Chương 20 (chưa Beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sâu
______________________________________

Không chờ Lê Nhiễm lên tiếng Thịnh Lâm Dương đã nghiêng người dựa lên, ôn nhu hôn nhẹ lên chóp mũi Lê Nhiễm.
___________________________________

Sau khi dùng sức rút ra một bụi gai, Lê Nhiễm không có lập tức thông báo cho những người khác.

Cậu lo rằng tổ tiết mục sẽ không tốt bụng tới mức để lại một  phương pháp tìm ra thẻ mở cửa phòng dẽ dàng như vậy cho bọn họ.

Để cho bọn họ khổ cực chặt bụi gai, Lê Nhiễm cảm thấy đấy mới càng hợp lý.

Huống hồ muốn lập tức thông báo cho Ngô Văn Siêu nơi đó, nếu như chỉ có một hai cây như vậy để làm phép che mắt, tới lúc đó không phải uổng công vui vẻ sao.

Ôm ý nghĩ này, Lê Nhiễm rút ra bụi gai ném tới bên cạnh lại nhanh chóng  đi rút bụi gai phía sau.

Trong năm bụi có đến bốn bụi giống hệt cái bụi gai ban đầu Lê Nhiễm tìm được kia, không phí bao nhiêu sức lực liền kéo ra ngoài.

Ngồi xổm ở bên cạnh một bụi gai, nhổ mấy cây bên ngoài, bụi gai bên trong lộ ra, vào lúc này Lê Nhiễm phát hiện những cây gai trước mắt lớn lên không khác với các cây gai xung quanh là bao, nhưng mà mọc lên lại đứng thẳng tắp .

Tất cả đều giống như cọc tiêu cắm trên mặt đất.

Lại tỉ mỉ kiểm tra quan sát kỹ hơn, lá rụng xung quanh gốc so với những nơi khác nhiều hơn chút.

Ngô Văn Siêu bên cạnh đầu đầy mồ hôi vung liêm đao chặt bụi gai, trong lòng Lê Nhiễm đã cười tới mức không thấy đường , cậu tiếp tục rút thêm vài gốc gai, tất cả đều dễ dàng rút lên.

"Văn ca, đừng chặt nữa, anh qua phía  bên này nhìn một chút." Lê Nhiễm đứng lên, hướng Ngô Văn Siêu nơi đó gọi.

Ngô Văn Siêu đã lâu chưa từng làm  việc chân tay như vậy, cánh tay hơi nhức mỏi, nghe thấy Lê Nhiễm gọi anh đem bụi gai trong tay chặt đứt sau đó mới thẳng eo đứng lên.

Đứng chếch với Lê Nhiễm, Lê Nhiễm đứng phía sau rừng gai đang cực kỳ vui vẻ mà vẫy tay với anh.

Cách mấy mét vẫn có thể thấy rõ tia sáng trong trẻo trong đôi mắt của Lê Nhiễm.

Cầm lên liêm đao Ngô Văn Siêu bước nhanh đi tới.

Rất nhanh lúc tới gần Lê Nhiễm, Ngô Văn Siêu chú ý tới mấy bụi gai đang được bày trên đất i.

Có vết cắt bằng phẳng ở phần gốc.

Ngô Văn Siêu nhất thời nghi hoặc khó hiểu, Lê Nhiễm trong tay chỉ có một cái quạt làm dụng cụ, cái quạt lúc này còn bị cậu dắt ở sau thắt lưng.

Sẽ không đến mức Lê Nhiễm dùng tay không chặt bụi gai chứ?

Ngô Văn Siêu tầm mắt nhìn xuống đôi tay thon dài dính đầy bùn đất của Lê Nhiễm, nghĩ như thế nào cũng không đúng.

"Đây là..." Ngô Văn Siêu mặt đầy dấu chấm hỏi.

Lê Nhiễm không nói ngay lập tức, mà là dùng hành động để giải thích cho Ngô Văn Siêu.

Cậu ngồi xổm xuống sau đó nhổ lên một bụi gai trừ trong đất một cách dễ dàng liền.

"Tôi đoán đây nhất định là do tổ đạo diễn làm, anh nhìn kỹ bụi gai bên này, cùng với những nơi khác có chút không giống nhau."

Lê Nhiễm duỗi tay chỉ vào một khoảng nhỏ trước mặt anh.

Nhăn mày lên, Ngô Văn Siêu nghiêm túc quan sát một lát.

Quả nhiên phát hiện một chút khác thường.

"Những thứ này đều là chặt đứt sau đó được cắmlại lần nữa vào đất." Lê Nhiễm bổ sung thêm.

Cúi đầu nhìn chăm chú vào liêm đao còn đang cầm trong tay, Ngô Văn Siêu  cười có bao nhiêu bất đắc dĩ thì có bấy nhiêu bất đắc dĩ.

Mới vừa rồi anh ở chỗ đó chặt nửa ngày, tất cả đều là tốn sức vô ích.

Ngô Văn Siêu bàn tay nắm chặt, tâm tình tích tụ lại, rất muốn đem liêm đao rác rưởi trong tay ném đi.

Hình ảnh trong phòng trực tiếp chính được cắt đến chỗ Ngô Văn Siêu cho khuôn mặt của anh làm một cái đặc tả lớn.

Nhiều khán giả cảm thấy anh rất thú vị trước tình cảnh này.

Tất cả đều bày tỏ một lòng đồng cảm thắm thiết với Ngô Văn Siêu, sau khi đồng tình với anh lại không nhịn được cười ha ha.

Ngay cả fan của Ngô Văn Siêu cũng không nhịn được cười, bọn họ biết được tính cách của Ngô Văn Siêu, đối xử với Ngô Văn Siêu không giống như fan của Lê Nhiễm.

Ngược lại họ sẽ cảm thấy rất vui khi idol của bọn họ được tạo thêm thời gian lộ mặt trên tống nghệ.

"Văn ca thật đáng thương, một mình ở nơi đó hự hự chặt nửa ngày."

"Đáng thương +1, nếu không phải Lê Nhiễm thông minh, phỏng chừng Văn ca còn phải tiếp tục chặt bụi gai."

"Nhanh nhanh thổi một cái cho tay Văn ca, không có chuyện gì, lần sau lại cố gắng!"

"Còn bên Lê Nhiễm fan thì lại đều thay Lê Nhiễm cảm thấy vui vẻ, thật nhiều người quả thực là mừng đến phát khóc."

"Con trai nhà ta rốt cục lớn rồi!"

"Đúng vậy đúng vậy, nếu như là tôi, khẳng định không phát hiện được."

"Bảo Bảo nhà ta bảo không chỉ xinh đẹp, tốt bụng mà còn thông minh."

"Sau này người nào dám nói xấu Nhiễm Bảo Bảo, tôi xé hắn một mặt nước bọt!"

Bởi vì Lê Nhiễm ngoài ý muốn phát hiện đường tắt tổ tiết mục thiết trí sắp đặt, vì vậy rừng gai vừa rồi còn là một nan đề lớn, trong nháy mắt trở nên có thể thoải mái đột phá.

Lê Nhiễm để Ngô Văn Siêu ngồi nghỉ một bên, cậu đến nhổ mấy bụi gai này.

Tuy rằng nhổ lên không cần dùng sức, nhưng mà toàn thân bụi gai đều là gai nhọn sắc bén, coi như Lê Nhiễm cẩn thận mà tránh né nhưng tay cậu vẫn bị đâm mấy lần.

Đầu ngón tay chảy ra dòng máu màu đỏ tươi.

Trầy xước một chút, Lê Nhiễm không coi đó là vấn đề lớn gì, dưới tay cậu không ngừng lại, một cái tiếp một cái nhanh chóng nhổ lêb.

Lúc sắp nhổ đến trung tâm bụi gai, Ngô Văn Siêu nghỉ ngơi gần như cũng đã khôi phục lại cũng gia nhập vào.

Hai người hợp lực không mất bao nhiêu thời gian hai người trong rừng gai rậm rạp đã nhổ lên từng bụi dọn ra một con đường.

Cuối lối đi chính là vị trí của tấm thẻ mở cửa phòng.

Ngô Văn Siêu lấy được thẻ mở cửa phòng, mặt trái viết số phòng, Ngô Văn Siêu không có lật lại, mà là đưa thẻ mở cửa phòng cho Lê Nhiễm.

"Cậu phát hiện cái đường tắt này, cậu tới xem đi." Ngô Văn Siêu nói, bên trên khuôn mặt ôn nhu mềm mại như nước trời thu.

Một số khán giả không phải fan của hai người nhìn thấy hình ảnh này, anh anh anh mà kích động biểu thị nàng muốn bắt đầu đu Văn Nhiễm CP .

"Ôn nhu săn sóc công x ngoan ngoãn đáng yêu thụ, Văn Nhiễm CP không cần quá ngọt a!"

Lê Nhiễm vốn là cảm thấy không thể nào là thẻ phòng của mình, không nghĩ tới thần may mắn đột nhiên quan tâm cậu.

Mặt sau thẻ mở cửa phòng ghi chú số phòng của cậu.

"Là phòng của tôi!" Trong mắt Lê Nhiễm như có ngôi sao đang lóe lên, hào quang rực rỡ.

"Vận may cậu tốt như vậy?" Ngô Văn Siêu kinh ngạc không thôi.

"Cảm ơn Văn ca, không có anh hỗ trợ, khẳng định tôi không lấy được tấm  thẻ mở cửa phòng này." Lê Nhiễm không quên cảm ơn Ngô Văn Siêu.

"Cảm ơn tôi làm cái gì, con đường kia là cậu phát hiện, người cảm ơn phải là tôi mới đúng."

Ngô Văn Siêu vỗ nhẹ lên vai Lê Nhiễm, mặc dù không phải là thẻ mở cửa phòng cảu anh, nhưng từ đáy lòng anh vẫn cảm thấy cao hứng cho Lê Nhiễm.

Cất thẻ mở cửa phòng vào trong túi, Lê Nhiễm lấy lá cây lau chút máu tươi đã khô trên tay.

Có một máy quay theo tới, đem máu tươi trên lá cây quay chụp rõ ràng rõ ràng.(Nếu đây là một bộ linh dị thần quái để lại vết máu sẽ có điềm sảy ra nha☞ ̄ᴥ ̄☞)

Lê Nhiễm đã tìm được thẻ mở cửa phòng của mình, bây giờ chính là đi tìm thẻ mở cửa phòng của Ngô Văn Siêu.

"Được rồi, đi tìm tấm thẻ mở cửa phòng tiếp theo thôi." Tìm được một tấm, đối với hai người có sức cổ vũ tích cực rất lớn, Lê Nhiễm cười rạng rỡ.

Ngô Văn Siêu gật gật đầu, khoảng cách trò chơi bắt đầu mới trôi qua hơn một giờ, cách thời gian trời tối còn khá sớm.

"Những người khác tìm thẻ như thế nào rồi, đã có ai tìm được thẻ mở cửa phòng chưa?" Ngô Văn Siêu nhìn về phía camera đang thu hình mình.

Nhìn qua thì như là hỏi người trong phòng trực tiếp, nhưng thực ra anh  cũng đang hỏi nhân viên công tác hiện trường.

Có tiếng nhân viên nhỏ giọng trả lời: "Không có, chỉ có nhóm của anh bên này tìm được một tấm."

"À đúng rồi, mới vừa rồi lúc tôi rơi cuống hố, là ai kêu thảm thiết vậy, thật doạ người." Một đám người tiếp tục đi vào trong rừng rậm, trước mắt không có một manh mối mới nào, bọn họ đi không nói lời nào, bên kia  phòng trực tiếp khán giả nhìn thấy cũng không tán gẫu, lúc này Ngô Văn Siêu chủ động mở ra đề tài mới .

Nhìn lại giống như đang trò chuyện cùng khán giả.

Trong đạn mạc mọi người  lập tức tích cực tham gia trả lời.

"Là Trương Trọng!"

"Thương Trọng người đầu tiên đứng lập flag!"

"Tổ tiết mục quá độc ác, không biết  tìm được thi thể không đầu từ chỗ nào, làm giống như thật, doạ Trương Trọng khiếp sợ."

"Trương Trọng là một người đáng thương  a!"

"Ha ha ha, quá thảm."

Ngô Văn Siêu không nhìn thấy đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp, vẫn là nhờ người nhân viên lúc trước, ở bên ngoài nói cho anh và Lê Nhiễm  biết, âm thanh rít gào lên chính là Trương Trọng.

Lê Nhiễm đôi mắt hơi trợn tròn, khó có thể tin tưởng được: "Thực sự là thi thể không đầu à?"

"Hẳn là không sai, không phải cậu mới vừa mới bị một bộ xương khô đè lên người sao?" Ngô Văn Siêu tin tưởng nhân viên trong đoàn sẽ không nói dối.

"Vậy anh ấy là thật là xui xẻo, ài, nếu như Trương Trọng vừa bắt đầu không đứng ở đó lập flag có thể không gặp phải xác không đầu hay không?"

Ngô Văn Siêu lắc đầu, Trương Trọng không đứng lập flag, thi thể không đầu vẫn sẽ đứng ở chỗ đó chờ anh ta.

Tổ tiết mục rõ ràng đac chuẩn bị rất tốt, đã sớm ghi chép lại những thứ mà  bọn họ sợ.
truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

Ngô Văn Siêu không có nói ra chính là, lúc bắt đầu gặp phải bộ khô lâu xương trắng, sợ hãi trên mặt anh là thật không phải diễn xuất ra.

Đối với loại khô lâu xương trắng đó anh thật sự muốn gặp cũng không nghĩ chạm vào.

Lúc sau di chuyển miệng khô lâu cũng là anh đã làm rất nhiều chuẩn bị tâm lý, không thể để cho khán giả nhìn thấy bộ dáng anh sợ hãi mà cố ý làm ra vẻ mặt bình tĩnh.

"Không biết manh mối sau sẽ là cái gì?" Đi qua hơn mười phút, không tìm được đầu mối hữu dụng, ngược lại là tìm được một bình nươca.

Lê Nhiễm vặn nắp ra, ra hiệu Ngô Văn Siêu uống trước.

Ngô Văn Siêu ngửa đầu uống hai ngụm, không để cho miệng đụng tới miệng bình, không phải sợ Lê Nhiễm ghét bỏ, mà là theo một loại thói quen lễ phép.

Lê Nhiễm cầm lại bình nước, cũng giống như Ngô Văn Siêu uống mấy ngụm.

Có một ít nước chảy ra bên ngoài, thuận theo chiếc cổ thiên nga thon dài đẹp đẽ như được cắt gọt của Lê Nhiễm, giọt nước chảy dọc đến xương quai xanh tinh xảo lại lăn xuống phía dưới chui vào cổ áo làm cổ áo dính ướt một chút.

Ống kính đem hình ảnh này quay chụp lại một cách hoàn hảo.

Đặc biệt là cái cổ của Lê Nhiễm, camera phóng to hình ảnh, bên trong phòng trực tiếp của Lê Nhiễm fan hưng phấn kích động,  rít gào đỏ mặt còn có liếm bình.

Tổng đạo diễn sau khi nói chuyện điện thoại với Đỗ Lợi, ông gọi điện thoại qua cho một nhân viên đi cùng với nhóm Lê Nhiễm, vốn là muốn để cho nhân viên công tác ở đấy nhắc nhở Lê Nhiễm bọn họ một chút, để Lê Nhiễm có thể thuận lợi giảm bớt  trở ngại mà tìm tới thẻ phòng của cậu.

Điện thoại gọi tới, lại được báo lại là không cần nhắc nhở, Lê Nhiễm đi trước một bước về phía rừng gai tìm được thẻ mở cửa phòng, lúc này đang nhổ bụi gai.

"Cậu ấy làm sao phát hiện ra ?" Đạo diễn vốn nghĩ cái đường tắt kia sẽ không bị tìm ra trong thời gian ngắn như vậy, không nghĩ tới mới được một lát đã bị Lê Nhiễm tìm ra .

"Vốn là Văn ca ở bên kia chặt bụi gai, Lê Nhiễm đứng bên cạnh, khả năng cảm thấy cứ đứng như vậy không thích hợp, liền đi xung quanh rừng gai, đi vòng quanh liền tìm ra."

Cậu đi vòng quanh chỗ đó đạo diễn thấy được, Lê Nhiễm đi vòng quanh rất lâu, cũng không phát giác ra cái gì dị thường, đạo diễn liền cắt ra hình ảnh, sau đó cùng Đỗ Lợi nói chuyện, không muốn để những người khác nghe được, đạo diễn liền đi ra phía sau sau.

Chờ lúc ông nghe xong điện thoại quay trở về, thẻ mở cửa phòng đã ở trên tay Lê Nhiễm.

Tuy rằng quá trình không diễn ra theo ý nghĩ của đạo diễn, nhưng kết quả này lại là cái thích hợp nhất.

Kim chủ baba của Lê Nhiễm bên kia nên thoả mãn.

Vốn dĩ đạo diễn vừa rồi còn muốn từ bỏ Lê Nhiễm, để cậu ở trong  trò chơi này làm người qua đường, nhưng hiện tại lại bất ngờ phát triển theo chiều hướng này làm cho ông cảm thấy được làm trung gian cũng phải có thao tác tìm đường sống̃ trong lỗ hổng.

Ông cũng không phải không có  tư tâm khi nhìn Lê Nhiễm, cậu có ngoại hình tốt, nam nữ già trẻ đều sẽ thích loại hình thiếu niên đẹp trai này, nghĩ một mực đi nâng Lê Nhiễm, làm Lê Nhiễm có càng nhiều biểu hiện, ông làm nhiều điểm xuất phát như vậy tất cả là vì tỷ lệ xem của chương trình.

Còn nếu như cả hai bên đều có thể thu được thắng lợi thì càng không thể tốt hơn .

Để lấy được tấm thẻ mở cửa phòng đầu tiên có thể nói là khó khăn tầng tầng.

Tấm thứ hai này coa vẻ như nhẹ nhàng hơn nhiều.

Thẻ mở cửa phòng được đặt ở giữa một vách đá.

Tuy vách đá dựng đứng nhưng cách mặt đất không tính quá cao.

Lê Nhiễm ở phía bên dưới vách đá, Ngô Văn Siêu thì lại trèo lên phía trên.

Nếu trực tiếp trèo lên lấy, không cẩn thận giẫm trượt để ngã xuống, trên đất đều là đá vụn, ngã bị thương chỗ nào cũng không tốt.

Hai người tính toán một chút, tìm được một cây gậy dài, để Ngô Văn Siêu ở phía trên dùng gậy đem thẻ mở cửa phòng lấy xuống.

Vừa bắt đầu tất cả bình thường, không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Nhưng ngay khi Ngô Văn Siêu đem thẻ mở cửa phòng lấy ra, lúc thẻ mở cửa phòng rơi xuống, một tiếng cạch tiếp  đó là một loạt tiếng bong bóng nổ đột ngột vang lên.

Âm thanh từ trên đỉnh đầu truyền đến, Lê Nhiễm nghe theo âm thanh  nhìn lên , một đồ vật đen kịt từ trên trời rơi xuống.

Lê Nhiễm khiếp sợ quên mất tránh né, lúc phản ứng lại muốn tránh đi lại chậm một bước.

Đồ vật màu đen rơi xuống trên người cậu, đem cả người cậu đều che lại .

Trên vách đá Ngô Văn Siêu bởi vì ở phía trên, cho nên thấy rõ, rơi xuống chính là miếng vải màu đen, nhìn cũng nhẹ nhàng, sẽ không tạo thành tổn thương gì đối với thân thể người.

Cho nên anh cho là Lê Nhiễm sẽ gỡ bỏ miếng vải đen ra ngay lập tức, người quay phim cùng nhân viên công tác đứng bên cạnh cũng nhìn thấy nhưng không có ai đi lên hỗ trợ, tất cả mọi người cảm thấy được cái tấm vải này so với những đạo cụ khủng bố lúc trước thì bình thường nhiều lắm.

Nhưng đợi một phút không thấy động tĩnh, hai phút cũng không thấy.

Lẽ nào Lê Nhiễm cố ý trốn ở bên trong làm cho bọn họ lo lắng?

Không có ai hoài nghi đến những phương diện khác.

Ngô Văn Siêu từ phía trên đi xuống,  đến mặt đất đem thẻ mở cửa phòng nhặt lên, không phải của anh, là của một khách quý khác tên là Hoàng Khiêm, tuổi của người này so với Lê Nhiễm thì nhỏ hơn, nhưng căn cứ theo hiểu biết của Ngô Văn Siêu, sau lưng Hoàng Khiêm có kim chủ.

Cất đi tấm thẻ mở cửa phòng, Ngô Văn Siêu đi đến chỗ Lê Nhiễm, đứng ở ngoài miếng vải đen gọi Lê Nhiễm hai tiếng, không có người trả lời.

"Lê Nhiễm đừng đùa, mau ra đây, cậu trốn ở bên trong cũng không sợ ngộp à!" Ngô Văn Siêu cười đi tới lấy xuống  miếng vải đen.

Rất nhanh đã nhìn thấy Lê Nhiễm ôm thân thể ngồi xổm xuống, chỉ là theo miếng vải đen từ từ lấy ra, nhưng khi Ngô Văn Siêu nhìn thấy nước mắt trên mặt Lê Nhiễm động tác trong tay của anh lập tức ngừng lại.

Có người quay phim khiêng máy quay   lại đây, ngay khi camera chính xác quay tới Lê Nhiễm, liền quay được đôi mắt đỏ hoe của cậu.

Trên mặt còn có nước mắt, hiển nhiên Lê Nhiễm đã khóc.

Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, Lê Nhiễm từ trong trạng thái thất thố hoang mang sợ hãi đi ra, thêm cái máy quay đối diện hướng về phía cậu, Lê Nhiễm cảm thấy trên mặt có cảm giác mát mẻ, sờ sờ, đầu ngón tay đều ướt.

"Lê Nhiễm cậu..." Trong lúc nhất thời Ngô Văn Siêu không biết nên nói cái gì.

Lê Nhiễm lấy miếng vải đen trên người ra, vừa thoát khỏi bóng tối hoàn toàn, trong mắt sợ hãi liền tiêu tan, cậu đứng lên, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt.

"Không có chuyện gì, tôi có chút sợ  tối." Lê Nhiễm giải thích nguyên do vừa nãy cậu đột nhiên khóc.

Ngô Văn Siêu nhìn chằm chằm gương mặt Lê Nhiễm, này đâu phải là chỉ sợ một chút, mà là cực kỳ  sợ hãi.

"Không có chuyện gì là tốt rồi, tấm thẻ mở cửa phòng vừa nãy là của Hoàng Khiêm." Ngô Văn Siêu đổi chủ đề, không có bởi vì việc Lê Nhiễm sợ tối bị doạ khóc mà đào sâu thêm.

Trong mắt Lê Nhiễm đều là cảm kích.

Cảm ơn Ngô Văn Siêu lý giải.

Đổi thành những người khác có thể phải đại kinh tiểu quái.

"Thời gian còn sớm, không bằng chúng ta tìm thêm một chút?" Ngô Văn Siêu đề nghị.

"Được." Lê Nhiễm không có ý kiến.

Hai người đều tận lực không lại đàm luận chuyện vừa rồi.

Bọn họ không nói nhưng lại có thật nhiều người  chú ý tới chuyện này.

Đại bộ phận người không hiểu, một nam giới đã thành niên, dĩ nhiên sợ tối, còn bị dọa tới mức khóc lên.

"Thật sự muốn giả bộ đáng thương, cũng không cần trang như vậy a."

"Cậu ta coi mọi người đều là kẻ ngôc à?"

"Nhưng mà nhìn biểu tình trên mặt Lê Nhiễm không giống đang giả bộ sợ hãi."

"Nhìn những chương trình trước đây cậu ta biểu diễn, không thấy kỹ năng diễn xuất của cậu ta tốt như vậy, hoá ra tất cả đều được dùng ở nơi như thế này ."

Rất nhiều người cảm thấy Lê Nhiễm khóc là đang diễn, bởi vì bên cạnh họ không có dạng người như vậy để đưa ra ví dụ, bản thân không biết đến việc này cho nên không đồng ý đối với những chuyện như vậy.

Thậm chí suy đoán ác ý.

Suy nghĩ ác ý quét qua bình luận một hồi, nhưng trong một khoảng thời gian, các bình luận ác ý trên màn hình   trong phòng trực tiếp đã bị dọn dẹp sạch sẽ, đạn mạc càng bị cấm đăng.

Lúc đầu mọi người còn nghĩ máy tính hoặc điện thoại di động của mình xảy ra vấn đề, đợi hơn mười phút, lúc những người sử dụng ngôn luận ác ý chửi rủa sỉ nhục đang muốn nói cái gì đó, tổng đài nhắc nhở tài khoản của họ đã bị cấm chat trong một tuần vì đăng ngôn luận ác ý.

Ít đi những bình luận ác ý, phòng trực tiếp trong nháy mắt sạch sẽ lên, những người ủng hộ Lê Nhiễm bắt đầu đi ra giúp Lê Nhiễm nói chuyện, phân tích từng cái từng cái Lê Nhiễm không phải đang diễn, cậu chính là sợ tối, còn đưa ra bằng chứng các loại phản ứng của người sợ tối sẽ biểu hiện, làm phổ cập khoa học trong phòng trực tiếp.

Lúc trước Lê Nhiễm vẫn luôn nghiêm túc tham gia trò chơi, không có một chút dấu hiệu gian lận nào, cậu không đến mức làm việc này để tự  đánh mặt mình.

"Lê Nhiễm vốn chỉ dựa vào mặt là được, đủ để mọi người liếm màn hình, cậu ấy sẽ không ngốc như vậy, tự nhiên thiết lập cho mình một cái tính cách sợ tối."

Dù như thế nào, các fans của Lê Nhiễm đều tin tưởng cậu, tin tưởng cậu là một người nghiêm túc có trách nhiệm.

Vốn dĩ rất nhiều người chỉ yêu thích nhan sắc của Lê Nhiễm, nhờ vào lần  phát sóng trực tiếp này, một số người  bắt đầu yêu thích Lê Nhiễm, yêu thích phẩm chất tốt đẹp trong lúc lơ đãng toát ra trên người Lê Nhiễm.

Lại nói sợ tối thì làm sao có người còn sợ nước đâu.

Tìm được hai tấm thẻ mở cửa phòng,  Lê Nhiễm bọn họ bắt đầu bước đi tìm kiếm tấm thẻ mở cửa phòng thứ ba.

Số đỏ, vận may của hai người họ rất tốt, bọn họ lại tìm được một tấm thẻ mở cửa phòng ở chỗ mà vị khách quý Dương Giang đã tìm kiếm.

Vẫn như cũ tấm thẻ cầm trong tay không phải của Ngô Văn Siêu, nhưng trong tay anh đã cầm hai tấm, dùng  hai tấm này đổi thẻ phòng của anh hoàn toàn dễ như ăn cháo.

Hai người không tiếp tục đi sâu vào trong rừng cây, quay người trở về địa điểm tập chung.

Trên đường trở về cơ bản không có bất ngờ gì.

Hai người còn gặp phải thi thể không đầu từng doạ Trương Trọng, hai người Lê Nhiễm cũng không sợ vật này, thậm chí còn chơi cùng thi thể một lát.

Đi về điểm tập hợp, tổng đạo diễn cùng với nhân viên tổ tiết mục đều đứng chờ ở đó.

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Lê Nhiễm lấy được thẻ phòng của mình, kỳ thực cậu có thể rời đi trước nhưng cậy nghĩ chờ một chút, nhìn tình huống bên kia của những người khác.

Lúc sau ba người đi ra, chỉ có hai người tìm được thẻ mở cửa phòng, một người trong đó tay không trở về.

Bọn họ nhìn thấy Lê Nhiễm cùng Ngô Văn Siêu ngồi một chỗ, hai người quan hệ nhìn có vẻ rất tốt, Trương Trọng đi tới, đạp nhẹ lên chân Lê Nhiễm, hỏi: "Hai người các cậu sẽ không phải cùng nhau đi tìm chứ?"

"Đạo diễn, như vậy không tính phạm quy chứ?"

Trương Trọng không chờ hai người trả lời, xoay cổ về phía đạo diễn gọi hàng.

"Bên trong quy tắc không nhắc tới, cũng có thể làm như vậy." Đạo diễn không trực tiếp trả lời.

"Hoá ra còn có thể chơi như vậy, lợi hại!" Trương Trọng một bên cười một bên lắc đầu.

Trương Trọng tìm tới thẻ mở cửa phòng vừa lúc là của Ngô Văn Siêu, vì thế anh ta và Ngô Văn Siêu đổi thẻ mở cửa phòng cho nhau.

Hai vị khách quý còn lại, vốn Ngô Văn Siêu còn có ý đưa thẻ phòng còn dư  kia cho chủ nhân của nó, kết quả tổ tiết mục vừa nghe anh nói đã nói lập tức phản đối.

Thẻ mở cửa phòng chỉ có thể trao đổi, không thể tặng.

"Không phải bên trong trò chơi cũng không có quy tắc này à?" Hoàng Khiêm nghi vấn sắp xếp của tổ tiết mục.

"Quy tắc được tổ tiết mục đặt ra!" Có nghĩa là nó vi phạm với quy tắc bọn họ đặt ra.

Hoàng Khiêm nhất thời á khẩu không trả lời được, một hồi lâu sau cậu ta khóc lên: "Em có cảm giác em lên phải thuyền giặc rồi. "

Tác giả có lời muốn nói: ."

Kết quả cuối cùng chính là Lê Nhiễm Ngô Văn Siêu, còn có Trương Trọng có thẻ mở cửa phòng, buổi tối có thể trở về khách sạn ngủ, Hoàng Khiêm và Dương Giang thì chỉ có thể trải qua một đêm trong rừng cây hoang vu.

Ăn qua cơm tối, Lê Nhiễm về phòng  tắm rửa qua loa liền nằm lên trên chiếc giường mềm mại thoải mái của khách sạn, ngay khi vừa dính vào gối liền ngủ thiếp đi.

Cả một đêm Lê Nhiễm ngủ được rất ngon, ngày hôm sau còn chưa mở mắt, cậu phát hiện có một cánh tay đang ôm eo mình.

Ở thời điểm cậu không biết, có người tiến vào phòng của cậu, lên giường của cậu, còn ôm cả người cậu vào trong ngực.

Lê Nhiễm kinh ngạc mở mắt ra, khoảng cách gần trước mặt là một khuôn mặt đẹp trai được phóng to.

Thịnh Lâm Dương sớm đã tỉnh rồi, nhìn lông mi Lê Nhiễm khẽ run, sau đó mở mắt ra, như tấm màn che bên ngoài được mở ra là một bầu trời sao lộng lẫy, mắt Lê Nhiễm sáng ngời khiến người động tâm.

Nhận được một loại mê hoặc không tiếng động, không chờ Lê Nhiễm lên tiếng Thịnh Lâm Dương đã nghiêng người dựa lên, ôn nhu hôn nhẹ lên chóp mũi Lê Nhiễm.

...

A, cuối cùng đem công viết ra .
truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘
______________________________________
Hết chương 20


Cái chương này nó thật dài 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro