Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên thành người yêu của cha bạn trai cũ

Chương 15

Tác giả: Thú Tâm
Edit: Sâu

Thời điểm nam sinh bên cạnh bị hỏi có phải là anh em sinh đôi với Lê Nhiễm hay không, Thịnh Nguyên liếc mắt nhìn xéo Chương Hoài Tân với hàm ý cậu là kẻ ngu, hay tôi là kẻ ngu.

Chương Hoài Tân vỗ vỗ vai Thịnh Nguyên sau đó buông tay ra. truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

"Nếu cậu không thích nhìn thấy cậu ta, vậy tôi làm cho cậu ta lập tức rời đi." Dứt lời Chương Hoài Tân phất tay với người kia, người kia lập tức đứng lên, quay đầu rời khỏi phòng.

Thịnh Nguyên tâm trạng có chút khó hiểu, nhưng mà ngẫm lại khả năng lúc gã chưa tới Chương Hoài Tân đã nói cái gì với nam sinh, cho nên đối phương mới biết điều như thế.

Tuy rằng người đã rời đi, nhưng vẻ mặt Thịnh Nguyên lại không thoải mái thả lỏng nhưtrước, khé nhíu mày, gã luôn có cảm giác hình như bản thân đã bỏ qua chuyện gì đó rất quan trọng.

Nhưng cố gắng suy nghĩ xem xét cẩn thận thì một chút manh mối cũng không có.

Thịnh Nguyên không mấy hứng thú, Chương Hoài Tân nhìn ở trong mắt, đổi thành thời điểm khác, anh ta có thể sẽ quan tâm hỏi một chút.

Hiện tại lòng anh ta đang chỗ khác, nếu Thịnh Nguyên đều có thể thấy người vừa mắt, nói rõ nam sinh xác thực có hình dáng giống Lê Nhiễm.

Vậy thì cha của gã Thịnh Lâm Dương cũng không phải ngoại lệ.

Đều là món đồ chơi nhỏ trên giường, Chương Hoài Tân không cho rằng người như Thịnh Lâm Dương có thân phận địa vị như vậy lại có thể thật sự động tâm, dùng chân tâm mà đối đãi.

Chỉ là chơi chút mới mẻ.

Chương Hoài Tân xoa xoa cằm, anh ta nheo mắt lại, vẫn luôn để người đi điều tra tình trạng gần đây của Lê Nhiễm, ở hai ngày trước Lê Nhiễm rời khỏi Đồng Thành đi nơi khác quay một chương trình chân nhân tú tống nghệ.

Loại tống nghệ như này, đồng thời quay chụp không phải một hai ngày là có thể quay xong.

Ban đầu còn đang lo không có cơ hộ nào đem người đưa tới.

Bây giờ thời cơ cứ đưa ra như vậy .

Lê Nhiễm rời đi, không ở Đồng Thành, chờ mấy ngày sau cậu ta trở về, khả năng bên người Thịnh Lâm Dương đã không có vị trí của cậu ta .

Sau khi suy nghĩ về các bước kế hoạch tặng người, Chương Hoài Tân thu hồi lại ý nghĩ, cùng Thịnh Nguyên uống rượu nói về một ít chuyện đầu tư trong tay.

Tình huống đầu tư cái trung tâm thương nghiệp kia Chương Hoài Tân không nói cho người trong nhà, tự mình lén lút đầu tư, chờ sau này trung tâm phát triển người trong nhà sau khi biết việc này, khả năng vẻ mặt của bộn họsẽ khá thú vị.

Đại ca của anh ta có năng lực tốt thì thế nào, tuy rằng phương diện năng lực của anh ta không sánh bằng Chương Tùng, nhưng phương diện kết giao bằng hữu ánh mắt Chương Hoài Tân tốt hơn anh trai anh ta rất nhiều.

"... Gần nhất có một chương trình tuyển tú mới ra mắt, tên cái gì mà âm thanh thiên sứ, cậu có xem không?" Chương Hoài Tân đột nhiên hỏi Thịnh Nguyên.

Thịnh Nguyên ngưng thần suy nghĩ một chút, khoảng thời gian này gac đều bận rộn với vụ đầu tư kia, trước mắt mới rảnh được một chút, không quá để ý việc trong vòng giải trí.

"Không xem, làm sao vậy?"

Chương Hoài Tân trong mắt tràn đầy hứng thú thú vị: "Có không ít người lớn lên tươi mới, mặt dễ nhìn dáng người cũng được, hơn nữa âm thanh ca hát ̀càng êm tai, đặt người như vậy trên giường sẽ rất nhiều lạc thú, lúc nào cậu rảnh có thời gian thì để ý một chút, có thích em nào nói một tiếng, anh em giúp cậu đưa người lại đây."

Chương Hoài Tân thản nhiên nói với Thịnh Nguyên tùy tiện chọn người, Thịnh Nguyên bận đầu tư, tình nhân nhỏ bên người càng ngày càng ít cũng không có cảm giác, quả thật cũng nên đổi một chút.

Vì thế gã gật đầu: "Cậu nói đấy, không nên đến thời điểm đấy người mà tôi coi trọng người lại bị người khác chọn mất."

Chương Hoài Tân cười: "Không đâu, tôi để cho bọn họ chờ chút đã, chờ cậu chọn xong lại đến phiên những người khác."

"Cậu đầu tư?" Nếu không phải Chương Hoài Tân sẽ không chắc chắn như thế.

"Đầu tư một chút, phía chủ sự cùng tôi giao tình không tệ." Chương Hoài Tân trả lời.

"Vậy thì tốt!" Thịnh Nguyên cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, biểu tình trên mặt hiện vẻ lương bạc lại lạnh nhạt.

Lê Nhiễm cùng trợ lý còn có bảo tiêu đi sân bay, ở trên xe Thôi Vinh nói cho Lê Nhiễm, anh ta đã đã đặt một khoang hạng nhất khác, Lê Nhiễm sau khi biết đã lên mạng trả lại hai tấm vé khoang phổ thông trong tay .

Ngồi trên máy bay, trước khi máy bay cất cánh điện thoại di động vẫn có tín hiệu.

Thôi Vinh đi tới phía trước hành lang, cầm điện thoại tại nói gì đó.

Lê Nhiễm nhìn chằm chằm một lúc, lúc Thôi Vinh gọi, Lê Nhiễm nhìn khẩu hình đối phương hình như là đang nói "Ông chủ" .

Chờ Thôi Vinh nói chuyện điện thoại quay trở về, Lê Nhiễm ngânge đầu nhìn Thôi Vinh một cái, rõ ràng Thôi Vinh là biết đến thân phận của cậu-- thân phận tình nhân của Thịnh Lâm Dương, nếu không Thịnh Lâm Dương cũng sẽ không để người này bên cạnh cậu.

Ánh mắt nam nhân nhàn nhạt, quanh thân có cỗ hơi thở lạnh lẽo, thân thể thép cốt kiên cường, sống lưng thẳng tắp, cả người hiện ra chút người sống chớ gần.

Lê Nhiễm nhìn Thôi Vinh đối diện một hai giây, sau đó thu lại tầm mắt.

Lấy điện thoại di động ra, máy bay cần phải một lát nữa mới cất cánh, Lê Nhiễm gửi một tin nhắn ngắn cho tình nhân của cậu "Tôi đã lên máy bay , phải đi ra ngoài năm ngày, đột nhiên có chút nhớ anh" .

Soạn thảo xong tun nhắn, khoé miệng Lê Nhiễm không khống chế đượcmaf nhếch lên, điều chỉnh ngón tay nhẹ nhàng dịch xuống một chút để gửi tin nhắn .

Lê Nhiễm cho là lần này vẫn giống như lần trước, nam nhân nhìn nhưng sẽ không trả lời.

Ngoài dự liệu của cậu, Thịnh Lâm Dương dĩ nhiên trả lời tin nhắn.

"Nhớ tôi thì quay về đi."

Còn thật phù hợp với tính cách của nam nhân, ngón tay Lê Nhiễm vuốt nhẹ lên vỏ điện thoại di động, suy nghĩ chốc lát trả lời: "Không được, tôi muốn kiếm tiền nuôi bản thân."

"Bao nhiêu ?"

"Đồng thời quay chụp hình như được ba mươi vạn." Đến tay Lê Nhiễm khả năng còn không đến mười vạn, công ty muốn chia phần trăm, điểm này Lê Nhiễm chưa nói.

"Ba triệu."

Bên kia gửi tới ba chữ, Lê Nhiễm sửng sốt một chút.

"Máy bay muốn cất cánh, trước tiên cứ như vậy."

Lê Nhiễm cố ý giả vờ không nhìn thấy, gửi tin nhắn ra điều thông báo máy bay sắp cất cánh, tiếp đó cậu còn gửi tới một cái biểu tình bao hôn gió.

Không chờ Thịnh Lâm Dương trả lời lại cái gì, Lê Nhiễm lấy điện thoại di động mở chế độ máy bay.

Sáng ngày hôm sau bắt đầu quay phim, thời gian ngày thứ nhất lúc đến thứ nhất là quen biết hoàn cảnh, tiếp theo là nhóm khách quý cũng có thể làm quen lẫn nhau.

Tổng cộng có năm vị khách quý, trong đó Lê Nhiễm quen biết chính là Ngô Văn Siêu, hai người trước đây đã từng gặp mặt.

Đến khách sạn do tổ tiết mục sắp xếp, hai người lấy xuống hành lý từ trợ lý đã được sắp xếp, Ngô Văn Siêu chủ động đến phòng Lê Nhiễm.

Tổ tiết mục đều cho bọn họ một phần tư liệu đơn giản, trên đó viết trận đầu quay chương trình trực tiếp là ở nơi nào, tiến hành hoạt động nào.

Có lẽ hướng đi sẽ được báo trước một ít chi tiết nhỏ thuộc về trạng thái bảo mật.

Dù sao cũng là một chương trình phát sóng trực tiếp kinh dị, sẽ đặc biệt thu xếp một ít phân đoạn, cố ý để chỉnh sửa hù doạ khách quý.

Mặc dù thời điểm đó khán giả biết đó đều là giả, nhưng vẫn sẽ bởi vì nhóm khách quý biểu hiện ra sợ sệt kinh hãi , rùng rợn mà cảm thấy thú vị.

Vậy cũng xem như là một trong những điểm ăn khách của chương trình khủng bố phát sóng trực tiếp này.

Trong tài liệu biểu hiện, ngày mai bọn họ sẽ đi tới một căn biệt thự ở giữa sườn núi, chương trình quay chụp không phải ở trong biệt thự, mà là khu rừng rậm phía sau biệt thự cơ hồ không ai đặt chân đến.

Nơi đó núi cao vây quanh, cây cối cao to cành lá xum xuê.

Cho dù bên ngoài mặt trời chói chang, trong rừng cây cũng không rơi xuống quá nhiều ánh sáng.

Tổ tiết mục đã từng phát ra bài đăng trên mạng, địa điểm này do một cư dân mạng cung cấp.

Mục tiêu trò chơi là mấy vị khách quý phân công nhau tìm kiếm thẻ mở cửa phòng được che giấu ở trong rừng rậm, tìm được thẻ mở cửa phòng buổi tối hôm đó mới có thể trở về khách sạn ngủ, trong khoảng thời gian quy định nếu không tìm được chìa khoá thì ngày hôm đó phải ở lại trong rừng rậm ngủ một đêm.

"Ngủ một đêm? Làm sao ngủ?" Lê Nhiễm nhíu mày, tầm mắt đi xuống.

"Tổ tiết mục sẽ cung cấp túi ngủ..."

Cậu nói ra một câu tiếp theo.

"Túi ngủ?" Ngô Văn Siêu kinh ngạc đến gần, nhìn bên trong tài liệu, đúng là túi ngủ, mà không phải là cái lều.

"Anh đã từng ngủ qua ở bên ngoài như này chưa?" Lê Nhiễm nâng mắt lên dò hỏi Ngô Văn Siêu.

Hai người khoảng cách có chút gần, dẫn đến thời điểm Lê Nhiễm ngước mắt lên, Ngô Văn Siêu có thể thấy rõ ràng từng chiếc lông mi của Lê Nhiễm.

Trong đôi mắt dường như đặt vào đầy trời tinh hà, ngoại hình vẻ đẹp củ Lê Nhiễm làm mờ giới hanh nam nữ, đặc biệt là dưới khoảng cách gần, Ngô Văn Siêu vẫn luôn biết đến Lê Nhiễm lớn lên có khuôn mặt đẹp, nhưng đối phương mới vừa nhìn sang trong lòng Ngô Văn Siêu đột nhiên nghĩ, Lê Nhiễm nếu là nữ e sợ không biết có bao nhiêu người quỳ dưới quần cậu.

Ở trong giới giải trí sắc đẹp là quan trọng nhất, nếu bạn có một khuôn mặt đẹp hoà nhã, tài nguyên lại một trận đập xuống hết lần này đến lần khác, coi như không có kỹ năng diễn xuất, kỹ năng diễn xuất kém, cũng có thể trong nháy mắt nhảy lên trên tuyến một, hai.

Ngô Văn Siêu ngăn chặn một chutd tâm lý rung động kí, mặc dù anh ta là thẳng nam, nhưng anh ta cũng giống như những người bình thường đều thích cái đẹp.

Gạt bỏ những thứ ngổn ngang vô nghĩa trong lòng đi, Ngô Văn Siêu tự nhận mình hiểu khá rõ tính cách Lê Nhiễm, đối phương nếu thật sự muốn đi đường tắt, sớm tám trăm năm liền đi.

"Anh đã từng ngủ qua trong lều, túi ngủ thù chưa, còn em thù sao?" Ngô Văn Siêu hỏi ngược lại Lê Nhiễm.

Lê Nhiễm cũng lắc đầu.

"Đến lúc đó cùng nhau hợp tác, ai tìm được trước, thù cũng phải giúp đối phương tìm tiếp, như vậy em xem có thể hay không?" Ngô Văn Siêu đưa ra ý kiến của mình. truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

"Được, không thành vấn đề." Lê Nhiễm nhếch miệng lên, vốn là môi không cười cũng có hai phần ý cười , hiện tại cười rộ lên, nụ cười cực hạn ấm áp, sức cuốn hút càng là mười phần.

.Ngô Văn Siêu cho rằng đây là bước đi đúng đắn khi anh đã xác lập mối quan hệ của mình với Lê Nhiễm từ trước.

Năm người khách quý thì có bốn người đến sớm, còn một người lâm thời có việc, muốn ngày thứ hai mới đến.

Đến tối mọi người ngồi một chỗ ăn cơm, thảo luận ngày mai quay chụp chân nhân tú phát sóng trực tiếp.

Trong bốn người có ba người cũng coi là tống nghệ thường trú, họ không diễn nhiều phim điện ảnh, ngược lại là thường tham gia chương trình tống nghệ, tiến vào vòng giải trí phần lớn cũng là vì kiếm tiền, đối với bọn họ tới nói, tham gia tống nghệ có thể mang đến thù lao cho họ không khác đóng phim là mấy.

Lê Nhiễm tham gia tống nghệ tương đối ít, tuổi của cậu không phải nhỏ nhất, mà là người nhỏ thứ hai .

Tuy nhiên chỉ nhìn ngoại hình thì cậu là người nhỉ nhất.

Đứng cùng với một trong hai vị khách ở độ tuổi bốn mươi, nhìn họ trông như hai cha con.

Bởi vì ít kinh nghiệm, cho nên thời điểm mọi người giao lưu Lê Nhiễm cũng không nhiều lời nói chen vào, nỗ lực nghiêm túc cố gắng nghe.

Trong tay không có bút giấy, Lê Nhiễm liền lấy điện thoại di động làm ghi chép.

Thời điểm mọi người nói chuyện Lê Nhiễm lại như một học sinh ngoan, chờ lúc đàm luận không sai biệt lắm, có một vị tiền bối lớn tuổi muốn Lê Nhiễm đem ghi chép cho hắn nhìn, Lê Nhiễm đem điện thoại di động đưa tới, tiền bối cầm điện thoại di động trước sau lật xem.

Phát hiện Lê Nhiễm rất giỏi nắm bắt trọng điểm, thậm chí học một biết mười, thậm chí đem một vài ý nghĩ phương pháp giải quyết của mình viết lên.

"Một lát nữa sửa chưa xong , gửi cho tôi một phần." Dương Giang đem điện thoại di động trả cho Lê Nhiễm sau đó nói rằng.

Lê Nhiễm gật đầu nói: "Được!"

Những người khác xem giọng điệu cùng thái độ của Dương Giang, lường trước khả năng bút ký của Lê Nhiễm có chút dùng, cũng biểu thị muốn.

"Tôi xem không bằng như vậy, tôi sẽ tạo một nhóm chat, sau đó thêm mọi người vào, tôi ở trong nhóm chia sẻ cho mọi người."
Gửi cho từng người một cũng không phải chuyện gì đặc biệt phiền phức, Lê Nhiễm nghĩ đến lâu dài chút, bọn họ đều là khách quý thường trú của mùa này, sẽ có không ít thời gian ở cùng nhau, có một nhóm riêng, phía sau nhà lớn cũng có thể ở trong nhóm liên hệ với nhau.

"Có thể, cái này được ."

"Hiện tại liền tạo nhóm đi!" Có khách quý thúc giục.

Lê Nhiễm bắt tay tạo nhóm, một lát liền tạo xong , cậu đem mã QR của nhóm ra để cho mọi người quét.

Ngô Văn Siêu cùng Lê Nhiễm ngồi gần nhất, anh ta là người đầu tiên quét mã, xuống tiếp là người có tuổi nhỏ nhất, cậu nhóc đứng dậy cúi người duỗi tay quét mã, mới vừa quét mã xong, điện thoại Lê Nhiễm nhận được một tin nhắn ngắn.

Lê Nhiễm không có lập tức xem, mấy người này đều quét mã xong thêm vào nhóm, cậu click tham gia thông qua, lúc này mới mở cái tin nhắn kia ra.

Khi thấy rõ tấm hình trong tin nhắn kia, Lê Nhiễm trong nháy mắt nhíu mày thật chặt.

Trong bức ảnh hai người đang đi vào một căn phòng trong khách sạn, mặc dù là chụp trộm, mặt của hai người Lê Nhiễm có chút nhận thức, một tấm khác Lê Nhiễm đầu lưỡi đá lên răng cửa có hình dáng rất giống cậu.

Phát hiện bạn 'lái xe' kiêm tình nhân của mình, chân trước vừa rời đi chân sau liền cùng người đi khách sạn thuê phòng, vào lúc này cậu nên làm gì?

Gọi điện thoại tới bắt gian?

Lê Nhiễm tâm trạng cảm thấy buồn cười.

Hỏi là không thể hỏi, chính là lần sau gặp mặt, Lê Nhiễm để cho nam nhân đi làm phần giấy kiểm tra sức khỏe, cậu sợ nhiễm phải bệnh.

Vốn là cũng không có bao nhiêu tình cảm,

Tác giả có lời muốn nói: Lê Nhiễm coi Thịnh Lâm Dương là người bạn tình có kỹ thuật tốt, nam nhân thân người khỏe mạnh, công năng không hỏng, tìm những người khác rất bình thường.

Bức ảnh Lê Nhiễm không xóa, lưu lại bên trong điện thoại di động.

Biểu tình mặt không có bao nhiêu biến hóa, thậm chí cười còn sâu hơn chút.

Cùng Lê Nhiễm hình dáng giống người liền ở trước mặt mình, Thịnh Lâm Dương ánh mắt xác định tại nam sinh trên mặt.

Nam sinh mới vừa còn cảm thấy chính mình đi vào được phòng này coi như bò lên trên giường Thịnh Lâm Dương, không nghĩ tới ánh mắt Thịnh Lâm Dương đột nhiên lạnh lẽo khiếp người, nam sinh động cũng không dám động.

"Ai gọi cậu tới?" Thịnh Lâm Dương mở miệng chất vấn, ánh mắt như đao lạnh lẽo.

"Thịnh tổng, tôi... Không có ai kêu tôi tới, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ ngài Thịnh tổng, hi vọng cơ hội này có thể..."

Câu nói kế tiếp bị Thịnh Lâm Dương đánh gãy.

"Tôi hỏi cái gì, cậu đáp cái đó, là ai?"

Dĩ nhiên lớn lên giống Lê Nhiễm đến bảy tám phần, Thịnh Lâm Dương không cho đây là sự trùng hợp.

"Thật sự không có người, là tự chính tôi, Thịnh tổng ngài tin tưởng tôi!" Nam sinh chưa hề đem người gọi mình tới lộ ra ngoài.

Đối phương đã từng đã cảnh cáo cậu ta, một khi khai ra anh ta, đời này cậu ta cũng đừng nghĩ lại tiến vào vòng giải trí. truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro