Chương 18 (chưa Beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên thành người yêu của cha bạn trai cũ

Chương 18

Tác giả: Thú Tâm

Edit: Sâu
______________________________________

"Hắn có nên nói cho Lê Nhiễm là đừng cười như vậy với người khác, chỉ được cười như vậy với mình hắn thôi."

______________________________________

Một chiếc tàu ngầm có giá trị mười vạn nhân dân tệ.

Bởi vì là phát sóng trực tiếp, nếu có fan thổ hào tặng quà lớn, vì để tăng tương tác tổ đạo diễn lập tức liên hệ với khách quý được tặng quà.

truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

Lê Nhiễm và Ngô Văn Siêu bất ngờ phát hiện bên trong đầu lâu có một tấm bản đồ, hai người sắp xếp lại một chút nghiên cứu tấm bản đồ, bên cạnh có nhân viên đưa tới một cái điện thoại di động -- điện thoại di động của khách quý bắt buộc phải giao ra.

Điện thoại di động là đưa cho Lê Nhiễm, Lê Nhiễm nhận lấy.

Nhân viên nói rõ tình huống cho Lê Nhiễm.

Lê Nhiễm nhìn thổ hào tặng cho cậu tàu ngầm, tên của thổ hào là Sdtug, không giống như là tên tiếng Anh, nhìn qua giống như dùng mặt lăn bừa bàn phím lăn ra.

Trả tiền chính là kim chủ ba ba, Lê Nhiễm cầm điện thoại di động đọc chậm theo kiểu chữ tiếng Anh: "Sdtug, cảm ơn bạn Sdtug, cám ơn bạn đã tặng 10 chiếc tàu ngầm, đặc biệt cảm ơn, cám ơn bạn duy trì công việc của tôi!"

Phía bên kia màn hình, cái người kim chủ baba kia tùy tiện đánh cái tên, nhìn Lê Nhiễm mỉm cười mê người trước mặt máy quay, trong một lúc cao hứng, liền tặng thêm cho cậu 10 chiếc nữa.

Lê Nhiễm mới vừa đem điện thoại di động trả lại cho nhân viên, sau một giây điện thoại di động lại bị đưa trở về.

Thay đổi từ cảm ơn, miễn cho kim chủ ba ba cảm thấy được cậu qua loa không hiểu chuyện, Lê Nhiễm miệng cười xán lạn, những người ái mộ cậu dồn dập liếm bình liếm bình chụp màn hình chụp màn hình.

Kim chủ ba ba vốn là nhìn thấy Lê Nhiễm hướng hắn nói cảm ơn, tâm tình vốn không tệ nhưng đột nhiên hắn ý thức được cái gì, trong nháy mắt sắc mặt biến đổi, đáy mắt hiện lên vẻ u ám tối tăm.

Lê Nhiễm không biết đối phương là hắn, có thể vì 1,2 triệu liền nhìn ống kính cười tới câu nhân dập dờn như thế, Thịnh Lâm Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Lê Nhiễm, hắn có nên nói cho Lê Nhiễm là đừng cười như vậy với người khác, chỉ được cười như vậy với mình hắn thôi.

Vì thế ông tổng của một tập đoàn lớn kiêm ông chủ lớn sở hữu tài sản ngàn tỉ, thế nhưng không hiểu ra sao tự nhiên ăn dấm của chính mình.

Lê Nhiễm cảm thấy kỳ quái, mới đầu cậu còn cảm thấy được đây có thể là thao tác phía sau màn đen của tổ tiết mục cùng đài phát sóng trực tiếp, nhưng lúc sau người kia liền tặng thêm 10 chiếc tàu, Lê Nhiễm cũng cảm giác khả năng không phải.

Việc 20 chiếc tàu ngầm lớn, Lê Nhiễm tạm thời nhớ ở trong lòng, bây giờ trên người cũng không có điện thoại, lại nói còn đang phát sóng trực tiếp, mấy cái máy thu hình còn đang quay hướng về phía cậu.

Thu lại ý nghĩ, Lê Nhiễm quay người tiếp tục kế hoạch tìm kiếm thẻ mở cửa phòng của bọn họ.

Bởi vì có bản đồ bên trong đầu lâu nhắc nhở, rất nhanh mấy người Lê Nhiễm đi đến dưới một cây đại thụ.

Ngửa đầu nhìn trên tán cây, Lê Nhiễm nheo mắt lại, phát hiện trên đó treo một đồ vật có hình dáng rất giống phong thư.

"Văn ca, anh xem chỗ đó!" Lê Nhiễm vỗ vai Ngô Văn Siêu, ngón tay chỉ về phía một ngọn cây.

Ngô Văn Siêu thuận theo hướng chỉ của tay Lê Nhiễm, thấy được phong thư.

Nhưng mà biểu tình của Ngô Văn Siêu lại không có bởi vì nhìn thấy phong thư mà thả lỏng, trái lại đôi lông mày vốn giãn ra lại trực tiếp nhăn lại.

Lê Nhiễm tính toán khoảng cách phong thư với mặt đất đoán chừng tầm sáu, bảy mét, cao gần hai tầng lầu.

"Làm sao để lên ? Trèo lên bằng thang sao?" Lê Nhiễm cười khổ lầm bầm lầu bầu.

"Có cung cấp cái thang không?"

Lê Nhiễm quay đầu dò hỏi nhân viên đi theo qiay bọn họ.

Nhóm nhân viên lắc đầu, cái thang không thể.

Cái tiết mục này chính là vì xem nhóm khách quý tự lực cánh sinh, tự mình nghĩ các loại biện pháp tìm được con đường cùng manh mối.

Ngô Văn Siêu cúi đầu liếc nhìn liêm đao trong tay mình, vốn đang cảm thấy lấy được cái liêm đao này rất hữu dụng.

Sự thực chứng minh, liêm đao được sử dụng nhiều nhất là đem ra cắt một ít cỏ trên đường, kỳ thực còn lại đúng là không có chỗ dùng.

Đem liêm đao để xuống đất, Ngô Văn Siêu bắt đầu cởi áo khoác, cởi áo khoác đem tay áo cuốn lên trên hai cái.

Chẳng qua là khi Ngô Văn Siêu chuẩn bị trèo lên trên cây đem phong thư lấy xuống, một bóng người đi tới trước mặt anh.

Bên trong áo khoác Lê Nhiễm mặc áo cộc tay, cởi áo ngoài cũng không cần xắn tay áo, không riêng gì trên mặt tuổi tác cậu trẻ hơn một chút, còn có nếu như lúc này thật sự để cho Ngô Văn Siêu trèo lên, phỏng chừng phát sóng trực tiếp hôm nay qua đi, cậu sợ là cũng bị fans của Ngô Văn Siêu luân phiên mắng không làm gì , chỉ biết đi theo phía sau người ta ngồi mát ăn bát vàng.

Đã rất nhiều năm không trèo cây, vô luận là kiếp trước hay là sau khi xuyên đến thế giới này.

Lê Nhiễm nhảy lên, hai tay cầm lấy một cành cây.

Lấy chân móc sang một nhánh cây khác, mấy lần đầu đều không thành công, Ngô Văn Siêu tiến đến giúp đỡ, trước lúc tay Ngô Văn Siêu chạm tới phía sau lưng Lê Nhiễm, Lê Nhiễm chân phải thuận lợi móc lên cây cành.

Phần eo dùng sức, Lê Nhiễm tương đối dễ dàng leo lên cây.

Đến trên cây phần sau liền tương đối dễ dàng .

Một tay lấy được phong thư, Lê Nhiễm cầm phong thư vẫy tay ra hiệu với Ngô Văn Siêu ở dưới gốc cây.

Ngô Văn Siêu dựng thẳng lên ngón tay cái, phối hợp âm thanh vui vẻ: "Lợi hại!"

Cất phong thư đặt vào túi quần, Lê Nhiễm bước xuống từng chút một.

Lúc trèo xuống được một nửa, Lê Nhiễm nhìn chằm chằm một chỗ trên nhánh cây dừng lại động tác.

"Làm sao vậy Lê Nhiễm, tiếp tục đi xuống phía dưới a!" Ngô Văn Siêu phát hiện Lê Nhiễm đột nhiên dừng lại không động đậy, thần sắc không bình thường.

Cả người Lê Nhiễm cứng đơ, thẳng cổ chuyển hướng phía dưới.

"Văn ca, có...có rắn!"

"Cái gì, có rắn? Rắn!"

Ngô Văn Siêu biểu tình so với Lê Nhiễm còn khiếp sợ hơn.

"Rắn màu xanh, hẳn là rắn thật..." Lê Nhiễm nhìn thấy thanh xà to bằng hai ngón tay bởi vì động tĩnh vừa nãy cậu trèo xuống, mà cả nửa người đều dựng lên.

Lê Nhiễm một hơi nhấc đến cổ họng.

Không chỉ là bên trong phòng trực tiếp của Lê Nhiễm, máy chủ phòng trực tiếp bên này cũng đem hình ảnh từ những người khác bên kia cắt lại đây.

Trong hình mặt Lê Nhiễm trong nháy mắt được phóng lớn, trong đôi mắt to hoàn toàn hiện rõ vẻ sợ hãi.

"Chắc là đạo cụ của tổ tiết mục đi!"

"Nhìn rất giống thật."

"Nếu là rắn thật thì sao."

"Có độc làm sao bây giờ? Cái chương trình rác rưởi cứt chó này, bắt nạt Nhiễm Nhiễm của chúng ta không có lý lịch, không bối cảnh sẽ không phản kháng đúng hay không?"

"Tổ tiết mục hiện tại ở nơi nào, tôi muốn gửi một hòm dao qua đó. "

"Đừng có bắt nạt Bảo Bảo nhà chúng tôi, cậu ấy mới vừa tham gia loại chương trình trực tiếp chân nhân tú này, mấy người không thể hữu hảo với cậy ấy một chút sao?""

Fans của Lê Nhiễm trong phòng trực tiếp dồn dập mắng tổ tiết mục, thậm chí có người chạy đi phòng chủ phát sóng trực tiếp xé tổ tiết mục.

Nhóm fan nhan phấn mắng người hoàn toàn không nhẹ nhàng ôn hoà như lúc liếm màn hình, tất cả đều giống như ăn phải pháo đốt sức chiến đấu mười phần.

truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

Một mình đối mặt với một con rắn xanh nhỏ khiến người tê cả da đầu.

Với kích thước này đoán chừng còn chưa trưởng thành, Lê Nhiễm chậm rãi thở phào, hình như loại rắn này không có độc.

Trong ký ức của Lê Nhiễm giống như đã từng thấy ở nơi nào đó.

Bất kể là do tổ tiết mục sắp xếp vẫn là do cậu thật sự xui xẻo nên mới gặp phải, Lê Nhiễm càng nguyện ý tin tưởng là do người trước.

Cùng rắn nhỏ ở trên cây giằng co một đoạn thời gian, không biết qua bao lâu cuối cùng con rắn cũng coi như có động tĩnh, không tiếp tục làm ra trạng thái công kích với Lê Nhiễm, thân rắn từ từ hạ xuống thân cây, từ từ di chuyển cách xa chỗ Lê Nhiễm.

Con rắn vừa đi, một giọt mồ hôi từ trên trán Lê Nhiễm lăn xuống gương mặt trắng bệch, lăn tới khóe miệng cậu, Lê Nhiễm nếm được một chút vị mặn.

Kiểm tra lại phong thư Lê Nhiễm áng chừng độ cao leo xuống cây, thời điểm nhảy xuống đất chân vừa cứng vừa phát run, Ngô Văn Siêu nhìn thấy trạng thái của Lê Nhiễm không ổn, lập tức vững vàng đỡ lấy cậu.

"Cám ơn!" Tim Lê Nhiễm đập nhanh, nhưng vẫn lễ phép nói cám ơn.

"Có muốn ngồi nghỉ một lát không?"

Ngô Văn Siêu kiến nghị Lê Nhiễm ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát, hiện tại thời gian còn sớm nên cũng không vội một chút nghỉ ngơi lúc này.

Vừa rồi cách đó không xa có tiếng hét thảm thiết truyền đến, đoán chừng ba vị khách quý khác bên kia so với bọn họ nơi này không khá hơn bao nhiêu, bọn họ sớm hẹn trước cho nên là hai người đi chung với nhau, hai người trợ giúp lẫn nhau, so với một người rõ ràng tốt hơn nhiều.

"Không có chuyện gì, con rắn kia hẳn là không độc, trước mắt xem bên trong phong thư viết cái gì."

Lê Nhiễm hiện tại chỉ muốn nhanh chóng tìm ra thẻ mở cửa phòng, hoàn thành trò chơi, kéo dài quá lâu, ai biết về sau tổ tiết mục còn có thể tìm thứ gì đến doạ bọn họ.

Tay phát run, không mở được phong thư, Lê Nhiễm để Ngô Văn Siêu đến mở ra xem thông tin bên trong.

Trong bức thư là một tờ giấy trắng, trên giấy với một hàng ký tự kiểu chữ Tống màu đen.

"Đi 500m về phía đông nam, có thể được đến một tấm thẻ mở cửa phòng."

Ngô Văn Siêu đem chữ trên tờ giấy nhỏ giọng nói ra.

Lê Nhiễm gật gật đầu cười thỏa mãn, một hồi kinh hãi vừa rồi cuối cùng cũng coi như không phải vô ích.

Chính là không biết tấm thẻ mở cửa phòng này thuộc về ai.

Lê Nhiễm tâm lý nghĩ như vậy, Ngô Văn Siêu cũng tương tự hiếu kỳ.

"Lê Nhiễm, cậu cảm thấy được có thể sẽ là người nào ?"

"Hơn nửa không phải là tôi." Tỷ lệ 20% cơ hội, Lê Nhiễm mơ hồ có loại dự cảm vận may rú thăm ngày hôm nay của mình không được tốt, bộ xương khô cũng là rơi trong ngực cậu, mới vừa bò lên cái cây liền gặp được rắn, cậu đối với tấm thẻ mở cửa phòng này không có bao nhiêu mong đợi.

Nghĩ tới đây, Lê Nhiễm lại nghĩ tới một chuyện.

"Văn ca, lúc trước tổng đạo diễn có nói chúng ta chỉ có thể dùng thẻ của chính mình để mở cửa phòng hay không?" Lê Nhiễm đưa ra một nghi vấn.

Nói tới không tỉ mỉ, Ngô Văn Siêu nhất thời không kịp phản ứng lại.

"Có ý gì?"

Lê Nhiễm đối diện với nghi hoặc trong mắt Ngô Văn Siêu cậu liền giải thích một câu.

"Nói như này đi, nếu như toàn bộ hành trình tìm kiếm của chúng ta cũng chỉ tìm được thẻ mở cửa phòng của những người khác, không tìm được thẻ của mình, chúng ta có phải là có thể dùng thẻ của người khác để mở cửa phòng hay không?"

Hiện tại Ngô Văn Siêu đã hiểu, dưới sự giải thích của Lê Nhiễm, anh thêm vào một câu: "Ngủ ở phòng của bọn họ!"

"Đúng vậy, ý của tôi chính là như này." Lê Nhiễm cười đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, mới vừa còn cảm thấy được thẻ mở cửa phòng nếu như không phải của mình sẽ vô dụng, hiện tại đột nhiên liền cảm thấy hi vọng đang ở trước mắt.

"Hoặc là như thế này, nếu như không thể vào ở gian phòng của bọn họ, chúng ta sẽ tìm tới thẻ mở cửa phòng sau đó cùng bọn họ tiến hành trao đổi, sẽ không đến nổi ngay cả trao đổi cũng không cho đi?" Lê Nhiễm đầu dưa đột nhiên xoay chuyển nhanh chóng, ý nghĩ một cái tiếp một cái.

Ngô Văn Siêu thần sắc bên trong đều là tán thưởng.

"Được, nếu quả thật như vậy, chúng ta cùng bọn họ đổi phòng thẻ." Ngô Văn Siêu cảm thấy ý nghĩ này của Lê Nhiễm có tính khả thi rất lớn.

Đi 500m về phía Đông Nam!

Lê Nhiễm cầm tờ giấy, bầu trời mây đen giăng kín, căn bản không nhìn thấy mặt trời.

Cảm giác phương hướng của Lê Nhiễm không tốt , trong thời gian ngắn không có cách nào phân biệt ra đâu là phía Đông Nam.

Cậu cảm giác phương hướng kém, nhưng Ngô Văn Siêu lại đặc biệt giỏi, thông qua quan sát trình độ phát triển của thảm thực vật trong rừng cây, anh đã chuẩn xác tìm ra hướng đông nam.

Nghe Ngô Văn Siêu nói cây phía nam rậm rạp, còn phía bắc thì thưa thớt, Lê Nhiễm sùng bái đồng thời chỉ cảm thấy được tri thức địa lý đất đai đơn giản như vậy bản thân đều không nhớ được, hi vọng khán giả bên ngoài phòng trực tiếp bên ngoài không cần mắng cậu là ngu ngốc.

Mắng cũng được, miễn sao cậu không nhìn thấy là được.

Có người nói Lê Nhiễm ngay cả cái phương hướng đều tìm không được, đúng  là một kẻ rác rưởi.

Ngay sau đó người kia lập tức bị nhóm fan của Lê Nhiễm đánh tới.

"Cô giỏi thì cô lên đi a!"

"Ai mà không biết mở miệng nói chuyện đâu?"

"Không nhìn thấy vừa nãy Lê Nhiễm gặp phải rắn bị giật mình sao?"

"Tôi thấy nếu là cô đi lên lập tức đái ra quần!"

"Không nhận rõ phương hướng thì làm sao, ảnh hưởng tới bát cơm của cô hay gì, bảo bảo nhà chúng tôi như vậy gọi ngốc manh được không."

"Cô đáng yêu được như vậy không?"

Bên trong phòng trực tiếp rất nhiều người đang bảo vệ Lê Nhiễm, Lê Nhiễm còn không biết bởi vì mình lúc này trong phòng trực tiếp xốc lên cuộc chiến ngập tràn khói súng.

Cậu sẽ càng không biết tới, ở bên ngoài một nơi cách địa điểm quay chụp hơn 1000 km, một người ở bên trong toà nhà của tập đoàn lớn nào đó đầu tiên là tự ăn dấm chua của bản thân, sau đó liền nhìn thấy Lê Nhiễm bị bộ xương khô hù doạ giật mình, tiếp đến lại bị một con rắn đột nhiên xông ra làm hoảng sợ, lập tức ấn máy gọi trợ lý tới văn phòng.

Trực tiếp ra lệnh để Đỗ Lợi thu mua một nửa cổ phần của đài phát sóng trực tiếp Thanh Vũ, đồng thời lập tức liên hệ cho tổ tiết mục của chương trình trực tiếp chân nhân tú, người của hắn đi tham gia chương trình, không thể giống như những người trước đây bị tổ tiết mục tùy tiện bắt nạt.

Tuy rằng tâm trạng Đỗ Lợi khiếp sợ không thôi, dù sao từ trước tới nay ông chủ chưa từng để ý tới bất cứ người nào như vậy, ngay cả con trai duy nhất của hắn cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy, nói quan hệ bọn họ là cha con không bằng nói là quan hệ cấp trên và cấp dưới thì thích hợp hơn.

Khiếp sợ thì khiếp sợ, sau khi rời phòng làm việc Đỗ Lợi đem công việc trong tay tạm thời để qua một bên, chuyên tâm đi làm nhiệm vụ ông chủ giao cho mình.

Nhiệm vụ có hai cái Đỗ Lợi đồng thời tiến hành, trước tiên anh ta trực tiếp phụ trách đi mua cổ phiếu phát sóng trực tiếp của đài Thanh Vũ, còn việc khác

Tác giả có lời muốn nói:

sắp xếp người ở ngoài điều tra số điện thoại của tổng đạo diễn tổ tiết mục.(tới rồi bác đạo diễn ơi, chúc bác một ngày vui vẻ)

. . .

Đem số chữ về đến 3333 nha, ưu tú ta ^_^

truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘
______________________________________

Hết chương 18
______________________________________
Góc lảm nhảm

Người xinh người đẹp người duyên
Nỡ sao cái nết lại thâm như này

Ta nói nhẹ nhàng nhé người
Đừng re đừng úp cho đời nó vui
Đã re đã úp thì thôi
Nỡ sao đã úp lại quên ghi nguồn
Tạo nghiệp thì tạo vừa thôi
Nếu không có ngày nghiệp quật tung l**

Tui lười quá hụ hụ, chúc các cô cuối tuần vui vẻ nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro