Ngân y linh - nhị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngân y linh - nh

Tức giận đến bất tỉnh, trong mơ hồ Tiết Nhàn nghe thấy bên hông lừa trọc có gì đó chấn động, "Leng keng ——" như xa như gần, nghe xong thì hoàn toàn hụt hơi. Vì thế nghiệp chướng bất tỉnh hồi lâu . . . . . .

Khi hắn một lần nữa trợn mắt tỉnh lại, chầm chậm vật vờ ra khỏi ám túi, thấy mình đã không ở trạch viện Lưu gia nữa.

Tiết Nhàn nhìn quanh một vòng, thấy đây hẳn là phòng ngủ, đệm giường chỉnh tề, đèn dầu ánh vàng, trong phòng thoáng tỏa hương Mộc Diệp nhàn nhạt, trộn với mùi thuốc gần như khó ngửi ra. Huyền Mẫn đang đứng cạnh bàn tròn gỗ khắc hoa, trên bàn là người giấy Giang Thế Ninh bất tỉnh, thạch ma bàn đào ra từ nhà Lưu sư gia, một gói vải mỏng, một chậu đồng ngập nước, cùng với một bộ trà cụ màu xanh đậu có khắc ba chữ —— Quy Vân cư.

Vừa nhìn đã biết, đây là phòng hảo hạng của khách điếm nào đó.

Quy Vân cư. . . . . .

Lâu nay Tiết Nhàn lăn lộn phố phường, từng gặp thư sinh thích tới Trạng Nguyên lâu, thương nhân thích tới Quảng Nguyên lâu, còn các tên hay thấy là Duyệt Lai, Phúc Thuận, phần lớn tên đều vô cùng may mắn, còn kiểu khách điếm như Quy Vân cư, nghe như "chúc ngươi sớm quy thiên", chắc là nơi hội tụ của nhân tài đầu bị gà mổ rồi.

(Quy Vân cư: quán v tri)

Đương nhiên, lừa trọc chính là loại đầu bị gà mổ.

Tiết Nhàn thấy Huyền Mẫn đang chăm chú rửa tay trong chậu đồng. Không thể không nói, ngón tay của lừa trọc thật đẹp, thon dài trắng ngần, cong thẳng vừa phải, khớp tay rõ ràng. Lừa trọc này chắc chắn trời sinh không biết cái gì là nóng vội, làm gì cũng không nhanh không chậm, ngay cả rửa tay cũng trầm ổn nghiêm túc như đọc kinh niệm phật.

Với cái này, Tiết Nhàn cũng phục luôn, "Ngươi rửa tay, rất giống đưa tang người ta."

Huyền Mẫn rũ mắt liếc hắn một cái, nói: "Đích xác là đưa tang."

Tiết Nhàn: "Tiễn ai?"

Huyền Mẫn thản nhiên nói: "Hứa thị."

Tiết Nhàn: "Hứa thị?"

Trong thạch ma bàn truyền tới một tiếng thở dài: "Làm phiền đại sư."

Không phải Lưu lão thái thái thì còn ai.

Tiết Nhàn mặt không thay đổi ngửa lên: "Ta —— khụ, ngủ bao lâu? Đến cả họ của lão thái thái ngươi cũng hỏi hết rồi?"

Hắn vốn định nói "hôn mê bao lâu", nhưng vì tức giận mà bất tỉnh, với thể diện của long, hắn nửa chừng sửa thành "ngủ".

Huyền Mẫn vẩy nước ở tay, cầm lấy khăn trắng lau khô, đáp: "Hôn mê năm canh giờ, đã vào đêm rồi."

Tiết Nhàn: ". . . . . ." Loại người đâm người khác đau muốn chết tại sao không cho đi đào hào hộ thành đi?

Hắn vô cùng căm phẫn, lập tức ngập miệng, không muốn tiếp tục nói chuyện với lừa trọc, dù là nói chuyện phiếm đi chăng nữa!

Huyền Mẫn cũng không để ý tới hắn, thả khăn xuống, mở gói vải mỏng, lấy xếp giấy vàng và bút ra.

Dùng khay nhỏ khuấy mực xong, Huyền Mẫn trải hoàng chỉ, chấm mực viết lên ——

Hứu thị Lưu môn.

Hai mươi ba tháng bảy năm Bính Dần.

Viết lên đủ ba hoàng chỉ, Huyền Mẫn lấy một cây hương trong túi vải, châm hoàng chỉ vào ánh nến, rồi đặt lên thạch ma bàn. Hoàng chỉ mỏng manh, lại cháy cực kỳ chậm, mặt ngoài thạch ma bàn dần bám đen, như là bị dính bụi.

Y chậm rãi đưa cây hương qua, để nó bén lừa từ hoàng chỉ.

"Đây là ngươi đang siêu độ?" Tiết Nhàn nghẹn trong chốc lát, không chịu được bứt rứt, lên tiếng.

Hắn từng thấy người ta siêu độ, tục gọi đả phật thất —— một đám lừa trọc ngồi thành vòng tròn, đầu bóng loáng chiếu sáng cả gian nhà. Bọn họ thay nhau niệm, ngày đêm không nghỉ niệm hướng quan tài, khoảng chừng phải niệm tới bảy ngày bảy đêm. Tiết Nhàn có lần theo lầm người, không cẩn thận vào đúng nơi người ta làm tang sự, đành phải nghe đám lừa trọc một khắc không nghỉ, vo ve bảy ngày, niệm cho hắn tưởng mình có hai cái đầu, hận không thể treo cổ ngay trên quan tài.

Từ đó về sau, hắn trông thấy hòa thượng thì bất giác đau đầu.

Hắn sợ Huyền Mẫn cũng vo ve bảy ngày bảy đêm như thế, nếu thật là thế, chi bằng hắn nhảy lầu luôn cho xong chuyện.

Huyền Mẫn cầm hương, một làn khói lượn lờ quanh thạch ma bàn, tỏa ra mùi đàn hương: "Rửa tay, viết thiếp, châm hương, tụng kinh, tiễn người chết vãng sinh."

Quả nhiên y muốn niệm kinh!

Tiết Nhàn không nói hai lời liền xoay người ra khỏi ám túi.

Huyền Mẫn liếc hắn: "Ngươi lại muốn làm gì?"

Tiết Nhàn: "Không sống nữa, nhảy lầu."

Huyền Mẫn: ". . . . . "

Hiển nhiên, Tiết Nhàn muốn nhảy lầu là nhảy được chắc, hắn mới chỉ từ bên hông Huyền Mẫn nhảy xuống, dừng trên bàn tròn khắc hoa. Hắn vừa lăn trên bàn một vòng, đang định nhảy xuống tiếp, Huyền Mẫn đã kẹp hắn về lại mặt bàn.

Lừa trọc này là hạng kỳ quái, nửa điểm không giống hòa thượng chân chính, điểm này, hắn nhìn ra được từ một vài hành động của y. và từ việc chọn gian hảo hạng của khách điếm này.

Lúc này cũng không biết y mắc bệnh gì, dùng bụng ngón tay không khách khí đè phẳng mấy nếp gấp không thuận mắt trên người Tiết Nhàn, rồi sau đó lấy chặn giấy bằng đá đặt lên.

Cái chặn giấy to bằng nửa bàn tay, dài mà vuông, Tiết Nhàn trên chỉ còn lộ được cái đầu, dưới lộ một mẩu hai cái chân, hai bên góc miễn cưỡng lộ ra hai cái tay.

Tiết Nhàn không thể ngọ nguậy, trừ hai cái tay có thể cử động chút chút, còn lại toàn bộ bất động.

Tiết Nhàn: ". . . . . ." Con bà nhà ngươi!

Huyền Mẫn không để ý hắn, chuyên tâm đốt hương.

Lúc hương sắp tàn, Huyền Mẫn thấp giọng niệm một câu kinh văn, rồi không thấy lên tiếng nữa, chắc đây là thứ y gọi "tụng kinh", khác xa so với tưởng tượng của Tiết Nhàn.

Hoàng chỉ và hương cơ hồ đồng thời tàn, khi đốm lửa cuối cùng tắt, Huyền Mẫn gõ lên thạch ma bàn ba năm trời bó buộc Lưu lão thái thái.

Chợt nghe mấy tiếng "răng rắc" liên tiếp, thạch ma bàn vốn rắn chắc nứt vỡ thành vô số mảnh.

Cùng lúc, giọng nói yếu ớt của Lưu lão thái thái vang lên: "Lão thân như trút được gánh nặng, có thể lên đường rồi, đa tạ."

Trong lúc nói, Tiết Nhàn trông thấy giữa thạch ma bàn có một hư ảnh lóe qua, tro hương tàn giấy trên mặt thạch ma bàn hoàn toàn biến mất.

Nhưng khi thạch ma bàn vỡ ra, trong nháy mắt Lưu lão thái thái biến mất, trong phòng đột nhiên vang lên vài tiếng nhỏ, leng keng, giống như tiếng chuông treo xe ngựa, như truyền từ thật xa tới, nhỏ vụn mù mịt.

Leng keng —— leng keng —— liên tiếp vài tiếng.

Tiết Nhàn cảm giác có thứ gì đó lăn trên mặt bàn, hắn còn chưa kịp ngẩng đầu, đã bị nó lăn qua gáy: "Thứ gì vậy?! Không có mắt sao, đập nó!"

Huyền Mẫn duỗi tay, thứ tròn vo vừa vặn lăn vào lòng bàn tay y.

Đầu ngón tay y nhặt lên, nhìn nhìn thản nhiên nói: "Một viên kim châu lớn cỡ mắt dê."

Tiết Nhàn sửng sốt: "Lớn cỡ mắt dê? Kim châu?"

Quả nhiên! Hắn biết mà, chân long chi thể hóa thành kim châu, không phải bất kỳ một thuật sĩ nào có thể luyện hóa được! Thuật sĩ này chỉ là dùng phương pháp đơn giản thô bạo khóa kim châu trong thạch ma bàn mà thôi.

Song hắn đang rất phấn khởi, chợt nghe Huyền Mẫn nói: "Ừm. Nếu không vừa mắt, vậy đập nát thôi."

"Không! Từ từ!" Nếu không phải có cái chặn giấy đè nặng, Tiết Nhàn phỏng chừng sẽ nhào tới, "Ngươi dám đập nát nó ta đập bẹp ngươi!"

Huyền Mẫn thản nhiên nói: "Lại vừa mắt?"

Tiết Nhàn ồm ồm: "Vừa mắt."

Huyền Mẫn: "Không đập nữa?"

Tiết Nhàn: "Không đập, đồ của ta, ai dám phá!"

"Đồ của ngươi?" Huyền Mẫn bình tĩnh nói: "Chứng minh thế nào?"

Tiết Nhàn nhân cơ hội lừa gạt: "Được, ngươi bỏ cái chặn giấy ra, ta chứng minh cho ngươi xem."

Huyền Mẫn liếc hắn, phun ra bốn chữ: "Miệng nói là được rồi."

". . . . . ."

Tiết Nhàn thật muốn phun vào mặt y.

Nhưng mà kim châu rất quan trọng, nằm trong tay lừa trọc, ít nhiều khiến hắn có cảm giác bị phụ thuộc, không thể không miễn cưỡng thành thật hơn.

Ngữ điệu hắn không chút phập phồng, từ từ nói: "Ngươi soi kim châu dưới ánh nến, thì sẽ thấy ——"

Thấy loáng thoáng hình rồng cuộn, bất quá đầu rồng, vuốt rồng đều cuộn cùng thân, e là nhìn không rõ.

Thế nên Tiết Nhàn không nói vậy, hắn cắn cắn đầu lưỡi, nói: "Sẽ thấy bên trong có hoa văn uốn lượn, ngươi từng thấy kim châu nào nhìn xuyên qua được như thế chưa?"

Huyền Mẫn nghe vậy, để kim châu gần sát ánh nến.

Quả nhiên, kim châu nhìn không khác kim tử thông thường lại nhìn thấu được, loáng thoáng thấy được bên trong có đoạn chỉ nhỏ uốn lượn.

Huyền Mẫn nói: "Rắn."

Tiết Nhàn: ". . . . . ." Rắn bà nhà ngươi!

Hắn nhịn lại nhịn, xanh mặt hừ nói: "Giờ đã tin chưa, có thể bỏ cái chặn giấy rách nát của ngươi ra chưa? Đưa hạt châu của ta cho ta!"

Huyền Mẫn cũng không phải người không nói lý, hắn thấy nghiệp chướng nói có lý, liền đưa tay bỏ chặn giấy ra.

Tiết Nhàn chống người ngồi dậy, vịn mặt bàn cố gắng xua cảm giác choáng váng "bị núi đá đè". Hắn lắc lắc đầu giấy, rồi vươn hai tay với Huyền Mẫn, giọng điệu có phần không khách khí: "Hạt châu của ta đâu? Mau cho ta!"

Ngón tay Huyền Mẫn chỉ chỉ vào giữa bàn, nói: "Trước tiên ngươi ——"

"Bớt nói nhảm, mau cho ta." Tiết Nhàn sốt ruột cắt ngang y.

Huyền Mẫn ngừng nói, im lặng nhìn hắn chốc lát, sau đó lấy hạt châu to bằng mắt dê đặt lên trên hai bàn tay hắn.

Lộp cộp lộp cộp!

Kim châu trọng lượng không nhẹ, mảnh giấy sao nâng được.

Tiết Nhàn chỉ cảm giác hai tay sụt xuống, trước mắt tối sầm, hắn bị hạt châu xui xẻo lăn cho rớt từ trên bàn xuống đất.

". . . . . ."

Để trải qua ngày hôm nay thật khó khăn.

Khi Huyền Mẫn nhặt nghiệp chướng từ dưới đất lên, trong tay hắn vẫn ôm hạt châu không buông, giống thần giữ của.

"Ta chỉ là muốn bảo ngươi ngồi ra giữa bàn." Huyền Mẫn thả hắn lên mặt bàn, hạ mắt nhìn hắn, "Còn tùy tiện cắt ngang?"

Tiết Nhàn tâm nói "Xí! Ngươi quản được chắc! Nhưng mà hắn vừa rơi thất điên bát đảo, sợ làm lừa trọc mất hứng sẽ cướp hạt châu bảo bối của hắn, vì thế không cam lòng hừ nói: "Được được, lần sau sẽ chờ ngươi nói xong."

Hắn ôm kim châu lăn trên bàn vài vòng, cho đến khi nghe thấy thứ gì đó "keng ——" một tiếng, mới nhớ ra, lúc thạch ma bàn nứt vỡ có nghe thấy tiếng này.

Tiết Nhàn nằm sấp trên kim châu, tập trung nhìn, chỉ thấy hắn đụng vào vòng tròn bạc to bằng quả hạnh, bên hông vòng tròn có khe hở, chạm vào sẽ phát ra tiếng.

"Đây là thứ gì vậy?" Tiết Nhàn hỏi xong, lộp cộp lộp cộp lăn sang một bên.

Nhìn xa một chút, vẫn là thứ chưa từng thấy qua.

"Đây là y linh." Giọng nói của Giang Thế Ninh bất chợt vang lên.

Tiết Nhàn dán trên kim châu lăn lăn như con lật đật, từ thạch ma bàn lăn tới chặn giấy, mới dừng lại được: "Ngươi tỉnh?"

"Vẫn tỉnh, chỉ là lúc trước không thể mở miệng nói chuyện." Giang Thế Ninh nói, "Giờ chắc vì đã vào đêm, có thể nói."

Thanh âm hắn vô cùng từ tốn, khác với trước đó, như không khí trầm lặng, như là. . . . . . đột nhiên giải quyết được nỗi bận tâm, thoải mái hơn nhiều.

Vừa dứt lời, hắn từ mặt bàn rơi xuống ghế, từ ghế rơi xuống đất, biến trở về bộ dạng thư sinh.

Hắn đưa tay cầm y linh, vừa vuốt vừa nói: "Đây là y linh của nhà ta."

Tiết Nhàn ngạc nhiên: "Của nhà ngươi?"

"Ừm." Giang Thế Ninh gật gật đầu, để Tiết Nhàn nhìn một góc y linh, bên trên khắc một cái tên —— Giang Vĩnh.

"Là tằng tổ của ta." Hắn giải thích nói: "Tằng tổ là linh y, mỗi ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm để xem bệnh. Khi đó linh y vì để người biết, sẽ treo trên hòm thuốc một cái ngân y linh, đi đến đâu sẽ có tiếng chuông vang, để người mắc bệnh nghe được, sẽ tới xin trị bệnh. Y linh này là lúc đó tằng tổ ta dùng, bây giờ linh y đi khắp hang cùng ngõ hẻm chẳng còn, phần lớn đều là người có y đường dược đường. Giang gia ta cả đời làm nghề y, vì không quên gốc gác, y linh này từ tay tằng tổ dần truyền tới tay cha mẹ ta."

(linh y: đại phu đi khắp nơi rung chuông để người bệnh có thể nghe thấy mà cầu y; y linh: chuông ca đại phu; ngân y linh: chuông bc ca đại phu)

"Cha mẹ ngươi?" Huyền Mẫn nhíu mày, nhìn y linh Giang Thế Ninh đang cầm, mới dùng ngón tay vuốt y linh, im lặng một lát, nói: "Ngươi còn người thân nào không?"

"Có, tỷ ở An Khánh, tránh được tai họa." Giang Thế Ninh đáp.

"Hồn phách cha mẹ ngươi bị vây trong y linh này, khác với Hứu thị bị phụ thuộc thạch ma bàn, tạm thời không thể siêu độ, cần lấy ba giọt máu lao cung của người thân còn tại thế." Huyền Mẫn nói.

"Máu lao cung?" Giang Thế Ninh xuất thân nhà y, lập tức hiểu được lời Huyền Mẫn nói, "Là chỉ máu ở huyệt lao cung sao?"

Huyền Mẫn gật gật đầu.

Giang Thế Ninh với y còn đang cầm y linh, y lại liếc nhìn túi vải.

Tiết Nhàn nhìn theo ánh mắt y, thấy trong túi vải còn một cây hương dài.

Hắn thuận miệng hỏi: "Lừa trọc ngươi siêu độ Lưu lão thái thái chỉ cần dùng một cây hương, còn một cây này định làm gì?"

Huyền Mẫn thẳng thắn: "Siêu độ thư sinh này."

Giang Thế Ninh còn chưa kịp phản ứng, Tiết Nhàn đã ngẩng đầu: "Cái gì?! Ngươi ——"

Hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy Huyền Mẫn chống tay mặt bàn, mày nhíu chặt, hai mắt khép hờ, có vẻ đột nhiên thấy không khỏe.

Tiết Nhàn sửng sốt, nhìn y hỏi: "Lừa trọc?"

Hắn gọi liên tiếp vài tiếng thử thăm dò, thấy Huyền Mẫn đều không đáp lại, mà vẫn ngồi trên ghế, nhắm hai mắt, như đang tĩnh tọa dưỡng thần. Nốt ruồi ở cổ y đột nhiên vươn ra vài sợi mảnh màu đỏ, nhìn thoáng trông giống con nhện nằm úp sấp.

Tiết Nhàn không để ý nhiều, hắn nhìn chằm chằm Huyền Mẫn chốc lát, xác định y không chết cũng sẽ không tỉnh lại ngay, lặng lẽ vẫy vẫy tay với Giang Thế Ninh.

Ước chừng sau khoảng thời gian một chén trà, trên đường nhỏ gần Quy Vân cư có một thư sinh bệnh lao bước đi nghiêm túc nhưng vội vàng. Trên vai hắn một người giấy ngồi ngay ngắn, trong lòng người giấy còn ôm kim châu.

Đúng là Giang Thế Ninh cùng Tiết Nhàn.

2-��e 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro