Chương 7: Thêm bạn với tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nơ

Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ như lửa đốt, nóng bỏng đến mức khiến lòng người hốt hoảng.

Phòng chiếu phim tối tăm được bao phủ bởi những hiệu ứng âm thanh quỷ dị, tiếng tim đập thình thịch trong bóng tối không biết là vì sợ hãi hay chăng là lý do khác.

Ôn Từ nhìn chằm chằm về phía trước, hoàn toàn không nhớ đoạn phim vừa rồi kinh khủng đến mức nào, chỉ biết trái tim đang nhảy kịch liệt như trống bỏi.

"Thình thịch..."

"Thình thịch..."

Khi tầm nhìn trở nên mơ hồ, các giác quan như được phóng đại gấp nghìn lần.

Cô nuốt nước bọt thật mạnh vào cổ họng, ngay lập tức giơ tay lên, cảm nhận rõ ràng những ngón tay chai sạn lướt qua phần thịt non mềm của cô.

Thoáng qua rồi biến mất.

Thịnh Kinh Lan không rút tay về mà chỉ nâng khuỷu tay lên, ung dung chuyển sang tư thế chống cằm.

Ôn Từ như ngồi trên bàn chông.

Cô thật sự chưa từng gặp qua người nào như Thịnh Kinh Lan, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều có thể tản ra sức hút chết người.

Giống như xoáy nước khổng lồ, nếu không cẩn thận sẽ lập tức ngã vào đó.

Đôi nam nữ ngồi bên cạnh cuối cùng vẫn không chịu nổi tình tiết khủng bố mà bỏ chạy khỏi rạp chiếu phim, Ôn Từ lặng lẽ dịch người sang bên phải, nghiêng đầu về phía không có người.

Thời gian còn lại dài một cách bất thường, rõ ràng không ai mở miệng nói chuyện, nhưng bầu không khí ngột ngạt lúc này làm cô tưởng chừng cả hai đã đại chiến hàng trăm hiệp ở trong đầu.

Nói gì cũng không ổn, làm gì cũng thấy gượng. Ngay tại thời điểm bộ phim kết thúc, lần đầu tiên Ôn Từ hiểu thế nào gọi là "giải thoát".

Khi nhân viên đi vào, rạp chiếu phim bỗng bừng sáng.

Ôn Từ nheo mắt theo bản năng, nhìn thấy khán giả xung quanh lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, vì vậy thuận thế đi theo.

Thịnh Kinh Lan hơi thu đôi chân dài của mình lại, cúi người nhặt chiếc mũ lưỡi trai rơi trên mặt đất rồi đi ngang qua ghế của cô.

Trong cùng một rạp chiếu phim, bộ phim trinh thám được chiếu ở phòng bên cạnh đã kết thúc sớm từ mười phút trước.

Thịnh Phi Phi nán lại nhà vệ sinh một lúc, đang định liên lạc với Thịnh Kinh Lan thì vừa vặn nhận được tin nhắn của đối phương, vừa xem vừa lẩm bẩm: "Chú chẳng đáng tin chút nào, đã bảo đi ăn cùng nhau nhưng giờ lại đánh lẻ."

Cô ấy lắc đầu, quyết định mặc kệ, sau đó quay sang hỏi người chị em tốt mình vừa làm thân: "Hòa Miêu, em thích ăn gì? Chu Hạ Lâm khao."

Chu Hạ Lâm mím môi, giơ tay chỉ vào chính mình, nhưng khi trông thấy ánh mắt nai tơ của Tô Hòa Miêu, anh ta liền miễn cưỡng cong khóe miệng: "Phải, anh mời."

Hai chú cháu nhà này chỉ hố người khác là giỏi.

Đi ra theo lối chỉ dẫn, ba người đi tới hành lang rộng rãi sáng sủa của trung tâm thương mại, Thịnh Phi Phi lơ đãng nhìn xung quanh, chợt phát hiện: "Ấy, bóng lưng kia..."

Cô ấy cảm thấy rất quen mắt, nhưng lại phủ nhận rất nhanh: "Không đúng, không thể nào."

Đó rõ ràng là một đôi chim cu đến xem phim, nào có liên quan đến Thịnh Kinh Lan.

Bởi vì bị suy nghĩ này áp đảo nên Thịnh Phi Phi không chú ý đến nữa, nhưng nếu để Tô Hòa Miêu nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra cái người có vóc dáng mảnh mai mặc áo len với quần jean là Ôn Từ.

Ôn Từ vốn cho rằng rời khỏi rạp chiếu phim sẽ tránh được tiếp xúc với Thịnh Kinh Lan, nhưng ngờ đâu bản thân lại không cẩn thận làm "rơi mũ" vào tay anh.

Thịnh Kinh Lan cầm mũ đi đến trước mặt cô, nụ cười trên môi càng thêm đậm: "Hôm nay không sớm cũng không muộn, cô Ôn có muốn mời tôi một bữa cơm không?"

Ôn Từ gặp qua không ít người, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải một người tự tin yêu cầu cô mời cơm như vậy.

Hết lần này đến lần khác, cô luôn nợ Thịnh Kinh Lan một bữa cơm.

Việc đã đến nước này, cô cũng không qua loa đến mức tìm bừa một nhà hàng nào đó ở trung tâm thương mại mà đưa Thinh Kinh Lan đến nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng ở Nam Thành - Bạch Vân Gian.

Với tư cách là người chi tiền, Ôn Từ để cho Thịnh Kinh Lan chọn món trước, nhưng Thịnh Kinh Lan không nghĩ ngợi mà hoàn toàn tin tưởng cô: "Cô Ôn quen thuộc với nơi này hơn, đưa cô chọn nhất định sẽ không sai."

Đột nhiên bị người khác gắn cho cái mác hiểu biết, Ôn Từ chọn ra sáu món ăn từ cuốn thực đơn dày cộm.

Nhân viên phục vụ nhiệt tình ghi chép, sau khi ghi món xong cũng không vội đi mà ngược lại tươi cười nhìn hai người bọn họ: "Nhà hàng chúng tôi vừa cho ra mắt một loại đồ uống mới là rượu mận quất. Sản phẩm mới sẽ được giảm 10% trong vòng một tuần, anh chị có muốn dùng thử không?"

Ôn Từ vô thức nhìn Thịnh Kinh Lan.

Người đàn ông ngồi đối diện đặt tách trà xuống trước mặt, nhìn vào mắt cô rồi nói: "Đều nghe theo cô."

Giọng nói kèm theo nụ cười, như đang để lộ một sự cưng chiều vô hạn.

Ôn Từ vội vàng ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ, nói: "Cho tôi hai ly, cảm ơn."

Lúc này đang là giờ cơm, tốc độ phục vụ chậm hơn bình thường.

Ôn Từ phát hiện, con người Thịnh Kinh Lan không chỉ khó đoán mà còn cực kỳ kiên nhẫn.

Rõ ràng ánh mắt của anh thẳng thắn như vậy, nhưng trong lời nói lại rất ít khi tiết lộ mục đích của mình, làm cho người ta cảm thấy mỗi một hành động của anh đều mang ẩn ý.

Ngoại trừ nói chuyện công việc, Ôn Từ không giỏi giao tiếp với người khác giới, nếu đối phương im lặng, cô sẽ nâng tách trà nhấp từng ngụm nhỏ.

Mãi đến khi nhân viên phục vụ bưng món đầu tiên lên, Thịnh Kinh Lan mới mở miệng nói: "Món ăn này nhìn khá bắt mắt."

Chiếc đĩa trắng phau sạch sẽ đến mức không tì vết, bên trên bày sáu miếng thịt giống như thạch, có thêm nước cốt chanh màu vàng làm nền bên dưới, màu sắc óng ánh nhạt dần, trên mặt điểm xuyết hoa văn bằng nước sốt.

Bề ngoài trong suốt như thủy tinh cho phép người ăn nhìn rõ thứ được bọc bên trong miếng thịt cá.

Ôn Từ buột miệng: "Đây là cá đù vàng."

Hiếm khi nhìn thấy chút hoài nghi trong mắt Thịnh Kinh Lan, vừa hay đây là lĩnh vực mà cô am hiểu, Ôn Từ không chút keo kiệt giới thiệu với anh: "Muốn làm được món này, không chỉ phải cẩn thận lựa chọn thịt cá tươi ngon, mà khâu loại bỏ xương cá cũng là một thử thách về sự kiên nhẫn của người đầu bếp. Chỉ một món ăn nhưng phải trải qua nhiều công đoạn như chiên, hấp các kiểu để cho ra miếng cá trong vắt mà vẫn đảm bảo được hương vị."

Chất giọng của người phụ nữ mềm mại nhẹ nhàng, giống như gió thoảng qua trong một buổi chiều mưa phùn, làm cho lòng người cực kỳ thoải mái.

Âm sắc trong trẻo, từng câu từng chữ rõ ràng, Thịnh Kinh Lan hơi híp mắt, bày ra dáng vẻ yên lặng lắng nghe. Đến khi gần kết thúc, anh tự tay rót một tách trà đưa cho Ôn Từ: "Cô Ôn từng học qua hướng dẫn viên du lịch sao?"

Ôn Từ: "Hả?"

Thịnh Kinh Lan khẽ cười, "Cô giới thiệu rất chuẩn và nghiêm túc." Thật sự có thể so sánh với những đoạn quảng cáo gốc trên mạng.

Phải mất một lúc Ôn Từ mới nhận ra Thịnh Kinh Lan đang trêu mình.

Lúc này, nhân viên phục vụ mang tới hai ly rượu mận quất, hiếm khi Ôn Từ vứt bỏ phép tắc mà cầm ly nhấp trước một ngụm.

Cái vị chua chua ngọt ngọt xen lẫn trong đó là chút thơm nồng của rượu mà cô không thể diễn tả được, vừa đậm đà lại tinh tế.

Cầm ly rượu trong tay, đôi mắt Ôn Từ sáng rực lên.

Thịnh Kinh Lan nhạy bén bắt được biểu cảm trong vô thức của cô: "Cô Ôn thích uống rượu sao?"

"..." Ôn Từ khựng người, cố gắng giải thích, "Tôi chỉ thỉnh thoảng nếm thử chút rượu trái cây."

Thịnh Kinh Lan từ tốn rút đũa ra, chuyển chủ đề một cách mượt mà: "Cô thích OB hay IB?"

*OB là rượu nguyên chất do mình ủ ra, chất lượng ổn định; IB là rượu mua từ các nhà máy rượu, tư nhân đóng chai, mẫu mã độc đáo.

Ôn Từ trả lời theo bản năng: "Cả hai."

Nói xong, cô lập tức mím môi, thầm nghiến răng nghiến lợi trợn tròn mắt với anh.

Cô thấy Thịnh Kinh Lan phì cười.

Hoàn toàn không giống với vẻ đạo mạo thường ngày chút nào, anh nhún vai: "Xem ra cô Ôn không chỉ có kiến ​​thức rộng mà còn rất khiêm tốn."

Người không am hiểu về rượu chắc hẳn sẽ không hiểu sâu vào một số thuật ngữ liên quan đến rượu. Cho dù người đó có lượng kiến ​​thức sâu rộng hay tình cờ biết được ý nghĩa cũng sẽ không buột miệng nói ra như cô.

Ôn Từ có chút khó chịu, tại sao mỗi lần đối mặt với Thịnh Kinh Lan, cô đều không thể giữ được lý trí cũng như bình tĩnh, để rồi đối phương nhẹ nhàng dò hỏi một câu, cô liền hiện nguyên hình.

Bữa cơm này, hai người có hai tâm tư khác nhau.

Khi chuẩn bị thanh toán hóa đơn, Ôn Từ được nhân viên báo lại rằng đã có người trả tiền cho bàn này.

Cô nhìn sang Thịnh Kinh Lan đang giơ điện thoại về phía mình.

Tám chín giờ tối, dòng người qua lại đông đúc trên phố, nhưng nhiệt độ chênh lệch do không khí mang đến khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

Thịnh Kinh Lan dứt khoát bắt một chiếc taxi, Ôn Từ ôm cánh tay, không hề khách khí mà chui tọt vào trong xe.

Bên trong ấm áp dễ chịu, cơ thể dần dần thả lỏng, ngay giây tiếp theo, cửa xe đóng chặt, Thịnh Kinh Lan xuất hiện bên cạnh cô.

Khoảng cách gần như vậy, cô đã được trải qua trong rạp chiếu phim.

Khi đó có bóng đen bao trùm, nhưng giờ phút này lại có thể nhìn thấy rõ các đường nét khuôn mặt của đối phương.

Không gian nhỏ hẹp rất dễ làm người ta khó xử, để tránh xảy ra cảnh tượng như vậy, Ôn Từ chủ động nói: "Rõ ràng đã bảo để tôi mời khách."

Thịnh Kinh Lan nhét điện thoại vào túi áo của mình trước mặt cô, nhưng ngoài miệng lại nói: "Nếu thật sự để bụng chuyện này, cô Ôn có thể chuyển khoản cho tôi."

Cảnh tượng này có hơi quen thuộc.

Anh cố tình bắt chước hành vi của Ôn Từ, để cô không bắt lỗi được anh.

Chiếc xe chạy trên con đường bằng phẳng, rẽ vào một khúc cua, Ôn Từ rất quen thuộc khung cảnh xung quanh đoạn đường này, cách nhà họ Ôn không đến mấy phút lái xe.

Cô cố ý hỏi: "Anh không cho tôi số tài khoản hay mã QR, làm sao tôi chuyển tiền cho anh được?"

Người đàn ông hơi nghiêng người, ánh mắt như sao sáng nhìn thẳng vào cô: "Không biết cô Ôn cảm thấy chức năng "chuyển khoản cho bạn bè" có được hay không?"

Ánh đèn xe nhấp nháy, hơi thở của anh mỗi lúc một gần.

Ôn Từ lặng lẽ dịch người về phía cửa sổ, trong lòng có chút giãy giụa, ngón tay giả vờ miết vành mũ, một lúc sau mới thốt ra một câu trả lời không rõ ràng: "Ồ..."

Vượt qua một cây đèn đỏ, chiếc xe rẽ vào khúc cua, sắp về đến nhà.

Ôn Từ mở cửa bước xuống xe, cô đứng ở bên đường, có chút không tình nguyện mà nói lời tạm biệt với anh: "Hôm nay cảm ơn anh."

"Cảm ơn vì chuyện gì?" Cơn sóng trong mắt Thịnh Kinh Lan lưu chuyển, ngoắc ngón tay về phía cô, cố ý cao giọng nhắc nhở: "Cô Ôn, cô vẫn còn nợ tôi hai bữa cơm."

Ôn Từ cố gắng phản bác: "Rõ ràng là anh giành trả tiền."


Đâu phải cô không mời.

Thịnh Kinh Lan bước một bước về phía cô, trên đỉnh đầu là bóng cây loang lổ, làm cho ánh sáng và bóng tối đan xen trên khuôn mặt anh: "Tôi đã nói rồi, cô Ôn có thể chuyển tiền cho tôi."

Ôn Từ làm sao đấu lại một con cáo già xảo quyệt, cuối cùng chỉ có thể tự mình chui vào lưới.

Cô âm thầm nghiến răng, hiếm khi lộ ra vẻ mặt trách móc của thiếu nữ, ngón tay siết chặt mũ xoay người vào nhà.

Sau khi nhìn cô vào nhà, Thịnh Kinh Lan mở điện thoại lên, yêu cầu kết bạn vẫn chưa được đồng ý.

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lướt đến hình đại diện bàn tay xòe quạt, rồi chợt nghĩ đến lòng bàn tay mà mình đã chạm vào tối nay.

Vừa mềm vừa mịn, khiến người ta muốn nắm mãi không buông.

Đầu ngón tay lướt trên màn hình, Thịnh Kinh Lan tìm số điện thoại trong danh bạ rồi nhấn gọi: "Dụ Dương, tôi gửi địa chỉ này cho cậu, ngày mai đến phòng làm việc lấy vòng ngọc cẩm thạch đấu giá được tháng trước gửi qua đây."

Người ở đầu bên kia điện thoại kinh ngạc: "Đó là "vòng tay mỹ nhân" hiếm có khó tìm cơ mà, không phải lúc trước cậu nói muốn giữ lại sao?"

Anh ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, trong mắt lóe lên dục vọng chiếm hữu, mím môi nói: "Đổi chủ cũng không tệ."

*

Đêm khuya thanh vắng.

Ôn Từ nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cô xoay người ngồi dậy, mặc áo khoác rồi xỏ dép lê đến bên cửa sổ. Cô vén bức màn mỏng, đẩy cánh cửa sổ tinh xảo ra.

Đêm tháng Hai ẩm ướt và lạnh lẽo, gió thổi lồng lộng, Ôn Từ vô thức kéo chặt áo khoác vào sát người.

Điều mà cô trốn tránh chưa bao giờ là Thịnh Kinh Lan, mà là chút tư tâm khó kiềm chế này của mình.

Bởi vì...

Anh chỉ là một người qua đường vô tình xông vào cuộc sống của cô, đợi đến khi bà ngoại trở về Nam Thành, dù kết quả có là thành công hay thất bại thì cuối cùng bọn họ cũng sẽ rời đi.

Và cả, ngày mai mẹ cô sẽ đưa Đường Lâm Lang trở về.

—-------------

Tác giả có điều muốn nói:

Thịnh cáo già chỉ còn thiếu nước dán lên trán bốn chữ "thêm bạn với tôi" ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro