Chương 2: Một sớm sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mây mù lượn lờ trên núi, đàn chim bay qua như ẩn như hiện trong làn khói trắng.

Khi Họa Khanh Nhan tỉnh lại, y nhìn thấy một cánh đồng hoa cỏ xanh tươi, bầu trời trên đầu trông xanh thẳm mà xa xăm. Y thậm chí còn ngửi được không khí trong lành ngọt ngào quanh quẩn ở bên người.

"Ta đây là... sau khi chết đi tới chỗ nào rồi?" Họa Khanh Nhan còn trong trạng thái mờ mịt, một tiếng "Sư đệ" gọi suy nghĩ của y trở lại.

Y nhìn về nơi phát ra tiếng nói, bỗng nhiên ngẩn ra.

"Sư huynh..."

Trước đây y trơ mắt nhìn Lục Phong Trì chết trong tay Mộ Quân Niên, thế nhưng hiện tại người lại sống sờ sờ đứng ở trước mặt y.

Núi xa xanh mướt bỗng mờ đi, trước mắt chỉ có bộ dáng rõ ràng của người nọ.

"Làm sao vậy? Sao sư đệ lại ngẩn người?" Lục Phong Trì nói với y, "Ngày mai phải chọn đạo, đệ đã nghĩ ra sẽ nhập đạo nào chưa?"

"Nhập đạo?" Họa Khanh Nhan hơi sửng sốt, nhìn anh chăm chú, đầu hiện lên vô số suy nghĩ trong nháy mắt.

Y... sống lại rồi?

Trong lòng Họa Khanh Nhan ngũ vị tạp trần, khi chết còn nghĩ có thể thử lại một lần hay không, không ngờ y thật sự sống lại rồi.

Nếu y đã có thể xuyên vào trong sách của mình, chết đi sống lại cũng không tính là việc hiếm lạ gì.

Họa Khanh Nhan im lặng làm Lục Phong Trì không khỏi cảm thấy kỳ quái. Anh giải thích: "Chúng ta tu đạo, trước lúc tu tập đạo pháp cơ bản cần chọn đạo. Có lấy tâm nhập đạo và lấy khí nhập đạo. Đệ đã nói đệ không biết nên lấy gì nhập đạo, muốn cân nhắc cho tốt. Đã qua mấy ngày, đệ không ở đây nghĩ đến ngốc luôn rồi đấy chứ?"

"... Đệ nhớ rồi." Họa Khanh Nhan nhanh nhạy bắt được từ quan trọng là "Nhập đạo", đại khái đã đoán được hiện tại y đang ở khoảng thời gian nào.

Chọn đạo là bước đầu mà mỗi đệ tử tu tiên đều phải trải qua, cũng là bước quan trọng nhất.

Hiện tại y còn chưa chọn Đạo, nói cách khác, y trở về lúc vừa mới đến Minh Kiếm phái? Ở đoạn thời gian này, thế giới hết thảy... đều chưa xảy ra.

Họa Khanh Nhan đột nhiên nhớ tới gì đó, trong đầu hiện lên cảnh tượng y chết đi, có một người bi thương thống khổ... trái tim chậm rãi co thắt, y nhíu mày đưa tay lên ngực trái, bất giác thấp giọng nỉ non: "Mộ Quân Niên..."

"Sư đệ?" Lục Phong Trì nhìn thấy sắc mặt y trắng bệch mà hoảng hốt, vội đỡ tay y rồi hỏi: "Đệ làm sao vậy?"

"Không sao..." Họa Khanh Nhan thuận miệng nói: "Có lẽ là đã nhiều ngày vẫn luôn suy tư việc nhập đạo, mệt mỏi quá độ. Đệ nghỉ ngơi một lát sẽ ổn."

"Đệ..." Lục Phong Trì còn muốn nói nữa, bị Họa Khanh Nhan ngắt lời, "Sư huynh, đệ muốn yên tĩnh một lúc."

"Nhưng..."

"Huynh yên tâm, đệ không sao đâu."

"Vậy được rồi." Lục Phong Trì nói: "Nhập đạo nằm ở ý nghĩ, quan trọng là duyên. Đệ... chớ nên quá mức nóng vội. Nghỉ ngơi cho tốt, đừng hao phí sức lực nữa."

"Được." Họa Khanh Nhan trầm giọng đáp: "Đệ biết."

Tiễn Lục Phong Trì đi xong, Họa Khanh Nhan mới chậm rãi thở ra một hơi, bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ sau khi sống lại.

Nếu y đã trở lại, tuyến thời gian cũng quay về khi mọi chuyện đều chưa xảy ra. Những việc Mộ Quân Niên sắp trải qua đó, y hẳn cũng sẽ đến kịp để... thay đổi?

Kiếp trước y theo quy tắc, từng bước dựa theo cốt truyện đã viết mà đi, biến chính mình thành "Thanh Phong Tiên tôn" chân chính.

Đối với những việc Mộ Quân Niên trải qua, y dù biết nhưng lại thờ ơ. Trơ mắt nhìn Mộ Quân Niên từng bước một hướng đến điên cuồng, là y... không xứng làm thầy.

Họa Khanh Nhan chậm rãi nhắm hai mắt, không... nếu y đã sống lại, y đương nhiên sẽ không chọn con đường như kiếp trước, khiến Mộ Quân Niên một lần nữa rơi xuống vực sâu.

Y muốn─ cứu rỗi hắn.

Kiếp trước Họa Khanh Nhan nhớ rõ y viết ở trong sách, Thanh Phong Tiên tôn tu "Vô Tình đạo". Vì thế y liền trực tiếp dựa theo trong sách để chọn, cũng không có rối rắm gì nhiều.

Vô tình lấy tâm nhập đạo, sau khi nhập đạo này không thể cảm nhận được thế gian ấm áp hay lạnh lẽo, buông bỏ tình ái.

Chỉ là đoạn tình tuyệt ái nói thì dễ hơn làm. Kiếp trước y bị Mộ Quân Niên bắt đến đảo Quân Sơn, nhoáng cái đã qua mười năm. Mười năm kia, tuy Mộ Quân Niên làm ra nhiều việc "Khi sư diệt tổ" với y như vậy, nhưng ngày đêm sớm chiều ở chung vành tai chạm tóc mai thân mật, Vô Tình đạo của y làm sao có thể kiên cố?

Đạo tâm từ từ tổn hại, biện pháp củng cố đạo tâm duy nhất là giết người gây ảnh hưởng đến nó. Nhưng Họa Khanh Nhan đương nhiên không có khả năng giết chết Mộ Quân Niên, cuối cùng y mặc kệ đạo tâm đổ vỡ, toàn bộ tu vi đều bị phế. Sau đó Mộ Quân Niên ý thức được kim đan trong thân thể y dần nứt ra rồi tan rã, hắn dùng tu vi bản thân ngày ngày tu bổ kim đan rách nát của y, cố hết sức hàn gắn linh lực dần tiêu tán của y.

Hiện giờ y đã sống lại, Vô Tình đạo dù gì cũng sẽ bị hủy, y cần gì phải nhập Vô Tình đạo lần nữa?

Họa Khanh Nhan sửa sang lại suy nghĩ xong, mây mù trong lòng cũng chậm rãi tản đi. Y nhắm mắt đả tọa, bắt đầu suy tư trừ Vô Tình ra thì y nên lấy gì nhập đạo?

Ngày hôm sau là ngày chọn đạo theo như lời Lục Phong Trì nói.

Đỉnh núi cao vút tận tầng mây, tuyết đọng treo trên cây bách nặng trĩu. Gió lạnh thổi qua, lạnh đến mức làm Họa Khanh Nhan rùng mình.

Lúc đó y vẫn là thiếu niên mười một, mười hai tuổi mới nhập môn. Không có tu vi trong người, đương nhiên không chống đỡ được gió lạnh. Lục Phong Trì độ cho Họa Khanh Nhan một ít linh lực, khẽ ho một tiếng: "Sư phụ chọn nơi này, có lẽ... là để rèn luyện ý chí đệ."

Sư phụ bỏ gánh giữa đường, thân là sư huynh, Lục Phong Trì chỉ có thể hao tâm phí công mà gánh vác trọng trách hướng dẫn tiểu sư đệ. Sư phụ không đáng tin cậy, chọn một nơi "Cao xứ bất thắng hàn*" như vậy, làm tiểu sư đệ không có tu vi tới chịu lạnh, hơn nữa còn đợi cả buổi sáng.

(*) Nghĩa của câu này là ở trên cao thì khó tránh được lạnh. Câu này hơi giống cách ta hay nói hiện nay là trên cao thì gió to.

Lục Phong Trì bất đắc dĩ đỡ trán, mà anh còn phải tìm mấy cái lý do sứt sẹo giúp sư phụ duy trì hình tượng người làm thầy cao thâm kẻ khác khó đoán nữa.

Họa Khanh Nhan tất nhiên biết được đức hạnh của Thương Ngô trưởng lão sư phụ anh, chọn nơi này là vì rèn luyện ý chí? Rõ ràng chính là sư phụ lúc ấy chưa tỉnh ngủ thuận miệng nói, ngã đầu lập tức quên.

Họa Khanh Nhan bất đắc dĩ kéo xiêm y chặt hơn, nhắc nhở: "Có lẽ sư phụ bận tu luyện nên quên mất..."

Lục Phong Trì chợt nhớ tới lúc anh hỏi sư phụ thời gian địa điểm, lão nhân gia sư phụ anh có vẻ ngủ đến mức hồ đồ...

Khoé mắt Lục Phong Trì hơi run rẩy: "Nếu không thì sư đệ về trước đi, ta đi xem sư phụ đang ở đâu."

Họa Khanh Nhan "Vâng" một tiếng, im lặng đi theo phía sau Lục Phong Trì, xuống núi. Đỉnh núi cao vút tận tầng mây, chân núi không có tuyết đọng dày, gió lạnh thấu xương quất đau cả mặt giống trên đỉnh núi. Dưới chân núi cỏ xanh tươi tràn đầy sức sống, gió nhẹ phất qua xua tan khí lạnh.

Lục Phong Trì nói: "Đệ ở đây chờ ta, ta đi một chút sẽ về." Anh để lại áo ngoài trên người cho Họa Khanh Nhan, bước nhanh rời đi.

Đối với sư phụ Thương Ngô trưởng lão, Họa Khanh Nhan biết rõ người này sở hữu cả hai yếu tố "Vô trách nhiệm" và "Không đáng tin cậy".

Kiếp trước Họa Khanh Nhan dường như chưa từng gặp qua sư phụ, càng khỏi nói được lão nhân gia chỉ dạy. Ấn tượng của Họa Khanh Nhan đối với vị sư phụ kia tổng cộng chỉ có ba cái. Lần đầu tiên là khi mới vừa được Thương Ngô trưởng lão chọn trúng, mang về Minh Kiếm phái thu làm đệ tử cuối cùng. Lần thứ hai là sau nhập đạo, lão nhân gia sư phụ y rốt cuộc lộ mặt ra. Lần thứ ba là lần cuối cùng, khi đó sư phụ đã 900 tuổi, đã hiểu thấu đáo đạo pháp, trong lúc ngủ lại đắc đạo phi thăng.

Họa Khanh Nhan chạy đến trước chỗ sư phụ ở, chỉ thấy sư phụ phi thăng đến trời cao, cười nhìn hắn một cái, nói: "Đồ nhi tốt, vi sư đi trước một bước. Ngươi là kỳ tài tu chân khó có, vi sư tính được sau này ngươi nhất định sẽ thu một đồ đệ, thiên phú ngộ tính so với ngươi là chỉ có hơn chứ không kém, nhưng người này cũng là kiếp mạng của ngươi... Nên lựa chọn như thế nào đồ nhi phải tự suy nghĩ. Vi sư phải đi rồi."

Đắc đạo phi thăng là chuyện tốt, người cầu tiên vấn đạo Tu Chân giới nhiều đếm không xuể. Có người hết cả đời này cũng không phá được công pháp tông môn, có người hao hết tâm huyết suốt đời hiểu thấu đạo pháp tức thì phi thăng. Giống sư phụ y tỉnh lại sau khi ngủ đã phi thăng thành tiên hiển nhiên là thiếu càng thêm thiếu.

Họa Khanh Nhan lẽ ra phải mừng cho sư phụ y mới đúng, nhưng mấy trăm năm qua dường như người chẳng hề quan tâm đến y, y chưa được lĩnh giáo và tu luyện theo phương pháp của sư phụ mà người đã phi thăng, cuối cùng thế mà để lại cho y một tiên đoán đáng sợ!

Cái gì mà gặp kiếp nạn? Có thể nói rõ ràng một chút hay không? Y biết sau này y sẽ thu nam chính làm đồ đệ, cũng biết về sau phải thanh lý môn hộ chọc nam chính một kiếm...

Nhưng... câu cuối cùng sư phụ nói kia thật sự rất doạ người đó!

Người phi thăng thì phi thăng đi, việc gì phải để lại một câu khủng khiếp như vậy? Nói cũng nói rồi, sao còn không nói cho rõ ràng? Kiếp số kia, người nói rõ ràng cho con rốt cuộc là "Giết đồ đệ không thành lại bị giết ngược lại"? Hay là "Vốn định ôm đùi vai chính, kết quả ôm nhầm cây cột lớn, bị đồ đệ khi sư diệt tổ"?!

Trời ơi! Tổn thọ mất!

Họa Khanh Nhan vẫn không thể thoát khỏi bánh răng vận mệnh thu Mộ Quân Niên làm đồ đệ. Y cứ vậy sống thật cẩn thận, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, không tìm đường chết không kéo thù hận, cũng không cố tình gần gũi hắn, đạm mạc xa cách mà vẫn duy trì khoảng cách thầy trò bình thường nên có.

Lời nói... năm đó khi sư phụ phi thăng cuối cùng vẫn ứng nghiệm.

Họa Khanh Nhan trong lúc nhắm mắt đả toạ đã vô tình phá được đạo pháp. Lúc Lục Phong Trì cùng sư phụ anh xuất hiện, Họa Khanh Nhan đang được một vầng sáng trắng mạnh mẽ bao phủ.

"Sư phụ? Đây là..." Lục Phong Trì không thể tin nhìn Họa Khanh Nhan đang nhắm mắt đả tọa như tảng đá lớn, tiểu sư đệ tự mình ở đây hoàn thành hợp đạo?!

Ở Tu Chân giới, khi mới vào đạo môn, người phải chọn đạo và hiểu đạo mới có thể thấy được linh khí tinh hoa nơi đất trời. Tu sĩ tu tiên đều là mượn dùng linh khí của trời đất tu luyện cho bản thân, gọi là tu tiên vấn đạo. Những tu sĩ còn chưa vững đã định trước không xong, khó có thể khống chế thiên địa linh khí đã sử dụng.

Mà sau chọn đạo có thể thấy linh khí trời đất là "Hợp đạo", giai đoạn này hơi nguy hiểm, đại khái giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nghiêm trọng hơn sẽ tẩu hỏa nhập ma, đời này không còn duyên phận với đạo pháp tiên môn.

Mỗi một đệ tử tu chân lúc chọn đạo sẽ được ân sư chỉ điểm, được sư phụ trấn cửa ải bảo hộ, tiến hành hợp đạo, sau đó nhập đạo.

Nhưng Lục Phong Trì lại không biết người trước mắt anh đã hoàn thành hợp đạo từ lâu, là linh hồn sống lại sau khi vượt qua cái chết. Cột mốc bắt buộc và khó khăn trắc trở của tu sĩ y đều đã trải qua, cũng từng đạt đến cảnh giới người khác không thể với tới.

Ánh sáng mãnh liệt đã bắt đầu phát sinh thay đổi, linh khí quanh thân kích động, như nước chảy rót vào trong thân thể Họa Khanh Nhan. Thế giới phảng phất trở nên yên tĩnh không một tiếng động, Họa Khanh Nhan chỉ cảm thấy vạn vật trên thế gian đều bất động, chỉ có một chiếc thuyền lá trong thức hải hơi hơi đong đưa. Y ngồi ở một đầu thuyền ngắm nhìn núi xa xanh ngắt, trong mắt chợt hiện ra một hình bóng quen thuộc.

"Mộ..." Họa Khanh Nhan bất giác lẩm bẩm cái tên kia.

Bên tai bỗng truyền đến một tiếng kêu nhỏ bé, tựa như tiếng nỉ non đã từng vọng bên tai y trăm ngàn ngày đêm- "Sư tôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro