Chương 39: Giang Hoàn bị cậu nói đến chết rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhậm Xuyên nhanh chóng nhấn nút gọi khẩn cấp, sau đó bắt đầu giúp Giang Hoàn hồi sức tim phổi, ấn ấn mấy lần, rồi lại thổi khí vào miệng hô hấp nhân tạo.

Nhìn vào có chút kỳ lạ, trên người Giang Hoàn còn có dòng điện tĩnh, trên tay cũng có.

Thôi Minh Hạo vội vàng chạy đến, đẩy cửa phòng bệnh, kết quả trước mắt là cảnh tượng Nhậm Xuyên đang nằm nhoài trên ngực Giang Hoàn, còn hôn người đang nằm.

Thôi Minh Hạo: "..."

Vậy gọi hắn tới để làm gì? Xem hai người bọn họ hôn nhau?

Thôi Minh Hạo đang muốn đẩy cửa rời đi, đã bị Nhậm Xuyên gọi lại.

"Lại đây nhanh đi!" Nhậm Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn Thôi Minh Hạo cầu cứu, gấp đến sắp phát khóc, "Anh... Anh ấy bị tao hôn chết rồi!"

Hôn môi mà cũng có thể chết người, khó mà tưởng tượng nổi, Thôi Minh Hạo đi đến kiểm tra nhịp tim cùng đồng tử Giang Hoàn, xác định anh còn sống, "Anh ta chưa chết, chỉ hôn mê thôi."

Anh nhìn Nhậm Xuyên từ trên xuống dưới, vẻ mặt bội phục, "Trong phòng bệnh mà dám chơi lớn như vậy, không hổ là mày."

Nhậm Xuyên: "..."

Hình như có chỗ nào đó không đúng.

Mười phút sau sau đó, Giang Hoàn mới chậm chạp tỉnh lại, Nhậm Xuyên kích động ôm lấy đầu anh, "Anh không chết! Tốt quá rồi!"

Giang Hoàn không chết cũng bị cậu ôm cho sắp chết rồi, miệng mũi đều bị Nhậm Xuyên che kín, giãy giụa phát ra vài tiếng a a.

Nhậm Xuyên ôm cứ ôm vẫn không phát hiện gì, bắt đầu trúc hết tâm sự, "Tôi lo cho anh gần chết, không phải anh nói phẫu thuật chỉ hai tiếng là xong sao, ba tiếng rồi mà còn chưa ra, anh biết lúc đó tôi cảm thấy thế nào không, tại sao hứa với tôi mà không làm được..."

Giang Hoàn ngột ngạt không nói được gì, giãy giụa muốn lấy hơi, "A a——!"

Nhậm Xuyên vẫn còn lải nhải, "Anh yên tâm, không sao rồi, dù có thế nào thì tôi vẫn bên cạnh anh, không rời đi, trên đời này vẫn còn có tôi là nơi để anh dựa vào..."

Gương mặt Giang Hoàn từ xanh chuyển qua trắng, bị che kín không thể thở được, mắt trợn trắng, lại ngất đi.

Nhậm Xuyên cuối cùng cũng lảm nhảm xong, chợt thấy Giang Hoàn trợn trắng mắt, hoảng sợ đến biến sắc.

Giang Hoàn bị cậu nói đến chết rồi!

Thôi Minh Hạo lại bị gọi đến, Nhậm Xuyên sợ hãi đến nói năng cũng lộn xộn, chỉ vào Giang Hoàn đang hôn mê nằm trên giường, "Anh, anh ấy..."

Chưa từng thấy có ai lâm trận mà đem người ta làm ngất đến hai lần, Thôi Minh Hạo lần đầu được mở mang tầm mắt, cái bật ngón tay cái với Nhậm Xuyên, "... Mày quá trâu bò rồi."

Nhậm Xuyên: "..."

Không hiểu sao, lời khích lệ này nghe có vẻ sai sai.

Mười phút sau, Giang Hoàn lại một lần nữa tỉnh dậy, Nhậm Xuyên vươn tay lại muốn ôm, "Giang ——!"

Giang Hoàn dồn khí đan điền, hét lớn môt tiếng: "Cậu đứng yên đó cho tôi!"

Nhậm Xuyên sững sờ, "Hả?"

"Không được nhúc nhích!"

Giang Hoàn đã biết sợ Nhậm Xuyên, ôm chặt cái chăn che người lại, "Đừng đến đây ——!"

Đầu óc Nhậm Xuyên mơ hồ, không hiểu tại sao từ khi Giang Hoàn tỉnh lại tính tình lại thay đổi rồi, dừng một chút, đầu của cậu bắt đầu thông suốt, nhất định là Giang Hoàn biết rõ bản thân không còn nhiều thời gian, sợ bản thân rơi vào tình cảm này, nên mới quay ngược, muốn dùng cách này để đuổi Nhậm Xuyên đi sau đó một thân một mình cô đơn đến chết!

"Anh yên tâm." Nhậm Xuyên giống như được đồng đội giao phó trách nhiệm trọng đại, trên mặt viết đầy sự nghiêm túc, "Tôi tuyệt đối sẽ không để anh ra đi một mình."

Giang Hoàn bị nói đến mơ hồ, "Hả?"

Cái quái quỷ gì đây, cái biểu tình phó thác đó là sao đây?.

 Sinh mệnh Giang Hoàn đã đi đến chặn đường cuối cùng, không còn lại bao nhiêu ngày, Nhậm Xuyên hạ quyết tâm, nhất định phải cho anh tận hưởng những ngày còn lại thật đẹp.

Cậu bây giờ không còn là một shipper giao đồ ăn nữa, mà là một Nhậm tổng nhiều tiền!

Tiền cậu đầy, nhưng làm thế nào để thuyết phục Giang Hoàn tin tưởng số tiền đó không phải do cậu ăn trộm, có thể an tâm mà tiêu?

Nhậm Xuyên trầm ngâm một lúc, lúc đút nước cho Giang Hoàn, đột nhiên trong đầu nảy một ý tưởng sáng chói, bóng đèn trên đỉnh đầu cũng sáng lên.

Trúng xổ số!

Nhậm Xuyên bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía Giang Hoàn, "Tôi có chuyện này muốn nói cho anh biết."

Giang Hoàn trong lòng hồi hộp, trong miệng đang ngậm một ngụm nước, chậm chạp nuốt xuống, không lẽ khối u của Nhậm Xuyên lại chuyển biến xấu!

Cậu không còn sống được mấy ngày nữa sao!

Nhậm Xuyên cầm tay anh, tịnh trọng tuyên bố, "Tôi trúng vé số được năm trăm vạn!"

Toàn bộ nước trong miệng Giang Hoàn phun thẳng lên mặt Nhậm Xuyên, "Phụt ——!"

Nhậm Xuyên không ngờ được Giang Hoàn lại có phản ứng này, chẳng lẽ bởi vì nhiều tiền quá sao? Hắn lau nước dính trên mặt, nói lại, "Ừm... Một... một trăm vạn... Năm... Năm mươi vạn?"

 "Mười vạn." Nhậm Xuyên chốt sổ, con số mười vạn này coi như có thể chấp nhận đi, "Tôi trúng vé số mười vạn."

Giang Hoàn thiếu chút nữa bị sặc, ho khan một trận, khó khăn lắm mới điều đỉnh hô hấp, "... Lúc nào?"

Nhậm Xuyên liếc liếc mắt, "Là...Ngày hôm qua."

Không nói cái khác nữa, Nhậm Xuyên cầm tay Giang Hoàn, phấn khích vô cùng, "Chúng ta đi thực hiện ước nguyện đi!"

Giang Hoàn bày biểu cảm như bị sét đánh, đồng tử dãn ra hết cỡ, đôi môi run rẩy, không biết nên nói cái gì.

Nhậm Xuyên đã đến nông nỗi phải bàn luận ước nguyện rồi sao!

*Anh Hoàn nghĩ anh Xuyên sắp chớt nên mới muốn thực hiện ước nguyện*

 Nhậm Xuyên nhìn gương mặt kinh ngạc của Giang Hoàn, cảm giác có chút đắt ý dạt dào, anh nhất định là chưa bao giờ nghĩ đến bản thân có thể thực hiện được ước nguyện nên sướng đến phát rồ rồi.

Giang Hoàn hạ tầm mắt, trầm ngâm mấy giây, đã đến lúc này rồi, Nhậm Xuyên muốn làm gì thì làm cái đó đi, có ước nguyện gì lớn thì cứ thực hiện!

Anh ngẩng đầu nhìn Nhậm Xuyên, "Tôi cũng có một chuyện muốn nói với cậu."

Nhậm Xuyên nghiêng nghiêng đầu, "Chuyện gì?"

Biểu tình trên mặt Nhậm Xuyên vô cùng trịnh trọng:"Tôi cũng trúng số độc đắc!"

 Nhậm Xuyên hít sâu một hơi, "Hả ——!"

Giọng nói phát ra có chút gấp gáp, "Nhiều... Bao nhiêu tiền..."

Không thể nói quá nhiều, Nhậm Xuyên là một shipper, chưa bao giờ thấy nhiều tiền, Giang Hoàn suy tư một lát, sau đó chốt sổ, "Mười vạn."

Nhậm Xuyên cư nhiên không nghĩ đến trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, thật sự có tờ vé số trúng mười vạn, "Wow ——!"

Giang Hoàn cầm tay cậu, "Chúng ta cùng đi thực hiện ước nguyện."

Tầm mắt của cả hai chạm nhau, xác định mục tiêu cách mạng chung, cùng nhau hoàn thành ước nguyện!

 Nằm trên giường sáu tiếng cuối cùng Giang Hoàn cũng có thể xuống giường hoạt động, Nhậm Xuyên đỡ anh, hai người chậm chạp, cẩn thận di chuyển trong hành lang giống như vừa phẫu thuật bệnh trĩ xong.

Bất thình lình phía sau vang lên giọng nói, "Này, nhường đường một chút."

Một ông cụ lớn tuổi, mái tóc hoa râm, da nhăn nheo, đang dùng xe tập đi dành cho người lớn tuổi, bước đi cụ chậm chạp liếc nhìn hai người, sau đó lướt như bay vượt qua họ, nghênh ngang rời đi.

Nhậm Xuyên: "..."

Giang Hoàn: "..."

Lư Nhược tay cầm theo cái bình giữ nhiệt đi đến, xa xa nhìn thấy hai người họ, giơ tay lên tiếng chào hỏi, "Này ——"

Đột nhiên đầu óc của cô choáng váng, sau đó một trận đau nhức quằn quại từ bụng dưới truyền đến, khiến hô hấp cô trở nên khó khăn, "Tôi..."

Nhậm Xuyên mở to mắt, ngỡ ngàng đến không thể tin nhìn nửa người dưới Lư Nhược Nam, giữa hai chân cô một xuất hiện một mảng lớn màu đỏ, cậu kêu lớn, "Lư Ngược Nam cô..."

Lư Nhược Nam dần mất đi ý thức, nặng nề ngã lăn trên hành lang, bình giữ nhiệt trong tay rơi xuống đất vỡ tan, nước nóng vẩy tung tóe.

Nhậm Xuyên không chần chờ mà xông đến, chợt có một bóng người vụt đến trước cả cậu nâng Lư Nhược Nam lên, "Nhược Nam ——!"

Hộp giữ ấm trong tay Cao Húc rơi xuống, nước vươn vẩy khắp nơi, anh ta ôm Lư Nhược Nam lảo đảo chạy đi tìm bác sĩ, kêu lớn, "Bác sĩ! Bác sĩ ——!"

Sự việc xảy ra bất ngờ khiến Nhậm Xuyên đờ cả người, một chóc sinh sinh tử tử sẩy ra ở đây hằng ngày, người đến người đi là chuyện quá đỗi bình thường.

Nhậm Xuyên hô hấp run rẫy, trái tim bị một luồng hoảng sợ quấn lấy, "Không...Không thể nào..."

Giang Hoàn đem đầu Nhậm Xuyên vùi vào lồng ngực mình, "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."

Cậu siết chặt góc áo Giang Hoàn, trong mắt vẫn còn vằn tơ máu, cậu run rẩy, "Tôi...Tôi có ước nguyện đầu tiên là...giúp Lư Nhược Nam."

"Ừm.""Giang Hoàn sờ đầu cậu, "Được."

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Cao Húc như một pho tượng không cảm xúc, bất động ngồi trên băng ghế dài, nếu không phải nhãn cầu thỉnh thoảng đảo một vòng thì còn tưởng rằng anh ta là người chết.

Nhậm Xuyên cùng Giang Hoàn đi đến, đứng trước mặt anh.

Cao Húc ôm kín mặt mình, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, "Bác sĩ nói...Tình hình không lạc quan..."

Nhậm Xuyên vỗ vai Cao Húc, "Những gì anh nói trước đây, anh muốn cưới cô ấy có còn không?"

Cao Húc mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn cậu, không hiểu tại sao cậu lại nhắc đến chuyện này

"Tôi..." Giọng nói Cao Húc khàn khàn, nước mắt càng rơi điên cuồng, "Đã nói... Tôi muốn cưới cô ấy... Đời này chỉ muốn cưới một mình cô ấy."

Nhậm Xuyên từ đâu đó lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, đưa cho Cao Húc.

Cao Húc mở ra, hô hấp đột nhiên ngưng lại.

Đặt giữa hộp là một chiếc nhẫn kim cương cực kỳ lộng lẫy.

Ý thức Lư Nhược Nam rơi vào một mảng biển sâu tăm tối, cô bị giam trong một cái lồng, chỉ có một chỗ nhỏ hẹp có thể sống, bên ngoài cái lồng là những xác sống đang tàn phá, máu tươi đặc sệt vương vãi, cùng xương khô trắng muốt.

"Đừng đến đây ——!" Lư Nhược Nam đem mình cuộn tròn, "Biến đi ——!"

Trong bóng tối vang lên những giọng nói như nguyền rủa.

"Con gái học hành làm sao sánh bằng con trai."

"Thành tích tốt thì có ích lợi gì? Rồi cũng phải lập gia đình."

"Học giỏi không bằng gả đi chỗ tốt."

"Xin lỗi, công ty chúng tôi không tuyển nữ."

"Không cho nhìn? Không cho nhìn thì cô ăn mặc hở hên như vậy làm gì?."

Từng giọng từng giọng như gông xiềng vô tận, thời kỳ dậy thì phát dục thẹn thùng xấu hổ, phân biệt đối xử chốn công sở, hôn nhân lạnh nhạt, cái nhìn ác ý của xã hội, tựa như thế giới này chưa bao giờ có chỗ đứng cho phụ nữ.

 Lư Nhược Nam cảm thấy mệt mỏi, cô muốn bỏ cuộc.

Cô muốn ngủ say trong bóng tối vô tận.

"Nhược Nam..."

"Nhược Nam..."

Lư Nhược Nam mơ hồ nghe thấy được ai đó đang gọi tên mình, cô đem hết sức lực còn lại hé mở đôi mắt, ánh sáng trắng như tuyết chiếu vào thế giới của cô, nhãn cầu Cao Húc tràn đầy tơ máu, không chớp mắt nhìn cô.

Lư Nhược Nam nhìn về phía phòng bệnh, trong phòng mỗi góc đều là hàng dài hoa hồng đang nở rộ, tranh nhau khoe nhụy, đem phòng bệng tựa như một lễ đường thành hôn.

 Lư Nhược Nam theo bản năng mà vươn tay sờ bụng mình nhìn xuống, "Tử cung..."

Cao Húc nói thật cho cô biết, "Cắt rồi."

Đồng tử Lư Nhược Nam bỗng chốc phóng to.

"Anh cưới em."

Cao Húc khịt khịt mũi, quỳ một chân, trong tay cầm một chiếc nhẫn kim cương, khóc lóc nói với Lư Nhược Nam, "Không ai cưới em, anh cưới, đời này anh chỉ cưới duy nhất một mình em."

"Lư Nhược Nam, gả cho anh đi."

Nhịp tim trên màn hình giống như đang chơi tàu lượn siêu tốc, Lư Nược Nam thở không ra hơi, sắc mặt cũng lập tức tái nhợt.

Cao Húc sợ hãi, vội vàng bấm nút khẩn cấp gọi bác sĩ.

Bác sĩ y tá một mạch chạy vào, bao quanh bốn phía Lư Nhược Nham, bắt đầu kiểm tra.

Lư Nhược Nam khó khăn duỗi cánh tay từ trong khe hở, nắm lấy góc áo Cao Húc.

Trên mặt còn mang theo máy thở, âm thanh yếu ớt, khàn khàn vọng ra, "... Em gả."

----------------

Tác giả có lời

Hướng Hướng: Giang tổng, xin hỏi bí quyết thành công của ngài là gì?

Giang tổng: Phòng chống cháy nổ, phòng chống trộm cắp và phòng chống Nhậm Xuyên.

Hướng Hướng: Ngài không muốn có vợ à?

Giang Tổng: Tôi càng muốn mạng mình hơn.

------------------

Editor: nếu cô gái đang đọc dòng này cũng đã từng buồn vì những lời nói như trong giấc mơ của Nhược Nam thì hãy nhớ cuộc sống của mình chỉ có bản thân mới có quyền quyết định, hãy là chính mình và làm những thứ bản thân thấy vui thôi nhé! Đừng để tâm đến những gì không đáng.

Xin lũi vì làm editor mà nhìu chịn :')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro