Chương 6. Bên gối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Huyền Tam Thiên

Edit: Ong

Phó Viễn Xuyên chạm nhẹ đuôi tiểu Ngư, hỏi: "Muốn ăn không?"

Quân Thanh Dư nhìn khối cà chua trong tay Phó Viễn Xuyên, quyết đoán trở mình ghé vào lòng bàn tay hắn.

Cậu thật sự không quen ăn rau quả ở đây, vị của nó thật sự rất khủng bố.

Phó Viễn Xuyên thấy thế đành bỏ cà chua lại đĩa. Đồ ăn chuẩn bị không nhiều, hắn bỏ đủ hết vào tủ lạnh. Dọn dẹp lại nhà bếp một chút rồi ôm tiểu Ngư về phòng.

Quân Thanh Dư được thả vào bể cá.

Phó Viễn Xuyên không đi ngủ mà ngồi xuống bàn xử lý công vụ. Nhìn hắn mãi làm việc, Quân Thanh Dư nghiêng đầu, không phải ngày mai hắn phải ra ngoài sao?

Ngủ không đủ giấc hệ miễn dịch của cơ thể sẽ suy giảm, ngày mai đi đối đầu với Trùng tộc cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Quân Thanh Dư vỗ bang bang vào tường bể: "Ê a!"

Phó Viễn Xuyên nghe tiếng, bỏ văn kiện xuống đi tới. Nhìn tiểu Ngư có vẻ nôn nóng, hắn không khỏi căn thẳng hỏi: "Sao vậy?"

Quân Thanh Dư chỉ vào cái giường cách đó không xa: "Ê a."

Phó Viễn Xuyên cho rằng tiểu Ngư muốn đi ngủ, nhưng ôm bể cá lên đi được hai bước hắn mới phản ứng lại, hỏi: "Em muốn tôi đi ngủ sao?"

Quân Thanh Dư gật gật đầu, chỉ chỉ cửa sổ.

Trời tối rồi còn chưa chịu đi ngủ sao?

Phó Viễn Xuyên xoa đầu tiều Ngư, nghĩ đến mớ văn kiện mới đưa đến, hắn dụ dỗ nói:

"Tôi xử lý nốt phần văn kiện còn lại rồi mới đi ngủ được không?"

Quân Thanh Dư ôm tay Phó Viễn Xuyên, cọ cọ ngón tay hắn, dán mắt lên bọng ngón tay, ngửa đầu nhìn hắn.

Không nói không quậy. Im lặng an tĩnh.

Sau đó đôi mắt xinh đẹp dần tràn nước, ủy khuất nhìn chằm chằm hắn.

Này......

Hắn vốn muốn nghiêm khắc từ chối sau đó lại xử lý văn kiện. Nhưng đối diện với đôi mắt này, câu từ chối dạo một vòng quanh lưỡi vẫn không thốt ra được.

Phó Viễn Xuyên trên chiến trường đánh lui vô số địch thủ hiện tại lại không chống đỡ được. Tiểu Ngư không nói không rằng cứ nhìn hắn chăm chăm, khiến hắn không sao từ chối yêu cầu của cậu được.

Phó Viễn Xuyên thở dài, thỏa hiệp nói: "Được rồi, đi ngủ."

"Ê a."

Đạt được mục đích, Quân Thanh Dư buông tay hắn, bơi lại xuống bể cá xoay một vòng. Đuôi cá vẽ ra một vòng tròn bọt nước vô cùng đẹp mắt.

Người cá nhỏ trong nước phun ra một chuỗi bong bóng nhỏ sau đó quay người mở vỏ sò nằm vào.

Vẫy vẫy tay.

Ngủ ngon nha!

Phó Viễn Xuyên thấy tiểu Ngư đã buồn ngủ, bèn nói: "Ngủ ngon."

Sau khi thấy vỏ sò đã khép lại, hắn mới đến bàn làm việc, sắp xếp lại phần văn kiện nào chưa xử lý để riêng một bên, đã xử lý xong để riêng một bên.

Nay ngủ sớm, ngày mai dậy sớm xử lý phần còn lại vậy.

Qua khe hở của vỏ sò, Quân Thanh Dư chờ Phó Viễn Xuyên tắt đèn, thấy hắn nằm trên đệm êm mới xoay người an ổn nhắm mắt.

Không qua bao lâu, trong nhà chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn.

---

Sáng sớm hôm sau.

Phó Viễn Xuyên còn ngủ, Quân Thanh Dư đã tỉnh.

Cậu nhớ hôm nay Phó Viễn Xuyên phải ra ngoài nên nhắc nhở bản thân không được ngủ quá sâu. Lúc cậu thức dậy vừa hay gần đến thời gian, nhưng Phó Viễn Xuyên còn chưa dậy. Ngoài cửa sổ, trời cũng mới tờ mờ sáng.

Hôm qua trước khi đi ngủ, Phó Viễn Xuyên bê bể cá đặt lên tủ đầu giường. Tủ đầu giường cao bằng cái giường, Quân Thanh Dư chống tay lên thành bể còn cao hơn giường một chút.

Cậu chống cằm nhìn Phó Viễn Xuyên, không biết khi nào hắn mới dậy.

Hôm qua hắn không nói rõ thời gian, chắc là chút nữa mới dậy.

Nhưng đến khi có tiếng chuông cửa, Phó Viễn Xuyên vẫn không hề nhúc nhích. Quân Thanh Dư nhướng mày, cảm giác việc này hẳn là liên quan đến linh lực cậu truyền cho hắn.

Hôm qua Phó Viễn Viên thiếu ngủ, hơn nữa trước khi đi ngủ cậu còn truyền cho hắn thêm linh lực, hẳn là linh lực đang phát huy tác dụng. Tinh thần lực nhiễu loạn được trấn an, tinh thần thả lỏng đương nhiên sẽ ngủ sâu.

Nhưng......

Phó Viễn Xuyên không dậy, ai đi mở cửa bây giờ?

Quân Thanh Dư cúi đầu nhìn đuôi mình rồi lại nhìn cửa phòng đóng chặt. Đừng nói đến ra ngoài mở cửa lớn, ngay cả cửa phòng sách cậu còn không mở được.

Bây giờ chỉ có cách gọi Phó Viễn Xuyên dậy.

Tiếng đập cửa bên ngoài cũng không đánh thức được hắn, cậu chỉ có thể tự mình gọi: "Ê a!"

An tĩnh.

"Y —— nha!"

Vẫn an tĩnh như cũ.

Quân Thanh Dư: "......"

Gọi không dậy, cậu chỉ có thể nhảy ra. Cũng may bể cá đặt ngay cạnh giường, cách giường gần. Cậu nhảy một cái. Bịch một tiếng, rơi xuống chăn gối mềm mại. Nước văng ra theo làm ướt một phần gối đầu.

Quân Thanh Dư ghé vào gối đầu, sườn mặt Phó Viễn Xuyên gần trong gang tấc.

"Ê a." Quân Thanh Dư đẩy đẩy mặt hắn.

Có người tới, mau dậy đi!

Nếu còn không có ai ra mở cửa, nói không chừng bọn họ cho rằng người trong nhà gặp nguy hiểm sẽ phá cửa xông vào đó.

Cảm nhận được động, Phó viễn Xuyên trở mình, nghiêng người mơ màng nhìn thấy Quân Thanh Dư hắn liền duỗi tay, sờ soạng xoa đầu cậu, mơ màng dỗ dành: "Ngoan."

Một bàn tay trước tiếp đè cậu xuống.

Quân Thanh Dư đẩy đẩy hắn tay, "Ê a?"

Phó Viễn Xuyên mơ màng ý thức được có gì đó không đúng. Hắn sửng sốt, mở bừng mắt liền thấy kẹt dưới tay và gối đầu có là một đầu tóc màu bạch kim.

Nhấc tay lên, ở dưới là tiểu Ngư đang cười với hắn.

Quân Thanh Dư: "Ê a!"

Anh dậy rồi!

Buổi sáng tốt lành!

Nụ cười này dường như có thể tiếp thêm một thân đầy sức sống.

Phó Viễn Xuyên ôm tiểu Ngư lên, hỏi: "Sao nhảy ra đây rồi?"

"Ê a." Quân Thanh Dư chỉ ra ngoài cửa.

Có người gõ cửa.

Phó Viễn Xuyên mới dậy, trong mắt chỉ có tiểu Ngư. Bây giờ hắn mới phát hiện bên ngoài có tiếng đập cửa. Hắn đứng dậy khoác áo, ôm tiểu Ngư ra ngoài.

Khi ra đến cửa lớn thì tiếng đập cửa đã không còn, ngược lại có tiếng tách tách cạch cạch... như là tiếng cạy cửa.

Phó viễn Xuyên mở cửa liền nhìn thấy cấp dưới của hắn đang ngồi xổm cạy cửa nhà hắn.

"Lão đại, mày mà ngài không xảy ra chuyện gì." Thi Khải Tân thấy cửa mở lập tức an tâm, "Ngài không mở cửa, tôi liên kết quang não đến lại tắt máy, tôi còn tưởng ngài xảy ra chuyện gì rồi."

"Vào đi."

Quân Thanh Dư liếc mắt một cái liền nhận ra người là là người hôm qua đột nhiên xuất hiện trong viên cầu thủy tinh dọa cậu nhảy dựng.

Kẻ hại cậu làm hư bể cá, Quân Thanh Dư ghé vào lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên lạnh lùng xoay người, không thèm nhìn cậu ta.

Cầu thủy tinh tùy còn dùng được nhưng ở trong đã nát, để tránh sau này khi sử dụng nó đột nhiên nổ tung nên Phó Viễn Xuyên đã ném nó đi rồi.

Cầu truyền tin quý như vậy.

Còn có bể cá mới mua.

Tuy tất cả đều bị cậu làm hư nhưng Thi Khải Tân cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

Thi Khải Tân nhìn người cá nhỏ màu vàng kim trong tay Phó viễn Xuyên liền ngứa tay, "Lão đại ơi, ngài muốn tôi bảo vệ tiểu Ngư thì trước tiên nên cho tôi ôm cậu ấy, để hai chúng tôi làm quen bồi dưỡng cảm tình được không?"

Quân Thanh Dư ngẩng đầu trừng cậu ta.

Mơ đi!

Thi Khải Tân trước giờ chưa từng nhìn thấy người cá có nhiều biểu cảm phong phú như vậy, cậu ta tò mò: "Ơ, người cá của lão đại trừng tôi nè. Cậu ta có phải có thù với tôi không?"

"Đừng chọc em ấy." Phó Viễn Xuyên xoa đầu tiểu Ngư an ủi.

Thi Khải Tân là cấp dưới có năng lực mạnh nhất của hắn, để cậu ta bảo vệ tiểu Ngư hắn cũng yên tâm phần nào.

"Trong tủ lạnh có đủ đồ ăn của tiểu Ngư, cậu nhớ cho em ấy ăn đúng giờ." Dừng một chút, suy xét đến việc tiểu Ngư có vẻ có địch ý với Thi Khải Tân, hắn bổ sung thêm: "Cứ để thức ăn cao bằng bể cá là được, tiểu Ngư sẽ tự ăn."

Thi Khải Tân nói: "Được rồi, yên tâm, tôi tuyệt đối không lén đút cho tiểu Ngư đâu."

Quân Thanh Dư lắc lắc cái đuôi, dám đút tôi tôi liền đánh gãy tay cậu.

Phó Viễn xuyên tiếp tục nhắc nhở thêm một số việc cần chú ý, cuối cùng nói: "Chuyện gì cũng phải lấy an toàn của tiểu Ngư làm đầu, nhớ chưa?"

Thi Khải Tân sửng sốt, này có nghĩa là......

Thi Khải Tân nghiêm túc gật đầu, "Rõ!"

Nói xong mấy điểm cần chú ý cũng đã đến giờ đi.

Quân Thanh Dư ghé vào tay Phó Viễn Xuyên, có cảm giác không nỡ xa hắn.

Nhưng cậu cũng không thể đi cùng...

Hiện tại cậu quá nhỏ, không giúp được gì có khi Phó Viễn Xuyên còn phải bảo vệ cậu. Rất phiền hắn.

Bất quá, chờ cậu lớn lên thì tốt rồi.

Người cá có thể lớn. Theo thời gian lớn lên, vảy đuôi cá sẽ càng ngày càng cứng, sức cũng càng lúc càng lớn. Nghe nói đuôi của người cá trưởng thành có thể đánh hư liệu cứng nhất.

Nghĩ đến tương lai mình cũng sẽ có lực chiến đấu, Quân Thanh Dư ôm ngón tay Phó Viễn Xuyên ưỡn ngực nói: "Ê a."

Chờ tôi lớn, tôi bảo vệ anh!

"Ngoan." Phó Viễn Xuyên nhẹ nhàng chải chuốt lại tóc tiểu Ngư, nói: "Ở nhà chờ tôi về."

"Ê a!"

Quân Thanh Dư đổi tư thể, ngồi trong lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên, dang tay nhìn hắn. Động tác này trước giờ đều biểu thị ý muốn được ôm, nhưng bây giờ đang ôm rồi, này...

Phó Viễn Xuyên nghi ngờ nâng tay lên, như thế này sao?

Hắn còn đang suy nghĩ về ý muốn của tiểu Ngư trong động tác này thì Quân Thanh Dư đã nương theo độ cao, dang tay ôm mặt Phó Viễn Xuyên nhẹ nhàng hôn một cái.

"Ê a!"

Chú ý an toàn, bảo vệ chính mình nha!

Phó Viễn Xuyên hoàn toàn ngây ngẩn.

Ngoại trừ lần ở căn cứ gây giống tiểu Ngư cọ cọ hôn ngón tay hắn, sau đó cậu cũng không còn làm lại động tác này nữa.

Nhưng lần này...... Không phải hôn ngón tay nữa, mà là......

Hắn cảm giác được một luồng khí ấm áp tràn vào lồng ngực, tiểu Ngư ngồi trong lòng bàn tay hắn thật là vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

Phó Viễn Xuyên nhẹ giọng nói: "Khi nào về sẽ cho em món ngon."

Nói rồi có chút không nỡ, hắn bèn đem bể cá của tiểu Ngư đặt ở phòng khách. Như vậy khi trở về hắn sẽ nhìn thấy tiểu Ngư đầu tiên.

Sắp xếp cho tiểu Ngư xong xuôi, Phó Viễn Xuyên mới đứng dậy nói: "Nếu tiểu Ngư có gì bất thường phải liên lạc với tôi."

Thi Khải Tân vỗ bộ ngực bảo đảm: "Yên tâm đi lão đại, tôi nhất định sẽ chăm sóc tiểu Ngư thật tốt."

Quân Thanh Dư cũng ở trong bể cá phất tay, "Y ~ nha!"

Sớm trở về!

Phó Viễn Xuyên ôn nhu nhìn cậu, trên mặt mang theo ý cười nhạt, hắn nói: "Tối gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro