Chương 4: Chạy trốn nhanh cũng được coi là kỹ năng sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như mọi lần, cũng đều bởi hắn nhanh chân chạy trốn được, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng!

“Này này này, sao lại chạy được rồi, hắn là thỏ hay gì!”

“Không phải là do đôi chân ngắn kia của hắn cũng thật hữu dụng sao, mỗi lần đều có thể chạy nhanh như vậy!”

Phía sau truyền đến lời oán giận bất lực của hai vị sư huynh.

Thẩm Dặc: “......”

Vừa thở hổn hển vừa nghe hai kẻ phía sau chửi thề, hắn thực sự buồn cười.

Lấy chiều cao hiện tại của hắn, thấy thế nào cũng phải tầm bảy thước rưỡi.

*Bảy thước rưỡi tầm 170cm nè.

Chân ngắn? Có mà cả nhà các ngươi chân ngắn!

Thôi, ý thức được đêm nay không thể ngủ trong phòng của mình, Thẩm Dặc liền đi tới nơi hắn thường lui tới vào ban đêm.

Tàng Thư Các.

Là nơi cất chứa các loại kinh văn sách cổ của Linh Huyền Tông, vào ban đêm vẫn còn sáng đèn.

Cho nên Thẩm Dặc một đường theo ánh đèn mà đi tới, quả không tốn sức chút nào, ngoài việc hắn phải leo mười tầng cầu thang lên đến đỉnh lầu, giữa đường còn có thể thuận tiện thưởng thức cảnh đẹp tông môn vào ban đêm, vẫn không tồi.

Chính là…….

Phải đến đây tận hai mươi tám lần trong một tháng, làm làm gì còn ai có tâm trạng ngắm cảnh đêm nữa chứ.

“Thôi vậy, xem ra đêm nay lại phải ở đây.”

Gian nan bò lên tầng cao nhất của Tàng Thư Các, Thẩm Dặc thở dài, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán rồi đẩy cửa chính bước vào.

Giống như mọi đêm, sau khi đi vào, hắn liền bắt đầu di chuyển kệ sách, ghép các bàn lại với nhau, tiện thể lau bụi trên bàn sạch sẽ rồi mới nằm lên đó.

“Đi ngủ thôi.”

Thẩm Dặc thở dài nhắm mắt lại, vẫn là đang tự an ủi chính mình.

Khuôn mặt ôn nhã tuấn tú được ánh trăng từ bên ngoài Thư Các chiếu vào, được tôn lên như một khối ngọc tuyệt đẹp.

“Vậy, rốt cuộc vạn người mê thụ kia là như thế nào?”

“Vì cái gì vừa mới trọng thương tỉnh lại, liền với ta làm ra vẻ mặt khinh thường, còn một tay phòng bị?”

Thẩm Dặc đột nhiên mơ hồ suy nghĩ một chút, lầm bầm, tức giận mở mắt ra.

Rõ ràng không lâu trước đây ở trong phòng Lâm Sương Sương, hắn định thừa lúc Phượng Minh Thần tỉnh lại, trước tiên tạo một cái hảo cảm.

Hắn như thế nào lại nghĩ đến không những không có hảo cảm, thậm chí còn vướng vào rắc rối?

“Không lẽ do ta vọng tưởng thay đổi cốt truyện, dẫn đến phản ứng không tốt?” Thẩm Dặc nhíu mày thật sâu, co người lại thành một cục.

Ban đêm vào cuối mùa thu, ngoài trời gió lạnh thổi vi vút, sương mù dày đặc, cũng may mắn thay hắn hiện tại đã là tu sĩ, bằng không đã sớm bị đóng băng thành cẩu.

[Ting! Ký chủ lý giải quả thực chính xác, tuyến cốt truyện chính không thể sửa đổi!]

Đúng lúc này, âm thanh điện tử cứng ngắt của hệ thống đột ngột vang lên.

Thẩm Dặc: “......”

“Cho nên nói, lúc trước ta muốn thay đổi cốt truyện sư tôn lưu manh âm mưu cứu Phượng Minh Thần, cản bản chính là bị điên, chẳng những không thể thay đổi, còn dẫn đến tình huống tệ hơn?”

[Phải.] Hệ thống dứt khoát đáp lại.

Thẩm Dặc: “......”

Lại bịt cái miệng muốn chửi má của nó của mình, hắn hít thở một phen, lại hỏi hệ thống:

“Như là như vậy, trước đó ngươi còn nói tự ta đi theo cách giải quyết của mình? Ngươi nói như vậy chẳng phải  là đang hố ký chủ à?”

[Quên cái đó đi.]

“Cái gì?”

[Xin lỗi ngài, đã nói nhầm rồi. Nhưng vì để bù đắp tổn thất ký chủ đã phải chịu. hệ thống sẽ miễn phí nâng cấp kỹ năng của ngài, vui lòng xác nhận có đồng ý hay không?]

Hệ thống đáp lại, không hề có ý áy náy.

“Nâng cấp kỹ năng? Lại miễn phí nữa?” Thẩm Dặc nghe vậy liền run rẩy.

[Đúng vậy, không hề lừa già dối trẻ.]

Thẩm Dặc: “Nhưng ngươi sẽ lại không lừa ta nữa đi? Hơn nữa, ta có kỹ năng gì để nâng cấp?”

“Lảm nhảm thì thôi đi.”

[Chạy trốn nhanh.] Hệ thống lạnh như băng đáp lại.

“Chạy nhanh cũng là một kĩ năng?”

Thẩm Dặc nghĩ lại tốc độ chạy của mình cũng không giống bình thường, gật gật đầu nói: “Được.”

Khó trách mỗi lần hắn bị hai sư huynh kia chặn lại đều có thể trốn thoát, hóa ra là kĩ năng sinh tồn của hắn khi xuyên đến được kích hoạt!

[Cầu ký chủ xác định cuối cùng, có nâng cấp hay không?] Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên.

“Xác định xác định. Thứ này so với kỹ năng Lảm nhảm hữu dụng hơn nhiều.” Thẩm Dặc ngữ khí kiên định.

[Được, sắp vì ngài thăng cấp kỹ năng “Chạy trốn nhanh”, thỉnh chú ý tiếp nhận!]

Hệ thống vừa dứt lời, Thẩm Dặc liền chú ý đến hai chân của mình, đột nhiên lúc sáng lúc tối phát ra một đạo bạch quang chói mắt.

“Ta đi, đây là có hiệu quả rồi sao?!” Thẩm Dặc nhịn không được mở to hai mắt nhìn.

Sau đó, hắn cảm giác được hai chân đột nhiên không chịu khống chế mà mang theo thân thể của mình, lao về phía bệ cửa sổ, nhảy thẳng xuống!

“AAAA—-Cái quỷ gì vậy! Cứu mạng với—-!”

Ngay lập tức, tiếng cảm thán của Thẩm Dặc vang dội khắp mười tầng Tàng Thư Các.

Còn có hệ thống vẫn lạnh băng như cũ: [Chúc mừng tiểu chủ nâng cấp kỹ năng “Chạy trốn nhanh” thành công! Chúc ngài tiếp tục vui vẻ xuyên sách!]

Hôm sau.

Thẩm Dặc tỉnh dậy trên cây hòe ở bên ngoài sơn môn.

Bởi vì đêm qua hai chân hắn mất khống chế, hắn chạy với tốc độ phiêu dật như khinh công, cho nên về sau chính hắn cũng không khống chế được nữa, chạy cả đêm, đến khi trời hửng sáng, dừng lại ở trên làn cây hòe ngủ một giấc.

Cho nên hiện tại……

“Tam sư huynh, mắt của huynh bị sao vậy?”

Thẩm Dặc vừa đi tới cửa tiểu viện của Lâm Sương Sương, liền cùng đối phương vừa lúc đụng phải.

“Không có gì, tối qua ngủ không được mà thôi.” Thẩm Dặc vẫn còn chút mơ hồ lắc đầu, nhìn cô nương: “Đúng rồi, Phượng…… Vị công tử kia tỉnh lại chưa?”

“Tỉnh rồi, người hiện đang ăn sáng ở trong phòng.” Lâm Sương Sương cười ngượng ngùng, đưa hộp thức ăn trong tay cho hắn xem, “Ừm, ta thấy hắn ăn uống khá tốt, liền định đi đến thiện đường xin cho hắn chút canh uống.”

“Sáng sớm như vậy, thiện đường làm gì có canh?” Thẩm Dặc kỳ thực mới tới thiện đường cách đây không lâu.

“Không có cũng không sao, ta tự nấu là được.” Lâm Sương Sương nói lời này càng thêm ngượng ngùng, đem hộp thức ăn đưa cho hắn rồi rời đi.

Thẩm Dặc: “......”

Nhìn bóng dáng muội muội vui vẻ rời đi, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.

—---- Nếu như hắn có thể làm cho Phượng Minh Thần phải lòng tiểu sư muội thiện lương lại ngây thơ của mình trước khi bị Hàn Ngọc Thương dụ dỗ, chẳng phải nhiệm vụ xuyên sách này của hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều sao?

[Cốt truyện chính không thể nghịch! Cốt truyện chính không thể nghịch!]

Sau khi nhận ra suy nghĩ của Thẩm Dặc thông qua hệ thống không gian, âm thanh cảnh báo lạnh băng của hệ thống vang lên.

Thẩm Dặc: “......”

Quên đi, xem ra nam chủ vạn người mê vẫn là không thể tránh khỏi số phận bị bẻ cong đi~

Cảm khái trong lòng như vậy, Thẩm Dặc bước vào tiểu viện, đi đến phòng ngủ của Lâm Sương Sương.

Vừa mới vào cửa, liền thấy Phượng Minh Thần đầu tóc rối bù, người mặc một kiện trung y màu trắng đang đang dựa vào đầu giường.

Đại khái là vừa ăn cơm sáng xong và đang lau miệng bằng khăn tay.

“Tiểu… công tử, hôm nay ngươi cảm thấy như thế nào rồi?”

Thẩm Dặc tiến về phía giường, vừa đi vừa cười hỏi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro