Chương 4: Rơi xuống trần đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười lăm tháng giêng là Tết Thượng Nguyên, đó là ngày trăng tròn đầu tiên của năm, cũng là ngày Mộ Quân Niên chào đời.

Sơn cốc tối tăm, dưới trăng sáng, bầy sói kêu gào hết đợt này đến đợt khác. Chúng yêu bị hấp dẫn mà đến phát ra từng trận xao động, ma vật nấp trong chỗ tối mở to đồng tử màu đỏ tươi.

Họa Khanh Nhan nhìn xuống ma khí quay cuồng dưới Cửu U thâm cốc, nhíu mày. Vứt một chùm sáng ra xua tan ma khí trong phạm vi trăm dặm, y giẫm lên nhánh cây bay thẳng vào thâm cốc.

Bên trong u cốc, sương mù dày đặc quanh quẩn, mê trận rất mạnh. Kiếp trước Họa Khanh Nhan bị sương mù trong u cốc ảnh hưởng, vòng đi vòng lại tới hơn nửa đêm. Y không dám loại bỏ trận pháp, nếu trận pháp bị cưỡng ép phá hủy, người thi triển cũng sẽ chịu phản phệ. Bởi vì người tạo ra mê trận chính là Toàn Cơ phu nhân, mẫu thân Mộ Quân Niên.

Chờ Họa Khanh Nhan tìm được mắt trận, xuyên qua mê trận, Toàn Cơ phu nhân đã hao hết linh lực sinh con, tiêu hương ngọc vẫn, chỉ để lại đứa nhỏ vừa đến với thế giới này. Ma vật yêu thú nghiền ngẫm mà đi, bị ma chủng giáng thế ảnh hưởng nên đều đánh mất lý trí nổi cơn điên. Nếu Họa Khanh Nhan chậm một bước thì sợ là Mộ Quân Niên phải táng thân trong bụng yêu thú.

Cho nên đời này Họa Khanh Nhan tuyệt đối không lặp lại sai lầm kiếp trước. Y nhanh chóng tìm được mắt trận, đi thẳng một đường vào tâm thâm cốc.

Sương đỏ xông lên phía chân trời, màn đêm phía trên trăng tròn bị nhuộm thành màu máu. Hai con linh thú thật lớn canh giữ bên ngoài nhà gỗ, nhìn thấy bên trong thâm cốc đột nhiên xuất hiện người ngoài, nhanh chóng há miệng lộ ra răng nanh nhọn hoắt cảnh cáo kẻ xâm phạm.

Họa Khanh Nhan bất đắc dĩ đỡ trán, xem ra sau khi sống lại thì người hay linh thú đều không có ký ức quen biết y.

Hai linh thú này là thần thú có linh trí ngàn năm, đại năng Nguyên Anh đánh với bọn nó cũng khó chiếm được của hời.

Linh thú ngàn năm tìm khắp Tu Chân giới cũng không vượt quá năm con, nhưng bên người Toàn Cơ phu nhân lại có tận hai linh thú bảo vệ.

Linh thú của Toàn Cơ phu nhân sau này còn phải để lại cho Mộ Quân Niên. Y không thể ra tay quá nặng...

Họa Khanh Nhan vẫn không ngừng đi về phía trước, hai linh thú thấy y vậy mà làm lơ bọn nó, trong mắt tức thì xuất hiện sự hung hãn, cùng lúc đứng dậy đánh về phía y!

Thân thể Họa Khanh Nhan lệch đi, nhanh chóng tránh công kích của hai con linh thú. Linh thú đánh vào không trung đột nhiên phanh lại, đồng thời quay đầu, gầm nhẹ một tiếng rồi tấn công lần nữa.

Mấy hiệp đã xong, linh thú bị đánh bay lại một lần bò dậy thề sống chết phải bảo hộ nhà gỗ, ngăn cản Họa Khanh Nhan tiếp tục đi tới. Họa Khanh Nhan thầm nghĩ: Cứ vậy mãi thì không được. Không thể lãng phí thời gian.

Hai linh thú phân ra đánh tới từ hai bên sườn y, tốc độ quả thực nhanh đến mức khiến người khó có thể thấy rõ. Dưới răng nhọn linh thú loé lên lạnh lẽo, dường như giây tiếp theo lập tức đè nam tử dưới thân mà xé nát bấy.

Vẻ mặt Họa Khanh Nhan không đổi chậm rãi nhắm hai mắt lại, đầu ngón tay ngưng một tia sáng. Khi linh thú sắp chạm vào thân thể y, Họa Khanh Nhan bỗng mở hai mắt. Ánh sáng ở đầu ngón tay phát ra bay vào đầu hai linh thú.

"Đùng—" một tiếng, linh thú to lớn ngã ầm xuống đất.

Nhà gỗ đúng lúc truyền đến tiếng khóc của trẻ con, sương đỏ quanh quẩn xung quanh phòng ốc nháy mắt bạo trướng mở ra, Họa Khanh Nhan cũng bị hất cho lùi lại một bước.

Dưới trăng đỏ, chúng ma xao động, bầy sói kêu gào không phục. Họa Khanh Nhan bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt luôn trầm tĩnh cuối cùng cũng xuất hiện chút gợn sóng.

Mộ Quân Niên… chào đời rồi.

Đẩy cửa gỗ phía trước ra, Họa Khanh Nhan dừng một lát, giơ tay điểm ở hai mắt, phủ lên đó một lớp lụa trắng.

Đẩy cửa đi vào, mùi máu tươi nồng đậm xộc vào mũi.

"Ngươi là người phương nào..." Toàn Cơ phu nhân suy yếu ngẩng đầu lên nhìn kẻ không mời mà đến vừa đẩy cửa, sinh hạ thai nhi mang theo ma chủng đã làm nàng hao hết linh lực. Hiện tại ngay cả trận pháp bên trong u cốc nàng cũng khó có thể điều khiển, đương nhiên không thể đánh với người khác.

Họa Khanh Nhan nghe xong thì thở dài, hơi gật đầu, nói với Toàn Cơ phu nhân một câu: "Vãn bối tới đây không có ác ý."

Linh lực trong tay y phát ra, ánh sáng trắng chiếu vào dung nhan tái nhợt vô lực của Toàn Cơ phu nhân, linh lực thâm hậu của Họa Khanh Nhan không ngừng rót vào cơ thể nàng.

Phía trên màn đêm, mặt trăng khôi phục ánh sáng ban đầu. Ánh trăng trong trẻo len qua khe cửa sổ, làm nổi bật sắc mặt trầm tĩnh thanh lãnh của Hoạ Khanh Nhan.

Y chậm rãi thu hồi bạch quang, Toàn Cơ phu nhân đã khôi phục chút linh lực, ngẩng đầu nhìn chăm chú nam tử khoác bạch y dùng băng gạc che mắt.

"Ngươi là Minh Kiếm phái... Thanh Phong Tiên tôn Họa Khanh Nhan?"

Đồng tử Họa Khanh Nhan động đậy, "Toàn Cơ phu nhân biết ta?"

Toàn Cơ phu nhân hơi thở suy yếu: "Thanh Phong Tiên tôn là quân tử sáng trong, là viên minh châu của thế gian, luôn quan tâm đến thế hệ tông sư... ở Tu Chân giới… có người nào không biết?"

Họa Khanh Nhan nghe lời Toàn Cơ phu nhân nói, trong lòng sinh ra một suy nghĩ không tên.

Hình như kiếp trước y chưa từng tiếp xúc với mẫu thân Mộ Quân Niên, cũng chưa từng nghĩ Toàn Cơ phu nhân đã được nghe rất nhiều điều về y.

Cứ giống như con rể còn chưa mang theo sính lễ tới cửa bái phỏng mà nhạc mẫu đại nhân đã biết… Ôi, nghĩ cái gì vậy hả?

Họa Khanh Nhan vội vàng ném đi suy nghĩ miên man trong đầu, vừa mở miệng muốn nói chuyện, thấy Toàn Cơ phu nhân che ngực ho khan.

Họa Khanh Nhan hoảng hốt, tiến lên một bước: "Toàn Cơ phu nhân..."

Toàn Cơ phu nhân vẫy vẫy tay, nói: "Ta đã là nỏ mạnh hết đà, toàn nhờ linh lực của tiên tôn… chống đỡ mới có thể miễn cưỡng cầm cự thêm một hơi. Tiên tôn không cần… lại hao tổn linh lực cho ta... Chỉ là......"

Họa Khanh Nhan thu lại vẻ mặt hoảng loạn, mày bất giác nhíu nhẹ. Y tất nhiên biết được ma chủng là sự kết hợp giữa Ma tộc và người tu tiên, vận dựng mà ra sinh mệnh. Ma khí tiến vào trong cơ thể thai nhi, theo tháng ngày tích lũy ở ngực thai nhi rồi ngưng kết ra ma hạch.

Ở Tu Chân giới, dù là đạo tu yêu tu hay là ma tu, bước đầu tu luyện đều cần ngưng kết linh hạch trước mới có thể hấp thu linh khí đất trời. Mà thai nhi Ma tộc và tu giả kết hợp dựng dục mà ra, trời sinh đã có ma hạch. Lúc nó hóa thai thành hình cứ không ngừng hấp thu linh lực trên cơ thể mẹ, cho đến khi trở thành ma chủng.

Ma chủng mấy vạn năm khó có thể xuất hiện. Chỉ vì ma chủng mang đến cho cơ thể mẹ hao tổn khó tưởng tượng. Nghiêm trọng thì khi thai nhi trong bụng chưa thành hình, linh lực mẫu thân sẽ bị xói mòn cực kỳ nhanh, tu vi bị phế.

Thời trẻ Toàn Cơ phu nhân rời khỏi tông môn đến thế gian rèn luyện, sau đó yêu một nam nhân. Rồi hai người chia lìa, đường ai nấy đi. Toàn Cơ phu nhân trở lại tông môn mới phát hiện mình đang có thai, nàng phát hiện rồi cũng không nhẫn tâm phá bỏ đứa nhỏ trong bụng. Toàn Cơ phu nhân liền dựa vào tu vi thâm hậu của mình hoài thai mười tháng, cuối cùng sinh hạ ma chủng.

Mấy trăm ngày vừa đủ hút khô một người tu vi linh lực thâm hậu. Thân thể Toàn Cơ phu nhân đã dần tiêu tán, Họa Khanh Nhan cũng biết y không cứu được nàng. Chuyện duy nhất y có thể làm là: "Người yên tâm, ta sẽ thay người chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt, nuôi hắn trưởng thành, cho hắn một đời bình an."

Thai nhi còn chưa nín khóc trong tã lót, Toàn Cơ phu nhân chứa chan nước mắt hôn con mình. Nàng giao con mình trong lồng ngực cho Họa Khanh Nhan, chậm rãi mở miệng nói: "Đa tạ..."

Dưới Cửu U thâm cốc, kết giới bao trùm nửa bên bỗng dưng hóa thành sương mù rồi tiêu tán. Tiếng bầy sói hú lên mấy hồi, chúng ma xuất động.

Ngoài nhà gỗ, linh thú hôn mê từ từ tỉnh lại, cảm giác được sinh mệnh chủ nhân biến mất, ngửa đầu khóc thét, bi thương gào to.

Họa Khanh Nhan ôm đứa nhỏ trong tã lót đi ra khỏi phòng trong, lụa trắng trên mắt tan đi.

Thanh Phong Tiên tôn nhìn linh thú đau lòng bi thương gào rống: "Toàn Cơ phu nhân không còn nữa, các ngươi muốn tiếp tục ở lại nơi này hay là theo ta?"

Bé con trong lồng ngực khóc mệt rồi, mơ mơ màng màng bắt lấy tay y thiếp đi. Thị lực được khôi phục, Họa Khanh Nhan cúi đầu nhìn Mộ Quân Niên vẫn là trẻ sơ sinh trong lồng ngực, trong lòng xuất hiện một loại tư vị không rõ.

Đây là Mộ Quân Niên, vượt qua mấy trăm năm, lần nữa gặp lại y... Mộ Quân Niên.

Họa Khanh Nhan thầm hứa hẹn: Mộ Quân Niên, từ nay về sau dù là xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ dùng hết khả năng của mình, bảo hộ ngươi một đời bình an...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro