Chương 22 (chưa Beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sâu
______________________________________
Đi ra khỏi phòng, trong tay Thịnh Lâm Dương nhiều thêm một bé thỏ trắng.
______________________________________

Dưới ánh mắt càng lúc càng sắc bén của Thịnh Lâm Dương, Lê Nhiễm cùng với lúc mới rời giường giống nhau, nhanh chóng trượt ra khỏi cái ôm của Thịnh Lâm Dương.

truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

"Lần quay chụp này thời gian không dài lắm, vừa kết thúc em liền trở về, bái bai!" Trước khi Lê Nhiễm kéo cửa ra ngoài, quay lại tặng cho Thịnh Lâm Dương một cái hôn gió.

Cửa phòng đóng lại, khuôn mặt hoạt bát sinh động biến mất ở trước mắt, lúc Đỗ Lợi gọi điện thoại tới, nụ cười của Thịnh Lâm Dương vẫn còn đang treo trên khóe miệng.

"Thịnh tổng, ô tô ở đang chờ ở bên dưới." Máy bay còn một giờ nữa cất cánh, Đỗ Lợi ở trong điện thoại nhắc nhở.

"Được, việc lúc trước tôi để cậu cho người đi điều tra thế nào rồi?" Thịnh Lâm Dương lúc tới đây không mang theo đồ gì , trực tiếp đi người không mà đến.

Hắn đi tới bên cạnh cửa sổ, đứng trước cửa sổ phóng tầm mắt ra bên ngoài.

Nhưng cũng không thể nhìn thấy bóng dáng cao gầy của người kia, chỉ có thể nhìn thấy một ít nhân viên công tác của tổ tiết mục.

"Vẫn chưa tra được, người kia gần đây đều biểu hiện bình thường, cũng không thấy cậu ta tiếp xúc đặc biệt với người nào."

"Vậy tạm thời không cần điều tra, chờ về sau cậu ta sẽ lòi đuôi thôi." Thịnh Lâm Dương có loại dự cảm mọi việc sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

"Vâng, tôi lập tức gọi người đều rút về."

Cúp điện thoại, Thịnh Lâm Dương ở trong phòng chờ mấy phút, sau đó hắn mới rời khỏi phòng.

Thời điểm rời đi hắn chú ý tới trên tủ đầu giường đặt một con thỏ nhỏ màu trắng to bằng bàn tay, đôi tai rũ xuống cực kỳ đáng yêu.

Thịnh Lâm Dương nhìn chằm chằm thỏ nhỏ mấy giây.

Đi ra khỏi phòng, trong tay Thịnh Lâm Dương nhiều thêm một bé thỏ trắng.

Trên một chiếc xe nào đó dưới tầng, tài xế nghi hoặc mà liếc nhìn tay phải của Thịnh Lâm Dương, nhìn thấy bên trong có một con thỏ.

Tâm trạng của tài xế lúc này có thể nói cực kỳ khiếp sợ để hình dung, làm sao cũng không có cách nào đem Thịnh Lâm Dương cùng với con thỏ đáng yêu này liên hệ với nhau.

Thịnh Lâm Dương tối hôm qua ở cùng một chỗ với Lê Nhiễm, là Lê Nhiễm đưa cho hắn ?

Ngoại trừ khả năng này, tài xế không nghĩ ra được khả năng nào khác khác.

Tài xế mặt không đổi sắc, yên tĩnh lái xe đưa Thịnh Lâm Dương ra sân bay.

Giữa đường Thịnh Lâm Dương nhận được điện thoại từ con trai của hắn Thịnh Nguyên.

Thịnh Nguyên ở đầu bên kia điện thoại ngữ khí đầy nghi hoặc, dò hỏi cha gã bây giờ đang ỏ đâu, gã đến tập đoàn, kết quả lễ tân nói cha gã không ở trong tập đoàn.

"Đang trên đường ra sân bay." Thịnh Lâm Dương nói chuyện đạm bạc, không có mấy phần tình cảm.

"Cha ngài đi ra nước ngoài?" Tối hôm qua gã còn nghe nói cha gã đang ở Đồng Thành, làm sao mới qua một đêm, người đã đi nơi khác, cũng quá đột ngột rồi.

"Có chuyện gì?"

Hành tung của hắn xưa nay không cần thiết nói cho người nào biết, Thịnh Lâm Dương trực tiếp hỏi lý do Thịnh Nguyên gọi đến.

"... Chuyện này nói qua điện thoại không quá tốt, con ở trong phòng làm việc chờ ngài trở về, à đúng rồi cha, vé máy bay của ngài là mấy giờ ?" Thịnh Nguyên nghe ra giọng điệu không vui trong lời nói của cha gã.

"Chín giờ."

"Vâng, con biết rồi."

Thịnh Nguyên không bao giờ có thể nghĩ tới vào lúc này, cha gã suốt đêm rời đi, chỉ vì muốn gặp người tình nhân nhỏ bé mà gã đã từng bỏ rơi một chút.

Lê Nhiễm từ trong phòng đi ra ngoài, đi tới nhà ăn trong khách sạn.

Hai vị khách quý khác đã sớm đến , nhìn thấy Lê Nhiễm lại đây, đều mỉm cười chào hỏi.

Tổng cộng có năm người khách quý, hai vị khách quý khác đêm hôm qua phải ngủ ngoài trời trong núi rừng.

Ba người Lê Nhiễm khách quý bọn họ ở trong khách sạn này ăn sáng trước, đồng thời chờ hai vị khách quý còn lại trở về.

Trong thời gian chờ đợi Lê Nhiễm và Ngô Văn Siêu ba người bọn họ tập chung lại một chỗ chơi bài giết thời gian.

Trò chơi ngày hôm nay được sắp xếp vào buổi chiều.

Tuy địa điểm tổ chức trò chơi không cùng chỗ bên này, mà là ở chỗ khác, nhưng ngồi xe chỉ mất khoảng nửa giờ, so với lúc lên núi hôm qua tốt hơn nhiều, miễn cho nhóm khách quý chạy tới chạy lui ngay cả thở cũng không thở được.

Đại khái khoảng mười giờ, hai người khách quý khác ngồi trên xe trở về khách sạn, nhìn thấy Lê Nhiễm bọn họ ngồi một chỗ chơi bài thoải mái, nói không ghen tị ước ao là không có khả năng.

Hai người tối hôm qua căn bản ngủ không ngon, luôn là mới vừa chìm vào giấc ngủ chưa được bao lâu, bên ngoài liền truyền đến động tĩnh âm trầm khiếp người.

Hai người đi ra ngoài kiểm tra, âm thanh kinh dị đáng sợ lập tức im bặt đi.

Qua lại mấy lần như vậy, khiến dây thần kinh của hai người trở nên mẫn cảm.

Đến sau nửa đêm, đã không còn dị động, hai người nhắm mắt lại nhưng làm sao cũng không ngủ được.

Trở về khách sạn, dưới viền mắt của hai người họ hiện lên vệt thâm, rõ ràng vừa nhìn mắt liền biết ban đêm ngủ không ngon giấc.

Ngồi vào chỗ Lê Nhiễm bọn họ, Dương Giang và Hoàng Khiêm kể cho ba người nghe tối hôm qua hai người bọn họ trải qua một đêm tồi tệ như thế nào.

Sau khi ba người Lê Nhiễm biểu thị đồng tình, chỉ có thể động viên hai người cố gắng trong ván sau, ít nhất sẽ không phải thua một cách tùy tiện.

Hoàng Khiêm ngồi bên cạnh Lê Nhiễm, cậu ta và Dương Giang trở về có chút muộn, khách sạn đã hết bữa ăn sáng, cậu ta ăn chút bánh mì và sữa, lúc này cậu ta lại cầm chút đồ ăn vặt ra ăn, tiện tay đưa cho Lê Nhiễm một chút.

Lê Nhiễm nhận lấy, lễ phép nói cám ơn.

Nhìn chằm chằm lên độ cong tự nhiên trên khóe miệng Lê Nhiễm, ánh mắt Hoàng Khiêm đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Trước khi Hoàng Khiêm tới nơi này, cậu ta đã cùng một người gặp mặt một lần, người kia cam kết với cậu ta sẽ để cậu ta tới làm khách quý của tổ tiết mục tuyển tú <Thanh Âm Thiên Sứ> đang nổi gần đây, cậu ta cơ hồ có thể tưởng tượng, vào lúc ấy sẽ có bao nhiêu ánh mắt nóng bỏng đổ dồn nhìn về phía người cậu ta.

Để lấy được cơ hội đó cậu ta chỉ cần làm một ít chuyện rất đơn giản.

Đối với Hoàng Khiêm mà nói căn bản không khó, cậu ta có rất nhiều loại phương pháp có thể đạt thành mục đích.

Tuy rằng cậu ta không biết người kia cùng Lê Nhiễm có mâu thuẫn gì, nhưng người không vì mình trời tru đất diệt, Hoàng Khiêm không có bất kỳ lòng thương hại nào.

Vòng giải trí chính là một chiến trường không khói thuốc súng, cậu ta nghĩ muốn leo tới chỗ càng cao hơn, muốn trở thành tiêu điểm muôn người chú ý, vì thế tất cả những việc mà cậu ta làm cậu ta đều cho rằng là đúng cùng đáng giá.

Phát sóng trực tiếp về sau đều có chiếu lại, sau khi mọi người đến đông đủ lại chuẩn bị lên xe để xuất phát tới điểm trò chơi tiếp theo, ở trên xe Lê Nhiễm thấy thời gian nhàn rỗi, liền lấy điện thoại di động ra vuốt màn hình xuống , xem lại chương trình tống nghệ.

Bởi vì Thịnh Lâm Dương mua lại một nửa cổ phiếu của Thanh Vũ, đề mục giải trí bây giờ từ người của hắn phụ trách quản lý, bên trong sáu phòng trực tiếp, tất cả đạn mạc đều bị xử lý qua, còn lại bình luận hầu như đều là khen ngợi, thỉnh thoảng có một hai bình luận kém, rất nhanh đã bị nhấn chìm trong tiếng rít gào của fans hâm mộ.

Lê Nhiễm vào weibo nhìn qua một chút, cậu có tài khoản của nguyên chủ đăng ký có một đoạn thời gian khôbg dùng, trước một ngày không có bao nhiêu bình luận, ngày hôm qua phát sóng trực tiếp qua đi, bình luận mọc lên như nấm đều xông ra.

Trong đó không thiếu các loại ngôn luận mang tính công kích, xúc phạm nhân thân còn có chửi rủa.

Khẽ cau mày lại, Lê Nhiễm không biết những người này đã ăn cái gì, lời nói chữ cái phun bẩn như thế.

Không phải là không thể tiếp thu kém bình luận, cách đường dây điện, khán giả mắng cậu ở một trình độ nào đó, Lê Nhiễm chỉ cảm thấy những người này quá nhàm chán.

Công việc quá rảnh rỗi hoặc là bài tập quá ít nên mới có thời gian đem những ý nghĩ phóng ra mắng trên mặt người khác.

Chỉ cần không ảnh hưởng tới việc cậu kiếm tiền, những người này muốn mắng làm sao thì kệ họ mắng.

Ô tô tới địa điểm dừng lại, Lê Nhiễm tắt điện thoại cất di động vào túi, đẩy cửa xe ra xuống xe.

Ngô Văn Siêu nhìn thấy Lê Nhiễm lướt xem weibo của mình, tối hôm qua anh đã xem qua, vốn dĩ anh còn chuẩn bị không ít lời an ủi, kết quả Lê Nhiễm một chút cũng không bị ảnh hưởng.

Đến thời gian ăn cơm trưa, Lê Nhiễm cảm thấy ăn ngon miệng hơn so với những người khác.

Khẩu phần một người ăn bằng hai người gộp lại.

Lê Nhiễm tựa lưng vào ghế ngồi, ợ một tiếng no nê.

Thanh âm không lớn, nhưng người bên cạnh đều nghe được.

Ngày hôm qua tiêu hao quá nhiều thể lực, buổi tối ăn không có khẩu vị gì, vừa mới sáng sớm đột nhiên liền đói bụng đến phải hoảng loạn, ăn xong rồi Lê Nhiễm nhìn cái đĩa trước mặt mình mới phát hiện ra bản thân ăn nhiều hơn so với lúc bình thường rất nhiều.

Cậu vỗ nhẹ lên bụng của mình, hiển nhiên bản thân cậu cũng kinh ngạc.

"Em thật hâm mộ anh, anh ăn nhiều như vậy cũng không bị tăng cân." Hoàng Khiêm thu lại ánh sáng kỳ quái trong mắt, ngược lại cảm thán hâm mộ.

"Cậu so với tôi còn gầy hơn mà!" Lê Nhiễm quan sát mặt Hoàng Khiêm một chút, lời nói ra từ trong miệng Hoàng Khiêm khiến người ta chỉ cảm thấy cậu ta đang nói đùa.

"Em nhìn cũng chỉ có mỗi mặt gầy, thịt đều tăng ở trên người, lại nói vóc dáng của em cũng không cao như anh."

"Không khác là bao nhiêu, trước đây tôi cũng ăn ít, chỉ có hôm nay mới ăn nhiều chút." Lê Nhiễm cười cười, nói một câu.

truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

Hoàng Khiêm một mặt không tin, tuy nhiên không nói thêm gì nữa, cậu ta bưng lên cốc nước trong tay cụp mắt uống.

Ở trong khách sạn nghỉ ngơi một lát, nhân viên tổ tiết mục qua đây thông báo với các khách quý, chương trình phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu.

Có nhân viên tới giúp mấy người trang điểm.

Trên mặt Lê Nhiễm cơ bản không cần bôi thêm thứ gì, chỉ cần xử lý lại kiểu tóc một chút là được rồi.

Cậu trời sinh có làn da đẹp, có sức sống, môi hồng răng trắng, khuôn mày như mực, so với nhiều người đã trang điểm qua còn muốn ăn ảnh hơn.

Điểm này làm cho không biết bao nhiêu người ước mà không được.

Hôm qua trải qua nửa ngày phát sóng trực tiếp, số lượng người xem chương trình phát sóng trực tiếp nhiều hơn dự kiến mong muốn của tổ tiết mục.

Việc các ngôn luận ác ý trong lúc phát sóng trực tiếp trên bình đài bị xoá bỏ, tổ tiết mục lúc sau mới biết được, tổ tiết mục và bình đài phát sóng trực tiếp được coi là một loại quan hệ hợp tác, trước đây tổ tiết mục còn từng đề cập tới việc nếu có người phát ngôn bàn luận quá phận, hi vọng bình đài bên đó có thể xoá đi rồi đánh giá xử lý, bình đài cho lời giải thích là tự do ngôn luận, phải có bình luận ác ý phải có tranh chấp thì số lượng người xem mới có thể càng nhiều.

Kết quả cách làm của ngôi cao cùng phía trước không quá đồng nhất.

Nhưng nhìn thế nào cũng là đang giữ tính ổn định của phòng trực tiếp, tổ tiết mục tự nhiên không có ý kiến.

Buổi chiều bắt đầu phát sóng trực tiếp, những cảnh mạo hiểm kích thích ngày hôn qua đã thu hút không ít lòng hiếu kỳ của khán giả, mọi người đều muốn nhìn một chút ngày hôm nay tổ tiết mục dự định làm sao doạ mấy vị khách quý.

Phát sóng trực tiếp chưa bắt đầu, có rất nhiều người đã chờ ở bên ngoài phòng trực tiếp từ sớm.

Cũng có một người khác đang để ý đến chương trình phát sóng trực tiếp này.

Là bạn trong giới của Lê Nhiễm- Chu Khang, nói là theo dõi cũng không quá chuẩn xác.

Chu khang mặc dù là người trong vòng giải trí, nhưng anh ta là một người khéo léo và quen biết không ít người có quyền thế ngoài vòng.

Thịnh Nguyên coi như một người trong đó.

Lúc trước anh ta còn dựa theo ý tứ của Thịnh Nguyên, hẹn Lê Nhiễm ra ngoài, mọi người tụ họp một chỗ ăn cơm.

Lần này việc Lê Nhiễm tham gia chương trình tống nghệ kinh dị chân nhân tú ki, Chu Khang cũng biết, vòng giải trí lớn như vậy, huống hồ hai người thỉnh thoảng sẽ liên lạc một chút.

Vốn dĩ việc trong phòng phát sóng trực tiếp Chu Khang cũng không đặc biệt quan tâm, chính là ở buổi tối phát sóng trực tiếp hôm đó, có một người bạn làm trong ngôi cao phát sóng trực tiếp lén lút liên hệ với anh ta.

Người bạn kia là một streamer nổi tiếng trong nền tảng giải trí của đài Thanh Vũ, có hàng triệu fans.

Người bạn kia quen biết một ít nhân vật cao tầng trong Thanh Vũ.

Người bạn kia nói là mảng giải trí của Thanh Vũ ở chiều hôm qua bị bên ngoài mua đi.

Về phần tại sao bao bên ngoài, người bạn kia cũng không che giấu, nói bên trong chương trình kinh dị khủng bố chân nhân tú kia có một vị khách quý có kim chủ, vị kim chủ kia sợ tiểu tình nhân của mình bị bắt nạt, trực tiếp mua lại một nửa cổ phiếu phát sóng trực tiếp của đài Thanh Vũ.

Tác phẩm này không thể nói là không lớn.

Chu Khang biết được năm vị khách quý là ai, anh ta lập tức suy đoán có thể là Hoàng Khiêm.

Dù sao thanh danh của người này ở trong giới tất cả mọi người đều rõ ràng, chuyên môn dựa vào kim chủ để bò lên phía trên.

Kỹ năng diễn xuất không ra sao, kỹ thuật trèo lên giường người khác ngược lại rất mạnh.

"Không phải Hoàng Khiêm." người bạn streamer kia hủy bỏ suy đoán của Chu Khang.

Nếu không phải Hoàng Khiêm, trong số mấy người còn lại cũng chỉ có Lê Nhiễm thích hợp, mặt khác ba người kia không nói tuổi tác lớn, tướng mạo cũng không phải dạng nhóm kim chủ sẽ thích.

Trực giác Chu Khang không tin, không thể nào là Lê Nhiễm, anh ta chưa từng nghe nói Lê Nhiễm có một vị kim chủ hàng sảng như thế, sẽ vì cậy vung tiền như rác mua một nửa cổ phiếu của một đài.

Anh ta cũng hiểu được một chút tính cách của Lê Nhiễm, lúc trước ở cùng Thịnh Nguyên, cũng là bởi vì yêu thích Thịnh Nguyên.

Huống hồ trong ấn tượng của Chu Khang, Lê Nhiễm hình như vẫn còn thích Thịnh Nguyên, làm sao có khả năng có kim chủ khác.

Về phần tại sao Chu Khang không nghi ngờ kim chủ là Thịnh Nguyên, bởi vì hiện tại bên người Thịnh Nguyên có rất nhiều tình nhân, hơn nữa gã ta đã cùng Lê Nhiễm chia tay, nên gã sẽ không vì Lê Nhiễm mà xài nhiều tiền như vậy.

Chu Khang tò mò hỏi vị đại kim chủ kia là ai.

Người bạn kia lúc này biểu thị là Thịnh Lâm Dương.

"Ai? Cậu lặp lại lần nữa!"

"Thịnh Lâm Dương, lão tổng tập đoàn Lam Dương." Người bạn kia tin tức linh thông, huống hồ Thịnh Lâm Dương bên kia cũng không có cố gắng che giấu, chỉ cần là người có tâm đều có thể tra được.

Tống nghệ phát sóng trực tiếp phát sóng, Chu Khang nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Lê Nhiễm bên trong phòng trực tiếp, trong lòng như trước cảm thấy kinh ngạc.

Tại ngày thứ tư phát sóng trực tiếp, Chu Khang nhận được điện thoại của Thịnh Nguyên, Thịnh Nguyên có một bữa tiệc muốn mời Chu Khang qua đó.

Chu Khang sớm đến địa chỉ Thịnh Nguyên gửi qua, đợi hơn mười phút, Thịnh Nguyên từ bên ngoài tiến vào, bên người còn có hai người bạn khác.

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Khang đứng dậy nở nụ cười lấy lòng.

Hình như tâm tình Thịnh Nguyên hôm nay không tệ, tối hôm đó mở mấy bình rượu hơn vạn.

Chu Khang không xác định được Thịnh Nguyên có biết việc Lê Nhiễm theo cha gã hay không.

Phỏng chừng Thịnh Nguyên còn chưa biết, việc này bất luận rơi trên đầu người nào cũng đều nhịn không được.

Nhưng anh ta có nên đi nói hay không, Chu Khang có chút do dự.

Cuối cùng vẫn cảm thấy được loại việc đội mũ xanh này bản thân không cần tùy tiện tham gia vào.

Mấy ngày gần đây Thịnh Nguyên mới biết được việc Lê Nhiễm đi quay chụp tống nghệ, vừa vặn gã có chút việc muốn làm phải đi tới địa điểm gần nơi quay chụp, nói thế nào đều là tình nhân cũ, huống hồ đối phương vẫn thích gã, Thịnh Nguyên xử lý xong công việc trong tay mình, lâm thời nổi lên chút hứng thú.

Ngồi xe đi tới sân bãi quay chụp bên kia nhìn một chút, hiện trường kình dị khủng bố chân nhân tú gã còn chưa từng thấy, không biết có quang cảnh như thế nào.

Bởi vì muốn cho tạo một sự bất ngờ cho Lê Nhiễm, Thịnh Nguyên tới nơi nhưng không thông báo trước với Lê Nhiễm.

Trực tiếp đi tới hiện trường.

Đến chỗ Lê Nhiễm bên kia, hình như đang trong thời gian quay chụp, Thịnh Nguyên tìm một tiệm cà phê ngồi chờ.

Chờ không lâu lắm công việc kết thúc, Thịnh Nguyên gọi điện qua cho Lê Nhiễm.

...

Ngày mai đi vào v, càng 3 chương 3333, hì hì hi

truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘
______________________________________
Hết chương 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro