Chương 4: Vào ở (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Levi mặt không biểu cảm nhìn tôi, tựa hồ không nghe được lời vừa nãy.

Nhất định là phương thức nào không đúng, nên tôi hình như nghe rằng phòng tắm duy nhất là ở trong phòng hắn?!

Chỉ có một phòng tắm thật sự không kỳ quái, nhưng vì sao tên này lại muốn xây trong phòng ngủ ==!

Tôi dữ tợn nhìn hắn, sau đó nghĩ đến bản thân sau này còn phải dựa vào hắn, nên cũng đành hít sâu một hơi:

"Cho nên?"

"Cho nên ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất, dùng phòng tắm xong lau dọn sạch sẽ. Thứ hai... bên ngoài Phố ngầm có một con sông."

Ý tứ của hắn là nếu tôi không lau dọn thì về sau sẽ để tôi xuống sông tắm rửa? Lại còn bên ngoài Phố ngầm?

"...Tôi chọn cái thứ nhất."

Tựa hồ đã sớm dự đoán được tôi sẽ quyết định như vậy, Levi xoay người, bỏ lại một câu:

"Đi theo ta, nhóc con."

Tiếp đó là đi lên lầu, tôi lập tức theo sau.

Khác với tầng một rộng rãi, lầu trên chỉ có hai phòng, cửa phòng đều đóng lại, nên tôi cũng không nhìn được bên trong ra sao.

Levi đi đến một cánh cửa, mở ra.

Đây là phòng ngủ, như dự kiến, sạch sẽ vô cùng. Một chiếc giường lớn, mỗi bên giường có một ngăn tủ, mà bên cạnh cửa sổ đặt một bộ bàn ghế. Trong góc tường bên là tủ quần áo. Không thừa, cũng không thiếu cái gì.

Ở trước giường nhiều thêm một cánh cửa, không cần đoán cũng biết là nhà vệ sinh. Thật ra nếu ở một mình, xây trong một phòng thì rất tiện.

Đẩy cửa ra, Levi lườm tôi một cái, lại dặn:

"Nhóc con, tắm xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ, lát nữa ta sẽ kiểm tra."

"Có khăn lông không?" Tôi hỏi.

Trầm mặc một trận, hắn nâng tay chỉ vào một cái khăn tắm trên giá:

"Dùng xong thì giặt sạch."

Nói xong, hắn ra ngoài.

Nhún vai, tôi đóng cửa phòng tắm lại, sau đó cởi cái váy bụi bậm trên người ra. Cả một ngày mặt xám mày tro hiển nhiên không phải cảm giác tốt gì, bởi vậy tôi hoàn toàn triệt để "rửa sạch" bản thân một lần.

Nhưng tắm xong rồi tôi mới bi kịch phát hiện, tôi quên xin quần áo từ hắn = =.

囧 囧, tôi đành phải quấn khăn tắm mở cửa ra. Levi tự nhiên là không có ở đây, nên tôi đi tới trước tủ quần áo.

Vì chiều cao của Levi và tôi không chênh lệch mấy, tuy là dáng người nam nữ khác nhau, nhưng đồ của hắn hẳn tôi cũng mặc được. Tiện tay lấy ra một chiếc sơ mi trắng, phát hiện nó hơi dài. Tôi lại tìm một cái quần, khá ngạc nhiên rằng nó cũng tương đối vừa vặn.

Thật ra nói là dọn dẹp phòng tắm, nhiều nhất chỉ có dùng nước xối sạch, sau đó trả mấy thứ về chỗ cũ, giặt sạch khăn lông treo lại là được.

Một thân thần thanh khí sảng*.

*thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu.

Đi chân trần ra khỏi phòng, tôi xuống lầu, thấy được Levi đang ngồi uống trà đọc báo.

Cách hắn cầm chén trà khác với người bình thường, dùng năm ngón tay bọc lấy thân chén chứ không cầm quai.

Tựa hồ nghe thấy tiếng động, tầm mắt hắn dời từ trên mặt báo sang tôi.

"Nhóc con, ai cho ngươi mặc quần áo của ta ?"

"Không mặc quần áo thì chẳng lẽ anh muốn tôi khoả thân sao?" Tôi nhún vai, không thèm để ý nói. "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh giặt sạch sẽ ."

Lấy từ khay trà trên bàn ra một cái cốc, tôi tự rót trà cho mình, chỉ nhấp một ngụm rồi nhíu mày.

Thật ra tôi cũng không thích uống trà, vì vị đắng rất nặng, dù là trà loãng đến mức nào cũng sẽ cảm nhận được.

Bực bội buông cốc xuống, tôi chuyển tầm mắt tới trên người Levi.

"A... Vậy từ nay về sau mong được anh giúp đỡ."

"Nhóc con, ta cũng không phụ trách nuôi ngươi, vấn đề ăn uống ngươi tự giải quyết."

"Cái này tôi biết." Ngồi xuống ghế, tôi nâng cằm, nghiêng người tựa ngực vào cạnh bàn, "Nhưng hiện tại trên người tôi không một xu dính túi, nên trước khi tôi tìm được công việc, vẫn phải nhờ anh bao ăn một thời gian rồi."

Nói xong, tôi cười hì hì lấy lòng nhìn Levi.

Hắn chẳng phải động vật máu lạnh, điểm này là tôi dựa theo sự tiếp xúc vừa rồi mà rút ra kết luận.

Tuy rằng mọi hiểu biết về hắn phần lớn đều đến từ trên mạng, nhưng đôi khi tôi càng tin tưởng vào cảm giác của chính mình.

Cho nên, một đôi mắt cá chết trừng tôi hồi lâu, sau đó lại quay về báo chí trong tay.

Nhẹ nhàng thở ra, tôi nhìn về phía cửa sổ đằng sau hắn, nheo mắt trước ánh mặt trời bên ngoài.

Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên tôi đến thế giới này, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tuy rằng thật hi vọng đây là nằm mơ thôi, nhưng cái đau đớn trên đầu gối cũng báo hiệu rõ ràng, tôi chẳng phải loại người trốn tránh hiện thực, mà có muốn cũng chẳng làm nổi.

Thật ra, tôi thậm chí còn cảm thấy may mắn, ít nhất hiện tại còn có chỗ ở, không phải sao?

Tuyệt vời, đụng phải một tên mình coi như quen thuộc.

Hơi rũ xuống rèm mắt, có chút mệt mỏi ghé vào trên bàn, bất tri bất giác mà ngủ mất.

Đợi đến khi tỉnh lại, sắc trời đã nhuộm màu hoàng hôn.

Ngẩng đầu, Levi thế nhưng vẫn còn ngồi ở đối diện, nắng chiều xuyên thấu qua cửa sổ phủ lên người hắn một sắc màu ấm.

Nhất thời, tôi ngây người.

Suy cho cùng, Levi rất đẹp trai, tới tận bây giờ tôi vẫn chưa từng phủ nhận, được xưng là "Nhân loại mạnh nhất" khá tốt, mà tính cách không giống người thường kia cũng chẳng chê vào đâu được.

Trời sinh chói mắt, giống như khoảnh khắc này.

"Ngươi đang nhìn cái gì?" Nhận thấy được ánh mắt của tôi, hắn buông xuống tờ báo trong tay, khó được không thêm vào câu cái xưng hô "nhóc con" kia.

"Nhìn anh." Tôi nhíu mày, trả lời chi tiết.

Mặt hắn không biểu cảm, lại cầm chén trà uống một ngụm.

"À Levi, tôi đói bụng." Chớp mắt, tôi vô lương nói.

?_?

Hắn lườm tôi một cái, vẫn không nói gì. Toàn bộ phòng khách lâm vào trầm mặc.

"Cạch --"

Cửa đột nhiên mở ra, thanh âm rất nhẹ, sau đó bóng dáng của Cethur và Scow xuất hiện.

Lúc bắt gặp tầm mắt của tôi, bọn họ lộ ra một chút kinh ngạc.

"Cửu Nguyệt đại nhân, ngài tỉnh rồi."

Cũng không để ý họ nói cái gì, hai mắt ta không nhìn họ, mà dán chặt vào bánh mì trong tay bọn hắn.

"Ngao ngao các anh là thiên sứ của tôiiii" Kêu lên một tiếng, tôi đứng bật dậy lao tới chộp lấy bánh mì, nhét vào miệng.

Cethur và Scow phát hoảng, ánh mắt kinh tủng hướng về phía Levi.

"Các ngươi còn muốn đứng bên ngoài bao lâu?" Trong giọng của Levi tự hồ mang theo chút bất mãn, sau đó hai người kia thậm thụt tiến vào, đặt bánh mì xuống trước mặt hắn.

"Levi đại nhân, đây là bánh mì của ngài! Tuy là bị Cửu Nguyệt đại nhân ăn mất một cái, nhưng đừng lo lắng, chúng tôi mua rất nhiều!"

Vậy tức là không phải mua cho tôi mà là cho tên 1m6 này sao QAQ.

Tôi nhất thời cảm thấy vô cùng đau trứng, hung hăng cắn bánh mì mà trừng Levi.

Mà người này gật đầu với Cethur và Scow, nói một câu "Ta không để tâm chuyện này" rồi thong thả nhấm nháp đồ ăn.

Bánh mì cuối cùng bị cả bốn người ăn hết, bọn Cethur ăn xong liền chạy lấy người, lúc này thái dương cũng lưng chừng nơi chân núi.

"Lại nói tiếp, tôi ngủ ở đâu? Là phòng còn lại trên lầu sao?" Đến bây giờ tôi mới nghĩ đến một vấn đề tương đối quan trọng.

"Tùy ngươi." Levi đứng lên, cầm chén trà đi về hướng bếp.

Tùy mình? Có chút nghi hoặc nhìn theo bóng lưng hắn, tôi đột nhiên dự cảm được một loại điềm xấu, vì thế chạy lên lầu, mở ra một phòng khác. Nhìn đến nội thất bên trong, hung hăng nhíu mày.

Đây là một gian thư phòng?

Không nhiều lắm, cái gọi là thư phòng chính là, có một giá sách, một cái bàn cùng... một chiếc sofa.

Cho nên hắn nói "tùy tôi" tức là, để tôi ngủ sofa = =.

Đm, tên này không chỉ có một phòng tắm mà còn chỉ có một phòng ngủ! Càng quái dị là hai chỗ này còn chung một khối?

Đầu óc tôi nháy mắt loạn thành một đoàn, thân thể hỗn độn trong gió.

Tôi cảm thấy cần thiết phải nghiêm túc nói chuyện với hắn.

Lạnh nhạt đóng cửa lại, tôi một lần nữa đi xuống lầu, nhưng phát hiện không có ai. Thẳng đến khi tầng trên truyền đến tiếng đóng cửa, tôi mới nhận ra, không biết từ khi nào hắn đã vòng qua tôi mà về phòng rồi?

Vì thế lại xoay người, leo thang.

"Cạch --" Cửa không khóa, cho nên tôi thuận lợi mở ra.

Levi đang đưa lưng về phía tôi liền xoay người, hắn dường như đang định cởi áo, bàn tay đặt ở cái nút trên cùng của sơ mi.

"Levi."

Tôi hít sâu một hơi.

"Chúng ta ngủ chung đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro