó."

Giang Hoàn nhìn những cổ phiếu mà Lưu Nhược Nam đã mua, nếu không phải chạm đến giới hạn giảm, không thì rớt giá thảm thương, "Cô... không cân nhắc cắt lỗ sao?"

Lư Nhược Nam nhấn mạnh, "Anh đừng nhìn hiện tại, cứ duy trì tầm bảy tám năm nữa chắc chắn giá sẽ tăng cao!"

"..Bảy, tám năm." Giang Hoàn hết nói nổi, "Đời này sẽ có chuyện như vậy sao?"

Thiếu chút nữa Nhậm Xuyên phun cả ngụm rượu, "Chị à, cổ phiếu của người khác là loại dùng kĩ thuật để mua, còn chị là loại dùng trực giác để mua."

Lư Nhược Nam thở dài, "Các người không hiểu được đâu, trực giác của phụ nữ rất chuẩn đó!"

"Chỉ mua những thứ đắt tiền, không mua những thứ cần mua," Nhậm Xuyên muốn cho Ếch Ộp cô nương một tràng pháo tay, "Người ta thì muốn cùng Warren Buffett ăn cơm, còn cô thì Warren Buffett phải bỏ tiền mời cô ăn cơm."

*Warren Buffett là nhà đầu tư tài chính rất nổi tiếng*

Lư Nhược Nam ra hiệu suỵt suỵt, "Nhỏ tiếng thôi, chỉ cần vỗ tay không cần hoan hô."

Bình rượu hết rồi, người cũng trở nên nhẹ tênh, Lư Nhược Nam ôm đùi Nhậm Xuyên gào khóc, "Anh nói xem, tiền lương 8000 mà tại sao tôi không có bạn trai?"

Nhậm Xuyên thuận miệng nói: "Như vậy có là gì, tôi lương tháng tám trăm vạn mà còn không có."

"Hả?" Giang Hoàn nghe được cái gì đó thật khó tin, quay qua nhìn hắn, "Tám trăm vạn?"

Nhậm Xuyên rất nhanh phản ứng, "Ừm..Tám trăm vạn đồng Dim-ba-bu-ê."

Giang Hoàn tính toán một chút, "...Còn không đến một mao tiền."

"Điều này không quan trọng." Nhậm Xuyên nhấn mạnh, "Quan trọng là bạn trai."

Nhậm Xuyên chỉ ngón tay, giọng điệu tràn đầy ý thơ, "Đã đến đoạn đường cuối cùng của kiếp người, dù sao vẫn cần một người dõi theo bóng lưng cậu rời đi, cậu..."

Giang Hoàn tiếp lời, "... Cậu cứ việc đứng đó, còn tôi đi mua quýt cho cậu?"

Nhậm Xuyên: "..."

"Cảm ơn ba, con không cần."

Trời vào thu, gió đêm phất nhẹ làm vài sợi tóc trước trán lay động, Nhậm Xuyên nhìn hầu kết Giang Hoàn di chuyển lên xuống theo từng nhấp rượu, dưới ánh đèn phản chiếu thứ ánh sáng rực rỡ màu mật ong, giống như con ve yếu ớt vào ngày đông nhưng lại mạnh mẽ cuốn lấy cái nóng vào ngày hè.

Giang Hoàn bắt gặp ánh mắt ấy, quay sang cụng ly với hắn.

Nhậm Xuyên cười rộ lên, nâng ly uống cạn.

"Ai là chú rể của em~"

"Em là tân nương của ai~~"

Lư Nhược Nam nằm thả người trên lan can, hát đi hát lại một bài không ai biết tên.

"Ai ai ai!

Đừng khiến em hết nhìn đông rồi lại nhìn tây,

Đừng để em mỗi ngày đều phải đoán,

Ai là chú rể của em?

Em là tân nương của ai?

Ai là chú rể của em?

Em là tân nương của ai?,

Ai ai ai, nhanh đến bên cạnh em đi...!"

Nhậm Xuyên vỗ tay, "Đổi bài!"

Lư Nhược Nam ợ một cái nhìn hắn, "Anh trai nhớ bồi thêm tiền!"

"Thêm thêm." Nhậm Xuyên không quan tâm nói, "Hát Tiếng chuông muộn ở Nam Bình!"

Lư Nhược Nam hít thật sâu lấy hơi, "Chuông đêm Nam Bình ——! Theo gió ngân vang ——! Như muốn giục tôi tỉnh mộng tương tư ——!"

Nhậm Xuyên ưu nhã đứng trước mặt Giang Hoàn cúi thấp người vương tay, "Không biết có vinh hạnh được nhảy cùng một bản?"

Giang Hoàn cười rộ lên, lông mày cong lên, đưa tay đặt trong lòng bàn tay Nhậm Xuyên, buông ly rượu đứng dậy..

Bọn họ nhảy một điệu xã giao cổ điển, cả hai chỉ có thể nhảy điệu của nam, đôi lúc còn vấp chân nhau, đến đoạn xoay vòng tròn thì bốn mắt lại chạm nhau, bên ngoài ban công là toàn cảnh thành phố rực sáng đang chìm dần giữa màn đêm, ồn ào, ầm ĩ ban nãy bây giờ cũng như cơn thủy triều dần rút xuống, chỉ còn lại ánh trăng thì thầm cùng tiếng gió mùa thu.

"Chuông đêm Nam Bình, theo gió ngân vang"

" Như muốn vang vào tận đáy tim này..."

"Tiếng chuông Nam Bình, theo gió ngân vang..."

"Như muốn giục tôi tỉnh mộng tương tư..."

Nhậm Xuyên ôm eo Giang Hoàn, lồng ngực chạm lồng ngực, mùi thuốc lá pha lẫn trong hơi thở hormone nam tính tỏa ra, bên dưới lớp áo là cơ bắp rắn chắc mỗi nhịp giơ tay, bước chân đều mang một vẻ đẹp mạnh mẽ.

Dưới ánh đèn nhàn nhạt, Nhậm Xuyên có thể nhìn thấy hàng lông mi anh khẽ run, đường nét trên khuôn mặt sâu sắc đẹp không tỳ vết.

Nhậm Xuyên bỗng nhiên nắm lấy cổ áo Giang Hoàn nín thở đến gần, môi hai người chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, chỉ cần nghiêng về phía trước một chút là môi chạm môi.

Thời gian như ngừng trôi, Giang Hoàn yên lặng chăm chú nhìn đồng tử của Nhậm Xuyên không nói lời nào, chỉ có cơn thổi qua hai người, Nhậm Xuyên ghé sát vào tai Giang Hoàn giọng nói mê hoặc, "Cẩn thận một chút, rơi mất đấy."

Tai Giang Hoàn mẫn cảm run lên, "Cái gì?"

Nhậm Xuyên cười nguy hiểm, ngón tay lướt ngang lồng ngực nở nang của Giang Hoàn, khiến anh run rẩy, làm tim anh nặng trĩu.

Không cần giải thích, hành động dường như đã thể hiện hết thảy.

Những tiếng ồn ào nháy mắt đều biến mất, yên ắng đến Giang Hoàn có thể nghe được từng âm thanh nhỏ.

Hô hấp trở nên loạn nhịp.

Lư Nhược Nam bên này nốc một ngụm lớn Mao Đài, ánh mắt ngà say lờ đờ nhìn hai người đang nhảy, nhận ra có gì đó không ổn, "Hai người..."

"Được rồi, uống tới đây thôi." Giang Hoàn đẩy hắn ra, "Đã muộn rồi, với lại..."

Anh nhìn Nhậm Xuyên, "Cậu còn phải truyền dịch."

Bước chân Nhậm Xuyên lảo đảo, bắt đầu nhập vai, "Ôi... đột nhiên tôi thấy choáng váng quá."

Choáng váng cũng phải truyền dịch, Giang Hoàn trực tiếp cõng hắn lên, "Đi đi, tôi giúp cậu gọi y tá..."

Nhậm Xuyên: "..."

Không thể thoát khỏi biển khổ một dù chỉ ngày sao?

____________


Bài mà Chị Ếch hát tên là 'Ai Là Tân Lang Của Em Nha' nghe cũng hay lắm, bài này còn một bản khác trùng tên mà lời lại không giống nhau: https://www.youtube.com/watch?v=ey0OGxHY3as

Bài Tiếng chuông muộn ở Nam Bình:   https://www.youtube.com/watch?v=YBD8GmJSkpg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro