Chương 3: Thời gian trôi nhanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họa Khanh Nhan bỗng nhiên mở hai mắt, linh khí đang thong thả chuyển động như mặt nước nháy mắt bị ánh sáng trắng luyện hóa, đi vào trong cơ thể y.

Ánh trắng trước mắt tan đi, Họa Khanh Nhan mới thấy rõ hai người đứng trước y. Y nhanh chóng bình phục tâm thần hỗn loạn, không nhanh không chậm đứng dậy: "Sư phụ, sư huynh."

Lục Phong Trì cũng biết lúc bọn họ tới, bên cạnh sư đệ không hề có ai cả. Nhưng anh vẫn có chút không thể tin được: "Sư đệ một mình hoàn thành nhập đạo?"

Họa Khanh Nhan nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."

Sư phụ vuốt chòm râu, cười bảo: "Tốt, không tồi, quả nhiên là hạt giống tốt."

Sư phụ đi về phía trước hai bước, vỗ vỗ bả vai Họa Khanh Nhan, y chỉ cảm thấy bả vai kia tựa như truyền đến một sức lực mạnh mẽ, dũng mãnh đánh thẳng vào thân thể mình.

"Hơi thở trong cơ thể vững vàng, linh lực vận chuyển bình thường. Mới nhập môn có thể đạt tới trình độ này đúng là không dễ. Không tồi không tồi." Thương Ngô trưởng lão liên tục nói "Không tồi", có vẻ rất hài lòng với mắt nhìn người của mình.

Họa Khanh Nhan có chút xấu hổ, thầm nghĩ: Ta là một người đã sống lại, nếu bài học đầu tiên của tu sĩ mà cũng sai sót thì đúng là sống uổng phí...

Họa Khanh Nhan ném đi mấy suy nghĩ trong đầu, y khẽ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ thuộc về thiếu niên non nớt trong sáng: "Đều nhờ phúc của sư phụ, nếu sư phụ không dẫn con nhập môn, cho dù con có thiên phú đến mức nào cũng không có đường sống mà dùng."

"Ha ha, đồ đệ ngoan, lời nói sao lại xuôi tai như vậy?" Thương Ngô trưởng lão thoải mái cười to, sung sướng vỗ bờ vai y.

Họa Khanh Nhan cong cong khóe môi, nghĩ thầm: Thả rắm cầu vồng cũng không khó lắm.

"Lấy "ngộ" nhập đạo, tức là lấy "tâm" nhập đạo. Cuộc đời có biết bao nhiêu điều cần phải hiểu, người tu luyện có nhiều hơn người khác một cái tâm." Thương Ngô trưởng lão cười, sau đó nghiêm mặt nói: "Cần phải hiểu thấu đáo rõ ràng thì đạo mới có thể thông. Người khác không ngờ tới, ngươi lại có thể suy nghĩ ra, có thể phân rõ đúng sai. Nhưng mọi chuyện đều có hai mặt, cả đời này của ngươi chung quy không thể tránh né quá nhiều. Đường sau này đi thế nào phải xem ngươi lựa chọn ra sao."

Giữa mày Họa Khanh Nhan hơi run rẩy, khi y chọn Đạo, trong đầu giống như trường đua, ngựa nơi nơi đều chạy như điên, nên trực tiếp lấy ngộ nhập đạo?

Hơn nữa, lấy ngộ nhập đạo, nhất định phải lo âu nhiều hơn người thường. Nhưng y là một tên thần kinh thô, mắt nhìn còn kém hơn người khác. Y lấy ngộ nhập đạo xem như đền bù? Suy nghĩ trong đầu Họa Khanh Nhan lưu chuyển, ngoài mặt vẫn phải làm ra bộ dáng bình thản điềm tĩnh, nghiêm túc nói: "Con đã lấy ngộ nhập đạo, đương nhiên sẽ bảo vệ tốt đạo tâm, nhìn rõ đúng sai thị phi, cố giữ bản tính."

Thương Ngô trưởng lão vui mừng tươi cười: "Được, rất tốt."

Ông nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng thông minh, không cần ông chỉ bảo nhiều.

Họa Khanh Nhan đã tự mình hoàn thành nhập đạo, Thương Ngô trưởng lão cũng không có chuyện gì muốn nổi, ông để lại một quyển bí tịch dành cho tu giả mới bắt đầu cho Họa Khanh Nhan, "Có gì không hiểu thì hỏi sư huynh ngươi đi." Rồi bẻ một nhánh cây, giẫm lên nó bay đi.

Lão sư phụ y thích vân du tứ hải, hành tung bất định. Họa Khanh Nhan biết, lần tới y gặp lại sư phụ Thương Ngô trưởng lão là trăm năm sau, sư phụ trở về, trong lúc ngủ mơ hiểu được đạo pháp, phi thăng thành thần.

Kiếp trước Họa Khanh Nhan tuy biết được nội dung cốt truyện, nhưng ở thế giới này mỗi người mỗi vật đều có quỹ đạo riêng. Nhân vật trong sách chỉ xuất hiện vào lúc nào đó, mà y ở thế giới này lại phải trải qua từng phút từng giây. Cấp bậc linh lực Họa Khanh Nhan có được trong sách, kiếp trước y cân nhắc tham khảo từng chút một để tu luyện tới đó.

Nhưng đời này thì khác, y đã trải qua hết thảy, đã nhớ kỹ phương pháp tu luyện từ lâu.

Họa Khanh Nhan nhận lấy bí tịch cho tu giả sơ cấp sư phụ đưa, tất nhiên sẽ không có "chỗ không hiểu" gì cần làm phiền Lục Phong Trì.

Kiếp này Họa Khanh Nhan tu luyện cơ hồ đã có tư thái giống người chơi lâu năm max cấp ở Tân Thủ thôn*, điên cuồng bỏ các đệ tử cùng môn phái ở phía sau, trở thành thiên tài tu luyện được Minh Kiếm phái công nhận, dẫn tới cả đống đệ tử hâm mộ sùng bái, ghen ghét oán hận.

(*) Tân Thủ thôn: là hệ thống nhiệm vụ dành cho những người chơi mới gia nhập chốn võ lâm, giúp người chơi làm quen với các thao tác. Mấy bạn hay chơi game nhập vai chắc biết nè.

Chỉ là... tâm Họa Khanh Nhan tuy thành thục, nhưng thân thể y vẫn còn là thiếu niên non nớt. Y thở dài một hơi nhìn thân hình đơn bạc của mình. Kiếp trước y kết đan quá sớm, thân hình ngừng phát triển ở tuổi mười tám mười chín. Mỗi lần đứng chung một chỗ với đồ đệ cao hơn một mét chín mươi, y cực kỳ khó chịu. Rõ ràng là nhãi con mình tự tay nuôi lớn, kết quả y lại lùn hơn tên nhóc ấy tận một cái đầu...

Vì kết đan quá sớm, so sánh với Mộ Quân Niên, diện mạo y non nớt hơn, trông qua giống tiểu bối hơn. Loại cảm giác này làm cả người y không khỏe đến cực độ...

Mà hiện giờ sống lại, Họa Khanh Nhan tránh được rất nhiều trắc trở, tốc độ tu luyện càng thêm nhanh. Thời gian thấm thoát trôi qua, Họa Khanh Nhan chỉ dùng hai năm từ Luyện Khí đến sắp vào Kim Đan kỳ. Mà lúc đó y chỉ mới mười lăm...

Họa Khanh Nhan che đầu, lâm vào trầm tư. Lựa chọn giữa tu luyện và chiều cao… quả là vấn đề khó.

Đi vào Kim Đan kỳ, tu luyện sẽ càng ngày càng khó. Rất nhiều đại năng phải trải qua mấy trăm năm mới tu đến Nguyên Anh, tiếp tục tu lên trên khó như lên trời. Phi thăng thành thần giống Thương Ngô trưởng lão, Tu Chân giới đã thiếu lại càng thiếu, trăm năm ngàn năm vẫn không xuất hiện một người.

Thương Ngô trưởng lão một sớm đắc đạo phi thăng, Minh Kiếm phái không hề nổi danh bỗng dưng một động thành danh thiên hạ đều biết. Có những tu sĩ đến đây, muốn bước trên con đường tu đạo của Minh Kiếm phái đứng đầu. Minh Kiếm phái chiêu mộ đệ tử, thường dân và quý tộc tranh nhau đưa con cái nhà mình đến tu luyện. Vài chục năm phát triển, Minh Kiếm phái trở thành một môn phái lớn nổi danh ở Tu Chân giới.

Mà Họa Khanh Nhan kết đan lúc thiếu niên, trăm năm tu đến Nguyên Anh, trở thành phong chủ Phiêu Miểu phong. Rồi sau đó y lại lương thiện chế tạo cơ quan, bùa chú, trận pháp, phàm là họa loạn đều hữu cầu tất ứng, được người đời tôn xưng "Thanh Phong Tiên tôn", y còn là đệ tử của Thương Ngô lão tổ đã phi thăng, càng trở thành một sức hút lớn của Minh Kiếm phái.

Họa Khanh Nhan đình trệ ở Nguyên Anh kỳ mấy năm, ở Tu Chân giới chớ nói Nguyên Anh, sau Kim Đan muốn tiến thêm một cấp nhanh thì mất trăm năm, hoặc đến chết cũng không đột phá được. Kiếp trước khi Họa Khanh Nhan buông lỏng Vô Tình đạo, đã đến đỉnh Nguyên Anh.

Sau đó đạo tâm y bị tổn hại, linh lực dần tiêu tán, tuy được linh lực của Mộ Quân Niên chống đỡ và tu bổ nhưng vẫn không thể tránh khỏi tu vi từ từ vỡ nát. Khi chết, y đã ngã xuống Kim Đan kỳ đại viên mãn.

Nhưng một đời này, y sẽ không để tình huống do đạo tâm tan vỡ mà đánh mất tu vi lại diễn ra. Cho nên Họa Khanh Nhan muốn nỗ lực nắm chắc cơ hội, trước khi gặp lại Mộ Quân Niên, y muốn mạnh hơn nữa. Chỉ có trở nên mạnh hơn, y mới có thể đứng bên cạnh Mộ Quân Niên, thay hắn ngăn cản hết thảy lòng người hiểm ác, ngăn lại tất cả những thứ gây tổn thương cho hắn.

Họa Khanh Nhan chọn bế quan, trăm năm sau, một chùm sáng trắng mạnh mẽ xuyên thẳng lên trời. Cả tòa Phiêu Miểu phong đều bị chấn động, bảy phong khác của Minh Kiếm phái cũng không thoát khỏi bị vạ lây.

Tất cả mọi người nhìn về nơi xa, vô cùng khiếp sợ—

Thanh Phong Tiên tôn, thế mà đột phá Hóa Thần kỳ rồi!

Ra khỏi chùm sáng, Họa Khanh Nhan sâu sắc cảm nhận một chút thay đổi sau khi bước vào Hóa Thần. Y chỉ cảm thấy tu luyện đến Hóa Thần kỳ, các giác quan đều nhanh nhạy hơn, khác hẳn với người thường, thân thể tựa như thoát khỏi cảm giác nặng nề của người phàm, hoa lá hay cành cây đều có thể làm vật phi hành, khinh công hay lướt nước đều không thành vấn đề.

Họa Khanh Nhan xuất quan, người làm sư huynh là Lục Phong Trì đương nhiên biết trước, đi tới Phiêu Miểu phong.

Khi Lục Phong Trì đến,Họa Khanh Nhan đang ngồi trước án chậm rãi nấu trà. Lá trúc xanh biếc nhẹ nhàng bay xuống rơi vào bên trong trà nóng. Y cũng không để ý lắm, cầm ly trong tay, nhấm nháp hương trà.

"Sư huynh, huynh đến rồi." Họa Khanh Nhan thành thạo rót một chén trà nhỏ cho Lục Phong Trì: "Muốn nếm thử trà đệ nấu không?"

Lục Phong Trì nói: "Một trăm năm không gặp, đệ còn học được cách pha trà?"

"Ở sơn động quá nhàm chán, nên mới pha trà giết thời gian..."

Họa Khanh Nhan ở trong lòng cười mắng: Này mà là hiện đại ấy, tùy tiện tìm một chỗ rồi nghỉ ngơi trăm năm còn không nổi điên à?

Cũng may đây là Tu Chân giới, đối với tu sĩ mà nói lúc tu luyện căn bản không biết thời gian trôi qua bao lâu. Y cuối cùng cũng đạt đến Hoá Thần kỳ, thời gian xuất quan còn sớm hơn dự tính.

"Sư huynh," Họa Khanh Nhan đột nhiên hỏi: "Bây giờ cách mười lăm tháng giêng… bao nhiêu ngày?"

"Còn nửa tháng, đệ hỏi cái này làm gì?" Lục Phong Trì cười hỏi: "Thế nào? Đệ cũng muốn tới ngày hội của thế gian?"

Tu sĩ bước trên con đường tu tiên liền chặt đứt tình duyên với phàm trần. Mọi chuyện trên thế gian đã không còn quan hệ với bọn họ, bất luận là lễ hội, thức ăn hay giải trí, tu sĩ tu chân đều giống như sống bên ngoài thế gian, quá thanh tâm quả dục, không hề có pháo hoa hay ngắm trăng gì cả.

Đặc biệt giống như Họa Khanh Nhan, một người sống trong sơn động lâu như vậy, một ngày xuất quan, ngoại trừ người cực kì quen thuộc, họ không muốn nhìn thấy người khác vì họ không thích. Càng khỏi nói đi tham gia cuộc vui ở nơi đông người?

Họa Khanh Nhan lắc đầu: "Sư huynh hiểu lầm rồi, đệ hỏi cái này không phải do nghĩ tới Nguyên Tiêu. Là đệ muốn xuống núi."

"Xuống núi? Vì sao?" Lục Phong Trì phục hồi tinh thần, kinh ngạc hỏi: "Không phải chỉ mới xuất quan thôi sao? Đệ muốn đi đâu?"

Họa Khanh Nhan thu kiếm, ánh sáng tiêu tán trong tay. Mi mắt khẽ nâng, y nhìn ra núi xa xanh mướt, vẻ mặt mang theo một chút dịu dàng không dễ phát hiện, nói khẽ.

Y nói: "Bởi vì… đệ muốn đi tìm một người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro