Chương 17* (chưa Beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên thành người yêu của cha bạn trai cũ

Chương 17

Tác giả: Thú Tâm

Edit: Sâu

Trương Trọng nói những lời này xong, liền nhìn biểu tình đạo diễn bên kia, không có gì thay đổi, nhưng chính là anh lại có loại cảm giác quái dị không nói ra được.

Lê Nhiễm ở bên cạnh nghe Trương Trọng đứng lập flag, cậu có đôi môi cười trời sinh, không cười cũng có ý cười nhợt nhạt.
truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

Ngô Văn Siêu tham gia nhiều loại tống, trước đây anh cũng đã xem một vài chương trình tống nghệ do tổ tiết mục này quay chụp, đều rất lớn mật, bởi vì mời tới đều là tiểu minh tinh danh khí không cao, mấy việc xuống tay chỉnh người sâu độc gì đó, hoàn toàn không hạ thủ lưu tình.

Ngô Văn Siêu đứng gần Lê Nhiễm, nghiêng người dựa vào bên tai Lê Nhiễm hỏi nhỏ.

"Cậu có sợ cái gì không?" Tuy rằng nhỏ giọng, nhưng trên đầu còn thiết bị thu âm chuyên nghiệp, fan và khán giả bên trong phòng trực tiếp đều có thể nghe được.

Ánh mắt tổng đạo diễn sắc bén nhìn thấy Lê Nhiễm bọn họ ở nơi đó nói nhỏ, hình ảnh phòng trực tiếp chính lập tức cắt qua đi.

Biết có camera đang quay, Lê Nhiễm gật đầu.

"Có a."

"Là cái gì vậy?"

Lê Nhiễm cười lắc đầu, có ý riêng: "Hiện tại tôi cũng không dám tùy tiện đứng lập flag."

Lời này thanh âm không nhỏ, các khách quý khác đều nghe được.

Đặc biệt là Trương Trọng, khó trách  vừa mới phát giác được khác thường, nguyên lai là ở đây.

"Không thể nào, mấy người sẽ không chuẩn bị thứ đó chứ?"

Trương Trọng vẻ mặt kinh ngạc lập tức quay đầu hỏi tổ đạo diễn trước mặt.

Đạo diễn không trả lời anh, tiếp tục giải thích quy tắc trò chơi phía sau.

Thời gian bắt đầu từ mười giờ sáng.

Còn mười lăm phút trước khi bắt đầu, nhóm khách quý có thể rút thăm chọn công cụ trợ giúp mang vào rừng cây để tìm kiếm thẻ mở cửa phòng.

Rút thăm xếp theo thứ tự thời gian đến khách sạn, người nào đến trước được rút thăm  trước.

Lê Nhiễm là người thứ ba.

Lúc đến lượt cậu rút thăm,vận may của cậu không hề tốt chút nào, rút được món cuối cùng.

Bốn vị khách quý phía trước rút được công cụ tốt hơn đều cầm đi, tỷ như liêm đao, gậy sắt, còn có dây thừng.

Mà đến lượt Lê Nhiễm, cũng chỉ còn lại một cây quạt.

Lê Nhiễm cầm cái quạt kia, nhìn thật lâu, thực sự không hiểu nổi.

"Cái quạt này có thể làm cái gì?" Lê Nhiễm giơ quạt lên hỏi tổ đạo diễn.

Bên trong phòng trực tiếp dành riêng cho cậu những người hâm mộ nhìn thấy Lê Nhiễm chọn phải cái quạt không dùng được, quả thực cười muốn điên rồi.

Ha ha ha, bảo bảo/con trai tôi sao lại đáng yêu như vậy!

Tuy rằng rất đồng tình cho Nhiễm bảo bảo nhưng vẫn không nhịn được cười là xảy ra chuyện gì?

"Ha ha ha ha ha ha, tôi trước tiên cười cái đã!"

"Mấy người các cô tất cả đều là fan giả, không giống tôi, quạt rõ ràng rất tốt nha vừa nhẹ vừa dễ mang theo, không giống mấy cái khác như dao với gậy, bảo bảo da mịn thịt mềm, cũng không thể cầm được vật nặng!"

"Lại nói quạt có thể làm mát đập con muỗi, quả thực không cần quá tối!"

"Đại lão! ! ! Xin nhận một lạy của tại hạ. "

"Cảm ơn lời giải thích của đại lão lầu trên, tôi đột nhiên cũng cảm thấy quạt thích hợp với bảo bảo nhà chúng ta nhất."

Lê Nhiễm cầm cây quạt lật đi lật lại mà nhìn, cậu không nhìn ra được chỗ khác nào, chỉ là một cái quạt bình thường.

Một bàn tay đặt lên vai cậu, Lê Nhiễm quay đầu nhìn sang bên phải, Ngô Văn Siêu vận may rất tốt trực tiếp rút được cái tốt nhất.

"Có thể quạt gió, đi mệt liền tìm một chỗ ngồi nghỉ quạt quạt mấy cái!" Ngô Văn Siêu tuy rằng không chê quạt của Lê Nhiễm, nhưng lời này cùng biến tướng cười nhạo không khác nhau lắm.

Lê Nhiễm làm bộ tức giận đẩy Ngô Văn Siêu, còn trừng mắt với  Ngô Văn Siêu một cái.

Ống kính trong nháy mắt phóng to, chụp được cảnh Lê Nhiễm trừng người.

Trong phòng trực tiếp của cậu tuy rằng người xem không nhiều lắm, nhưng cơ bản người đến xem đều là fan nhan phấn của cậu, dường như thợ chụp ảnh của tổ tiết mục này mời tới đều rất giỏi trong việc tìm góc độ, góc quay chụp Lê Nhiễm trong mỗi ống kính đều làm cho người chỉ muốn rít gào liếm màn hình.

Có hình được fan chụp lại hoặc cắt ghép được tải xuống, có thể làm hình nền hoặc làm video.

"Bảo bối của tôi là mỹ nhan thịnh thế!''

"Bảo bảo của tôi thật đẹp!"

"+ 1."

"+ 1111111... +n +1."

"Màn hình điện thoại của tôi bị bẩn rồi, tôi trước liếm cho sạch đã, prprprp r..."

Đảo mắt đã qua 15 phút, mấy vị khách quý đứng ở lối vào rừng cây, người quay phim cùng đi bên cạnh.

Ngô Văn Siêu khẽ gật đầu với Lê Nhiễm đứng cách đó mấy mét, Lê Nhiễm hiểu ý của anh, gật đầu nháy mắt, biểu thị mình đã biết.

Đạo diễn giơ loa nói trò chơi bắt đầu.

Nhóm khách quý cùng nhau đi sâu vào trong rừng cây.

Bên phải với phía trước đều có camera quay Lê Nhiễm.

Lê Nhiễm cầm quạt, quạt hai cái.

Đi được khoảng mấy chục mét, Lê Nhiễm dừng lại, cậu quay đầu quan sát xung quanh.

Phát hiện phương hướng đều không khác nhau là bao, tán cây giống nhau cao vót, mặt đất phủ đầy lá rụng.

Lê Nhiễm không có cảm giác tốt về phương hướng.

"Phải có cái gì để đánh dấu lại,nếu cứ tìm như vậy, e sợ ba ngày ba đêm cũng không tìm được."

Ngày hôm qua lúc cùng mọi người ăn cơm, Lê Nhiễm lưu ý một chút, cho dù  không có những người khác bên cạnh, chỉ cần máy quay vẫn đang  quay , cũng không cần giống cái hũ nút, muốn nói chuyện tự nói tự trả lời đều được.

Trong lòng tùy thời có một cái khái niệm, đây là chương trình phát sóng trực tiếp chân nhân tú, phía bên kia ống kính có rất nhiều khán giả đang nhìn.

Lê Nhiễm khẽ nhíu lông mày, ngẩng đầu nhìn trời.

Thời tiết hôm nay không quá tốt, bên ngoài u ám, ánh sáng trong rừng cây lại càng tối hơn.

Nghĩ đến lúc Trương Trọng đứng lập flag, Lê Nhiễm không phải không sợ vật không đầu, cậu rất sợ, Lê Nhiễm thu lại tầm mắt, chỉ cần không phải đột nhiên nhảy ra là được rồi.

Khả năng tổ tiết mục đã đi điều tra thứ mỗi người khách mời sợ hãi, cậu chỗ này điều tra được cũng là thứ nguyên chủ sợ hãi, nên hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Nếu biết là do người sắp xếp, Lê Nhiễm cũng bình tĩnh lại.

Lê Nhiễm lấy quạt làm gậy, gạt những cành cây gặp phải phía trước sang một bên.

Cậu cố ý thả chậm tốc độ, cậu và Ngô Văn Siêu thoả thuận trợ giúp lẫn nhau, Lê Nhiễm đang chờ Ngô Văn Siêu tới đây.

Hai người hợp tác với nhau so với một người ở đây lang thang không có mục đích mà tìm thì tốt hơn nhiều, ít nhất có ý kiến gì có thể lập tức trao đổi.

Bên này Lê Nhiễm đi về phía bên trái, bên kia Ngô Văn Siêu thì lại cùng nhân viên quay phim đi hướng bên phải.

Hơn mười phút sau, Ngô Văn Siêu cùng Lê Nhiễm gặp nhau.

"Như thế nào rồi, cậu có tìm được manh mối gì không?" Ngô Văn Siêu vừa tới gần liền hỏi.

Lê Nhiễm mở ra hai tay, bất đắc dĩ lắc đầu: "Không có, một chút manh mối đều không có."

"Tôi đã đoán sẽ không dễ dàng như thế, trước mắt cứ đi về phía trước đi!" Ngô Văn Siêu cầm theo liêm đao có thể chặt cây của mình chỉ về phía sâu trong rừng cây.

"Được." Lê Nhiễm gật gật đầu.

Trong phòng trực tiếp của Lê Nhiễm và Ngô Văn Siêu, hình ảnh lúc này cơ bản giống nhau, fans Ngô Văn Siêu lúc này tự hào không thôi.

"Văn ca làm tiền bối thật là đẹp trai."

"Đúng vậy, Văn ca vẫn luôn đặc biệt chiếu cố người mới ."

"Nè, mấy cô có để ý không, người tên Lê Nhiễm này ở trước mặt Văn ca của chúng ta rất ngoan hay không, Văn ca nói cái gì cậu ý đều ngoan ngoãn gật đầu."

"Cô đừng nói, thật giống như vậy!"

"Chắc cậu ta biết được Văn ca có nhiều kinh nghiệm, sớm đã thương lượng với Văn ca, Văn ca có lúc quá thích giúp người làm niềm vui ."

"Đúng vậy, người khác nói cái gì Văn ca đều đáp ứng."

"Cậu ta không làm ra chuyện xấu gì, tôi không có ý kiến."

...

Fans của Ngô Văn Siêu thảo luận ý nghĩ của họ về việc Lê Nhiễm đi theo phía sau Ngô Văn Siêu.

Ngô Văn Siêu và Lê Nhiễm một trước một sau đi tới.

Khi vừa đi qua một cái dốc nhỏ, Ngô Văn Siêu đột nhiên quay người.

"Mới vừa cậu có nghe được cái gì không?"

Lê Nhiễm nhìn xung quanh nói: "Không có a!"

Đôi mắt nhíu lại, Ngô Văn Siêu bảo Lê Nhiễm đi gần lại.

"Hình như có thứ gì đó đi theo phía sau chúng ta." Ngô Văn Siêu đè thấp âm thanh nói.

Lê Nhiễm vừa định hỏi có phải là tiếng bước chân nhóm người quay phim hay không, nhưng giây tiếp theo nét mặt cậu khẽ biến.

Cái thanh âm kia không giống tiếng bước chân, sột soạt giống như tiếng túi nilon bị người vò qua vò lại phát ra tiếng vang.

Ở trong rừng cây u ám này phát ra tiếng vang có vẻ đột ngột.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, suy đoán đây nhất định là do tổ tiết mục sắp xếp.

"Tôi đi qua bên đó." Ngô Văn Siêu nâng ngón tay chỉ về phía âm thanh truyền tới.

"Cậu tạm thời đứng ở đây, đừng có tới gần quá."

Miễn cho một lát xuất hiện tình huống hai người đồng thời gặp phải.

"Cẩn thận một chút, có tình hình lập tức thông báo cho tôi ." Trên mặt Lê Nhiễm tất cả đều là ngưng trọng.

"Yên tâm đi!"

Ngô Văn Siêu quay người thả chậm bước chân đi về phía trước.

Đi qua mấy cây thân lớn, sau một phiến đá có âm thanh truyền đến, Ngô Văn Siêu dự định đi tới phía sau nhìn xem.

Ngay tại lúc này, xa xa đột nhiên có tiếng hét, lực chú ý của Lê Nhiễm bị hấp dẫn qua, chờ khi cậu quay đầu lại tìm Ngô Văn Siêu, trong rừng cây đã không thấy bóng người Ngô Văn Siêu  .

Lê Nhiễm sợ ngây người.

Đôi mắt cậu mở to, cậu nhìn mấy người quay phim.

"Các anh, có nhìn thấy Văn ca không? Anh ấy đi chỗ nào?"

Nhóm người quay phim đồng loạt lắc đầu, từ chối tiết lộ bất kỳ manh mối nào cho Lê Nhiễm.

Lê Nhiễm nắm chặt quạt trong tay, chạy theo hướng Ngô Văn Siêu biến mất.

Sau khi chạy đến gần tảng đá, cậu nhìn thấy có một cái hố sâu trước mắt, cậu ngây người nói không ra lời.

Mấy giây sau Lê Nhiễm nằm nhoài trên mép hố đất gọi Ngô Văn Siêu dưới đáy hố .

truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

"Văn ca, anh vẫn ổn chứ? Có sao không?"

Hố sâu khoảng ba, bốn mét chung quanh vách hố tường  nghiêng ngả lồi lõm, đáy hố đều chất đầy cành khô lá héo, ngã xuống tuy không bị thương chỗ nào, nhưng là một chút đột nhiên ngã xuống như thế mà tốc độ rơi xuống cực nhanh khiến cho Ngô Văn Siêu cản thấy váng đầu .

Ngồi nghỉ ngơi một lát, nghe được tiếng gọi lo lắng của Lê Nhiễm ở phía trên, Ngô Văn Siêu ngẩng đầu nhìn Lê Nhiễm cười cười.

"Không có việc gì, không có việc gì."

"Nhanh đưa tay cho tôi, ta kéo anh ra!" Lê Nhiễm hướng Ngô Văn Siêu đưa tay ra.

Ngô Văn Siêu đỡ vách tường đứng lên, trên người trên tóc đều dính lá cây, lúc này vội vàng leo ra ngoài, không tâm tư lấy xuống.

Nắm lấy tay Lê Nhiễm, Ngô Văn Siêu trèo lên trên.

Trèo lên được một chút, tầm mắt Ngô Văn Siêu dừng lại ở phía sau người Lê Nhiễm.

"Lê Nhiễm, phía sau cậu..."

Ngô Văn Siêu còn chưa kịp nói xong, Lê Nhiễm cảm nhận được sau lưng mình có thứ gì đó đang đến gần, cậu vừa quay đầu đã thấy một bộ xương khô  chỉ cách mình hơn mười centimet.

Khô lâu nhìn thấy Lê Nhiễm quay đầu lại, hàm răng khép mở, phát ra âm thanh xương cốt va chạm vào nhau.

Sau đó hai mắt Lê Nhiễm từ từ mở to  trực tiếp ngã xuống trên người Lê Nhiễm .

Nháy mắt đó trong lòng Lê Nhiễm đột nhiên căng chặt.

Lê Nhiễm vốn không sợ loại hình khô lâu này, cũng vẫn luôn biết đây là do tổ tiết mục sắp xếp, nhưng không vó dấu hiệu báo trước nào bỗng nhiên nhảy ra như thế.

Lê Nhiễm rùng mình .

Bàn tay đang nắm lấy Ngô Văn Siêu cũng thuận theo thả lỏng một chút, Ngô Văn Siêu cũng bị tình cảnh này doạ cho choáng váng, một lần nữa rơi xuống đáy hố.

"Cái này, chuyện này..." Lê Nhiễm nói mấy lần mới đem lời nói nói ra rõ ràng, "Cái đạo cụ này của tổ tiết mục cũng quá chân thật, thiếu chút nữa tôi cho rằng đây là đồ thật ."

Lê Nhiễm dựa vào việc tự nói với mình để giảm bớt tâm lý căng thẳng, cậu nâng tay đẩy ra bộ xương khô lảo  đảo ở trên người mình.

Bàn tay đụng vào trên người khô lâu xương cốt màu trắng lạnh băng sờ thật giống như xương người.

Đem khô lâu đẩy qua một bên, Lê Nhiễm muốn cười lại có điểm không cười nổi.

Hít sâu một hơi, Lê Nhiễm trở lại tiếp tục kéo Ngô Văn Siêu ra khỏi hố.

Hai người hợp tác, xem như là hữu kinh vô hiểm.

Sau khi trèo ra ngoài hố, Ngô Văn Siêu ngồi xổm ở bên cạnh khô lâu, một tay cầm khô lâu lên, một tay đặt lên cằm khô lâu tay động khép mở mấy lần.

"Đạo cụ này rất tốt, đúng rồi, sẽ lại sử dụng sao?" Ngô Văn Siêu nghiêng đầu nhìn camera đối diện.

"Đi thôi, bộ xương khô để ở chỗ này này, vẫn là nhanh chóng tìm ra thẻ thẻ mở cửa phòng thì hơn."

Lê Nhiễm trong lòng vẫn còn sợ hãi, từng làm chuẩn bị tâm lý là một chuyện, thật sự bỗng nhiên nhảy ra, trái tim cậu nhảy lên so với lúc đầu nhanh hơn nhiều.

"Cũng được, bộ xương khô này tôi còn rất yêu thích, đạo diễn ông mà thấy, nhớ đừng để cho bọn họ đem khô lâu này làm hỏng!" Ngô Văn Siêu đã từng tham gia khá nhiều chương trình tống nghệ, trong nháy mắt liền có thể tìm được đề tài thích hợp.

Văn ca thật đẹp trai, vừa nãy tôi còn tưởng anh ý thật sự sợ hãi .

Kỹ năng diễn xuất quả thực nhất lưu.

Già vị của Văn ca trong chương trình tống nghệ không phải đến không!

. . .

Khác với Ngô Văn Siêu bên kia, lúc này trong phòng trực tiếp của Lê Nhiễm đều là đạn mạc bình luận đang mắng tổ tiết mục, đau lòng Lê Nhiễm.

"Tổ tiết mục đi chết đi"

Tác giả có lời muốn nói: Bảo Bảo nhà chúng ta vốn là nhát gan rụt rè a, vừa lên liền bị bộ xương khô hù chết người, đem bảo bảo nhà ta doạ ra bệnh làm sao bây giờ?

"Sắc mặt Bảo Bảo cũng thay đổi, đáng thương, nào nào, mau nhào vào ngực mama!"

Fans Lê Nhiễm phần lớn là fan mama và fan chị gái, fan bạn gái cũng có thế nhưng lại thuộc loại hình Lê Nhiễm phụ trách xinh đẹp như hoa, các nàng kiếm tiền nuôi gia đình.

Chương trình Chân nhân tú tống nghệ bên trong sáu phòng trực tiếp đồng thời phát ra thông báo.

Bỗng nhiên đài Thanh Vũ phần bình luận phát sóng hiện ra < "Giải trí khu phát thanh: sdtug tặng cho Lê Nhiễm 10 chiếc tàu ngầm*...">

(*vốn bản QT là "Giải trí khu phát thanh: sdtug đưa cho Lê Nhiễm 10 chiếc vọng hào tàu thủy...",  tui không hiểu phần này lắm mọi người giúp Sâu nha) 

______________________________________

                         Hết chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro