Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khả năng của đối phương chính là tạo ra ảo ảnh, tác động lên mắt người.

Khả năng vô hiệu hóa của Dazai lại là một kẻ thù tự nhiên, và nó đã trực tiếp giải quyết mọi thứ. Nên là hiện tại, cả hai người họ đều nhìn thấy một đám nhân viên Mafia được trang bị vũ khí hạng nặng trong nhà.

Thiếu niên bước ra từ sau lưng Dazai, trên mặt không có tý gì là căng thẳng: "Anh bảo là mời tôi uống cà phê, chính là dùng cách này sao?"

Đám gián điệp kia thấy thiếu niên thì sắc mặt đột nhiên biến hóa, Dazai thở dài chán nản: "Mau giải quyết đi."

"Cán bộ đại nhân, không... A a a a!"

Dazai dựa vào bức tường trắng bên cửa, nhìn trận hỗn chiến trước mặt mà biểu cảm không thay đổi. Tai hắn nghe tiếng súng, lặng lẽ bỏ cánh tay khỏi túi và giơ trước mặt, hắn nhìn băng quấn trên người, ánh mắt xa xăm.

Sau nửa phút, trận chiến kết thúc.

Người thanh niên vẫy tay gọi thuộc hạ, quay đầu lại liền thấy bộ dạng của Dazai, trong mắt mang theo ý cười: "Sao vậy, còn muốn quấn thêm sao? Nếu quấn nữa thì sẽ thành xác ướp."

"Ha ha ha, xác ướp?"

Dazai cười khúc khích, vẫy tay phải: "Năng lực này đôi khi thực sự là một trở ngại. Tôi đã băng bó 80% cơ thể, vẫn có thể tiếp tục sao? "

Mặc dù "Nhân gian thất cách" là một năng lực dị giáo và cực kỳ hiếm, nhưng đối với bản thân Dazai Osamu, hắn đã gặp nguy hiểm nhiều lần vì sự kích hoạt thụ động và hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của năng lực giả.

"Lần này là đụng đến mắt, hoàn toàn không có biện pháp." Thiếu niên nhún vai.

"Vậy thì lần sau hãy băng mắt lại ~" Dazai cười nói.

Thiếu niên tiến lên nắm tay hắn rời khỏi quán cà phê, nhất định không chịu: "Hay là thôi đi. Tôi không muốn làm chó dẫn đường của anh."

Nói đến chó dẫn đường, Dazai nghĩ đến chuyện bị lôi đi: "Thật đáng tiếc vì năm đó Chuuya rất thích hợp, thế mà Mori-san lại chọn đại tỷ Kouyou."

Thiếu niên bĩu môi: "Hắn sẽ như con chó hoang cắn cổ họng anh."

"Cậu rất ghét hắn?"

"Không phải anh cũng thế?" Người thiếu niên đi bên cạnh Dazai, nắm tay Dazai, hai người cùng nhau lang thang như anh em giữa phố đông người.

Vẻ ngoài và khí chất nổi bật của hai người khiến nhiều người qua đường phải thường xuyên ngoái nhìn, thậm chí có người còn chụp ảnh lại.

Dazai nhìn các cô gái xung quanh và thở dài: "Nhiều tiểu thư xinh đẹp như vậy, không biết có ai muốn chết với tôi không?"

"Nếu anh thật sự muốn mời, đương nhiên sẽ có người tới." Thần sắc thiếu niên đầy thấu hiểu mà nhìn hắn.

Hắn rất rõ khả năng của bản thân, hơn nữa chỉ là lừa dối một nữ sinh thôi, với ngoại hình và thủ đoạn của hắn thì quả là dễ như trở bàn tay, nhưng rõ ràng hắn chỉ nói chứ không hành động.

Hừ hừ, chỉ được cái mạnh miệng.

Dazai nắm tay thiếu niên, nhịp chân chậm rãi, nhân tiện nói về thành tích của mình trong nhiều năm qua: "Tôi có một cấp dưới rất đáng yêu. Sở dĩ tôi gặp cậu ta là vì cậu ta cứu ta khỏi mặt nước. Khi đó hình như cậu ta sắp chết đói rồi."

"Ồ, thật tốt bụng? Chẳng phải cậu ta sẽ thích hợp gia nhập quân cảnh hơn sao?"

"Không, trước khi cứu tôi, cậu ta định cướp của người qua đường." Dazai mỉm cười nhìn thiếu niên bên cạnh.

"A?" Chàng trai chợt mỉm cười, "Thật là... Không ngờ lại thích hợp với màu xám."

"Đúng nhỉ? Cậu ta đáng yêu lắm." Dazai cười và tự kể những câu chuyện rải rác từ cơ quan thám tử vũ trang.

"Tôi cũng có cộng sự là một người theo chủ nghĩa lãng mạn, một người đặc biệt nghiêm túc. Mỗi ngày cậu ta đều lập kế hoạch, làm theo như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng cứ thấy tôi rơi xuống nước đều sẽ bỏ kế hoạch để cứu tôi."

Trong lòng chàng thiếu niên thương tiếc cho người cộng sự. Sở thích kì lạ của Dazai thực sự không phải thứ người thường có thể chịu được.

"... Lại còn rất dễ bị lừa. Tôi nói gì cậu ta cũng tin, tuy biết tôi sẽ nói dối, nhưng lần sau vẫn bị lừa như cũ. Thực sự, điều đó khiến lương tâm tôi cảm thấy bất an."

Nhắc đến những người đó, nụ cười trên khuôn mặt Dazai rạng rỡ như ánh hoàng hôn.

"Ồ, lương tâm của anh bất an? Không phải anh sẽ càng vui vẻ sao?" Thiếu niên như nghe một trò đùa, quay đầu lại nhìn nụ cười trên mặt Dazai rồi cười khúc khích: "Thật tốt. Anh dũng cảm, dịu dàng hơn tôi nhiều."

Hôm nay thực sự là ngày hạnh phúc nhất trong 18 năm qua của tôi.

"A, đau quá!"

Thiếu niên vươn cả hai bàn tay lên che đầu, rơm rớm vươn mắt nhìn Dazai: "Sao tự nhiên anh lại đánh tôi?"

Dazai hạ tay xuống, ỷ mình cao hơn vài cm, cúi đầu nhìn thiếu niên đang ôm đầu: "Bởi vì tôi thấy là cậu đang tự coi bản thân là anh trai. Chức vụ đó thích hợp với tôi hơn, phải chứ?"

Thiếu niên cúi mặt. Thực ra cậu vốn không đau. Trong mắt thiếu niên mang theo ý cười không che giấu được, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Cái gì? Anh chỉ lớn hơn tôi bốn tuổi."

"Này, nhóc con xì xào gì thế? Sao không nói to lên!"

Dazai dừng lại, nhìn thiếu niên đang ngẩng đầu lên. Cậu đứng đó chờ hắn với khuôn mặt nhăn nhó.

Hắn bất giác mỉm cười và chạy về phía đối phương.

Nắm lấy cánh tay của nhau, thiếu niên tiến đến bên kia, ấp úng: "Tôi muốn ăn cua có cánh!"

"Không có thứ như vậy."

"Vậy thì... một con cua có mười sáu cái chân?"

"Cũng không."

"A~ Sao cái gì cũng không có?"

"Cua đóng hộp?"

"Muốn!"

Chạng vạng ngày hôm đó, ánh hoàng hôn lộng lẫy chiếu vào hai người họ, như thể phủ lên họ một lớp vinh quang, lại như máu tươi chói lọi, cho thấy tương lai phi thường của họ.

Liếm nhẹ cây kem đang cầm trên tay, đôi mắt trong veo của thiếu niên dần trở nên khó nắm bắt. Là người sáng tạo ra kỹ thuật ám sát, cậu có thể cảm nhận rõ ràng luồng sát khí phát ra từ phía sau mình.

"Bây giờ, chúng ta chuẩn bị chạy trốn thôi. Mori-san đã phái rất nhiều người đến, đây là gì thực sự muốn bắt chúng ta sao?"

Dazai búng ngón tay, đưa thanh sô cô la cuối cùng vào miệng rồi lấp lửng trả lời: "Không biết."

"Thật là, kế hoạch mà tôi sắp xếp trước đây đều bị anh phá hỏng." Thiếu niên oán giận than thở.

"Chúng muốn tìm tôi. Cậu có thể không bỏ chạy và tiếp tục làm cán bộ."

Dazai bất cần ném giấy vào gạt tàn ở tầng trên của thùng rác bên cạnh.

Cảm giác được sát khí bắt đầu biến động, thiếu niên nhíu mày, kéo Dazai chạy đi: "Đừng nói nhảm, chạy thôi!"

Ba phút sau, mang theo một tốp mafia tới nơi hai người vừa xuất hiện, và cũng không ngạc nhiên chút nào khi không thấy ai, Chuuya chỉ bình tĩnh phái người đi tìm kiếm xung quanh.

"Hả, hộp giấy này?"

Đeo găng tay, cầm hộp bao bì rất bắt mắt lên, nghi ngờ quay mặt, đồng tử co rút lại.

Chỉ thấy một dòng được viết trên đó.

"Lần này là do tôi lựa chọn, tôi sẽ sống sót."

"Dazai-san..."

Mori Ougai đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà thuộc Mafia Cảng, nhìn một Yokohama trật tự bên ngoài cửa sổ với vẻ mặt điềm tĩnh như thường lệ, nhưng cũng có một chút nhẹ nhõm không thể phát hiện.

Một mảnh giấy cắt ra từ hộp giấy được kẹp giữa các ngón tay hắn.

Một lúc sau, Mori Ogai xoay người ngồi xuống bàn, cất tờ giấy vào ngăn kéo, tiếp tục làm việc, hoàn thành nhiệm vụ của mình với tư cách là thủ lĩnh của Mafia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro