Chương 16: Đánh cược (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thanh tỷ

Đường Hân giật mình. Cô mặc dù thoái thác nói thắng lợi của mình là do may mắn, nhưng đó chẳng qua là khiêm từ, là sách lược để tránh cho đối thủ nghi ngờ.

Cô sử dụng phương pháp xáo bài hoàn mỹ, cô biết lá bài 13 nằm ở đâu, cô biết mình sẽ thắng, cô chưa từng tin tưởng đánh cược là phải dựa vào may mắn tới chơi. Dùng biện pháp mà người ta khó phát giác để tính toán đối thủ, giành được khả năng chiến thắng lớn về phần mình, đó mới là đánh cược chân chính.

Ông chủ Vương làm thế nào làm được? Đường Hân nâng cằm trầm tư. Cô đã thắng ván đầu tiên, ván thứ hai chọn được lá 11, chỉ có 12 hoặc 13 mới có thể thắng cô. Có thể nói, tỉ lệ thắng của cô vô cùng cao.

Nhưng ông chủ Vương không nóng không vội, thậm chí dáng vẻ như nắm chắc thắng lợi trong tay. Dường như trước khi lật bài ông ta đã biết bài trong tay lớn hơn 11.

Nếu vậy, ông ta đã thông qua biện pháp gì? Tuyệt đối không phải là xáo bài.

Vì không để cho cô có cơ hội nhớ bài, tốc độ ông chủ Vương cắt bài, chéo nhau rất nhanh. Cô không nhớ rõ thứ tự, bản nhân ông chủ Vương cũng sẽ không nhớ được, trừ khi ông ta có khả năng thiên phú nhìn qua là không quên.

Như vậy, chỉ có một cách giải thích, ông chủ Vương phán đoán bài lớn nhỏ, không phải thông qua xáo bài. Có lẽ, ông ta nhìn mặt sau bài là có thể biết lớn nhỏ.

Ông ta chỉ cần quấy nhiễu tầm mắt của cô, sau khi cô chọn xong, ông ta liền chọn ra lá bài lớn hơn lá của cô là có thể nhẹ nhõm chiến thắng.

Trừ khi cô một phát liền chọn trúng ngay lá 13, nếu không cô chắc chắn sẽ thua.

Đường Hân rủ mắt xuống, hàng lông mi dài cong cong che khuất con ngươi, khiến người ta nhìn không thấu suy nghĩ của cô.

"Mới thua một ván đã sợ rồi?" Ông chủ Vương cười cười, gần như là cảm khái: "Tôi cũng là may mắn thôi, thiếu chút nữa cô đã thắng tôi rồi."

Lại là phép khích tướng, lại là lời dụ dỗ cô, đơn giản là vì muốn mau chóng bắt đầu ván thứ ba.

Đường Hân vươn tay cầm bài trên bàn lên, cẩn thận kiểm tra lần thứ hai. Dù là mặt chính, mặt sau hay khía cạnh, hoàn toàn không có dấu vết gì.

Ông chủ Vương không thúc giục cô , tùy ý cô kiểm tra.

Nghiêm Hạo bình chân như vại, hai tay khoanh ôm ngực, đứng ở phía sau lưng Đường Hân, một chút cũng không nóng nảy.

Thời điểm vừa bước vào anh đã tra xét đám người này một lượt, cao nhất là võ giả cấp ba, hoàn toàn không phải đối thủ của anh. Ngộ nhỡ có thua, chạy vẫn chạy kịp. Thắng cũng không sợ bọn họ không nhận nợ.

Nửa ngày, Đường Hân nhìn đủ rồi, thu bài trên tay lại để sang một bên: "Ván thứ ba là ván quyết định thắng thua, tôi muốn đổi một bộ bài khác."

"Được." Ông chủ Vương vung tay lên, một tên thuộc hạ lập tức lấy ra bộ bài khác, giao đến tay Đường Hân.

Đường Hân lại kiểm tra một lần: "Được, bộ này đi." Sau đó bắt đầu xáo bài hoàn mỹ.

Đến lượt ông chủ Vương, ông ta lại lặp lại phong cách xáo bài trước đó. Thậm chí, lần này xáo còn muốn khoa trương, tuỳ tiện hơn.

Toàn bộ lực chú ý của Đường Hân đều dồn vào trên bộ bài.

Xáo bài xong, Đường Hân suy tư một lát, từ trong đó chọn ra một lá đặt trước mặt mình.

Ông chủ Vương mặt mỉm cười, cũng tùy ý chọn một lá, tiện tay lật lên.

Bài hiện ra, là con 6.

Ông chủ Vương tiếc nuối lắc đầu: "Vận may không được tốt, xem ra lần này sẽ thua."

Đường Hân mặt không biểu tình, hai tay cô che phủ hoàn toàn lá bài trước mặt, không nói một lời, tựa hồ làm như vậy có thể giành được vận khí tốt.

Ông chủ Vương bày ra bộ dáng lo lắng chờ đợi cô lật bài, thực tế trong lòng lại cười nhạo, lấy tay che bài thì có thể thay đổi sự thật đó là con 4 sao?

Quả nhiên là phụ nữ, biết phương pháp xáo bài hoàn mỹ thì như thế nào? Thời điểm then chốt, phó thác vận mệnh cho thứ gọi là vận may hư vô mờ mịt, còn bản thân thì ngu ngơ không biết, mình sớm đã bị tính toán.

Không sai, ngay từ đầu, ông ta chỉ cần nhìn mặt sau của bài liền biết nó là lá bài số bao nhiêu.

Mặt sau mỗi lá bài đều dùng thuốc màu đặc biệt làm tốt ký hiệu, nếu nhìn bằng mắt thường sẽ không thể thấy, chỉ cảm thấy nó chả khác gì một bộ bài bình thường. Nhưng trong mắt ông ta có dán một màng mỏng, nó không khác biệt lắm so với kính áp tròng, chỉ là tính chất của màng mềm mại và mỏng hơn chút.

Xuyên qua màng mỏng, ông ta có thể nhìn thấy ký hiệu đánh trên mặt sau lá bài, và biết được phía dưới mỗi một lá bài là con số gì.

Nhường khách hàng chọn trước cũng không phải là lễ nghi tiếp khách của ông ta, mà là để cho cuộc đánh cược được tự nhiên hơn. Sau khi đối phương chọn bài ông ta mới chọn, như thế có thể tự do ứng phó các loại cục diện có thể xảy ra.

Ngẫu nhiên, ông ta sẽ cố ý để cho khách hàng thắng một ván.

Mà mỗi một ván khách hàng thua, ông ta sẽ tận lực làm cho khách hàng cảm thấy, "Ài, nếu như may mắn thêm chút nữa thì tốt, suýt thì thắng rồi", "Tiếc quá, chỉ thua có một điểm".

Ván bài đầu tiên, chẳng qua chỉ là mới bắt đầu.

Khách hàng thua đỏ mắt, sẽ rất ít người nhận thua thu tay lại, thành thành thật thật trả thêm tiền. Phần lớn người đều chọn cược tiếp ván thứ hai, ván thứ ba, mãi cho đến khi thua táng gia bại sản, thậm chí mắc nợ thành đống.

Tiền ông ta kiếm được từ đánh cược, nhiều hơn nhiều số tiền kiếm từ làm môi giới bất động sản.

Ví dụ như lần này, ván đầu tiên không có cách, bởi vì 13 đã bị đối phương chọn mất, cho nên ông ta đành chọn lá bài nhỏ.

Ván thứ hai đối phương chọn 11, ông ta vì thắng, nhất định phải chọn 12 hoặc 13, vô cùng bị động.

Cho nên lần thứ ba, sau khi ông ta nhìn thấy lá bài đối phương chọn, mình cũng chọn một lá rồi trực tiếp lật mở. Vì muốn tạo ra một ảo tưởng: "Tôi thật xui xẻo, bài chọn được thật nhỏ. Xem ra không thắng được. A, bài của cô vậy mà còn nhỏ hơn bài của tôi, cô thua là bởi vì đen hơn tôi một xíu."

Khách hàng thua như vậy, thường rất không cam tâm.

Ông chủ Vương không khỏi nghĩ thầm, khách hàng lần này xem như là một cao thủ khó gặp được, biết thiên thuật*, đủ cẩn thận, ván thứ ba còn muốn đổi bài. Đáng tiếc, cô không biết bảy tám bộ bài ở nơi này đều đã được đặc biệt xử lý qua, đổi cũng vô dụng.

(*biết thiên thuật: là biết hàng ngàn các mánh khóe lừa gạt trong bài bạc.)

Chắc chắn cô sẽ không chịu để yên, không biết sẽ chơi mấy ván đây? Tuy cô thiếu tiền, nhưng sau khi thua sạch tiền, ông ta có thể cung cấp cho cô vay mượn, để cô gỡ vốn.

Suy nghĩ trong đầu ông chủ Vương bay xa, lúc lấy lại tinh thần, phát hiện Đường Hân vẫn lấy tay che bài, cảm thấy buồn cười: "Cô gái, cô đang làm nghi thức đặc biệt gì à?"

Người đánh bạc thường hay mê tín. Bọn họ đặc biệt tin tưởng một số hành động sẽ mang lại vận may tốt khi đánh bạc. Vì vậy, nghi thức cũng theo đó xuất hiện nhiều vô số kể.

Đường Hân nghiêm mặt nói: "Không phải có cách nói như này sao? Lúc đánh bạc, nếu như được tặng một nụ hôn luckystar, tỉ lệ chiến thắng sẽ lớn hơn." Nói rồi, cô cúi đầu xuống, hôn một cái lên mu bàn tay mình.

Ông chủ Vương không phản bác được. Ông ta thấy qua nghi thức của rất nhiều người, lần đầu nghe nói bản thân là nữ thần may mắn của chính mình, còn thật sự tự hôn mu bàn tay mình.

"Thời gian kéo đủ lâu rồi, lật bài đi."

Đường Hân đùa đủ rồi, cười tủm tỉm lật lá bài của mình lên.

Bài được lật, là 13.

Ông chủ Vương nắm chắc thắng lợi trong tay, tùy ý nhìn lướt qua. Vừa nhìn liền kinh ngạc, đứng bật dậy tại chỗ, không dám tin vào hai mắt mình: "Đây, không có khả năng, trong tay cô rõ ràng là con 4."

Đường Hân kinh ngạc: "Ông chủ Vương nói con 4 gì vậy? Tôi bốc được 13 mà."

Làm sao có thể? Rõ ràng ông ta nhìn thấy cô chọn lá số 4!

Ông chủ Vương giận tái mặt: "Cô gian lận?" Ông ta quét mắt nhìn các lá bài khác trên bàn một vòng, rõ ràng 13 vẫn còn, thiếu con 4.

Đường Hân thở dài: "Trước khi cược đã nói rõ quy định rồi, sau khi xáo bài, mỗi người rút một lá, bài ai lớn hơn người đó thắng. Hiện tại tôi rút được 13, của ông là 6, đương nhiên là tôi thắng."

Trong mắt cô lóe lên tia lạnh lẽo, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: "Đánh bạc, không phải dựa vào bản lĩnh của từng cá nhân ư? Gian lận thì sao chứ, trong thi đấu, bản lĩnh ai lớn thì người đó thắng. Quy tắc trò chơi chẳng phải như thế sao?"

"Nếu không phải âm thầm gian lận, ông chủ Vương dựa vào đâu cho rằng con bài chưa lật trong tay tôi nhất định là con 4? Mà không phải là 13?"

Liên tiếp bị hỏi mấy vấn đề khiến ông chủ Vương hơi bối rối, sắc mặt lúc xanh lúc đen, cuối cùng nhe răng cười độc ác: "Nói rất có đạo lý. Đáng tiếc cô quá ngây thơ, coi như thắng thì thế nào, có thể an toàn đi ra ngoài sao?"

Ông ta ra hiệu cho đám thuộc hạ: "Lên, trói bọn họ lại."

"Đánh bạc không lại liền chơi quần ẩu, nhân phẩm thật kém." Đường Hân lầm bầm một câu, quay đầu phân phó Nghiêm Hạo: "Đem bọn hắn đánh nằm sấp xuống cho tôi."

Ông chủ Vương thấy một thân ảnh qua lại trong đám người, con mắt ông ta theo không kịp di động của đối phương.

Đợi đến khi người một lần nữa đứng về chỗ cũ, trừ ông ta ra, đám thuộc hạ đều nằm vật trên mặt đất kêu rên, mất đi khả năng hoạt động.

Người ông chủ Vương bỗng nhiên khẽ run, rốt cuộc cũng nhận ra được, không chỉ nữ là cao thủ thiên thuật, nam còn là cao thủ võ giả.

Mẹ kiếp, đánh bạc không lại người ta, đánh hội đồng cũng đánh không lại người ta, còn chơi cái rắm.

Ông chủ Vương thầm hận, trên mặt nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Hiểu nhầm hiểu nhầm."

Đường Hân ngồi trên ghế khoan thai tự đắc, lúc này gật gật đầu: "Tôi hiểu mà. Người chơi không lại tôi, đánh không lại hộ vệ của tôi đều nói như vậy, tất cả chỉ là hiểu nhầm."

"Có thể hiểu biết lẫn nhau, thật sự là quá tốt." Ông chủ Vương cắn răng nói. Sớm biết là hai sát tinh, cho thêm ông ta hai cái lá gan, ông ta cũng không dám làm loạn.

"Vì để tôi tha thứ cho ông, ông định biểu hiện thành ý của mình như thế nào đây?" Ánh mắt Đường Hân sáng rực nhìn sang: "Sớm biết vậy, vừa vào cửa trực tiếp liền đánh một trận chẳng phải xong rồi sao? Phí công mời tôi chơi, chơi không lại còn muốn đánh người, bây giờ tôi đang rất không vui đây này."

Người ta là dao thớt, ông ta là cá thịt. Chơi không lại người ta, chỉ có thể nhận thua.

Ông chủ Vương khiêm tốn thỉnh giáo: "Tôi nên làm như thế nào để biểu đạt sự áy náy của mình?"

Đường Hân hơi cân nhắc, miễn cưỡng nói: "Nhà ở một vạn điểm tín dụng, bán đứt cho tôi. Tôi liền không so đo sự vô lễ của ông, đương nhiên sẽ coi việc này như chưa từng xảy ra."

Một vạn! Ông chủ Vương chợt cảm thấy lòng đang rỉ máu. Căn nhà kia rất tốt, giá thị trường phải dao động trên dưới 55 vạn. Bây giờ vừa mở miệng trả giá là giảm tận năm mươi mấy vạn, chẳng khác gì là đem nhà ở tặng không cho cô. Ông chủ Vương đau lòng đến không thể hô hấp thông nhuận.

"Vấn đề có thể dùng tiền giải quyết đều không phải là vấn đề." Đường Hân ý vị thâm trường nói: "Mạng còn, còn có cơ hội tiếp tục kiếm tiền. Mạng mất, có tiền thì có tác dụng gì."

Nhìn như an ủi, nhưng thật ra lại hoàn toàn không thể khiến ông chủ Vương an tâm, ngược lại khiến ông ta càng thêm rùng mình rợn cả tóc gáy. Nếu như không đáp ứng, vị tổ tông này định làm gì với ông ta?

"Được, tôi bán." Ông chủ Vương khẽ cắn môi. Mặc dù lần này thua thiệt lớn, nhưng ông ta không đến nỗi thua không còn gì cả. Nhưng nếu như ông ta chết, vợ của ông ta, tình nhân của ông ta, tài sản của ông ta... Toàn bộ đều sẽ tan như bọt xà phòng.

Đường Hân hài lòng cười, cảm khái nói: "Cho nên nói, tôi thích nhất là cùng ác bá chơi đùa." Tình huống bình thường, sao có thể có chuyện tốt như vậy.

Ông chủ Vương cắn răng nhẫn nhịn, nhanh chóng làm xong thủ tục chuyển nhượng, đem nhà ở chuyển qua danh nghĩa của Đường Hân.

Chuyển nhượng nhà ở cần giao phí thủ tục, khoảng chừng ba vạn điểm tín dụng. Ông chủ Vương không nhắc tới với Đường Hân, mà trực tiếp tự mình trả.

Ông ta chớp mắt liền thua lỗ hơn 50 vạn, nên cũng không hơi đâu quan tâm chút điểm tín dụng vụn vặt này. Chỉ cần có thể mau mau tiễn ôn thần đi, ông ta còn sợ không có cơ hội đông sơn tái khởi sao.

Đường Hân ra ngoài một chuyến liền nhặt được tiện nghi lớn, nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, không kịp chờ đợi muốn đi xem nhà mới.

Vừa ra đến cửa thì bị ông chủ Vương gọi lại, sắc mặt ông ta có phần dữ tợn: "Đợi một chút. Thua cũng đã thua, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cô đã làm như thế nào. Rõ ràng tận mắt tôi nhìn thấy cô cầm là con 4."

Ông chủ Vương nhắc đến, Đường Hân chợt nhớ tới một việc, cô từ trong nhẫn không gian trên tay lấy ra một lá bài ném cho ông chủ Vương: "Đây chính là con 4 ông trông thấy kia. Trước khi ván thứ ba bắt đầu, lúc tôi kiểm tra bộ bài cũ đã giấu lá bài thứ 13 vào trong không gian giới chỉ. Cho dù ông cầm con mấy trong tay, tôi đều chắc thắng."

Đổi bộ bài khác, cô có lá 13 trong tay, cô thắng. Còn nếu đối phương chọn đúng lá 13 (ở bộ mới), cô sẽ đoạt trước nói xấu đối phương gian lận, kết cục vẫn sẽ giống với hiện tại, chính là đánh một trận xong rồi nói.

Cô sớm đã tính toán rõ ràng tất cả.

Nhẫn không gian? Thứ đồ vật trong truyền thuyết kia ấy hả?

Ông chủ Vương nhịn không được lệ rơi đầy mặt, người chơi hệ nhân dân tệ, ông ta căn bản chơi không lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro