Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Chương 3

  Ly hôn?

Phương Tiểu Quyên thật đúng là không nghĩ tới.

  Tuy rằng cô ta không thích tính cách của Kiều Chấn Quân, cũng chán ghét việc hắn luôn che chở cho Đại Kiều, nhưng bảo cô ta ly hôn thì tuyệt đối không, đời này chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!

  Hiện này đều tuyên truyền cái gì mà nữ nhân cũng có thể chống nửa bầu trời, trong thành phố nghe đâu cũng có mấy người ly hôn, nhưng làng trên xóm dưới thì có ai?

Nếu cô ta dám ly hôn, mẹ đẻ cô ta tuyệt đối dám lấy cái chày cán bột của bà mà đánh đến ba ngày cũng không xuống giường được.

  Hơn nữa sau khi ly hôn thì cô ta phải đi đâu bây giờ?

   Con gái đã gả chồng như bát nước đổ đi, nhà mẹ đẻ tuyệt sẽ không thu nhận đứa con gái này, không lẽ cô ta phải ngủ ngoài đường sao?

   Sau khi bị chấn kinh một lúc Phương Tiểu Quyên mới nhìn Tiểu Kiều bằng ánh mắt cổ quái :" Kiều Kiều sao con lại hỏi mẹ chuyện này, không lẽ con hy vọng mẹ và ba ly hôn sao??? Con sao có thể có tư tưởng như vậy?!!"

Nhìn bộ dáng như muốn ăn thịt người của mẹ cô,  Tiểu Kiều mới ý thức được mình quá nóng vội. Người ở thời đại này dù có mệt có khổ hơn nữa cũng sẽ không dễ dàng ly hôn, muốn cho mẹ cô ly hôn phải bàn bạc kỹ hơn, huống hồ hiện tại cũng không tìm được nơi thích hợp hơn, chuyện này về sau tính tiếp vậy.

   Nghĩ vậy Tiểu Kiều liền cúi đầu, mũi chân cọ xuống đất, nhỏ giọng nói:" Chính là chị hỏi con, chị ấy... chị ấy giống như rất muốn mẹ và ba ly hôn."

  Phương Tiểu Quyên tức khắc như bị ai chọc cho nổ phổi, tức đến mặt mày đỏ bừng :" Cái thứ trời đánh thánh đâm, mẹ biết ngay là nó ở sau lưng giở trò mà."

   Cô ta tự hỏi sao Kiều Kiều có thể hỏi đến cái loại chuyện này, thì ra là đứa tai tinh kia giở trò, người nhỏ mà tâm đã đen tối, nó còn dám khuyến khích Tiểu Kiều nói để cô ta và Kiều Chấn Quân ly hôn. Nó cho rằng như vậy thì sẽ không bị đuổi đi sao? Nằm mơ đi!

" Kiều Kiều sau này nhớ rõ cách xa cái tai hoạ kia ra, đừng để nó đem vận đen của nó bám vào con." Phương Tiểu Quyên tức giận mà hừ hừ.

" Dạ, con đều nghe lời mẹ." Tiểu Kiều hơi hơi nghiêng đầu, bộ sáng trắng nõn vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.

Phương Tiểu Quyên thấy bộ dạng đáng yêu tri kỷ của Tiểu Kiều mà cơn tức trong lòng vơi đi không ít, ôm chầm lấy Tiểu Kiều mà hô bảo bối của mẹ.

——
   Mây đen giăng kín, không trung xám xịt, ruộng ngoài đồng đều kết băng, thời tiết lạnh đến hàm răng người ta đều run lên.

    Tiểu viện Kiều gia " kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng chứa củi bên phải viện mở ra, Đại Kiều thò cái đầu nhỏ từ bên trong ra, không khí băng lãnh buổi sáng thổi tới làm cả người bé đều run lên lập cập.

  Bé thở ra một làn khói nhỏ, chà xát thật mạnh hai tay rồi hung hăng chạy thẳng ra ngoài, cầm lấy cây chổi mà nghiêm túc quét sân.

  Chờ tiểu viện được quét xong, khuôn mặt có chút thịt của bé do mấy ngày nay được ăn no ngủ đủ đều nóng đến hồng hồng, nắng sớm ló dạng sau tần mây dày đặc chiếu lên mặt bé làm cho lớp lông tơ như được mạ một lớp hào quang.

Sau khi quét dọn sân trước, Đại Kiều liền chạy vào bếp. Đầu tiên bé từ cái túi trên mặt đất lấy một củ khoai lang đỏ đem đi rửa sạch, sau khi gọt vỏ liền cắt thành khối nhỏ, lấy thêm hai nắm
lương thực phụ rồi đem nấu cùng nhau. Vỏ khoai lang bé gom lại rồi đem cho gà ăn.

Con gà mái trong nhà đã hơn năm ngày không chịu đẻ trứng rồi.

Sau khi ba bé bị liệt thì luôn cứ nằm nhìn chằm chằm nóc nhà mà ngẩn người, cả một ngày không nói được mấy câu. Mấy ngày nay còn tệ hơn, đến cơm cũng không muốn ăn nữa rồi. Bé
nghĩ muốn làm thêm chút đồ ngon cho ba ăn, để ba có thể mau chóng khoẻ lên, nhưng gà mái cứ mãi không chịu đẻ trứng, làm bé gấp muốn chết!

Đại Kiều đem vỏ khoai lang đỏ đổ vào ổ gà, nãi thanh nãi khí nói:
" Cục Tác, ơi, chúng, ta thương, lượng, nhé. Mình, cho, bạn, ăn nhiều, nhiều, bạn,  liền, ngoan, ngoãn đẻ, trứng, có, được không?"

Gà mái cục tác mà kêu, không ngừng mổ vỏ khoai.

Đại Kiều miệng nhỏ tươi cười mi mắt cong cong:" Bạn, như vậy, là, đồng, ý, rồi nha."

" Cục tác"

Chờ Đại Kiều đem quần áo đều giặt sạch sẽ cũng phơi hảo thì mặt trời đã hoàn toàn ló dạng, bé múc 2 chén cháo rồi tiến vào phòng của ba, hai cha con bé liền đem dưa muối ra ăn cùng cháo khoai lang đỏ.

Kiều Chấn Quân nhìn Đại Kiều, vài lần muốn nói lại thôi.

Phương Tiểu Quân lần này về nhà ngoại đã hơn năm ngày, mấy lần trước hắn đều qua đón về, nhưng lần này...

Hắn biết Phương Tiểu Quân muốn dùng cách này để ép hắn đi vào khuôn khổ mà đồng ý với cô ta, nhưng hắn thật sự làm không được.

Đại Kiều mới có 6 tuổi, nếu thật sự đem bé đuổi đi thì khác gì muốn mạng bé đâu?

Đại Kiều ngẩng đầu thấy ba đang nhìn mình, trong chén còn hơn phân nửa cháo, nghiêng đầu hỏi: " Ba, không, ăn, sao?"

"Ba no rồi, con ăn nhiều một chút." Kiều Chấn Quân động thủ muốn đem cháo trong chén đổ sang cho bé.

  Đại Kiều vội vàng che chén lại :"
Ba, ăn, con, con, ăn, no!"

  Nhìn thấy hài tử hiểu chuyện như vậy, trong lòng Kiều Chấn Quân càng khó chịu hơn.

    Hắn hiện tại nằm liệt một chỗ, Phương Tiểu Quyên lại không thích đứa nhỏ này, Đại Kiều còn bị nói lắp, về sau bé phải sống thế nào đây?

Kiều Chấn Quân sầu đến muốn bạc cả đầu.

   Đại Kiều hồn nhiên không biết ba đang suy nghĩ về cuộc sống của mình, ăn xong cơm sáng bé liền chuẩn bị đi nhặt cành lạn diệp khô về làm củi đốt
, rơm rạ và cán cây mạch trong nhà không còn dư bao nhiêu, sẽ không dùng được mấy ngày nữa đâu.

  Cùng ba nói một tiếng, Đại Kiều cõng cái sọt lên lưng liền chuẩn bị ra cửa.

    Kiều Chấn Quân ở trong phòng hô: "Cẩn thận một chút, đừng đi quá xa."

   "Dạ!"

     Vào mùa đông không có cây trồng nào sống nổi trên đất, buổi sáng sau khi làm thủ công xong, các nữ nhân trong thôn thích tụ tập cùng nhau phơi nắng, một bên đóng đế giày, một bên nói đông nói tây chuyện nhà này nhà kia giết thời gian.

    Đại Kiều cõng cái sọt đi ngang qua, vừa lúc bị vợ của Tống Kim Lai bắt lại: " Đây không phải Đại Kiều sao? Mẹ mày đã về nhà chưa?"

Tay Đại Kiều bị nắm đến đau, nghĩ muốn rút tay về nhưng vợ Tống Kim Lai nắm thật sự quá chặt:" Chưa, chưa, về, tới."

  " Ông trời của tôi ơi, đều đã sáu ngày rồi mà vẫn chưa về? Không phải mẹ mày tính cùng ba ngươi ly hôn đó chứ?" Cô ta khoa trương mà kêu lên.

  Đại Kiều mặt lập tức liền trắng.

   Bé hiểu ly hôn là gì, có một lần ba mẹ cãi nhau, mẹ liền uy hiếp ba là muốn ly hôn.

   Mẹ của Cẩu Đản liền hùa theo doạ: " Để thím nói cho mày nghe, mẹ mày mà cùng ba mày ly hôn thật thì nàng chắc chắn sẽ không cần mày, nàng chỉ cần em gái mày Tiểu Kiều thôi a."

    Vơn Tống Kim Lai càng hăng hái hơn : " Thật là đáng thương a, nếu thật sự ly hôn, mày và ba mày phải làm sao nha? Ba mày thì nằm liệt, mày thì nói lắp, về sau ai mà dám cưới mày a?"

  Đại Kiều dùng sức đến đỏ cả mặt vẫn không rút được tay về.

   Lúc này Lâm Tuệ từ phía đông nhặt xong cành khô đi tới thấy một màn này liền lạnh giọng quát :" Các cô đủ rồi đó! Nói với một hài tử 6 tuổi những lời này các cô không thấy quá đáng sao?"

  Mẹ Cẩu Đản cùng vợ Tống Kim Lai giật mình buông tay, Đại Kiều nhân cơ hội tránh thoát mà chạy đến sau lưng Lâm Tuệ mà trốn.

  Sau khi thấy rõ người đến là ai, vợ Tống Kim Lai lập tức nhảy đổng lên :" Ai mượn cô xen vào việc người khác hả? Rảnh rỗi như vậy sao không đi mà tìm cha cho Đông Lâm đi."

  " Lâm Tuệ là thôn đông đầu lâm quá độ tiểu nữ nhi", mấy năm trước thì gả cho một thanh niên trí thức trong thôn, sinh được một đứa con trai, hai năm trước chồng cô liền về thành phố, sau đó thì mất liên lạc. Mới đầu người ta cho rằng sau khi hắn về thành phố liền bỏ vợ bỏ con ở nông thôn, nhưng sau này mới biết hắn đã mất do rớt xuống sông mà đuối chết. Lâm Tuệ liền trở thành quả phụ.

   Lời này của vợ Tống Kim Lai quá độc ác, Lâm Tuệ tức đến ngón tay run rẩy:" Cô cảm thấy cô không quá đáng thì chúng ta lập tức đi tìm thím Tú Chi, xem thím ấy trách tôi xen vào việc người khác hay là tát một cái cho cô chết hả?!"

  Kiều Tu Chi là người cực kỳ bênh vực người nhà, mặc dù bà không mấy quan tâm đứa cháu gái là Đại Kiều, nhưng người ngoài dám khi dễ đến người Kiều gia thì tuyệt đối bà có thể một tát đánh ngươi đến răng rụng đầy đất.

   Vợ Tống Kim Lai lập tức rụt người lại: " Gà nhà tôi còn chưa có cho ăn đâu, tôi không có thời gian nói chuyện với cô !" Nói xong liền lập tức xoay người bỏ chạy, bộ dáng như sau lưng có ai đang đuổi đánh cô ta vậy.

Mẹ Cẩu Đản cũng lập tức chạy mất :" Tôi cũng phải về cho gà ăn."

Lâm Tuệ hướng phía bọn họ chạy mà phỉ nhổ, quay đầu nhìn thấy tay Đại Kiều bị trải đỏ mà một lần nữa tức giận, sao ông trời không sai thiên lôi bổ cho đám người đó một nhát chứ, lại ăn nói bậy bạ trước mặt tiểu hài tử.

Sợ doạ đến Đại Kiều, Lâm Tuệ áp xuống cơn giận mà ôn nhu nói :" Có đau không? Con cùng dì Tuệ về nhà, dì Tuệ đem rượu thuốc ra xoa xoa lên liền không sao rồi."

Đại Kiều vội vàng xua xua tay: "Cảm ơn, dì Tuệ, con, không đau."

Bé thực thích dì Tuệ, dì ấy không chỉ lớn lên xinh đẹp đối với bé thật tốt còn thường xuyên trộm đem bánh bột ngô cho nàng ăn. Đông Lâm con trai dì ấy
cũng rất đáng yêu, mỗi lần em ấy cười rộ đều lộ ra hai chiếc răng năng nhỏ xíu, luôn đi theo sau bé nãi thanh nãi khí kêu chị ơi.

Lâm Tuệ thấy khuôn mặt Đại Kiều có thêm không ít thịt, trong lòng không biết nên vì bé mà vui mừng hay khổ sở :" Con sao lại chạy đến bên này vậy?"

Đại Kiều chỉ vào phía trước cánh rừng, nhuyễn thanh nói: "Đi, nhặt, cành khô."

Lâm Tuệ cởi xuống cái sọt của mình, không nói một lời đem cành khô trút hết sang cho Đại Kiều.

"Không, không...... Không được......" Đại Kiều nóng nảy, nói đến càng lắp bắp.

" Cầm lấy, dì Tuệ một lát đi nhặt cái khác là được. Con mau chóng về nhà, đừng để...... Ba con lo lắng."

Lâm Tuệ không cho bé cự tuyệt, chỉ là khi nói đến ba của Đại Kiều ngữ khí hơi dừng một chút.

Đại Kiều không phát hiện sự khác thường của Lâm Tuệ, bé nhíu đôi mày thanh tú lại như 2 con sâu lông nhỏ.

Lâm Tuệ nhìn thấy liền biết bé là sợ làm phiền đến mình, trong lòng mềm nhũn. Cô duỗi tay xoa cái đầu xù xù của Đại Kiều :" Nghe lời, ngoan ngoãn cầm về đi, chờ sau nà Đại Kiều lớn lên rồi giúp để dì Tuệ có được không?"

Đại Kiều nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy cũng rất tốt, liền tươi cười :" Dạ, sau này, con, lớn, sẽ giúp, dì Tuệ, làm, thủ công!"

Kỳ thật lúc bình thường không có việc gì chỉ cần Đại Kiều chậm rãi nói thì tình trạng bị lắp sẽ không nhiều lắm, nhưng ở nhà mẹ luôn một bộ chán ghét không kiên nhẫn nghe bé nói, bé liền khẩn trương lắp bắp không thành lời.

Sau khi Lâm Tuệ và Đại Kiều đi rồi, vợ Tống Kim Lai mới từ trong nhà chạy ra hướng phía Lâm Tuệ mà phun nước miếng:" Phi, cái thứ không biết xấu hổ cũng muốn quản bà!"

Mẹ của Cậu Đản cũng chạy ra tới, tay còn cấm thức ăn cho gà :" Cẩn thận cô ta đến trước mặt thím Tú Chi cáo trạng cô đó."

Vợ Tống Kim Lai lập tức đanh mặt lại :" Cô ta dám! Nếu cô ta thật sự đi cáo trạng, tôi lập tức đem chuyện cô ta thích Kiều lão nhị nói ra, đến lúc đó xem ai xấu mặt cho biết!"

" Trời ơi, không phải chứ? Cô nói là Lâm Tuệ thích Kiều Chấn Quân Kiều lão nhị hả?" Mẹ Cẩu Đản vẻ mặt hưng phấn hỏi.

Vợ Tống Kim Lai lập tức nâng cao cằm, khoe khoang nói: " Bằng không thì cô cho rằng tại sao cô ta lại đối xử tốt với cái tang môn tinh Đại Kiều kia, còn không phải là nhớ thương Kiều lão nhị à, đúng là loại đàn bà lẳng lơ. Nhớ lúc trước......"

Nghe đến chuyện bát quái này mẹ của Cẩu Đản liền hưng phấn đến không đi cho gà ăn mà tập trung nghe vợ Tống Kim Lai kể chuyện.

Sau khi cùng dì Tuệ tách ra, Đại Kiều cũng không lập tức về nhà mà cõng cái sọt trên lưng đi về Phương gia phía bắc thôn.

        7/9/2020. VoNguyet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro