Chương 42: Hiện trường lật xe liên hoàn quy mô lớn (một).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người tự nói mình trúng vé số được hai mươi vạn nhưng sau đó toàn bộ đều dùng cho Ếch Ộp cô nương cùng Tiểu Vũ Đồng.

Nhậm Xuyên cười lúng túng, "Bây giờ còn có loại hình du lịch cho người nghèo đấy!"

Giang Hoàn phụ họa, "Đúng vậy, du lịch không cần cao cấp."

Bọn bọ cùng nhau mở Baidu tra xem người nghèo nên đi du lịch ở đâu, kết quả tìm kiếm giống nhau —— Tây Tạng.

Giang Hoàn có chút do dự, "Tây Tạng quá cao so với mặt nước biển, có lẽ dễ thiếu oxy."

Nhậm Xuyên có niềm tin, "Đã là gì, tôi là người đàn ông từng đi qua cao nguyên Hoàng Thổ đấy!"

Hai tên đàn ông từ trước nay toàn ngồi khoang hạng nhất đang nghiên cứu làm sao để... mua vé xe lửa.

Nhậm Xuyên rất muốn gọi cho Mạnh Xuân nhờ cậu ta mua giúp, nhưng Giang Hoàn đang ở bên cạnh, mắt nhìn cậu lom lom.

"Tôi..." Nhậm Xuyên kiên nhẫn mở Baidu, "Tôi xem chút..."

Giang Hoàn tò mò nhìn cậu, "Cậu không mua được vé?"

Nhậm Xuyên cầm điện thoại đưa cho anh, "Vậy anh mua đi."

Giang Hoàn cầm điện thoại ngồi im lặng, "..."

Chợt Giang Hoàn đứng dậy, "Tôi... Tôi có chút mót, đi vệ sinh trước đã."

Anh cầm điện thoại bước ra ngoài, đi vào buồng vệ sinh riêng cấp tốc gọi cho Chung Niệm, nhờ cậu mua giúp hai tấm vé.

Mua vé xe lửa cần số chứng minh thư, Chung Niệm chỉ biết số của Giang Hoàn, nên hỏi: "Còn một vị nữa đâu?"

Giang Hoàn bất đắc dĩ bước trở lại phòng bệnh, hỏi Nhậm Xuyên, "Cho tôi số chứng minh thư của cậu đi."

Nhậm Xuyên đọc ra một chuỗi số, Giang Hoàn soạn tin gửi cho Chung Niệm, hai phút sau, phiếu thông tin được gửi đến điện thoại của anh.

Giang Hoàn đắc ý vui vẻ cho Nhậm Xuyên xem, "Không phải chỉ mua vé xe lửa thôi sao! Có gì khó đâu!"

Nhậm Xuyên liếc mắt nhìn vé xe lửa, suýt chút nữa bật ngửa, "Anh... Mua vé vip giường nằm."

Giang Hoàn: "..."

Nhậm Xuyên đau lòng tiếc tiền, "... Đắt quá."

Cậu xòe bàn tay giúp Giang Hoàn tính, "Trong tay chúng ta chỉ còn một vạn tệ, mỗi vé xe lửa thôi đã tiêu hết năm ngàn, còn lại năm ngàn, tiền ăn uống, còn tiền thuê..."

Giang Hoàn cắn răng, "Không sao đâu, tôi mời cậu."

"Không được!" Nhậm Xuyên biết Giang Hoàn vì chữa bệnh đã tốn không ít tiền, cậu tuyệt đối không thể chấp nhận để Giang Hoàn mời khách, "Làm sao có thể tiêu tiền của anh được."

Giang Hoàn bất đắt dĩ, "Vậy... để tôi trả vé."

"Ừm." Nhậm Xuyên gật gật đầu, "Tôi xem có loại vé ghế cứng, rất rẻ chỉ tốn 800 tệ thôi."

Giang Hoàn lại gọi cho Chung Niệm, "Giúp tôi đặt hai vé tàu ghế cứng."

Chung Niệm không thể tin, "Ngài chắc chứ?"

Nhậm Xuyên đã nói rất rẻ Giang Hoàn cũng không biết làm gì hơn, "Ghế cứng, hai vé."

Ba phút sau, thông tin vé đã được thay đổi, số ghế trên xe tàu được gửi đến điện thoại Giang Hoàn, thời gian khởi hành là ba giờ chiều mai.

Vé đã mua, vậy đi du lịch thì cần chuẩn bị những gì?

Nhậm Xuyên từ trên giường bệnh Giang Hoàn bước xuống, "À thì, tôi trở về phòng chuẩn bị một chút."

Giang Hoàn cũng lắp bắp, "Ừm... Vừa lúc, tôi cũng muốn chuẩn bị."

Bọn họ cùng lúc đóng cửa phòng bệnh, dựa lưng vào cánh cửa, bắt đầu gửi tin nhắn cho trợ lý.

Nhậm Xuyên, Giang Hoàn: "Giúp tôi chuẩn bị hành lý đi du lịch Tây Tạng!"

Chung Niệm cùng Mạnh Xuân đồng thời nhận được tin nhắn, hai người đang cùng nhau ăn mì ở tiệm mì, chủ quán là một ông lão người Thượng Hải, mì vằn thắn do ông nấu đặc biệt ngon, vỏ vằn thắn có độ dày mỏng vừa phải bao phủ lấy thịt nạt bên trong, nước dùng được ninh bằng xương nóng hôi hổi, thêm hai vắt mì nhỏ, ít cải mù tạt tím, để thêm nửa quả trứng luộc và tôm rang lên trên là có một bát mì vằn thắn tuyệt vời

Ông chủ bưng một bát lên trước, Mạnh Xuân nhường cho Chung Niệm, thuận tay lấy đũa cho Chung Niệm, đồng thời trả lời tin nhắn của Nhậm Xuyên: "Vâng."

Chung Niệm cũng không ăn ngay, ưu tiên trả lời tin nhắn Giang Hoàn: "Đã rõ."

Bát mì thứ hai được bưng lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Mạnh Xuân mở miệng trước, "Buổi tối anh có việc, không thể ở với em."

"Quá tốt.." Chung Niệm thiếu chút nữa không phanh lại kịp, "Ý của em là, tiếc thật."

"Lát nữa anh đưa em về." Mạnh Xuân gắp một đũa mì đưa lên thổi thổi, nhìn Chung Niệm.

Chung Niệm hôm nay không lái xe, cậu suy nghĩ một chút rồi nói, "Anh đưa em đến trung tâm thương mại đi."

"Được." Mạnh Xuân gật đầu, đúng lúc anh cũng muốn đến trung tâm thương mại, "Tiện đường."

Ăn mì xong, hai người đi thẳng đến trung tâm thương mại, xuống xe bước chân hai người đồng nhất tiến thẳng đến cửa hàng vật dụng trên lầu ba.

Mạnh Xuân khó hiểu, "Em cũng đến cửa hàng này?"

Chung Niệm càng khó hiểu hơn, "Không phải anh có công việc sao?"

Mạnh Xuân ho khan một tiếng, "Anh... Mua ít đồ."

"Em cũng cần mua ít đồ."

Hai người bọn họ đi vào trong cửa hàng, đẩy xe mua sắm, đi song song nhau giữa các kệ hàng, đi đi dạo dạo một lúc hai người phát hiện đồ vật họ mua gần như giống nhau.

Mạnh Xuân nhìn cái áo khoác trong tay Chung Niệm, "Mua cho anh? Nhưng anh mặc size L."

Chung Niệm cũng đang nhìn cái áo khoắc trong tay anh, nhắc nhở: "Em mặc size S."

Mạnh Xuân đem cái áo khoác nhét vào xe đẩy, "À thì... Anh mua giùm bạn."

Chung Niệm cũng đem cái áo khoác ném vào xe đẩy, "Em cũng vậy."

Ăn, mặc, ở, đi lại cái nào cũng phải cân nhắc kĩ, vì hai vị tổng giám đốc đều ngồi ghế cứng, nên còn phải giúp họ mua đồ ăn, ăn dọc đường đi.

Sau khi bước ra khỏi cửa hàng, cả hai lại cùng bước vào Wal-Mart.

Chung Niệm có chút khó chịu, "Anh đừng đi theo em nữa được không!"

Mạnh Xuân càng khó chịu hơn, "Anh theo em? Là em đi theo anh!"

Chung Niệm phản bác, "Em đi theo anh khi nào? Wal Mart này của anh mở hả? Chỉ mình anh mới được đến hả?"

"Anh đến đây mua đồ." Mạnh Xuân không còn lời nào để nói, "Mặc dù là người yêu, nhưng anh cũng cần một chút không gian riêng tư."

Chung Niệm phản bác, "Anh nói em không cho anh không gian riêng tư? Anh muốn như thế nào? Sợ không chừng bên ngoài anh còn nuôi dưỡng thêm tiểu tam tiểu tứ gì đó chứ! Cái áo khoác anh vừa mua sợ là đem cho tiểu tình nhân ha!"

Mạnh Xuân trừng mắt, "Em nghi ngờ anh?"

Hai người họ vừa đẩy xe vừa ầm ĩ, kể tội nhau vì sao hay về muộn, vì sao có lúc trên người ám mùi nước hoa, vì sao có lúc say sỉn, trông như hai con gà trống đang chọi nhau loạn xạ lông bay tứ tung.

Đi đến hàng đồ ăn vặt, Mạnh Xuân lấy xuống một túi khoai tây chiên, Chung Niệm theo sát bên cũng lấy một túi khoai tây chiên, Mạnh Xuân lấy một túi bánh tôm, Chung Niệm cũng lấy một túi bánh tôm.

Hai người họ giống như là đang phân cao thấp, đem hàng trên kệ quét sạch, hàng hóa trong xe chất chồng như ngọn núi.

Đi tới quầy thu ngân, Mạnh Xuân không tin anh lấy cái gì cậu cũng lấy cái đó sao, vậy anh trực tiếp lấy từ kệ hàng một hộp Durex.

Chung Niệm không cam lòng yếu thế, ngay sau đó cũng cầm một hộp Durex.

Hai người họ cùng nhau quên mất, những thứ này đều là mua giúp sếp của mình...

Chung Niệm cùng Mạnh Xuân bước ra khỏi trung tâm thương mại thì mỗi người đi một ngả, cả hai đều vô cùng tức giận, một trước một sau đi đến bệnh viện đưa đồ, cũng không thèm bố thí cho ông chủ mình một sắc mặt tốt.

Giang Hoàn cùng Nhậm Xuyên mở cửa lấy đồ đều ngạc nhiên, không biết bản thân đã làm gì chọc giận trợ lý của mình.

Buổi chiều ngày thứ hai, hai người kéo vali đến trạm xe lửa, nhìn dòng người đến rồi đi, cảm thấy có chút nghẹt thở.

Giang Hoàn dẫn đường, "Đầu tiên... Đầu tiên tìm nơi lấy vé."

Anh lên Baidu tìm quy trình đi xe lửa, cần phải đi lấy vé trước.

Giang Hoàn như con ruồi không đầu loạn choạn ở trạm xe lửa tìm chổ đổi vé, sau đó lại y như học sinh tiểu học được nhân viên hướng đẫn dắt đi lấy vé.

Nhân viên mỉm cười nhìn anh, "Anh đến lấy vé?"

Giang Hoàn lắp bắp, "Tôi... Tôi đổi vé phải không?"

Người tình nguyện không nhìn nổi, tay chân nhanh nhẹn giúp hai người lấy vé, cũng nhắc nhở bọn họ còn có mười phút, nhanh đi xét vé.

Giang Hoàn cùng Nhậm Xuyên chạy như bay lên phòng chờ ở tầng hai, quả nhiên trước mặt là một hàng dài người đang xếp hàng, bọn họ chen chúc trong dòng người, khó khăn lắm mới có thể tiến lên phía trước.

Đi đến cổng soát vé, quẹt vé nhưng lại sáng đèn đỏ, không được đi qua.

"Hả?" Nhậm Xuyên há hốc mồm, rút vé tàu lại, lại quét lần nữa nhưng vẫn là đèn đỏ.

Nhận viên trạm đi đến, kiểm tra vé tàu của cậu, cau mày nói, "Thưa ngài, vé của ngài cửa số hai, ở đây là cửa số ba."

Vượt ngàn khó vạn hiểm cuối cùng hai người cũng có thể khởi hành, bon chen lên tàu hai người nhìn nhau thở hồng hộc, trông vô cùng chật vật.

Đi vào toa tàu, hai người trợn to hai mắt.

Ghế cứng trong toa tàu chỉ là một hàng ghế dựa, một cái ghế dài sáu người ngồi, kèm thêm một cái bàn nhỏ, trông có vẻ mục nát, không khí còn phảng phất mùi thuốc lá, mùi mồ hôi khó chịu, âm thanh hỗn tạp từ tiếng trò chuyện, cười đùa, cãi nhau, bát nháo không thua gì cái chợ.

Nhậm Xuyên xác định một lần nữa với nhân viên, "Đây chính là ghế cứng?"

Nhân viên trên tàu gật đầu, "Là ghế của ngài."

Giang Hoàn vẻ mặt trắng toát nhìn Nhậm Xuyên, "Bao lâu thì đến Lạp Tát?"

*Lạp Tát thủ phủ của khu tự trị Tây Tạng – Trung Quốc*

Nhậm Xuyên vẻ mặt tan nát nói"... 40 tiếng."

Giang Hoàn: "..."

Khác nào nói bọn họ phải ngồi ở cái chổ này 40 tiếng, ngồi đến tận Lạp Tát sao?

Hai người nảy ra ý muốn cáo lui, nhưng tàu đã chạy...

Không còn cách nào bọn họ chỉ đành ngồi xuống .

Lúc đặt vé Chung Niệm đặt hai vé liền, lại lo vị Giang tổng nhà mình không quen ngồi cạnh người lạ nên những ghế cùng hàng còn lại đều mua hết.

Hai người ngồi đối diện một đôi tình nhân trẻ, dính nhau xà nẹo.

Nhậm Xuyên từ lúc bước vào toa tàu đã không mấy thoải mái, mùi thuốc lá kém chất lượng nồng nặc khí cậu có cảm giác buồn nôn, nhưng Nhậm Xuyên không biểu hiện ra, liều mạng kiềm xuống, nhưng càng chịu đựng lại càng khó chịu.

Giang Hoàn chú ý đến sắc mặt Nhậm Xuyên trắng bệch, anh cũng cảm thấy được nơi này quá tệ, anh sờ sờ đầu Nhậm Xuyên, để cậu dựa vào vai mình, sau đó mở balo lấy ra túi đồ ăn vặt, "Ăn chút gì đi, ăn một chút gì để đè nén khó chịu xuống. Hoa quả này đã rửa sạch rồi, có lê và táo."

Giang Hoàn không biết hoa quả để ở túi nào, anh đem túi đổ đổ hết ra ngoài, phút chốc, một hộp ba con sói rơi trên bàn.

Trên vỏ hộp viết dòng chữ to, in hoa in đậm, siêu mỏng dính cảm giác siêu chân thực.

Giang Hoàn: "..."

Nhậm Xuyên: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro