Chương 14( chưa Beta*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên thành người yêu của cha bạn trai cũ

Chương 14

Tác giả: Thú Tâm
Edit: Sâu
_________________

Lê Nhiễm vốn đang chỉ suy đoán một chút, bởi vì cậu cảm thấy được chuyện như vậy phát sinh ở trên người có địa vị như Thịnh Lâm Dương vậy, khiến người khác có chút khó mà tin được.

Nhưng mà Thịnh Lâm Dương không nói hai lời, kéo cậu liền hôn, động tác không thể nói là không kịch liệt. truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là reup

Hoàn toàn là đang dùng hành động để biểu đạt một cái ý tứ.

Nam nhân nhìn thấy cậu và những người khác ở cùng nhau nên ghen tị!

Lê Nhiễm mở to mắt, đối diện với ánh mắt của nam nhân hôn môi trước mặt cậu.

Đầu lưỡi bị mút vừa đau vừa tê, Lê Nhiễm nghĩ thử đẩy một chút, Thịnh Lâm Dương tay đặt bên eo cậu lập tức nắm chặt.

Lê Nhiễm đôi mắt chậm rãi nheo lại, nụ cười dưới đáy mắt tràn ra.

Không tiếp tục nỗ lực phản kháng, Lê Nhiễm hai tay nâng lên, chủ động cuốn lên cổ của nam nhân.

Nhận ra được sự dịu ngoan và chủ động của Lê Nhiễm, trên mặt tối tăm của Thịnh Lâm Dương có chút rít đi.

Sau đó Lê Nhiễm nhắm mắt lại, trong lúc hôn môi mà mở mắt thì không có cách nào hoàn toàn hưởng thụ.

Từ khi mới bắt đầu cậu đã hiểu đại khái tính khí Thịnh Lâm Dương .

Hai người từ lần đầu tiên lái xe đều làm ở trên giường, Thịnh Lâm Dương liền yêu thích quyền chưởng khống sở hữu.

Bởi vì đối phương mặt đẹp vóc người tốt, làm việc cũng tốt.

Dưới mấy cái ưu điểm này, tính cách cường thế, yêu thích khống chế, dường như không khó tiếp thu như vậy.

Huống hồ cái mức độ này trước mắt còn trong phạm vi tiếp thu của Lê Nhiễm.

Lê Nhiễm mở môi ra, nghênh đón nam nhân môi lưỡi tiến vào, cậu đột nhiên nghĩ đến mấy ngày trước, cậu xuất môn cùng Ngô Văn Siêu gặp mặt, khi đó Thịnh Lâm Dương dường như đã biểu hiện chú ý cậu đi ra gặp ai.

Người hoặc nhiều hoặc ít đều có nhất định dục vọng chiếm hữu, thời điểm loại dục vọng chiếm hữu này biểu hiện ở trên người Thịnh Lâm Dương giống như một đám lửa thậm chí thiêu đến mức làm Lê Nhiễm có loại ảo giác Thịnh Lâm Dương là thích cậu.

Có lẽ không phải ảo giác, nam nhân xác thực thích cậu, người tình nhân như cậu vừa nghe lời lại không nhiều chuyện, sẽ không nói cái yêu cầu gì khác.

Nếu là có một bé sủng vật nhỏ như vậy, Lê Nhiễm tin tưởng mình cũng sẽ thích.

Lê Nhiễm dựa lưng vào vách tường, nghe được trong không khí bắt đầu có tiếng nước vang lên, bởi vì hôn đến quá kịch liệt.

Khi dưỡng khí trong người sắp bị tiêu hao hết, người nam nhân trước mặt cuối cùng cũng coi như kết thúc nụ hôn này, ngón tay nam nhân lau đi vệt nước tràn ra từ khoé miệng Lê Nhiễm, Lê Nhiễm từ từ mở mắt đuôi mắt một mảnh ửng đr động lòng người.

"Hết giận chưa?" Lê Nhiễm vừa mở miệng là ngữ khí kinh người.

Thịnh Lâm Dương nhìn lên đôi mắt sáng xinh đẹp của Lê Nhiễm, hắn biết Lê Nhiễm có một lòng lả lướt trong sáng(??? Sâu không hiểu đoạn này), ánh mắt hắn sâu thẳm.

"Vẫn không có!" Thịnh Lâm Dương khuôn mặt ám trầm tối tăm.

Lê Nhiễm ngửa đầu ra sau, ánh mắt lấy làm bộ kinh ngạc nhìn Thịnh Lâm Dương.

"Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại bụng tôi rất đói, nếu không chờ tôi ăn no, trở lại..."

Lê Nhiễm đột nhiên tiến đến bên tai Thịnh Lâm Dương, âm thanh kiều diễm mà câu nhân.

Cậu thả nhẹ âm thanh, vài chữ nhẹ nhàng tiến vào trong tai Thịnh Lâm Dương.

Chỉ nghe Lê Nhiễm đôi môi khép mở, cười nói: "... Trở lại cho anh ăn tôi!"

Thịnh Lâm Dương nhíu mày, Lê Nhiễm nói xong liền đẩy hắn ra đi tới một bên mở ra cửa lớn.

Lê Nhiễm đi đến ngoài cửa, nghiêng người đứng, đầu cậu chuyển hướng về phía sau, mặt mày hớn hở: "Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm tối."

Cái từ chúng ta này khiến Thịnh Lâm Dương có chút động tâm, hắn vừa mới vào nhà không được mấy phút lại cùng Lê Nhiễm ra cửa.

Ở bên ngoài ăn xong cơm tối, sau khi trở lại Lê Nhiễm thực hiện lời nói lúc ra cửa đã nói, đem mình tắm rửa sạch sẽ, đưa đến bên miệng Thịnh Lâm Dương khiến người ăn cái thấu.

Đêm nay Lê Nhiễm đặc biệt chủ động, có thể nói khiến Thịnh Lâm Dương hoàn toàn mất khống chế.

Lê Nhiễm nằm nhoài trên người Thịnh Lâm Dương, ngón tay ở trên cơ ngực Thịnh Lâm Dương vẽ vài vòng.

Thịnh Lâm Dương một cái bắt được tay Lê Nhiễm, nhắc nhở Lê Nhiễm không nên đốt lửa.

Lê Nhiễm đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười đến cả người run rẩy.

Thịnh Lâm Dương nhíu mắt lại, nếu là nhân viên của hắn nhìn thấy bộ dáng này của hắn, khẳng định lập tức không dám thở mạnh một chút nào bao gồm con trai hắn Thịnh Nguyên, đều sẽ lập tức suy nghĩ chính mình không phải là đã làm sai chỗ nào.

Nhưng Lê Nhiễm thì không, không chỉ không có sợ, trái lại ở dưới ánh mắt lạnh lẽo của Thịnh Lâm Dương, nói ra càng quá giới.

"Ngày mốt tôi lên đường đi quay chụp tống nghệ, nếu như trên đường anh đặc biệt nhớ tôi, có thể tới tìm tôi, bất quá nhớ tới tốt nhất không nên để cho người của tổ tiết mục nhìn thấy."

"Tốt xấu tôi cũng là người trong vòng giải trí, việc tôi đi cùng với anh, muốn là bị người ta biết tôi khả năng sẽ phải đối mặt thất nghiệp. "

Cho tới bây giờ chưa có ai dám cùng Thịnh Lâm Dương nói khi đi gặp hắn tốt nhất tránh những người khác.

Thịnh Lâm Dương ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm người trong ngực.

Tay hắn sờ soạng lên làn da mịn màng ấm áp sau gáy của Lê Nhiễm.

"Vậy đừng làm việc nữa."

Thịnh Lâm Dương nói, vừa nghĩ tới Lê Nhiễm đi ra ngoài cùng những người khác vừa nói vừa cười, đôi mắt nhìn những người khác, không biết sao lại thế này Thịnh Lâm Dương đột nhiên có loại suy nghĩ muốn đem người nhốt lại, chỉ có một mình hắn có thể nhìn thấy Lê Nhiễm kích động.

Lê Nhiễm nheo mắt lại, tuy vẫn cười, nhưng lại cảm giác nụ cười này có chút khoảng cách: "Không làm việc anh nuôi tôi sao?"

"Tôi nuôi em!" Thịnh Lâm Dương dĩ nhiên trực tiếp đáp ứng.

Hắn đã đáp ứng, nhưng Lê Nhiễm sẽ không làm.

Lê Nhiễm xưa nay không có hứng thú bị người bao nuôi, thật sự đem chính mình hoá thành thương phẩm, làm người như vậy Lê Nhiễm cảm thấy thật đáng thương.

Cậu sẽ không để cho chính mình trở thành người đáng thương.

"Chờ ngày nào đó tay chân tôi đều không thể chuyển động, tôi liền để anh nuôi tôi." Nếu thật sự có ngày ấy, e rằng nam nhân căn bản sẽ không buồn liếc cậu một cái.

Thịnh Lâm Dương ngưng mắt nhìn Lê Nhiễm trong mắt nhảy lên ánh sáng, hắn rõ ràng chính mình sở dĩ hội nhượng Lê Nhiễm lưu ở bên cạnh hắn, chính là bởi vì hắn và những người khác không đồng dạng như vậy tính cách.

Phàm là đổi thành người khác, đoán chừng đều sẽ hướng Thịnh Lâm Dương yêu cầu chút gì, Lê Nhiễm lại không có, không chỉ không có, trái lại thường xuyên hướng hắn biểu đạt một loại ý tứ.

Bọn họ chỉ là bạn tình trên giường hợp phách, có tầng quan hệ này là đủ rồi, không cần thiết nhiều hơn nữa.

Lê Nhiễm càng biểu thị như vậy, Thịnh Lâm Dương lại càng là muốn cho cậu một vài thứ.

Đảo mắt rất nhanh liền đến thời gian Lê Nhiễm phải xuất phát đi tham gia chân nhân tú tống nghệ, Lê Nhiễm sắp xếp hai vali hành lý, nghe nói địa phương quay chụp nhiệt độ ngày đêm chênh lệch khá đại, Lê Nhiễm đem theo vài bộ y phục dày.

Cậu và trợ lý mỗi người cầm một cái vali.

Mới vừa đi xuống tầng dưới,một nam nhân có cơ thể tráng kiện chờ bên cạnh ô tô đi nhanh tới, duỗi tay đem hai  vali hành lý đều cầm lên.

Đối mặt nam nhân xa lạ đột nhiên xuất hiện, Lê Nhiễm cùng trợ lý đều một đầu mông lung.

Bọn họ đứng tại chỗ, nhìn nam nhân đem vali hành lý bỏ vào cốp sau, sau đó bước nhanh quay trở lại.

"Lê tiên sinh, tôi gọi là Thôi Vinh, Thịnh tổng phái tôi tới làm bảo tiêu cho cậu." Nam nhân đến gần sau hướng Lê Nhiễm giới thiệu thân phận mình.

"Bảo tiêu?" Kinh sợ hỏi ra thanh chính là trợ lý Dịch Duy đôi mắt cậu ta hơi trừng lớn, công ty bên kia không cùng cậu nói sẽ có người bảo tiêu như thế

Chờ chút, Thịnh tổng, ai là Thịnh tổng?

Dịch Duy đôi mắt chuyển tới trên người Lê Nhiễm, Lê Nhiễm nháy mắt khó hiểu sau đó biểu tình bình tĩnh lại, hiển nhiên Thôi Vinh trong miệng Thịnh tổng cùng Lê Nhiễm quan hệ không sai.

Trong đầu đột nhiên bốc lên một bóng người đến, Dịch Duy mím mím môi, nhấc lên một hơi, sau đó hỏi Lê Nhiễm.

"Lê ca, cái người Thịnh tổng này là?"

Lê Nhiễm chú ý tới trên mặt trợ lý tò mò hiếu kỳ, cậu không có nói thẳng ra thân phận Thịnh Lâm Dương , mà nói  rằng: "là người ngày đó cậu đến chỗ của tôi nhìn thấy người thuê chung với tôi."

"Đúng rồi, ngày đó xin lỗi cậu, hắn người này chính là nhìn nghiêm túc, kỳ thực là người rất tốt."

Dịch Duy nhớ lại một chút, nếu như không phải lúc đó cậu ta chạy nhanh, cậu ta cảm thấy được chính mình có thể phải bị nam nhân nhấc lên ném ra  cửa.

Nam nhân đôi mắt u trầm như thú dữ bị xâm lấn lãnh thổ.

Dịch Duy nháy mắt mấy cái, lúc đó Lê Nhiễm cùng hiện tại giống nhau, mỉm cười không có chút nào sợ nam nhân.

"Lê ca anh và hắn, hai người... Chuyện này Phùng ca biết không?" Dịch Duy  hỏi người đại diện có biết Lê Nhiễm có một người yêu đồng tính hay không.

Lê Nhiễm nhẹ lắc động đầu: "Phùng ca không biết, anh có chừng mực, chuyện này cũng làm phiền cậy giúp anh giữ bí mật."

Dịch Duy  hé miệng muốn nói chút gì, dưới đôi mắt thông suốt sáng ngời của Lê Nhiễm, cậu giống như bị đầu độc gật gật đầu.

"Lê tiên sinh, mời lên xe!" Thôi Vinh đứng bên cạnh trước sau như một không lên tiếng chen vào lời nói.

Lê Nhiễm đi tới bên cạnh xe ngồi lên xe.

Ô tô khởi động, Lê Nhiễm lấy điện thoại di động gửi cho Thịnh Lâm Dương một tin nhắn ngắn.

Thịnh Lâm Dương khi đó đang ở cùng nhi tử Thịnh Nguyên, Thịnh Nguyên nói tới dự án trong tay đầu tư trung tâm thương nghiệp , trước mắt tất cả tiến triển thuận lợi, còn có sinh nhật ông nội gã trở về nhà sớm một ngày, thân thể ông nội rất khỏe mạnh.

Thời điểm rời đi ông nội để gã lại đây hỏi cha gã, tết xuân năm nay rảnh rỗi thì trở về một chuyến.

Thịnh Nguyên đang chờ cha gã trả lời, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông di động tin nhắn nhắc nhở, âm này không phải tiếng tin nhắn di động của gã, sau đó gã thấy cha cầm lên điện thoại của mình đôi mắt nhìn xuống màn hình. truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

Trước sau gộp lại bất quá vài giây, nhưng chính là vài giây này khiến Thịnh Nguyên cảm giác được dị trạng.

Biểu tình cha gã không có thay đổi, Thịnh Nguyên lại mơ hồ có loại cảm giác dường như ngườu gửi tin nhắn tới có thân phận không quá đơn giản.

Gã cảm giác cha gã giống  như vui vẻ hơn một chút, mặc dù không có xuất hiện ý cười nhưng chính là tâm tình rất tốt.

Thịnh Nguyên trong lúc nhất thời xuất thần, liền cha gã nói đều không làm sao nghe rõ ràng.

"Cha ngài mới vừa nói cái gì?" Thịnh Nguyên hỏi.

Thịnh Lâm Dương xem biểu tình con trai chính mình cùng nhìn những thuộc hạ kia của hắn không khác nhau bao nhiêu.

"Ăn tết ta sẽ trở về." Thịnh Lâm Dương ánh mắt lạnh lùng lạnh giọng.

"Vâng, lát nữa con sẽ nói một tiếng với ông."

Thịnh Nguyên cũng biểu hiện cung kính giống như thuộc hạ như vậy.

Từ văn phòng đi ra, Thịnh Nguyên xuống tầng tìm tới tài xế chuyên chúc của cha gã.

Hắn hỏi tài xế bên người cha gã  người nam sinh kia có phải là vẫn còn ở đó.

Tài xế không chần chờ, gật đầu trả lời: "Cậu ấy vẫn còn ở đó."

Thịnh Nguyên khẽ nhíu mày, nhìn qua cha gã là thật sự rất yêu thích ngươig nam sinh kia.

Lúc đó chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng đối phương,  hình như là người có thân hình vẫn được.

Ngẫm lại cũng đúng, cha gã coi trọng người làm sao có khả năng quá kém.

"Biết được thân phận cậu ta là gì không?" Thịnh Nguyên truy hỏi.

Tài xế lúc này sẽ không thả lời nhanh như vừa nãy như vậy, tài xế nhìn Thịnh Nguyên, ông chủ của hắn là Thịnh Lâm Dương, mà quan hệ cha con Thịnh gia hắn so với người khác còn muốn rõ ràng.

Thịnh Nguyên xem tài xế đột nhiên không trả lời, biết được đối phương đang chần chờ cái gì.

"Tôi chỉ là hiếu kỳ, bên người cha tôi nhiều năm như vậy không có ai, đột nhiên có một người, nếu như tâm tư đơn giản còn tốt, muốn là đối phương quá phức tạp..."

Mặt sau Thịnh Nguyên cũng không nói gì .

"Là người trong vòng giải trí, tiếng tăm không lớn, tính cách dịu ngoan, tổng tài rất yêu thích cậu ta." Đây là trong lúc tiếp xúc ngắn ngủi của tài xế cùng Lê Nhiễm hiểu được đến.

Thịnh Nguyên khẽ nhíu mày, cảm giác những câu nói này như thế nào có chút quen thuộc.

Đột nhiên hắn nhớ tới một người, cái người kia thật giống phù hợp đánh giá của tài xế.

Thịnh Nguyên lắc đầu một cái, người đó tính cách đúng là dịu ngoan như vậy, nhưng mà quá mức khúm núm, liền đôi mắt đều ngại cùng với người nhìn thẳng.

Người như vậy, cho cậy thêm mấy cái lá gan, cũng không dám hướng cha gã bên người thu thập.

Kia không khác gì tự mình đi tìm đường chết.

Thịnh Nguyên vốn còn muốn hỏi thêm chút chi tiết nhỏ, bạn tốt Chương Hoài Tân điện thoại tới cho gã.

Thịnh Nguyên nhận cuộc điện thoại, bên kia hẹn gã đi nhà hàng ăn cơm, người gần như đều đến đông đủ, chỉ còn Thịnh Nguyên.

"Được, tôi lập tức tới ngay!" Thịnh Nguyên cúp điện thoại, tình nhân nhỏ của cha gã về sau lại nói tiếp.

Tuy rằng vừa nãy Thịnh Nguyên trong miệng biểu thị lo lắng người tình nhân nhỏ kia có tâm tư không đơn thuần, kỳ thực lời này hoàn toàn giả.

Coi như có mưu đồ thật, không phải vì tiền thì chính là muốn nổi danh, ngoại trừ cái này Thịnh Nguyên không nghĩ tới những thứ khác.

Mà mấy thứ này đối với cha gã mà nói, đều là đồ vật coa thể cho dễ như ăn cháo.

Thịnh Nguyên sở dĩ để ý đối phương, trong lòng gã kỳ thực rõ ràng, cha gã trước đây say mê công tác, trên giường chưa từng có người nào.

Đột nhiên hiện ra một người, làm cha gã phân tâm, dù cho đối phương là một món đồ chơi nhỏ, Thịnh Nguyên  mơ hồ cũng có chút đố kị ghen tị.

Đối với một người từ nhỏ thiếu hụt tình thương của cha nhe gã mà nói, đối với người ở bên cạnh cha gã rất dễ dàng sản sinh lòng ghen tỵ.

Thịnh Nguyên lấy điện thoại di động

Tác giả có lời muốn nói:

Trở về trên xe của gã, lái xe đi tới địa điểm Chương Hoài Tân nơi đó.

Vừa đi vào phòng riêng của nhà hàng, ánh mắt Thịnh Nguyên nhàn nhạt nhìn quét một vòng, đôi mắt đột nhiên cố định hình ảnh ở trên người một người.

Cái người kia có khuôn mặt cùng một người tình nhân trước kia củ gã có bảy tám phần giống nhau, bất đồng chính là người này ngũ quan càng tiên minh, bên trong  đôi mắt sáng ngời khiến người có điểm động lòng.

Thịnh Nguyên đi tới, ngồi ở chỗ trống bên cạnh người Chương Hoài Tân.

"Xảy ra chuyện gì?" Thịnh Nguyên tuy rằng cảm thấy được nam sinh lớn lên còn khá tốt, nhưng cùng Lê Nhiễm quá giống, gã người này không yêu quay đầu ăn cỏ cũ, không hiểu Chương Hoài Tân như thế nào sẽ tìm đến người như vậy.

"Dung mạo rất giống đúng không? Tôi cũng cảm thấy vậy, gọi ra để cậu nhìn một chút, không có ý tứ gì khác, cậu nói bọn họ có thể là sinh đôi hay không?" Chương Hoài Tân một cánh tay đặt lên bả vai Thịnh Nguyên.

Gã ta vẫn đang luôn ngầm quan sát biểu tình của Thịnh Nguyên, thời điểm nhìn thấy Thịnh Nguyên nhìn chằm chằm người thần sắc có biến hóa, nói rõ gac tìm đúng người rồi.

. . .

Phía dưới viết tống nghệ, ha ha ha, tuy rằng không hẳn sẽ, ta sẽ cố gắng biên. truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

Nha, đúng rồi, ngày hôm qua gọi bố chi tiết nhỏ bộ phận bù đắp ba ngàn năm, địa điểm lãng lãng bên kia, cùng ghế lăn 1 tại một khối.

Hết chương 14
C

ái thời tiết này khiến Sâu lười edit qué⊂( ̄▽ ̄)⊃.  Ra chương có hơi chậm mọi người thông cảm ha,  chứ tui thấy tui lười qué(っ- ‸ – ς)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro