Chương 17: Dược thiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thanh tỷ

Sau khi rời khỏi chỗ ông chủ Vương, Đường Hân không kịp chờ đợi chạy tới nhìn nhà mới.

Vốn cho rằng cần trang trí, mua sắm chút đồ dùng trong nhà, không nghĩ tới khi bước vào, phát hiện mọi thứ đã được trang trí hoàn tất, đồ dùng cần thiết trong nhà đều có, hoàn toàn có thể xách vali vào ở. Căn nhà bài trí theo phong cách đơn giản không cầu kỳ, rất hợp ý Đường Hân.

Cô lập tức khen không dứt miệng, sâu sắc cảm giác ông chủ Vương là nhân tài hiếm có, về sau có nhu cầu mua thêm nhà thì có thể đi tìm ông ta

Nghiêm Hạo yên lặng nghĩ, đối phương đoán chừng sẽ không cảm ơn lời khen tặng của chủ tử đâu, chắc canh hận không thể để cô quên đi sự tồn tại của ông ta mới tốt.

Rốt cuộc đã có chỗ ở ổn định, Đường Hân vô cùng vui vẻ kéo Nghiêm Hạo đi ra ngoài mua sắm.

Đồ dùng sinh hoạt, quần áo thay mặc hàng ngày, đồ vật Đường Hân thích, mua mua mua. Đường Hân đi phía trước thì nhẹ nhàng ung dung, Nghiêm Hạo theo ở phía sau thì xách theo bao lớn bao nhỏ.

Anh mệt thì cũng không mệt, nhưng nhìn mười bộ quần áo chủ tử mua, trong đó có tám bộ là màu đen, hai bộ khác vẫn là hệ màu đậm, rốt cuộc nhịn không được yên lặng phỉ nhổ. Đây là gu thẩm mỹ gì? Con gái không phải nên mua quần áo lòe loẹt nhiều màu sắc sao?

Nhưng mà, lúc Đường Hân thay một bộ quần áo mới đứng ở trước mặt anh, Nghiêm Hạo nhìn trời im lặng, dung mạo xinh đẹp chính là phạm quy.

Rõ ràng mặc một thân màu đen, ngược lại lại toát ra khí khái anh hùng, khôn khéo lão luyện.

"Tôi mua xong rồi, anh đi xem một chút xem thích bộ nào không." Đường Hân chủ động xách túi trên tay Nghiêm Hạo.

Nghiêm Hạo nhanh chóng lui về phía sau hai bước, trầm giọng nói: "Tôi không cần." Nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì bị sờ tay. Thời thời khắc khắc đều phải đề phòng, không thể buông lỏng nửa phần.

Đường Hân buồn bực: "Hành lý của chúng ta đều không xách xuống, anh không mua quần áo thì thay kiểu gì?"

"..." Nói cũng có lý, Nghiêm Hạo do dự một chút, thỏa hiệp: "Mua kình phục* màu đen đi."

(*kình phục: quần áo chất liệu trơn, nhẹ, mát)

Chịu được bẩn, thuận tiện hành động.

Đợi Nghiêm Hạo chọn xong quần áo, Đường Hân đi thanh toán. Lúc đưa túi quần áo cho Nghiêm Hạo, anh mới hậu tri hậu giác tỉnh ngộ, nghĩ thầm, tại sao hai người đều mặc màu đen? Đây không phải là mua thành quần áo tình nhân rồi sao?

Tuy rằng chủ tử vốn nên bao ăn bao ở bao quần áo, nhưng lúc trông thấy cô quét thẻ thanh toán, luôn cảm thấy có chút xấu hổ...

Đường Hân mở từng túi xem xét một lượt: "Đồ mua cũng kha khá rồi, ăn cơm ở bên ngoài xong rồi về."

Nghiêm Hạo nhíu mày: "Ăn đồ bên ngoài không sạch sẽ."

Mấy ngày trước, lúc thiếu tiền đều là mua thịt thú rừng, hoặc là đi săn sau đó tự mình nướng.

"Tôi chỉ biết nướng thịt và làm dược thiện." Đường Hân vô tội nhìn Nghiêm Hạo: "Ăn mấy ngày đồ nướng, dù sao cũng phải thay đổi khẩu vị."

Những thứ liên quan đến dược liệu cô đều muốn học, còn những thứ không liên quan cô liền lười quan tâm, đến mức món ăn biết làm có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi ngày đều làm dược thiện cho mình ăn, luân phiên nhiều lần, coi như dược thiện đối với thân thể tốt, cô cũng ăn đến muốn nôn rồi.

"Đi thôi." Nghiêm Hạo than nhẹ một tiếng: "Chúng ta đi mua nguyên liệu, trở về tôi sẽ nấu cơm."

Hộ vệ biết nấu cơm!

Mắt Đường Hân lấp lánh ánh sao, mong đợi nhìn anh: "Có thể gọi món không?"

"Được, đa số món ăn tôi đều biết làm." Nghiêm Hạo nhẹ gật đầu, nội tâm phức tạp.

Ban đầu lúc chủ tử biết được anh là gen cấp A, võ giả cấp 5, biểu tình lạnh nhạt tự nhiên, căn bản không để anh vào mắt. Bây giờ biết được anh biết nấu cơm, vậy mà trong mắt lại mang theo sùng bái.

Võ giả cấp 5 vậy mà không bằng một tên đầu bếp. Nghiêm Hạo bất bình vì chính mình.

Đường Hân reo hò một tiếng, bắt đầu đọc tên món ăn, một hơi không ngừng nghỉ: "Móng heo kho ngũ vị hương, nước dãi gà (thực ra làm từ đùi gà), ngó sen thái kho, vịt nướng chấm tương, rau trộn nấm kim châm, thịt chưng (thịt trộn bột hấp cách thủy), thịt xào, thịt bò xào lăn, thịt heo đông lạnh,...tùy tiện cái gì cũng được, tôi không kén ăn!"

"..."

Nghiêm Hạo xoay người đi về hướng siêu thị. Chủ tử giống như một người hệ ăn hàng, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ thông minh tài trí, tính toán tường tận mọi chuyện trên bàn cược vừa rồi.

"Trước đi qua xem có nguyên liệu nấu ăn gì đã."

Đường Hân bước nhỏ đuổi theo, ngoan ngoãn đi theo sau lưng đầu bếp, cùng đi dạo siêu thị. Ngẫu nhiên biến mất không thấy người, lúc xuất hiện trong túi kiểu gì cũng sẽ cất giấu nguyên liệu nấu ăn, sau đó được cô lặng lẽ bỏ vào giỏ hàng.

Nghiêm Hạo yên lặng nhìn cô, chẳng lẽ cô cho rằng động tác nhỏ của võ giả cấp 2 có thể tránh được mắt sắc của võ giả cấp 5? Anh cũng không vạch trần, mặc cô nhét nguyên liệu nấu ăn vào giỏ.

Đợi thanh toán xong trở về nhà, Nghiêm Hạo nhịn không được phát ra tiếng thở dài, sao anh lại có cảm giác như họ là một đôi vợ chồng trẻ cùng nhau đi siêu thị rồi về nhà nấu cơm cơ chứ.

Trên phương diện mài mòn lực ý chí của đối thủ, chủ tử thật sự là vô cùng có kinh nghiệm.

Nghiêm Hạo đặt mấy túi quần áo và đồ lặt vặt sang một bên, xách túi đựng nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.

Đường Hân giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Nghiêm Hạo, cùng tiến vào phòng bếp.

Nghiêm Hạo hơi nhức đầu, một người sống sờ sờ đứng ở bên cạnh nhìn anh nấu ăn, anh có chút không quen, đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đường Hân lùi về sau mấy bước, cách anh một khoảng vừa đủ, lưng dựa vào cửa: "Tôi chỉ xem thôi, không nói lời nào."

Nghiêm Hạo bất đắc dĩ, cố gắng quên đi sự tồn tại của cô, tự thôi miên mình trong phòng bếp chỉ có một mình anh, bắt đầu xắn tay áo lên làm.

Đầu tiên anh lấy ra một con cá quả, sau khi làm sạch thì đặt nó lên thớt gỗ, nắm chặt dao thái trên ta, ánh mắt trong nháy mắt thay đổi.

Con ngươi của Đường Hân theo không kịp động tác của Nghiêm Hạo, thấy cũng không rõ ràng, cô chỉ cảm thấy ánh đao lướt qua mấy đường, đến lúc động tác chậm lại, xương cá đã được tách ra, từng miếng từng miếng thịt cá đã được cắt gọn bày trên đĩa sạch.

"Oa!" Đường Hân đột nhiên phát hiện võ giả cấp 5 thật là lợi hại, chỉ một tay công phu làm cá cũng khiến người ta chấn kinh.

Đã nói chỉ nhìn không nói lời nào cơ mà? Khóe miệng Nghiêm Hạo hơi nhếch lên, ừ, cô không nói, chỉ kinh ngạc thán phục.

Động tác trên tay không ngừng, đổ dầu vào chảo đun nóng, cho ớt xanh vào đảo qua, sau đó thả cá vào, tiếp tục xào. Mấy phút sau, thêm vào gia vị anh đặc chế, tắt bếp, cho đồ ăn ra đĩa.

Nghiêm Hạo gắp một lát cá xào ớt xanh cho chủ tử nếm thử, sau đó đặt đĩa vào tay cô, để cô bưng ra bàn.

Kết quả, Đường Hân đứng im bất động, một tay bưng đĩa, một tay tùy tiện bốc thêm một miếng cá cho vào miệng, nhai lấy nhai để, hai mắt tỏa sáng. Ăn thật ngon!

Miếng cá non mềm, còn có hương vị của ớt xanh hòa trộn bên trong, rất hợp khẩu vị của cô.

Ăn xong một miệng lại bốc thêm miếng nữa, hoàn toàn không coi mình là người ngoài, thản nhiên đứng đó ăn bốc.

Có lẽ chủ tử thật sự cho rằng anh đặc biệt xào cho mình cô ăn, nhưng thật ra là làm cho hai người cùng nhau ăn đó. Nghiêm Hạo quay người, tiếp tục nấu món khác.

Đường Hân vừa ăn vừa len lén liếc Nghiêm Hạo.

Cô không quan tâm võ giả cấp 5, nhưng nếu đổi thành cao thủ nhà bếp thì cô rất không nỡ. Hay là suy nghĩ biện pháp giữ chân anh lại?

Đối với tính toán nhỏ trong lòng Đường Hân, Nghiêm Hạo không biết gì cả, anh đang tập trung tinh thần làm đồ ăn.

Thịt xào cháy góc cạnh hơi cay, thêm chút ít dầu lại không ngán, rất thích hợp ăn với cơm; nước dãi gà thơm thơm ngọt ngào, phối hợp gia vị đặc chế; ngó sen thái kho xốp giòn ngon miệng.

Nghiêm Hạo bưng đồ ăn bày ra mâm, quay đầu lại nhìn, một đĩa lát cá xào ớt xanh chỉ còn lại ớt xanh...

Đường Hân đang nhìn chằm chằm bóng lưng Nghiêm Hạo ngẩn người, thấy anh đột nhiên xoay người, lập tức giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, cô ho nhẹ một tiếng: "Nấu xong rồi? Bê đồ ăn ra ngoài đi, tiếp theo đến lượt tôi làm."

Nghiêm Hạo chưa kịp phản ứng đã bị Đường Hân đẩy ra khỏi phòng bếp, lập tức dở khóc dở cười.

Anh ngồi trên ghế đợi không bao lâu, Đường Hân bưng một cái hũ cẩn thận từng li từng tí đi tới.

Đây là...có qua có lại? Nghiêm Hạo nhướn mày, khóe miệng hơi cong lên. Một giây sau khi Đường Hân mở cái hũ ra, khóe miệng Nghiêm Hạo lập tức bằng phẳng. Trong mắt tràn đầy sự lên án, cô đùa tôi à?

Trong hũ là một đống thứ đen như mực, không biết rốt cuộc là cái quái gì. Tôi vì cô làm ra một bàn mỹ thực, cô lại muốn đầu độc tôi?

Đường Hân đang múc canh. Nghiêm Hạo suy đoán, khả năng thứ trong bát là nước canh và đồ ăn, nhưng cụ thể là gì anh nhìn không ra. Dù sao màu đen + màu đen = một đống màu đen, không phân tôi-anh, đực-cái.

Nghiêm Hạo ngẩng đầu nghi hoặc, thứ đen thui này người có thể ăn?

"Được rồi." Đường Hân cầm bát đặt ở trước mặt Nghiêm Hạo, mình thì ngồi xuống đối diện, kéo hết đồ ăn về phía mình: "Ăn dược thiện, một canh giờ (2 tiếng) không thể ăn đồ ăn khác. Yên tâm, những món này tôi sẽ ăn hết, không để lãng phí đâu."

Cô thật sự không phải vì muốn một mình độc chiếm hết đồ ăn mới làm dược thiện chứ? Chưa từng thấy bộ dạng dược thiện nào đen như vậy, ăn xong sẽ không lập tức bị đưa đến bệnh viện chứ?

Nghiêm Hạo không lên tiếng, nắm chặt thìa trong tay, lấy dũng khí múc vật thể màu đen lên nhét vào trong miệng. Anh nghĩ, tin tưởng cô một lần.

Thìa dược thiện thứ nhất, anh không nhai mà trực tiếp nuốt xuống. Vật thể không xác định vừa vào trong bụng, cả người hơi tỏa nhiệt, cơ thể thoải mái một hai phần.

Nghiêm Hạo ngước mắt nhìn Đường Hân một cách tìm tòi nghiên cứu. Đường Hân vô tội nhìn lại: "Tôi sẽ không hại anh."

Nghiêm Hạo do dự, múc thìa thứ hai lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm thử vào chất lỏng màu đen kia rồi rụt về, phát hiện vị ngòn ngọt. Cẩn thận cắn miệng vật thể màu đen, nhai khẽ, mùi vị không tệ, rốt cuộc anh cũng yên lòng.

Đường Hân cười nói: "Yên tâm rồi? Tôi làm chính là dược bổ thân thể, có thể diệt tận gốc rễ. Uống nó có thể đẩy nhanh quá trình khôi phục cơ thể, trừ bỏ bệnh cũ, có lợi với cơ thể."

Nghiêm Hạo dừng lại: "Trừ bỏ bệnh cũ?"

"Không phải bắp chân phải của anh từng bị thương à." Đường Hân thuận miệng nói.

Anh chưa từng chủ động nói với cô chuyện này. Nghiêm Hạo rủ mí mắt xuống.

Đường Hân cười híp mắt: "Anh không nói, là do tôi có thể nhìn ra được. Không chỉ bắp chân phải, còn có đôi khi cổ tay tay trái của anh cũng sẽ không thoải mái, đúng không? Anh trước kia huấn luyện qua độ, bị căng cơ do kéo căng quá mức. Mặc dù bây giờ không ảnh hưởng gì, nhưng sau khi về già sẽ khó chịu. Ăn hết dược thiện, duy trì ăn vài lần sẽ từ từ hồi phục, về sau già rồi sẽ không phải chịu tội."

Nghiêm Hạo không đáp, chậm rãi uống canh. Trong lòng không ngừng nhắc nhở mình, rõ ràng là viên đạn bọc đường, phải chịu đựng!

Đường Hân phồng má, cô có năng lực chữa khỏi cho anh, làm sao anh còn không mau nhào tới yêu cầu ôm đùi? Nếu như anh nhào tới, cô hơi từ chối một chút, nhưng sau đó nhất định sẽ đồng ý nha.

Dù sao anh nấu đồ ăn ăn ngon như vậy, cô muốn chốt anh ở lại bên người.

Nghiêm Hạo uống canh, đột nhiên hỏi: "Hối hận thả tôi rời đi rồi?"

Nói thật lòng, cô thật sự muốn đổi ý. Thời điểm thương nghị, anh căn bản không nói mình biết nấu cơm! Rõ ràng là giấu giếm, lừa gạt! Nhưng mà, cô không thích miễn cưỡng người khác, càng không thích sau khi ước định xong thì lật lọng.

"Dù không nỡ, nhưng tôi sẽ không thất ước." Đường Hân trông mong nhìn anh: "Anh có muốn cân nhắc một chút hay không, sau khi tự do thì làm đồ ăn mang đến đổi với dược thiện của tôi? Nếu không thì tới làm đầu bếp riêng của tôi cũng được? Phúc lợi đãi ngộ tuyệt đối là cấp cao nhất!"

Nghiêm Hạo bật cười, thật có nguyên tắc. Ý lạnh trên mặt rút đi, dáng cười xán lạn.

Đường Hân thoáng thất thần, tay lơ lửng giữa không trung, mỹ thực đến bên môi cũng quên nhét vào trong miệng.

Nghiêm Hạo hình như phát giác, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc trở lại, khôi phục gương mặt khối băng, cúi đầu uống canh.

Đường Hân lấy lại tinh thần, bĩu môi, không vui. Cười một cái cũng sẽ không ít đi hai miếng thịt, sắc đẹp trước mắt, nói không chừng cô còn có thể ăn nhiều thêm hai bát cơm.

Hẹp hòi.

------

(口水鸡): nước dãi gà (làm từ đùi gà, ko hiểu sao tên nghe ba chấm v~)

(凉拌金针菇): rau trộn nấm kim châm

(粉蒸肉): thịt chưng bột?

(回锅肉): thịt xào

(爆炒牛腩): thịt bò xào lăn

(猪肉冻): thịt heo đông

Hũ của anh Hạo (hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro