Chương 6: Hẹn hò bí mật(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp An Như muốn tránh thoát sự động chạm của Tạ Tử An, nhưng kì lạ là nàng lại không thể cử động được. Vừa quay sang đã thấy Cẩm Tựa Như đang khóc thút thít say đắm nhìn chằm chằm Tạ Tử An, vừa khóc vừa nói:

" Tử An , ta ở đây... ta ở đây..."

" Tựa Như, ta biết nàng bởi vì ta chịu rất nhiều khổ sở. Nhưng mà... món đồ ngày ấy ngươi lấy ra cho ta chỉ là giả, không thể sử dụng."

Tạ Tử An lo lắng sốt ruột nói, có vẻ như vì lấy nhầm đồ giả khiến hắn rất khẩn trương:

" Tựa Như, nàng có nguyện ý vì ta mạo hiểm một lần nữa được không?"

" Ta ..."

Lời nói cự tuyệt còn chưa ra khỏi miệng, cơ thể nàng đã không chịu khống chế được . Nàng rõ ràng cảm nhận được tay mình đang gắt gao nắm lấy tay đối phương, tim đập bình bịch, trầm mê ở đôi mắt ôn nhu như nước của đối phương, lời nói cũng trở nên lộn xộn:

" Tử An, cho dù là chết, chỉ cần chàng nói một câu, ta nguyện vì chàng nhảy vào hố sâu biển lửa..."

Tạ Tử An bỗng cúi xuống phủ lên môi nàng,hôn sâu , sau đó lầm bầm mở miệng:

" Tựa Như, ngươi biết ta muốn vị trí thái tử..."

" Mà tam đệ, phụ hoàng gần đây càng ngày càng ân sủng hắn, từ sau khi hắn chiến thắng trở về , thậm chí đã muốn trao vị trí thái tử cho hắn. Phụ hoàng tứ hôn cho nàng cùng hắn , mà Tựa Như lại chính là người hắn yêu, có thể xoay chuyển thế cục, nàng cũng là người duy nhất có thể giúp ta ."

Nhiếp An Như một bên nhìn tình hình trước mắt mà cười lạnh.Nữ tử khi yêu luôn không cần não, Cẩm Tựa Như cái nữ nhân si tâm vọng tưởng này ở trước mặt Đại hoàng tử cáo già này một chút năng lực chống cự cũng không có.

Tạ Tử An có dã tâm dành lấy vị trí Thái tử đến người qua đường còn thấy rõ, chắc chắn đối với Tâm hoàng tử sẽ xảy ra một trận ác chiến. Mà Tạ Tử An, xoay Cẩm Tựa Như vòng vòng, vốn chỉ coi nàng là một quân cờ để ăn cắp quân cơ đồ xoay chuyển tình thể cho bản thân.

Nhưng mà Tạ Tử An a, Tạ Tử An . Sao hắn có thể ngây thơ nghĩ rằng Tạ Ninh Viễn sẽ dễ dàng mắc mưu như vậy.

" Tựa Như, ngươi chờ ta một thời gian nữa thôi, chờ ngày ta đăng cơ hoàng vị, ta sẽ quang minh chính đại cưới ngươi làm hoàng hậu. Mà chúng ta sẽ đường đường chính chính ở Hoa Lạc đình này ngắm hoàng hôn mà không phải lén lút gặp mặt vào buổi đêm như thế này."

" Tốt, ta chờ ngươi."

Cẩm Tựa Như lau lau nước mắt, kiên định nói:

" Lần này ta nhất định sẽ thành công trộm thứ đó ra. Đến lúc đó ta phát ra ám hiệu, chúng ta lại ở Hoa Lạc đình này gặp nhau."

Cái nữ nhân ngu ngốc này, lại dễ dàng đáp ứng như vậy. Có biết hay không Tạ Ninh Viễn sau một lần bị trộm nhất định sẽ có đề phòng, làm sao có thể dễ dàng trộm đi lần nữa như vậy.

Tạ Tử An đi rồi, Cẩm Tựa Như rốt cuộc không chịu nổi ngồi bệt xuống đất, hồn phách của nàng ta phai nhạt không ít, xem ra việc đoạt lại quyền điều khiển thân thể đối với nàng ta cũng thập phần bất lợi.

" An Như, ngươi có thể hay không giúp ta."

Thanh âm của nàng ta yếu ớt, giống như bất kì lúc nào cũng có thể phiêu tán ngay lập tức.

" Ta có khả năng là không đợi được đến ngày Tử An cưới ta, nhưng ta muốn giúp hắn đạt thành tâm nguyện."

Nàng ta ngẩng đầu , trong mắt  loé lên chấp nhất :

" Chỉ cần ngươi hoàn thành tâm nguyện giúp ta trộm đồ, linh hồn này của ta sẽ biến mất. Cơ thể này liền cho ngươi."

Điều kiện này vô cùng hấp dẫn, nếu may mắn thành công, chính mình ở cổ dạo cũng có thể thoát khỏi hôn ước này, tiêu dao tự tại.

Vừa nghĩ đêm có thể rời đi tên vương gia đáng đánh kia, hoặc là có thể nhìn thấy biểu tình tức đến hộc máu khi quân cơ đồ bị trộm, nhìn hắn bị phụ hoàng quở trách.Nhiếp An Như trong lòng cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái, hơi há miệng thở dốc , nói:

" Tốt, một lời đã định."

Dứt lời, nàng lại có chút kì quái nhìn về phía Cẩm Tựa Như hỏi:

" Tạ Ninh Viễn vì sao lại cưới ngươi?"

Cẩm Tựa Như lắc đầu, trên mặt cũng là vẻ mê mang:

" Ta cũng không rõ, Ninh Viễn mười ba tuổi đã lên chiến trường, mấy tháng trước mới trở về, ta ở vương phủ mấy ngày, hắn đối với ta cũng vô cùng nho nhã lễ độ. Nếu không phải Tử An nói cho ta biết, ta còn không biết hoá ra chính Ninh Viễn đã xin bệ hạ tứ hôn cho ta với hắn. Ta vẫn luôn cho rằng hắn tứ hôn cùng ta là do bất đắc dĩ... thực ra từ nhỏ ta và hắn cũng không nói chuyện nhiều, hắn vẫn luôn ít lời nên chúng ta cũng không tiếp xúc gì nhiều, trong lòng ta vẫn luôn không biết hắn nghĩ cái gì."

Nhiếp An Như trợn trắng mắt liếc nàng ta một cái, nàng ta đương nhiên không thể nào biết Tạ Ninh Viễn nghĩ gì, Cẩm Tựa Như ngày ngày đều hướng về phía Tạ Tử An thì làm sao quan tâm tới suy nghĩ của Tạ Ninh Viễn chứ...
——————————————-
P/s: các tiên nữ ạ, gần đây tui thấy chương mới hơi ngắn nên đã gắng gượng kết thêm cho các nàng một chương nữa như tặng quà nhé::::))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro