Chương 32: Không còn nhiều thời gian!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về bệnh viện, Lư Nhược Nam chợt phản ứng lại, tay nắm cổ áo Giang Hoàn chất vấn, "Ha!? Đây là đối tượng mà anh giới thiệu cho tôi sao? Có xe, có nhà, lương một năm trăm vạn, tốt nghiệp Bắc Đại đó sao?"

Giang Hoàn nào có biết Chung Niệm đã có người yêu, lại còn là một tên cặn bã, "Chị ơi.. nghe em giải thích đi..."

Lư Nhược Nham từng bước áp sát, "Hửm? Giải thích sao đây? Nói người đó là cấp trên của anh, gặp tôi sẽ thích ngay?"

Giang Hoàn ấp úng không tìm ra được từ nào để biện hộ.

Lư Nhược Nam từ bỏ mà thở dài, vỗ vỗ vai Nhậm Xuyên, "Thôi, tôi không cần nữa, em trai, trước đó em nhắc đến đồng nghiệp của em đó bây giờ còn có thể gặp không?"

Nhậm Xuyên nói không nên lời, "Ừm... Cậu ta.. Không tiện."

Lư Nhược Nam than ôi, "Nam chưa cưới, nữ chưa gả có gì mà không tiện, coi như gặp mặt tán gẫu."

"Cậu ta xuất gia rồi!" Nhậm Xuyên cuống quýt tìm đại một lý do, "Cậu ta đột nhiên thấu rõ hồng trần hư ảo nên đã đi tu."

Lư Nhược Nam đau khổ, gào khóc dữ dội, "Oa oa, oa oa, oa oa ——! Cuộc đời của tôi sao khổ thế này ——!"

Tiếng khóc của cô kinh động không ít người, ý tá bên kia chú ý đến cô sau đấy nói với người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh: "Tìm Lư Nhược Nam? Không phải là..?"

Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính mát lịch sự nhã nhặn, tay ôm giỏ hoa quả cùng bình giữ nhiệt vô cùng phấn khích đi về phía Lư Nhược Nam, "Nhược Nam ——!"

Lư Nhược Nam trông như thấy thú dữ rồi co chân bỏ chạy, "Đừng tới đây ——!"

Một người đuổi, một người chạy, bệnh nhân ai nấy cũng nhìn hai người họ, Nhậm Xuyên chưa từng thấy dáng vẻ Ếch Ộp cô nương chật vật như vậy vừa định cười cợt đã nghe thấy tiếng y tá, "Tìm Nhậm Xuyên? Không phải là...?"

Nhậm Xuyên vừa nghiêng đầu đã thấy Đặng Lương mặc âu phục đứng ở cửa thang máy cùng cô con gái, Nhậm Xuyên giống như thấy quỷ, co chân bỏ chạy.

Đặng Lương vừa muốn gọi: "Nhậm ——!"

Chữ 'tổng' còn chưa kịp bay ra khỏi miệng đã bị Nhậm Xuyên phanh gấp, "Khoan ——!"

Nhậm Xuyên thở dài, đẩy cửa phòng bệnh, "Vào phòng rồi nói."

Đặng Lương như nhặt được Thượng phương bảo kiếm, mặt đầy nếp nhăn tươi cười bước nhanh đến, "Nhậm ——!"

Nhậm Xuyên không thể để cho ông ta nói ra hai chữ "Nhậm tổng", hắn cầm tay Đặng Lương, "Gọi cháu là Xuyên được rồi."

Làm sao có thể gọi thẳng tên như thế được, Đặng Lương miệng lưỡi ấp úng, "Nhậm ——!"

"Ôi chú khách sáo với cháu làm gì." Nhậm Xuyên dùng sức cầm chặt tay ông ta, trên mặt mang theo nụ cười không thể giả tạo hơn, "Hả?"

Đặng Lương run sợ trong lòng, thăm dò nói, "... Xuyên?"

"Hâyy!" Nhậm Xuyên nhiệt tình khoác vai ông ta, "Đi thôi, vào phòng nói chuyện."

Giang Hoàn đứng đó nhìn hành động kì lạ của bọn họ lại nhìn Đặng Lương một thân âu phục phía sau còn có hai tên vệ sĩ, suy tới nghĩ lui một hồi trong đầu Giang Hoàn ầm một tiếng như sét bổ ngang trời, thôi chết! Đòi nợ tới cửa!

Anh gọi Nhậm Xuyên: "Xuyên!"

Nhậm Xuyên quay đầu lại, Giang Hoàn ấp a ấp úng, "Cậu...Không có chuyện gì chứ?"

Nhậm Xuyên cười cười, vỗ vai Đặng Lương ba lần, "Tôi có thể có chuyện gì, chờ lát nữa tôi tìm anh rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm. "

Giang Hoàn bỗng nhiên hiểu ra đấy là ám hiệu, vỗ vai ba lần ý bảo 30 phút sau xông vào cứu hắn!

Anh xiết chặt nắm đấm, hướng Nhậm Xuyên hô lớn một tiếng: "Yên tâm! Có anh đây!"

Nhậm Xuyên không hiểu tại sao tự nhiên Giang Hoàn lại nói như vậy, dẫn mấy người Đặng Lương vào phòng, cửa vừa đóng lại sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, lạnh như băng.

Đặng Lương tưởng rằng mình cùng Nhậm Xuyên đã có giao tình, đưa giỏ hoa quả cho hắn, "Dựa theo yêu cầu của ngài, táo tây không ăn vỏ, quýt không ăn chua, táo tàu bỏ hạt, chuối to chuối nhỏ đều không ăn, dị ứng thanh long ruột trắng, chỉ mua thanh long ruột đỏ, cắt sẵn để vào hộp kèm theo nĩa."

Nhậm Xuyên vuốt vuốt tóc lộ ra góc nghiêng sắc sảo, hắn châm điếu thuốc, từ trong làn khói trắng dày đặc lộ ra đôi mắt sắc bén nhìn Đặng Lương, "Có chuyện gì nói thẳng đi."

Đặng Lương đối diện với ánh mắt của hắn, trong lòng không khỏi giật mình, run rẫy ngồi xuống bắt đầu kể đầu đuôi gốc ngọn.

Đặng Lương lập nghiệp từ việc khai thác quặng đồng, thời gian gần đây do thị trường biến động, giá quặng đồng liên tục xuống dốc khiến vòng quay vốn công ty liên tục bị đứt đoạn, các khoản lỗ ngày một lớn đến nổi không dễ dàng bù đắp lại, ông ta đến để cầu xin Nhậm Xuyên cứu mình khỏi biển lửa.

Nhậm Xuyên vừa nghe đã biết trong lời nói có chỗ không hợp lý, nếu chỉ có tài chính gặp vấn đề thì chỉ cần vay tư nhân, cùng lắm thì ủy thác đầu tư, thứ mà Đặng Lương cầu xin không phải là tiền mà là thương hiệu Hắc Thạch khoa học kỹ thuật của hắn.

Đặng Lương sốt ruột nói, "Ngài tin tưởng tôi, trong vòng hai năm, chỉ cần hai năm, bảo đảm lãi hàng năm nhất định sẽ tăng trở lại, ngài nhất định sẽ lời to."

Nhậm Xuyên phun ra ngụm khói cuối cùng, nhìn ông ta bằng ánh mắt thương cảm, "Đặng tổng, ông cũng thấy đấy tôi hiện tại ở bệnh viện điều trị ung thư dạ dày thời kì cuối cách cái chết không xa mấy, ông lại cần số tiền lớn như vậy không phải chỉ một câu nói của tôi là định đoạt được."

Đặng Lương thiếu kiên nhẫn kéo con gái đến trước giường bệnh, "Nhậm tổng xin ngài suy nghĩ lại, Viện Viện đến đây, để Nhậm tổng nhìn chút."

Con gái của Đặng Lương cởi bỏ áo khoác của mình, bên trong trong chỉ mặc một bộ bikini, Nhậm Xuyên nhìn mà choáng váng đầu óc, không nghĩ đến một câu nói đùa của mình lại thành sự thật.

Thoắc cái cô gái đã cởi hết, đưa ngực của mình đến trước mặt Nhậm Xuyên, Nhậm Xuyên bị tấn công đến mức không biết né chỗ nào, trèo lên giường bệnh, cô gái cũng chen lên theo. Nhậm Xuyên lấy chăn che lồng ngực mình, "Các người..."

Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị ai đó đá văng, Giang Hoàn trong tay cầm theo cái ghế giơ lên, hét lớn, "Tôi đến đây ——!"

Đợi đến khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, cằm Giang Hoàn suýt chút nữa rớt ra, "Chết tiệt!"

"Đi ra ngoài!" Nhậm Xuyên phát hỏa, bên ngoài hắn có thể không đứng đắn nhưng nhất định hắn không muốn để cho Giang Hoàn nhìn thấy, "Cút hết cho tôi!"

Đặng Lương mang con gái chạy đi, Giang Hoàn còn ngây ngốc đứng đó, anh không thể tiếp thu được tình huống này.

Yên tĩnh một chút, đầu óc Giang Hoàn bắt đầu thông suốt, không thể tin: "Đám kia đòi nợ bắt cậu bán mình?!"

Nhậm Xuyên: "..."

Bán mình là bán thân đó hả, Nhậm Xuyên cũng không thèm giải thích, cùng Giang Hoàn đi ăn cơm tối, sau đó trở về phòng bệnh lấy Ipad xem tin tức.

Được một lát sau bụng cảm thấy có gì đó không ổn, nửa tiếng sau Nhậm Xuyên đã đau đến toát mồ hôi lạnh, tay run rẩy gọi cho Thôi Minh Hạo.

Thôi Minh Hạo đến kiểm tra một hồi đã biết, "Viêm ruột thừa cấp tính, cần phẫu thuật."

Nhậm Xuyên nằm ở trên giường, không nghĩ đến bản thân giả bệnh nằm viện mà cũng phải vào phòng phẫu thuật một lần, vẻ mặt có chút bi thương, "Đệt!"

Giường phẫu thuật được đẩy đến, hắn khó khăn mà leo lên, y tá bác sĩ vừa đẩy đi đúng lúc cửa phòng đối diện mở ra, Giang Hoàn gọi: "Xuyên, ở đây tôi có..."

Anh trơ mắt nhìn một nhóm y tá bác sĩ đang đẩy Nhậm Xuyên đi, lời còn chưa nói hết đều nuốt vào trong.

Trong lòng hiện lên một hàng chữ to trùng lập rơi xuống ——

Không còn nhiều thời gian!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro