Chương 4. Trang hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Huyền Tam Thiên

Edit: Ong

Quân Thanh Dư ngủ một giấc sâu. Có lẽ vì lượng linh lực tiêu hao quá lớn, hoặc cũng có thể do ý muốn bấy lâu cuối cùng cũng thành nên dù hộp nhỏ nhưng cậu vẫn ngủ rất ngon.

Lúc cậu mơ màng màng thức dậy lại phát hiện xung quanh tối đen.

Trời còn chưa sáng nữa?

Cậu ngồi dậy, 'binh' một tiếng, đầu bị đụng vào thứ gì đó.

Bị đụng một cái, đồ vật kia từ từ mở ra, ánh sáng chậm rãi len lỏi chui vào. Cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy cái này giống như cái vỏ sò.

Cậu ngủ trong vỏ sò?

Không đúng.

Hôm qua cậu ngủ trong hộp mà, đúng không?

Ngồi trong vỏ sò có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Mọi thứ được trang hoàng kỹ lưỡng, lung linh đẹp đẽ phối hợp với đuôi cá của cậu càng trở nên lung linh hơn. Dưới vỏ sò thả rất nhiều rong biển, rong biển không những không thấm nước mà sờ lên còm mềm mềm thích vô cùng.

Ngoại trừ vỏ sò, xung quanh còn trang trí rất nhiều đồ vật.

Quân Thanh Dư ngơ ngác ngồi ở mép giường vỏ sò không hiểu chuyện gì. Không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng mở cửa. Cậu nhanh chóng hoàn hồn, vẫy đuôi bơi đến thành bể.

"Dậy rồi à?" Phó Viễn Xuyên đi vào.

"Ê a."

Phó Viễn Xuyên nói: "Hôm qua lúc bể cá được mang tới em đã ngủ, tôi thấy em ngủ ngon quá nên không gọi em dậy."

"Y ~ nha." Quân Thanh Dư đại khái hiểu được chuyện là thế nào.

Phó Viễn Xuyên cắt xong phần thức ăn đưa đến trong tầm tay cậu.

"Ăn chút đi."

Quân Thanh Dư nhìn đĩa rau quả héo queo.

Bọn họ dám cắt xén thức ăn của Phó Viễn Xuyên?

Không thể nào.

Hơn nữa trong nguyên văn nói, Phó Viễn Xuyên quanh năm chính chiến ở sa trường đều được thưởng tiền chứ không thưởng thức ăn. Hắn tự mình bỏ tiền mua cũng không đến mức mua hoa quả không tươi ngon.

Trừ khi... đây đã là tốt nhất?

Quân Thanh Dư cắn một miếng táo, khá giòn nhưng không ngọt, hơn nữa vị còn hơi lợ. Giống y như cà chua hôm qua, đều rất khó ăn. Cậu xác định, ở thời đại này rau quả có vấn đề. Dù là màu sắc hay hương vị đều không ổn.

Cậu vô thức xoa xoa đầu ngón tay, nếu không gian của cậu còn thì tốt rồi. Rau quả được gieo trồng trong không gian có linh khí, Phó Viễn Xuyên ăn vào thương càng nhanh lành. Chỉ là sau khi cậu xuyên sách thì không gian hình như cũng biến mất, không mở ra được.

Phó Viễn Xuyên thấy người cá nhỏ yểu xỉu, hỏi: Không thích sao?"

"Ê a." Quân Thanh Dư lấy quá cá khô nhỏ cắn một miếng, cái này ngon hơn.

Khẩu vị của người cá hay thay đổi nhưng đa số đều thích ăn rau quả, cá khô và thịt khô chỉ có thể xem như đồ ăn tạm. Còn người cá nhỏ của hắn lại không thích ăn ra quả, ngược lại chỉ thích ăn cá khô?

Hắn ghi nhớ lại sở thích của người cá nhưng rau quả không thể lười ăn. Hắn thử dụ dỗ người cá nhỏ, "Cái này ăn bổ hơn, em ăn thử một ít được không?"

Quân Thanh Dư nhìn miếng xoài đưa tới thì ngoan ngoãn cắn một miếng nhỏ, sau đó tiếp tục ăn cá khô mình thích. Giống như bị hắn dỗ nên không thể không cắn một miếng lừa người rồi đi ăn món mình thích.

Phó Viễn Xuyên bị lừa cũng không giận, ngược lại còn thấy người cá nhỏ thật tinh ranh hoạt bát.

Người cá không muốn ăn hắn cũng không đút nữa, Phó Viễn Xuyên cẩn thẩn sửa tóc cho người cá, miếng xoài còn dư lại thì bỏ vào miệng mình. Hắn nói:

"Ăn xong rồi tôi đưa em ra ngoài chơi."

Đi chơi?

Quân Thanh Dư ôm cá khô nghiêng đầu tự hỏi, hiện tại cậu nhỏ như vậy có thể đi chơi chỗ nào?

Không để cậu hỏi gì, Phó Viễn Xuyên đã xoay người sắp xếp lại văn kiện trên bàn.

Quân Thanh Dư ăn hết cá khô thì không muốn ăn thêm gì nữa, Phó Viễn Xuyên lúc này còn loay hoay chỗ bàn làm việc chưa quay lại. Cậu ước lượng thử khoảng cách giữa hai người, tự xem thử bản thân có thế nhảy ra khỏi bể cá sau đó lăn tới chỗ Phó Viễn Xuyên hay không.

Nhưng cậu còn chưa bắt đầu hành động thì Phó Viễn Xuyên đã đi tới.

"Lại muốn nhảy ra?"

Quân Thanh Dư cười, dang hai tay, "Ê a!"

Phó Viễn Xuyên đỡ cậu nằm trên tay, xoay người đi ra ngoài. Quân Thanh Dư lặng lẽ kiểm tra tình trạng cơ thể của hắn, dựa vào linh lực đang vận chuyển trong cơ thể hắn có thể xác nhận được bệnh tình đang chuyển biến tốt đẹp.

Có hiệu quả thì tốt rồi, mấy ngày nữa lại tiếp tục truyền linh lực, hy vọng tinh thần lực bị nhiễu loạn trong cơ thể hắn có thể áp xuống được.

Quân Thanh Dư chỉ là một người cá nửa mùa, so với các người cá khác thì năng lực cảm ứng tinh thần lực của cậu vẫn chưa cao, chỉ có dựa gần mới cảm ứng được. Hơn nữa, xao động tinh thần lực đối với người cá khá nguy hiểm. Sức chiến đấu của người cá không mạnh, nếu thấy bản thân gặp nguy hiểm thì phải chạy.

Nhưng cậu biết Phó Viễn Xuyên sẽ không làm cậu bị thương, nên tinh thần lực nhiễu loạn của hắn đối với cậu không có ảnh hưởng gì lớn.

Nghĩ đến bệnh tình của Phó Viễn Xuyên đang ngày một chuyển biến tốt đẹp, Quân Thanh Dư cảm thấy gì cũng đáng.

Cậu duỗi người, nằm ngửa trong lòng bàn tay của Phó Viễn Xuyên thoải mái ngoe nguẩy cái đuôi.

Phó Viễn Xuyên thoáng nhìn người cá nhỏ, thấy cậu đang cười, liền hỏi: "Nghĩ cái gì mà vui thế?"

"Y ~ nha ~"

Hắn nghe không hiểu cậu nói gì, nhưng thấy cậu vui vẻ như vậy thì cũng vui lây.

Qua mấy cái cửa, Quân Thanh Dư liền nghe thấy tiếng sóng nước.

Lọt vào tầm mắt cậu lúc này là mắt nước xanh ngát lóng lánh.

Quân Thanh Dư: "???"

Bể bơi ở sau nhà sao lại biến thành thế này?

Hôm qua nhìn qua cửa sổ cậu thấy nơi này vẫn là một bể bơi bỏ hoang, hôm này liền thay hình đổi dạng thành thế này. Tuy đây là nhà trệt nhưng sắp xếp những thứ này thật sự không dễ dàng.

"Ê a?"

"Thích không?"

Quân Thanh Dư chớp chớp mắt.

Phó Viễn Xuyên ngồi xổm bên bờ biển, thả người cá nhỏ vào nước, nhẹ giọng nói: "Nhìn thử phía dưới."

Quân Thanh Dư nghe vậy liền nhìn xuống.

Vốn nghĩ chỉ là một cái hồ bơi bình thương, không ngờ dưới nước nó còn rất nhiều thứ khác. Bốn bức tường trong hồ đều dáng màng bảo hộ, bên trên nhìn xuống chỉ thấy nước. Nhưng bơi xuống thì mới thấy phía dưới trang hoàng rất kỹ lưỡng. Cậu cảm thấy hơi quen mắt, nơi này trang trí giống biển nhân tạo ở căn cứ y đúc.

Các món đồ chơi nhỏ, rong biển xanh lá, cùng một ít đồ vật cậu không biết tên nhưng nhìn thì có vẻ nó là đồ ăn vặt của người cá.

Có lẽ Phó Viễn Xuyên sợ cậu ở đây một mình sẽ cảm thấy cô đơn nên ngoài mấy món đó hắn còn bỏ vào mấy người cá robot, chậm chạp bơi tới bơi lui.

Cậu ngoi lên khỏi mặt nước, Phó Viên Xuyên vẫn đang đứng trên bờ hồ chờ cậu. Hắn nói:

"Đều là đồ mới hết, cái gì không thích cứ ném ra."

Quân Thanh Dư lắc đầu, đều thích hết. Nhìn vành mắt xanh xanh đen đen của Phó Viễn Xuyên, cậu hơi xụ môi. Mấy món đồ này chắc là đưa đến cùng lúc với bể cá. Vậy nghĩa là Phó Viễn Xuyên đã bắt đầu sắp xếp từ tối. Sợ là hắn không ngủ được bao lâu.

Quân Thanh Dư bơi tới bờ biển, nhỏ giọng nói: "Ê a."

Phó Viễn Xuyên nhìn người cá nhỏ bơi tới gần thì nhẹ nhàng xoa đầu người cá nhỏ, nói: "Không biết em thích gì nên đều mua hết, nếu thấy có chỗ nào không thích cứ lấy xuống rồi vứt ra."

"Mấy món đó đều không quá dính, sức em làm được." Dừng một chút hắn lại hỏi: "Có được không?"

"Ê a."

Người cá nhỏ không lắc đầu có nghĩa là đồng ý. Hắn gật đầu nói: "Đi chơi đi."

Quân Thanh Dư không chịu bơi đi, ngược lại còn nghiêng đầu nhìn hắn.

"Ê a?"

Tôi đi chơi, vậy còn anh thì sao?

Tuy rằng không cùng một ngôn ngữ nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Phó Viễn Xuyên chỉ vào chồng văn kiện trên tay, nói: "Tôi ở đây cùng với em."

Quân Thanh Dư nghe vậy gật gật đầu, đuôi cá nhoáng lên lặn xuống đáy nước.

Người cá cần phải vận động nhiều, bơi lội có thể giúp họ tăng thể chất. Người cá bị nhốt trong hộp nhỏ quá lâu đuổi cá có thể bị rớt vảy. Phó Viễn Xuyên sợ cái hộp nhỏ kia có vấn đề nên thức suốt đêm để chuẩn bị bể cá nhỏ cho cậu.

Kết quả hắn nhìn người cá nhỏ ngủ say cả buổi cũng không thấy chán. Tiếp đó hắn ra ngoài bắt đầu cải thiện lại bể bơi bỏ đi thành công viên nhỏ cho người cá nhỏ vui chơi.

Bây giờ ngồi ở đây nhìn người cá bơi qua bơi lại trong nước, người cá còn thường ngoái đầu liếc hắn một cái xác nhận xem hắn còn ở đây không. Thấy hắn vẫn còn thì lần nữa tiếp tục bơi bơi.

Đáng yêu.

Phó Viễn Xuyên nhìn người cá nhỏ chơi một hồi, quang não trên cổ tay không ngừng nhắc nhở hắn có tin tức mới. Mấy cuộc gọi đến hắn đều ngắt máu, cuối cùng hắn nhíu mày xem một tin nhắn gửi đến.

Quân Thanh Dư nghe thấy âm thanh liền bơi về bờ. mặt nước khá cao, cậu không cần nhảy đã có thể chạm đến bờ, thậm chí còn có thể theo dòng nước mà trôi luôn lên.

Quân Thanh Dư ngẩng đầu nhìn Phó Viễn Xuyên, "Ê a?"

"Có chút việc." Phó Viễn Xuyên ôm người cá nhỏ lên, hỏi: "Muốn tiếp tục chơi hay là cùng tôi..."

"Ê a!" Quân Thanh Dư lập tức quyết đoán ôm lấy tay Phó Viễn Xuyên, đối với công viên trò chơi không một chút lưu luyến.

Phó Viễn Xuyên điều chỉnh lại mực nước trong hồ, sau đó xoay người ôm người cá nhỏ về phòng sách.

Đến lúc về tới phòng sách hắn mới phát hiện, bản thân chỉ mãi lo ôm người cá nhỏ mà quên mất chồng văn kiện đã để quên ở hồ bơi.

Hắn thả người cá nhỏ vào bể cá, nói: "Chờ một chút."

"Ê a."

Lần này có người liên hệ Phó Viễn Xuyên để xử lý công việc, có lẽ thời gian sẽ không ngắn. Quân Thanh Dư vẫy vẫy đuôi định bơi lại vỏ sò ngủ một giấc.

Bể cá đặt trên bàn làm việc, lúc cậu bơi xuống thì thấy trên bàn có một viên...... Viên cầu?

Giống một quả cầu thủy tinh, nhưng ngày hôm qua cậu không nhìn thấy nó.

Quân Thanh Dư bơi lại nhìn thử, còn rất đẹp.

Ngay sau đó, trên mặt viên thủy tinh trong suốt đột nhiên hiện ra một gương mặt người. Một bên mắt còn vì hình dạng của viên cầu mà bị biến dạng thành hình tam giác.

"Hở, người cá?"

Quân Thanh Dư: "!"

Quân Thanh Dư theo bản năng đánh mạnh đuôi cá muốn hất quả cầu đi. Nhưng hiện tại cậu đang ở trong bể, lực đánh mạnh như thế khó tránh khỏi...

'Răng rắc ' một tiếng, bể cá tức khắc nát hơn phân nửa, viên cầu cũng cũng bị cái đuôi của Quân Thanh Dư đánh bay.

"Mẹ nó?!" Gương mặt trong viên cầu kinh hoảng la một tiếng.

Bể cá vỡ, nước tràn đầy bàn, Quân Thanh Dư có muốn cứu cũng không cứu nổi.

Lúc này mắt tinh ý thấy cửa phòng mở ra, cậu liền đáng thương vô tội ngồi giữa một mớ mảnh thủy tinh vỡ, nhỏ giọng: "Ê a..."

Phó Viễn Xuyên bước nhanh tới, ôm người cá nhỏ đặt lên lòng bàn tay, dịu dàng hỏi: "Có bị thương không?"

Quân Thanh Dư chỉ lắc đầu, vô cùng ủy khuất ghé vào lòng bàn tay hắn dụi dụi, sau đó đáng thương chỉ vào viên cầu bị cậu đánh bay lăn lóc trên nền.

Phó Viễn Xuyên không thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ lo kiểm tra thân thể người cá nhỏ, thấy cậu không bị thương mới yên tâm.

Lúc này, viên cầu trên mặt đất mới phát ra tiếng khóc la ai oán: "Đầu nhi! Người cá của ngài đánh tôi!"

Phó Viễn Xuyên nhíu mày: "Người cá yếu ớt, cậu nói nhỏ một chút, đừng dọa em ấy sợ."

Sắc mặt cấp dưới ở trong viên cầu: "???"

Cái đuôi cá nhà ngài hất một cái bể cá đã vỡ, thế mà ngài còn dám nói nó yếu đuối?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro