Kim nguyên bảo 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim nguyên bảo – Tam

Tiết Nhàn sợ lừa trọc đần độn chậm hiểu, cấu như thế chưa đủ để lĩnh hội thâm ý, vì thế hắn thừa dịp Lưu Trùng chuyển tầm nhìn, tỉnh bơ xoay người, để mặt giấy ngửa lên trên, con ngươi đen xì nhìn chòng chọc vào mắt lừa trọc.

Nét vẽ dù tuyệt thế nào cũng không sinh động bằng người thật, huống chi mấy nét nguệch ngoạc của Tiết Nhàn "xem ra" còn cách xuất thần nhập hóa xa lắm. Con ngươi này truyền đạt thiếu phân nửa tinh anh của người thật.

Huyền Mẫn bị cấu xong, thì lạnh mặt cúi xuống nhìn, đang định trách mắng nghiệp chướng coi trời bằng vung, ai ngờ đúng lúc phải đối mắt với con ngươi nằm trên miệng ám túi, đúng là quá bất ngờ không kịp phòng bị.

Cái điệu ngửa bụng lên trời, xứng với con mắt đen xì thiếu cảm xúc, rất có mùi của "chết không nhắm mắt."

Huyền Mẫn: ". . . . . ."

Huyền Mẫn cảm thấy mỗi lời nói cử động của nghiệp chướng này đều "đậm đặc mùi mực".

Dọc theo đường đi, yêu quái nghiệp chướng bị y bắt không tính là nhiều, nhưng tuyệt chẳng ít, phần lớn đều là trước khi bắt thì bướng bỉnh không nghe lời, sau khi bắt thì cung kính lễ độ, thành thật an phận, chờ tới lúc được độ hóa. Loại bị bắt mà còn không an phận như Tiết Nhàn, thậm chí không một khắc nào ngừng động tay động chân, thì là lần đầu.

Y nâng tay tới gần, rồi dùng hai ngón tay, gắp tờ giấy ra từ miệng ám túi.

Tiết Nhàn: ". . . . . ." Ta sẽ không tha cho ngươi!

Ngón tay Huyền Mẫn không giống như người lăn lộn phố phường, thẳng tắp thon dài, sạch sẽ như chưa từng dính chút bụi. Không giống hòa thượng lớn lên nơi chùa miếu, đương nhiên, lại càng không giống dã tăng, mà như là vương công quý tộc sống trong nhung lụa.

Chỉ là lúc này Tiết Nhàn không để ý tới cái này, cũng chẳng buồn để ý.

Hai ngón tay Huyền Mẫn kẹp tờ giấy, đưa tới sát trước mặt Lưu Trùng.

Tiết Nhàn: ". . . . . ." Ngày sau ta sẽ chiêu lôi* đánh ngươi! Đánh không ngừng nghỉ!

(*chiêu lôi: gọi sấm sét)

"Cái này?" Huyền Mẫn thản nhiên hỏi Lưu Trùng một câu.

Tiết Nhàn: ". . . . . ." Không đánh cho lừa trọc nhà ngươi cháy sém, thì ta gọi là "rắn bốn chân"!

"Ừm." Lưu Trùng gật đầu thật mạnh, lại nở một nụ cười ngu si.

Tiết Nhàn: ". . . . . ." Ngươi cười cái rắm ý!

Mắt thấy tên ngốc sắp đưa tay nhận tờ giấy, Huyền Mẫn lại lắc lắc đầu, vẫn một vẻ nhàn nhạt, nói: "Không thể."

Xem ra ngươi cũng thức thời.

Tiết Nhàn thầm rít gào trong lòng nãy giờ, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, tờ giấy vỗn đang căng thẳng bỗng cong xuống, mềm oặt nằm trên ngón tay Huyền Mẫn, từ nửa tê liệt thành toàn thân tê liệt.

Lưu Trùng nghiêm túc nhìn Huyền Mẫn, rồi gật gật đầu, mặt đầy vẻ tiếc nuối. Y không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng không biết "khéo léo" hay "che đậy" gì đó. Nên hai chữ tiếc nuối cứ thế viết rõ trên mặt.

Người ngốc nghếch, mỗi động tác đều chậm chạp hơn người thường, thiếu đi sự linh hoạt, nhưng thừa ra phần sức lực. Nhìn thì nhìn người khác chằm chằm, nói chuyện thì cắn chữ, dù gật đầu hay lắc đầu, đều vô cùng dùng sức.

Ngốc, càng biết khiến người ta đau lòng.

Tiết Nhàn nhũn như sợi mì trên ngón tay Huyền Mẫn, ánh mắt đảo qua Lưu Trùng một lần rồi thôi, không nhìn thêm lần thứ hai. Hắn thấy có lẽ tên ngốc này có độc, cỏ thể truyền độc ngu ngốc cho người khác, hắn sợ nhìn thêm vài lần, lại tự chui vào lòng bàn tay tên ngốc này.

Thế thì vui phải biết!

Song điều khiến hắn thấy lạ là, lừa trọc này còn thẳng thừng hơn tên ngốc, chẳng những không quan tâm tới vẻ mặt đầy tiếc nuối của tên ngốc, còn không khách khí nhấc chân vào nhà.

Cũng may trước khi qua cửa, lừa trọc miễn cưỡng nhớ tới cái gọi là "lễ nghi liêm sỉ", hướng phía tên ngốc, gật đầu một cái.

Tiết Nhàn: ". . . . . ." Nói thừa một câu thì chết được à, tên ngốc này mà hiểu được ý tứ gật đầu, thì ta đổi sang họ ngươi.

Hắn cười nhạo còn chưa xong, Lưu Trùng đã đi trước một bước vào phòng, vẻ mặt phấn chấn vẫy vẫy tay với Huyền Mẫn: "Vào đi!" Rất giống đứa trẻ mời bạn vào chơi.

Tiết Nhàn: ". . . . . ."

Hắn buốt răng bĩu môi, tâm nói, ta không quan tâm nữa.

Nghiệp chướng này nhấp nhô trong tay Huyền Mẫn mấy lần, cuối cùng cũng chịu an phận.

Cửa phòng khép hờ được Lưu Trùng đẩy rộng ra, toàn bộ cảnh tượng trong phòng mở rộng trước mắt mọi người —— vàng thỏi bằng giấy mà Tiết Nhàn vừa thấy, không chỉ có ở gần cửa, mà đầy ắp cả gian phòng, thoáng nhìn qua thì không tìm nổi một chỗ trống để đặt chân.

Lưu sư gia tựa hồ có phần sốt ruột, nhưng vừa trông thấy cảnh tượng trong phòng trưởng tử của lão, sắc mặt lão thay đổi hẳn. Lão có vẻ không có ý định vào phòng, chỉ chắp tay sau lưng đứng nhìn từ xa.

Lão hơi phân vân, vừa hy vọng Huyền Mẫn giúp điều chỉnh phong thủy trạch viện, mặt khác lại muốn đá hòa thượng không khôn khéo này ra ngoài.

Phàm là kẻ hiểu lời nói qua ánh mắt, vào lúc này sẽ biết thu liễm, để tránh làm mất lòng người khác.

Nhưng tiếc rằng hòa thượng này không hiểu.

Đâu chỉ không hiểu, rõ ràng là y còn chẳng buồn nhìn vào mắt lão một cái!

Lưu sư gia suýt thì tức chết.

Lão muốn đứng đâu thì đứng ở đó, đương nhiên Huyền Mẫn chẳng quan tâm, dù lão có biến thành gậy tre dài mười trượng chắn ngang, cũng không ngăn được Huyền Mẫn bước vào nhà.

Gian nhà của Lưu Trùng bày biện đơn sơ, chẳng có chút bộ dáng của đại công tử phủ sư gia, nói là nơi ở của tên sai vặt cũng không quá đáng. Nhìn quanh chỉ có một bàn tứ tiên*, hai ghế gỗ, và một chiếc giường đặt trong góc, giường này đối với Lưu Trùng mà nói thì quá nhỏ hẹp rồi.

(*bàn tứ tiên; bàn vuông nhỏ mỗi cạnh chỉ ngồi được một người)

Gian nhà này đúng là bé bằng lòng bàn tay, chuồng cho sên ở, lại còn bày đặt chia ra đường đi, giường với bàn xếp hai bên mặt phòng khác nhau, nhìn càng có vẻ chật chội thêm.

Đồ trong phòng không biết đã dùng bao năm, cũ kỹ bám đầy bụi, ảm đạm thiếu ánh sáng. Màu sắc bắt mắt duy nhất, là vàng thỏi bằng giấy chất thành đống xung quanh.

Huyền Mẫn cúi người nhặt lên một thỏi, tỉ mỉ lật xem.

Tiết Nhàn nằm trong tay kia của Huyền Mẫn, là từ góc dưới nhìn lên, với tư thế ngửa mặt lên trời, vừa vặn thấy rõ đế thỏi.

Chỉ thấy trên đó viết ba chữ: phụ tịch tịch.

Tiết Nhàn: ". . . . . ." Cái thứ văn bế tắc gì vậy!

Hắn mắng xong mới hiểu ra, đấy không phải ba chữ, mà là một chữ: cha. Tên ngốc này viết không lên hồn, cách xa quá mà thôi.

(cha – ; bị Lưu ngố viết tách ra thành phụ tịch tịch – )

Chỉ có điều, nhìn thỏi vàng này xong, hắn đột nhiên hiểu được thái độ của Lưu sư gia với đứa con này. Viết người còn sống lên vàng giấy, không kém nguyền rủa là bao. Mà nhìn bộ dáng thiếu tim phổi của Lưu Trùng, hẳn là chẳng hiểu gì, viết để nghịch thôi.

Nhưng rất nhanh sau đó, Tiết Nhàn phải nuốt ý nghĩ này về.

Bởi vì Huyền Mẫn liên tiếp nhặt các thỏi khác, từng cái đều có chữ viết, vẫn là chữ bị phân tách thành từng mảnh.

Tiết Nhàn nhàn đến nhàm chán lẩm bẩm: bảy thỏi vàng, hai thỏi phụ tịch tịch, ba thỏi nữ lương*, hai thỏi còn lại trống không.

(*nữ lương là mẹ, lại bị Lưu ngố viết tách)

. . . . . .

Thú vui gì đây?

Tuy nhiên theo như mấy cái Huyền Mẫn nhặt lên, Tiết Nhàn đại khái nhận ra được: Lưu Trùng này tuy ngốc, thế mà lại biết phân loại. Một đống gần cửa đều là phụ tịch tịch, chính là viết cho cha y Lưu sư gia. Một đống bên bàn tứ tiên đều là viết cho nương của y. còn lại số rải rác trên mặt đất chắc là chưa kịp viết gì.

Vậy. . . . . . đống bên giường thì viết cho ai?

Hiển nhiên, không chỉ Tiết Nhàn chú ý tới điểm này. Huyền Mẫn chỉ lật xem qua loa ở gian ngoài, nhấc chân bước vào sâu bên trong.

Tiến vào trong, Tiết Nhàn bị âm khí tạt vào mặt, hắt xì một cái.

Lưu Trùng: ". . . . . ." ? ? ?

Y nhìn chăm chăm vào mặt Huyền Mẫn hồi lâu, thấy đâu có thay đổi gì, lại tỉnh tỉnh mê mê nhìn xuống tay Huyền Mẫn, tựa hồ không hiểu vì sao tiếng hắt xì lại phát ra từ ngón tay.

Tuy nhiên cho dù là Huyền Mẫn hay Tiết Nhàn, cũng chẳng buồn chú ý tới hành động của Lưu Trùng. Bọn họ đều bị âm khí nặng nề nơi này làm cho giật mình, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía vàng giấy cạnh giường.

Huyền Mẫn cau mày đi tới, nhặt một thỏi lên quan sát.

Lần này dưới đế không viết cha, cũng không phải nương, mà là mớ nét bút loằng ngoằng. Vẫn viết tách như viết "cha nương" nhưng phức tạp hơn, cho nên cứ xoắn thành một đống.

Huyền Mẫn lại nhặt vài thỏi khác, đều như thế.

Bất quá trong đó có một thỏi tương đối dễ nhìn, Huyền Mẫn cố nhìn thì ra được một chữ "Lưu".

Huyền Mẫn không biết nhiều về nhà Lưu sư gia, nhìn thấy chữ này, chỉ có thể nghĩ tới Lưu sư gia và hai người con của lão, nhưng theo tổng thể nét mực, không phải "Lưu Hủ", cũng không phải "Lưu Trùng" hay "Lưu Tiến" .

Ngay vào lúc y xoay người, định nhặt cái khác lên xem, có thứ gì đó lăn từ ám túi bên hông y ra ngoài.

Thứ đó kêu "Ai u" một tiếng, rơi xuống đống vàng thỏi, ngay khoảnh khắc rơi xuống, bỗng phồng to, biến thành một người sống sờ sờ.

——

Người này nước da trắng bệch, quầng mắt hơi xanh, bộ dáng thư sinh mệt lử. Không phải ai khác, chính là Giang Thế Ninh.

Hắn có vẻ cũng không hiểu, sao mình bỗng biến thành hình người, vẻ mặt lơ mơ nói: "Sao ta lăn xuống đây?"

Trông thấy việc một người sống bỗng xuất hiện từ hư không, chẳng khiến Lưu Trùng sợ hãi gì, Tiết Nhàn cũng không buồn giả vờ nữa, trả lời hắn một câu : "Bởi vì âm khí quá nặng."

Chung quy là quỷ thích âm, sỡ dĩ đến ban ngày Giang Thế Ninh không cử động được, cũng vì ban ngày dương khí quá nặng. Trong phòng Lưu Trùng, âm khí còn nặng hơn bãi tha ma, đương nhiên có lợi cho Giang Thế Ninh.

Chẳng qua, âm khí nặng vậy mà Lưu Trùng còn sống khỏe mạnh được, cũng kỳ quái.

"Thế sao ngươi không bị lăn xuống?" Giang Thế Ninh không tin hỏi lại.

Tiết Nhàn tức giận nói: "Kẻ kém cỏi này, chưa từng chết, không cùng một loại với lão nhân gia ngươi."

"Không chết thì ngươi chui vào tờ giấy làm gì?" Giang Thế Ninh cho rằng khả năng cao là họ Tiết này có bệnh.

Nếu không phải quỷ, đương nhiên còn cơ thể. Nếu có cơ thể, phải nhàn rỗi cỡ nào mới rút hồn ra nhét vào tờ giấy sống qua ngày? Đây không phải có bệnh thì là gì?

Tiết Nhàn oằn mình trên đầu ngón tay Huyền Mẫn, lười biếng đáp :"Liên quan gì ngươi, có thời gian nói lời thừa thì mau đứng lên."

Thư sinh bệnh lao này bỗng biến thành người sống to lớn, cho dù người gầy như que củi, trọng lượng cũng không nhỏ. Ít ra là sức nặng mà vàng giấy không chịu được, bị hắn lăn qua một vòng, phần lớn núi vàng đều bị bẹp.

Khi hắn nhìn quanh trái phải, phát hiện ra mình đang ngồi lên thứ gì, cả kinh vội vàng chắp tay nhận lỗi với Lưu Trùng :"Có lỗi quá, có lỗi quá."

Ngay lúc hắn định đứng lên, Lưu Trùng ngây người ở một bên mới chậm chạp phản ứng. Y nhìn vàng thỏi bị đè bẹp đầy đất, tức khắc "A ——", gào rú một hơi dài, không khách khí đẩy Giang Thế Ninh sang một bên, rồi quỳ rạp trên mặt đất, cẩn thận sửa lại từng cái vàng thỏi bị bẹp.

Kẻ ngốc hay dùng sức lớn hơn người thường, cơ thể Giang Thế Ninh vốn đã èo uột, bị đẩy lăn một vòng, đập vào cạnh tủ gỗ.

Tủ gỗ bị đụng cho xê dịch mấy tấc, rồi "bụp" một tiếng, hắn ngã dính vào tường.

Giang Thế Ninh lăn xong cả người nhếch nhác, ngượng ngùng chống người dậy, muốn tới giúp Lưu Trùng sửa vàng thỏi nhận lỗi, nhưng vừa dùng lực một chút, thì "Au ——" hít một hơi lạnh, co rụt tay lại.

Hắn mở bàn tay ra, thấy một lỗ thủng, đau khiến hắn cau mày, nhe răng trợn mắt, nhưng không chảy máu.

Cơ thể bằng giấy chính là vậy, có thể giúp cô hồn dã quỷ đi đứng, cầm nắm đồ vật, coi như nửa người sống, nhưng cũng dễ dàng bị thương.

"Dưới góc tủ mà còn cắm đinh?" Giang Thế Ninh vẻ mặt u ám cằn nhằn một câu, rồi quay đầu về phía Tiết Nhàn, thấp giọng nói:"Lần sau. . . . . . Nếu mà còn lần sau, khỏi phải dùng giấy, đổi sang dùng da trâu nhỉ?"

Tiết Nhàn: "Xé luôn da người cho nhanh."

Giang Thế Ninh: ". . . . . ."

Huyền Mẫn mặt vẫn thờ ơ, ngón tay lại động, chuẩn xác bịt miệng họ Tiết, miễn cho nghiệp chướng này mở miệng không nói tiếng người.

Tiết Nhàn: ". . . . . ."

"Ôi chao? Ôi —— đinh còn xuyên qua tờ giấy." Khi Giang Thế Ninh đứng lên, nhìn quanh mặt đất chỗ đã đâm tay hắn, bỗng phát hiện bất ngờ.

Huyền Mẫn nghe vậy, nhướng mày, vén tăng y ngồi xổm xuống.

Tủ gỗ bị xô ra sau, lộ ra một phần sàn nhà, dựng thẳng một cái đầu nhọn như đinh. Huyền Mẫn tiện tay xé vạt áo tăng bào, dùng mảnh vải lau qua đinh nhọn. Tầng bùn đất bao quanh được lau đi, lộ ra hình dáng vốn có của đinh nhọn ——

Từ màu sắc nhìn ra được, đây là đinh bằng đồng, mài chéo ba cạnh xung quanh.

Nếu bọc một tầng bùn đất, vậy ít nhất đinh đồng đã cắm ở đây hai đến ba năm, mà không gỉ chút nào, hẳn không phải vật tầm thường.

Quan trọng nhất là đinh còn xuyên qua một tờ giấy không rõ nguyên dạng.

Huyền Mẫn rũ mắt, dùng vải bố trắng lau bụi đất trên mặt giấy ——

Quả nhiên, là giấy vàng, bên trên dùng chu sa vẽ thứ phức tạp gì đó.

Mặc dù không hiểu nội dung, cũng đoán được đây là thứ gì. Giang Thế Ninh đầu tiên là sửng sốt, rồi mới đẩy tủ gỗ, lộ ra phần sàn nhà rộng hơn.

Phần sàn nhà bị tủ gỗ che khuất, tổng cộng cắm ba cây đinh đồng hoàng phù, chia ra ba hướng tây nam, đông bắc, tây bắc.

"Đây. . . . . . Là bùa gì? Kéo dài tuổi thọ cường thân kiện thể?" Giang Thế Ninh tới gần bùa giấy, ngẩn người chốc lát, không hiểu sao bỗng thấy người nóng lên.

Lạ ghê, từ lúc hắn thành cô hồn dã quỷ, chưa từng có cảm giác "nóng", thân hắn lúc nào cũng hàn khí bao quanh, đã quen cảm giác lạnh. Đột nhiên thấy nóng, không dễ chịu cho lắm.

Vì thế hắn lòng mang sợ hãi, lùi sang bên cạnh mấy bước.

Tiết Nhàn trước giờ thích nói vài câu trêu tức hắn, đã bị chặn miệng, mở miệng còn không xong.

Vì thế câu hỏi Giang Thế Ninh thốt ra, hồi lâu chẳng ai trả lời, thật xấu hổ.

Cho đến khi Huyền Mẫn xem xong nội dung phù chú, mới nhàn nhạt đáp một câu: "Phong thuỷ cục."

Tiết Nhàn: ". . . . . ." Đúng là lời thừa.

Động tĩnh liên tiếp trong phòng khiến Lưu sư gia không làm ngơ được. Lão nhìn chằm chằm cửa vào, cuối cùng không dằn được phải đi tới trước cửa, nói với vào trong: "Đại sư, vừa rồi đụng phải cái gì à? Đứa con ngốc của ta gây rối sao?"

Lão có vẻ cực kỳ không thích gian nhà này, một bộ đánh chết cũng không thèm bước vào, đứng ở cửa còn căm ghét nhìn vàng thỏi chất đống.

Huyền Mẫn nghe tiếng đứng dậy, bước ra gian ngoài, hỏi Lưu sư gia: "Gian phía tây bắc là người nào ở?"

Lưu sư gia không hiểu vấn đề là gì, nhìn theo hướng tây bắc rồi nói: "Đó là gian ta ở."

Huyền Mẫn nhìn lão, lại nói: "Đông bắc."

Lưu sư gia: "Hả? Đông bắc? Gian đông bắc là Lưu Tiến ở, chính là tiểu nhi tử sáng nay không may ngã vào giếng. Đại sư hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ hai gian này có vấn đề gì?"

Huyền Mẫn không trả lời ngay, mà dừng chốc lát mới nói: "Ngươi từng nghe trừu hà nhập hải cục chưa?"

Trên mặt y nhìn không ra vui giận, vẫn biểu tình lạnh tanh như cũ, chỉ như đang hỏi chuyện thường ngày "ăn cơm chưa", nhưng mặt Lưu sư gia đã chuyển trắng.

Lão đứng ngoài cửa, cổ cứng đờ ngây người hồi lâu, mới giật giật khóe mắt, nhìn về phía tủ gỗ ở gian trong, thấy tủ gỗ bị đẩy sang bên, sắc mặt càng khó coi: "Cái này, này. . . . . . Không dám gạt đại sư, hai năm gần đây, người ta không được nhanh nhẹn lắm, cho nên ——"

Lưu sư gia ở ngoài cửa ấp úng, Giang Thế Ninh đã không còn ngồi vị trí cũ. Ngay lúc Lưu sư gia hỏi vọng vào, hắn đã lùi vào trong vài bước, may mà tránh được tầm mắt của Lưu sư gia. Một là, hắn là kẻ đã chết, lại xuất hiện trước mặt người quen biết, dễ gặp phiền toái, hai là . . . . . Hắn vừa nhìn thấy Lưu sư gia, không kiềm được oán khí xộc lên.

Hắn nhớ tới đoạn ngày cha nương bị gán tội lúc còn sống, thì không nhịn được nghiến răng.

Ngay lúc hắn dựa tường chịu đựng oán khí, Lưu Trùng đang nắn lại vàng thỏi giấy bất tri bất giác trông thấy lá bùa.

Sự chú ý của kẻ ngốc luôn dễ dẫn đi, y nhìn chăm chăm lá bùa chốc lát, liền thả vàng thỏi trong tay, dịch vài bước, ngồi xổm bên lá bùa.

Trẻ thơ thấy thứ mới lạ, không quan tâm thứ đó bẩn hay sạch, an toàn hay nguy hiểm, hay thích đưa tay ra sờ luôn. Tên ngốc Lưu Trùng cũng dừng trong độ tuổi đó, y dán mắt vào đinh đồng chốc lát, không kiềm chế được đưa tay sờ đầu nhọn của đinh.

Chất đồng sáng bóng, đỉnh cực kỳ sắc nhọn, như vừa được mài, kéo sợi tóc qua cũng cắt đứt được, huống chi là da tay Lưu Trùng.

Vì thế, tên ngốc này sờ xong thì cả tay đầy máu.

"Ấy—— đừng cử động!" Khi Giang Thế Ninh hồi thần, muốn ngăn cản thì đã chậm một bước.

Giọt máu theo đinh đồng chảy xuống, thấm vào trong giấy vàng.

Lưu Trùng bị gọi cho giật mình, vẻ mặt lơ mơ ngẩng đầu lên.

Tức thì, Giang Thế Ninh cảm giác gian nhà cũ kỹ bỗng im lặng không tiếng người, hình như cả gió bên ngoài cũng ngừng thổi.

Cô hồn dã quỷ có lẽ nhạy cảm hơn người, hắn thấy xung quanh như không còn hơi thở, yên lặng đến quỷ dị.

Lưu sư gia và Huyền Mẫn đứng đối diện nhau ở cửa phòng, đột nhiên cùng cau mày nâng mắt, nhìn lên trên không.

Gió ngừng mây lặng, tứ phương không tiếng động.

Cả phủ trạch Lưu gia bỗng nhiên im bặt. . . . . .

Yên tĩnh khác thường này cũng không duy trì lâu, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, tiếng gió lại vang kèm theo tiếng khóc nức nở, dường như mang theo nỗi oán hận.

Tiếng khóc nức nở ngày càng vang, lấn át tiếng gió, tựa tiếng dã quỷ tứ phương cùng khóc, khiến người nghe sởn tóc gáy.

Trong tiếng khóc kèm tiếng gió khác thường, bỗng có tiếng vật gì đó kêu "Keng——".

Như là tiếng chuông, lại có vẻ không giống lắm.

Tiết Nhàn gục trên ngón tay Huyền Mẫn bỗng thẳng người, tiếng động này người khác nghe không ra, nhưng hắn lại nghe được cực kỳ rõ ràng.

Bởi vì, tiếng động này cực giống với tiếng của vật hắn đang tìm kiếm.

Phía đông bắc!

Tiết Nhàn cố ngẩng cao đầu nhìn về hướng đó.

Vừa rồi còn lừa trọc có hỏi, gian đông bắc là ai ở?

Tiết Nhàn còn đang nghĩ, quái âm kia và tiếng khóc, tiếng gió đột ngột thay đổi.Trong phút chốc, mọi người ở đây đều cảm giác như có kẻ nào đó đập vào gáy, hai tai vù vù, hai mắt tối sầm, mất đi thần trí.

_Hết chương 7_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro