THẾ GIỚI THỨ HAI 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái phó đại nhân mỗi ngày ngủ lại long sàng, mọi người đã thấy nhiều không trách, đến Hoàng Thượng cũng chưa từng mở miệng, những người khác nhiều chuyện làm gì.

Nhưng, đó là trước kia, hiện giờ mọi người nhìn Hoàng Thượng ngày càng thêm anh danh, quyết định ngày càng thêm chính xác, không ít lão thần có danh vọng ngày trước đã sôi nổi phản chiến cùng nàng, bên phản chiến này vốn nhìn thái phó không vừa mắt, bây giờ lại càng thêm không vừa mắt!

Hoàng Thượng nay đã mười tám, thái phó đại nhân sao còn có thể ngày ngày chạy đến chiếm ổ chăn Hoàng Thượng ? Cái này không đúng a!

Vì thế, chúng đại thần sôi nổi yết kiến, yêu cầu Hoàng Thượng không thể tiếp tục dung túng thái phó.

Đường Khanh nơi nào muốn dung túng Phó Minh Trạm, mấy năm nay mỗi lần đêm tới là nàng lại lo lắng đề phòng sợ bị nhận ra thân phận.

Tiểu hoàng đế gần đây tâm sự nặng nề, thái phó đại nhân anh minh thần võ sao có thể không nhìn thấy chỉ là hắn không muốn nói trắng ra, hắn ngược lại rất muốn xem tiểu hoàng đế nhà mình cuối cùng sẽ làm cái gì.

Đêm nay, Đường Khanh nhìn thái phó ngựa quen đường cũ leo lên trên long sàng , do do dự dự mở miệng, "Thái phóa."

"Hoàng Thượng có việc sao?" Phó Minh Trạm ôn nhuận mở miệng, giống như không biết nàng muốn nói cái gì.

"Thái phó à, tuổi trẫm cũng không còn nhỏ nữa." Ánh mắt Đường Khanh mơ hồ, không dám nhìn thẳng hắn nói lí nhí:"Cái kia, mỗi ngày lưu tại tẩm cung của trẫm không phải cách hay nha."

"Ý của Hoàng Thượng là?" Phó Minh Trạm nghe xong lời này cũng không tức giận, chỉ là cười như không cười nhìn nàng.

Đường Khanh có chút bất chấp tất cả, "Trẫm cũng nên đại hôn rồi, chẳng lẽ thái phó còn tính ngủ lại nơi này của trẫm nữa sao?

Phó Minh Trạm không lấy chuyện nàng ' thiên tàn ' ra trêu chọc như lần trước, nhìn sợi tóc rơi xuống ở trên má nàng, hắn ôn nhu vén lên, tiếp theo trong nháy mắt, bất chợt nâng cằm nàng lên, tà tứ cười nói: "Xem ra mấy năm nay ta đã quá sủng Hoàng Thượng, sủng Hoàng Thượng đến mức ngươi đã quên ngươi đăng cơ như thế nào."

Đường Khanh hơi sợ nuốt một ngụm nước miếng, vốn định tìm hệ thống cầu cứu, không nghĩ tới cái hệ thống chết tiệt kia dám giả chết với nàng!

Cuối cùng, nàng chỉ có thể căng da đầu lên. Nhưng mà, còn không đợi nàng mở miệng lần nữa , liền nghe thái phó bá đạo kia nói tiếp, "Hoàng Thượng muốn đại hôn, cũng không phải là không thể, tuy rằng Hoàng Thượng......" Hắn vừa nói mắt vừa ngắm thân dưới đối phương, một bên híp đôi mắt nguy hiểm lại, cực kỳ thong thả phun ra một câu, "Thần nhịn hai năm, nếu Hoàng Thượng cảm thấy không cần nhịn tiếp nữa, kia chọn ngày chi bằng nhằm ngày*."

*có nghĩa là bây giờ tới luôn đi :)

Trong tẩm cung rất ấm áp , lư hương được châm loại huân hương tốt nhất, hương vị thanh đạm hết sức dễ chịu, thoang thoảng trong không khí còn có một tia dược vị* nhàn nhạt.

*thuốc

Mà dưới thân hắn, tiểu hoàng đế búi tóc chưa chải, quần áo có chút rộng thùng thình, hai tròng mắt ngập nước mê mang nháy nháy nhìn mình.

Thật là một hình ảnh tốt đẹp.

"Hoàng thượng đây là đang câu dẫn ta?"

Đường Khanh tức giận trừng hai tròng mắt, nhưng, dáng vẻ này của nàng mặc dù đang tức giận cũng không có nửa điểm khí thế, ngược lại càng thêm vài phần phong tình, mê mẩn làm đối phương luyến tiếc buông tay.

Phó Minh Trạm cũng không ủy khuất chính mình, một tay chặn gáy nàng, hôn lên môi nàng, từ khẽ cắn đến gặm cắn kịch liệt, không cho nàng có một chút kháng cự.

Nhiệt độ làm người hít thở không thông đánh úp về phía Đường Khanh, nàng chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh choáng váng, mà lúc này, tay đỡ ở phía sau đầu chậm rãi chuyển đến bên hông, đem thân hình mềm nhũn của nàng ôm trọn trong khuỷu tay, một cái tay khác theo quần áo đã cởi ra một nửa, chậm rãi mò mẫm đi vào......

Xúc cảm tê tê dại dại theo đó mà đến, làm cả người Đường Khanh phát run.

Phó Minh Trạm buông lỏng đôi môi sưng đỏ của nàng ra, tiếp theo hắn liền nghe được một tràng cười như tiếng chuông bạc .

"Haha ha ha ha......Nhột quá....ha ha ha.. Thật là nhột nha.. Ha ha ha!"

Người trong lòng ngực đột nhiên vặn vẹo, làm bầu không khí vốn đang tốt đẹp tan đi không còn sót lại chút gì.

Sắc mặt Phó Minh Trạm tối tăm, đợi người trong lòng ngực không vặn vẹo nữa, lúc này mới mở miệng, "Cười xong? Chúng ta có thể tiếp tục rồi?"

Đường Khanh thật vất vả mới ngừng cười được, làm sao có thể cho phép hắn tiếp tục, lập tức đẩy hắn ra, tay run rẩy đem y phục không biết bị cởi ra khi nào mặc vào.

" Thái phó , ngươi bình tĩnh ."

"Ta rất bình tĩnh."

Đường Khanh nhìn sắc mặt mịt mù kia, nghĩ đến hắn chính là nam chính sẽ hắc hóa, tâm tình muốn bất chấp tất cả lúc trước không còn sót lại chút gì, chỉ có thể nhẹ nhàng dụ dỗ : "Trẫm là một phế nhân việc này thái phó ngươi cũng biết mà, dạo gần đây các đại thần thường hay yết kiến, đồn đãi vớ vẩn đều hướng về ngươi, trẫm nhìn rất đau lòng ngươi nha." Vừa nói, nàng vừa trộm ngắm thần thái trong mắt hắn, thấy hắn vẫn chưa tức giận, lúc này mới nói tiếp: "Thái phó anh dũng thần võ, vì trẫm một phế nhân như vậy mà bị người khác nói ra nói vào, không đáng giá."

Tiểu hoàng đế rũ đầu nhỏ thỏ thẻ đáng thương nói ra lời này, Phó Minh Trạm nghe rất đau lòng, thì ra lời nàng nói trước kia, đều là vì mình suy xét. (Aug: Bớt ảo tưởng đi má)

Khúc mắc âm u trong nháy mắt tiêu tán, lại sủng nịch đem nàng ôm vào trong lòng ngực một lần nữa, "Đuợc, không làm khó ngươi nữa, nghỉ ngơi sớm chút đi."

Trong lòng Đường Khanh còn có chút hồ nghi, nhưng sát thần muốn nàng đi ngủ, nàng vẫn là nên ngoan ngoãn đi ngủ thôi.

"Ừm."

Thay tiểu hoàng đế đắp tốt long bị* , Phó Minh Trạm hôn hôn trán của nàng, "Ta đi ra ngoài có chút việc, đêm nay ngươi ngủ một mình đi."

*chăn vua

Đường Khanh rúc trong ổ chăn ấm áp, lộ ra một đôi mắt nhỏ ừm một tiếng, nhìn theo hắn rời đi, đợi một lát xác định hắn không quay lại, lúc này mới an tâm nhắm mắt lại.

Một đêm ngủ ngon, Đường Khanh một bên duỗi eo lười, một bên để người tiến vào hầu hạ mình.

"Giờ nào rồi?" Tiếp nhận nước súc miệng tiểu cung nữ đưa tới , nàng vui vẻ nói, hôm qua ngủ rất sướng nha, nàng không nhớ rõ mình đã bao lâu mới có một giấc ngủ ngon như vậy .

"Đã qua giờ Thìn*." Tiểu cung nữ cung kính nói.

*Khoảnh khắc từ 7 giờ đến 9 giờ sáng

Nhưng, Đường Khanh lại cả kinh sặc ra tiếng, "Cái gì? Giờ Thìn ? Vì sao không ai kêu trẫm vào triều sớm?"

Tiểu cung nữ  thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, sợ hãi nói: "Là thái phó phân phó, không cho đám người nô tỳ quấy rầy Hoàng Thượng đi ngủ."

"Thái phó đi nơi nào?"

Dứt lời, toàn bộ tẩm cung cung nữ thái giám thế nhưng toàn bộ dọa quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng.

Thấy thế, Đường Khanh nhạy bén nhận thấy được hôm qua nam chủ khẳng định đã làm ra chuyện lớn gì, nếu không bọn họ cũng sẽ không có phản ứngnhư vậy.

Không muốn nghi ngờ khó xử đàn cung hầu này, Đường Khanh phất phất tay cho bọn họ đi xuống, cung hầu nhóm không quyền không thế nên không dám mở miệng, nhưng nàng còn có thể tìm những người khác mà, hai năm qua, trong triều nàng vẫn luôn có một đám thân tín đi theo.

Nhưng mà,tin tức đàn thân tín mang đến không ngờ  là thái phó đại nhân một đêm san bằng mấy cái dinh thự của các lão.

Đường Khanh trợn tròn hai tròng mắt, mặt kinh ngạc, mấy cái lão kia đều là nguyên lãohai triều , tuy rằng già sắp về hưu, nhưng đức cao vọng trọng, nam chính từ trước đến nay kính nhi viễn chi  *[xa lánh] bọn họ  , sao lại đi trêu chọc bọn họ?

* Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó

Chần chờ một cái chớp mắt, nàng rất nhanh suy ngẫm cẩn thận lại,  mấy cái lão này không phải là mấy người yết kiến muốn nàng đại hôn sao......

Khóe miệng thoáng run rẩy, nam chính quả nhiên không chọc  được, mặc dù hắn còn chưa hắc hóa.

Vài vị các lão trong một đêm ' thảm tao độc thủ ' *tất nhiên muốn gặp thánh thượng tố khổ, ai ngờ, lại bị chuyển cáo thánh thượng bệnh nặng không gặp bất luận kẻ nào. Đường Khanh có thể thấy vị thân tín này, là do hắn lén lút sau lưng thái phó đến gặp .

*thảm tao : bi thảm ,thống khổ; độc thủ : thủ đoạn độc ác, hiểm độc .

Nam chính mang thù, Đường Khanh cũng không dám cứng đối cứng với hắn , cuối cùng chỉ có thể dưới ánh mắt thất vọng của thân tín kêu hắn lui ra.

......

sorry bận quá giờ mới đăng . Nhớ vote nga~

Còn 6 chương nữa hết thế giới 2


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro