Chương 18: Sự việc lên men (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thanh tỷ

Lam Ấn gần đây mọi việc có chút không thuận lợi.

Em trai ngốc nhà hắn khó có được một lần đào ra một cửa hàng bảo bối trên Tinh Võng, nhưng trên người hắn cố tính lại không có đủ tiền, đành trơ mắt nhìn vị khách nào đó đột nhiên xuất hiện, một hơi mua hết sáu phần mười hàng tồn.

Không chỉ vậy, đối phương còn là tên ngu ngốc không hiểu quy tắc của Tinh Võng.

Trong lòng Lam Ấn vô cùng ưu sầu, không có tâm tư đi làm chuyện khác, rảnh rỗi lại chạy lên Tinh Võng ngó một vòng, chỉ sợ trông thấy cửa hàng đóng cửa. May mắn, vị khách hàng ngu ngốc kia dường như đã trông thấy bình luận của em trai hắn, toàn bộ đơn đặt hàng sau đó đều đánh giá không quá kém, điểm số của cửa hàng đạt 3.2 điểm.

Trong ấn tượng của mọi người, bán hàng qua mạng mà 4 điểm trở xuống đồng nghĩa với sản phẩm kém chất lượng, người dạo qua sẽ rất ít. Thói quen của phần lớn khách hàng là lựa chọn tinh cầu trước, sau đó là xem thứ hạng điểm số từ cao xuống thấp.

Lam Ấn nhẹ nhàng thở ra. Hai người tranh mua, tuy số lượng ít đi một chút, nhưng dùng tiết kiệm vẫn có thể ứng phó lượng tiêu hao thường ngày. Lại thêm Dược sư nuôi trong nhà đã đang làm nghiên cứu, nói không chừng không bao lâu, chính bọn hắn liền có thể sản xuất ra.

Nhưng Lam Ấn phát hiện, bản thân đã yên tâm quá sớm.

Dược sư cả ngày mặt ủ mày cau, tự mình độc thoại: "Hai loại dược thảo có dược tính tương xung, làm thế nào mới có thể dung hợp hoàn mỹ chúng vào với nhau? Người chế ra dược cao làm sao làm được hay vậy?" Bị vây hãm ở trong thế giới của mình, tựa hồ đã sinh ra ma chướng.

Sau khi số lượng dược cao được bày bán đã bán sạch, dược cao tự động xuống kệ. Mấy ngày tiếp theo, cũng không thấy lô hàng mới lên kệ. Không biết là do thời gian luyện chế dược cao dài, hay là chủ cửa hàng không chú ý? Nhưng mà em trai hắn đã nhắn hơn chục cái tin rồi, vậy mà một tin cũng không thấy chủ cửa hàng trả lời.

Về phần phát dược cao cho anh em đệ tử trong nhà, không đến vài ngày dược cao đã bị sử dụng hết rồi, đã vậy còn có mặt mũi chạy tới hỏi hắn muốn thêm.

"Dùng kiểu gì mà nhanh hết như vậy? Không phải đã bảo dùng ít đi chút sao?" Lam Ấn mặt đen đi hỏi. Đã nói một tháng một hộp, lúc này mới có mấy ngày hả?

Dược cao mua về nhà đều đặt trong gian phòng của hắn. Thứ nhất là đề phòng lộ tin tức, thứ hai là số lượng đồ vật ít, không phải con cháu đệ tử Lam gia không có cơ hội thấy được.

Người đến không coi là việc gì to tát, cười đùa cợt nhả nói: "Ngươi nói là thời điểm then chốt liên quan đến tính mạng mới dùng dược cao, bình thường vẫn hay dùng Tề gia Chỉ Huyết Tán, nhưng giờ đã dùng qua đồ tốt hơn, lại dùng Tề gia Chỉ Huyết Tán, ai làm kìm lòng nổi. Bình thường động đao động thương, không cẩn thận liền bị thương. Võ giả sao có thể rời xa thuốc trị thương tốt? Nếu không ta bỏ tiền ra mua? Giá bao nhiêu, tùy tiện nói, ta không thiếu tiền."

Ngươi không thiếu tiền, nhưng ta thiếu hàng. Lam Ấn mặt không biểu tình, rất muốn đánh người.

"Đừng không phóng khoáng như vậy, đồ tốt mọi người cùng nhau chia sẻ. Có còn là anh em tốt hay không, hả?" Người kia lại gần: "Một hộp cũng không thừa sao? Không đến nỗi đó chứ."

Lam Ấn day day trán, người trước mắt không phải là người đầu tiên tới tìm hắn, cũng không phải là người cuối cùng.

"Bởi vì là ngươi, cho nên ta phá lệ lại cho một hộp. Nói thật với ngươi, những người khác đều bị ta đuổi trở về. Đồ là thứ tốt, nhưng nguồn cung cấp không ổn định, sử dụng hết một hộp là ít đi một hộp. Hộp này đừng tùy tiện dùng, nếu ngày thường bị thương thì dùng dược cao hay dùng đi, thời điểm bị thương nặng cần giữ mệnh hãy dùng cái này." Lam Ấn lạnh lùng nói, tiện tay ném một hộp trúc đến.

Người kia một tay tiếp được, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Tuyệt tình như vậy? Tưởng dược sư trong nhà không phải y thuật rất cao siêu, trình độ xếp hạng hàng đầu ở Hoàng Sa Tinh sao? Đến ông ta cũng không nghiên cứu ra được phương thuốc?"

Đối phương một bên nói, một bên lại nhủ thầm trong lòng, hắn là đệ tử hạt nhân của Lam gia, thiên phú cũng không tệ, tuy địa vị ở Lam gia kém hơn Lam Ấn, nhưng hắn đã ra mặt, Lam Ấn vậy mà cũng chỉ chịu cho thêm một hộp.

Tưởng dược sư? Lam Ấn cười lạnh: "Tưởng dược sư ngày đêm nghiên cứu, gần đây gầy đi bảy tám cân, thành quả rắm gì cũng đều không có. Hai ngày nữa nếu như ông ta không trụ được nữa mà bị bệnh, liền phải tìm y sư khác tới chữa bệnh cho ông ta."

Người tới cũng không phải bao cỏ, nghe thế vẻ mặt dần dần ngưng trọng lên: "Dược cao ở đâu ra? Người luyện chế có lai lịch gì? Có thật sự lợi hại như vậy không?"

Lam Ấn nghe mà thấy phiền, vốn đã tìm không thấy chủ cửa hàng, người này còn muốn ngóng bát quái, tức giận nói: "Cơ mật cấp cao, ít hỏi thăm. Có rảnh thì làm nhiều chuyện đứng đắn hơn đi, ít tụ tập đánh nhau thôi. Dược cao bình thường đều bị lãng phí sạch, về sau có chút việc thật cứu không được ngươi."

"Được được được." Mắt thấy không nghe ngóng được tin tức gì, miệng Lam Ấn thật chặt, người kia bất đắc dĩ đành thôi. May mắn lấy được thêm hộp dược cao, cũng không tính đi một chuyến tay không.

Trước khi đi, người kia nhịn không được quay đầu căn dặn: "Để tâm một chút, ta vô cùng trông cậy vào ngươi để về sau tùy tiện dùng Chỉ Huyết Cao đó, cố lên."

"Nhanh lăn đi." Lam Ấn phất tay, nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt.

Hắn có thể không biết tầm quan trọng của dược cao sao? Nhưng biết có ích lợi gì, liên lạc với chủ cửa hàng không được, nhắn tin cũng không rep, địa chỉ cửa hảng là địa chỉ tập đoàn A Ly. Nói không chừng chủ cửa hàng sợ có người tìm tới cửa, sớm đã đề phòng.

Vì giữ bí mật, hắn bảo em trai ngốc giữ chặt miệng, chỉ nói với những người Lam gia khác dược cao tên là Chỉ Huyết Cao, hai chữ Đường Môn hoàn toàn không được nhắc tới. Ngộ nhỡ có người lắm miệng không cẩn thận nói ra thì sao.

Công việc bảo mật cho dù làm tốt, cũng không thể bỗng dưng nhiều thêm ra mấy hộp dược cao được nhá!

Chỗ Tưởng dược sư bên kia hắn cũng không dám thúc giục, ngộ nhỡ người ngã xuống, kẻ khác lại tưởng là bị hắn chọc cho tức chết.

Lam Ấn nghiến răng, sẽ không phải chủ cửa hàng mới bán đi hơn năm mươi hộp, cảm thấy tiền kiếm được thật nhiều, có thể ngừng kinh doanh nghỉ ngơi nửa năm chứ? Thật muốn biết địa chỉ của chủ cửa hàng, xông tới trước mặt đối phương mà đàm luận chuyện nhân sinh!!!

Cùng thời gian, tâm phiền không chỉ có mỗi Lam Ấn.

Triệu Dân dừng màn hình ở trang web bán dược cao, nút f5 đã ấn đến mòn.

"Hừ, uổng công hắn ngồi tính toán rồi. Lam Ấn bên kia lần nào cũng cho hết năm sao, mỗi lần trước khi đánh giá hắn lại phải tính sao cho điểm số hạ xuống, cố khống chế dừng trong khoảng 3 - 3.1 điểm. Chủ cửa hàng thế mà không bày thêm hàng dự trữ, còn muốn làm ăn hay không? Có muốn kiếm nhiều tiền hay không vậy hả?"

Càm ràm mấy câu, trên mặt Triệu Dân hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Hắn lại không biết chủ cửa hàng là ai, coi như từ nay về sau chủ cửa hàng không mở cửa nữa, hắn cũng không có cách tìm được người. Ngay cả kiện hàng gửi tới, tên người gửi trên đó chỉ viết mỗi "Thần y", quả là đủ cẩn thận.

Hắn lo lắng Lam Ấn thầm lưu lại lời nhắn cho chủ cửa hàng, yêu cầu độc quyền. Cho nên hắn cũng chủ động để lại lời nhắn cho chủ cửa hàng, chủ cửa hàng có bao nhiêu hàng, hắn đồng ý mua hết bấy nhiêu hàng. Đồng thời giá cả có thể giữ nguyên giá bán lẻ, tất cả giao dịch tiến hành thông qua Tinh Võng.

Nhưng mà không hề có một tin nhắn phản hồi nào.

"Điều kiện Lam Ấn cho không có khả năng tốt hơn so với mình, lão đầu tử nhà hắn ta quản lý rất rộng, nào có đến lượt hắn ta làm chủ." Triệu Dân phân tích nói: "Nếu như chủ cửa hàng không phải hợp tác với người Lam gia, thì hẳn là hiện tại không có hàng. Bởi vì thời gian chế dược dài ư? Có hai người mua đã quét sạch hàng tồn, là người đều sẽ vô cùng kích động, muốn nhân cơ hội này kiếm nhiều thêm một chút mới đúng."

Triệu Dân phân tích nửa ngày, đột nhiên cười ra tiếng. Phân tích ra nguyên nhân thì thế nào? Với tình huống trước mắt, một chút trợ giúp cũng không có. Hắn quyết định đổi mạch suy nghĩ.

"Chủ cửa hàng gần đây mới mở bán trên Tinh Võng, nhân viên công tác của tập đoàn A Ly có lẽ vẫn còn ấn tượng. Đáng tiếc, tập đoàn A Ly yêu cầu nhân viên bảo mật tuyệt đối thông tin khách hàng, rất khó hỏi ra được. Tại sao chủ cửa hàng sớm không mở cửa hàng, muộn không mở cửa hàng, mà lại gần đây mới mở?"

Triệu Dân lâm vào trầm tư.

***

Vương Giao lần thứ mười ba ném hộp trúc vào trong thùng rác, qua mấy phút, hắn lại yên lặng đi nhặt hộp trúc từ trong thùng rác về.

Luôn đi ở ven sông, sao có thể không ướt giày?

Hắn ỷ vào vũ lực cao, nhiều lần ăn hiếp người không bằng hắn, còn khi gặp phải người có giá trị vũ lực cao hơn, đương nhiên chỉ có thể nhận thua. Bản chất thế giới này, không phải là cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn con tép sao?

Biết thì biết, nhưng trong lòng hắn ta giờ vẫn còn đang nhỏ máu đây nè! Ba trăm điểm tín dụng đó! Đủ cho hắn nhàn nhã thoải mái qua được nửa tháng. Hiện tại hay rồi, đổi một cái hộp trúc trở về, không thể ăn cũng không thể dùng, mỗi ngày để lên bàn làm vật trang trí!

"Nói cái gì mà Chỉ Huyết Cao, rõ ràng là sản phẩm ba không, cố ý chỉnh tôi à?"

Vương Giao không tin đây là dược cao gì gì đó. Hắn ta tin chắc nữ nhân kia vì bắt chẹt hắn, vì mặt mũi hắn đẹp, nên mới tiện tay kín đáo đưa cho hắn ta. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy, chiếu theo tình huống lúc đó, nếu như nữ nhân kia vô sỉ không biết xấu hổ, từ dưới đất nhặt lên một cục đá cũng có thể kín đáo đưa cho hắn ta.

Vừa nhìn thấy hộp trúc, Vương Giao liền nhớ đến ba trăm điểm tín dụng khiến tim hắn đau nhức thật lâu kia, đến mức căn bản không muốn mở ra nhìn xem bên trong đựng cái gì.

Nhiều lần quyết tâm muốn ném nó đi, nhưng không được bao lâu, hắn ta lại từ trong thùng rác nhặt nó về.

Coi như nó là rác, cũng là rác có giá trị ba trăm điểm tín dụng! Là chiến đấu cơ trong đống rác!!!

"Anh Vương, có việc làm ăn." Đàn em bên dưới vào cửa báo cáo.

Vương Giao đáp một tiếng, tiện tay cất hộp trúc trong túi quần, đi theo ra ngoài.

Đám người Vương Giao không chỉ ra ngoài đi săn, ngẫu nhiên cũng sẽ tiếp chút nhiệm vụ. Ví dụ như vị công tử ca có tiền nào nhìn người nào đó không vừa mắt, công tử ca xuất tiền, đám người Vương Giao xuất lực, giúp đỡ đánh người.

Vương Giao biết tiền này kiếm được không chính đạo, nhưng hắn ta không quan tâm. Thế đạo này chỉ nhận tiền, ai quản tiền có sạch sẽ hay không? Chẳng lẽ lúc hắn ta tiêu tiền, còn có người hỏi tiền này có như thế nào ư?

Vừa đi, đàn em bên cạnh vừa thấp giọng nói: "Anh Vương, khách hàng lần này thế nhưng là khách hàng lớn, Tề gia Thiếu gia."

Vương Giao sững sờ, theo bản năng hỏi: "Tề gia nào?"

Đàn em trợn trắng mắt: "Còn có thể là Tề gia nào, là nhà chế dược bán thuốc kia kìa."

Sau đó, đàn em nháy mắt ra hiệu với hắn ta: "Nếu như giữ tốt mối quan hệ này, nói không chừng khi mua Chỉ Huyết Tán có thể bảo đối phương bán cho giá nội bộ, về sau có thể tiết kiệm bao nhiêu là tiền."

Chỉ Huyết Tán... Vương Giao thở dài, gần đây hắn ta nghe thấy tên dược phẩm liền sẽ hoảng hốt: "Chuyện gì? Khó làm không?"

"Một chuyện nhỏ. Tề thiếu gia Tề Hoan tranh giành tình nhân với người ta, hai người hẹn xong thời gian địa điểm đơn đấu. Bởi vì chuyện cũng không vẻ vang gì, không tiện để người trong nhà biết, cho nên đặc biệt tìm đến chúng ta." Đàn em nói ra ngọn nguồn sự tình: "Tề thiếu gia là võ giả cấp ba, đối phương là tiểu bạch kiểm chỉ có cấp hai, phần thắng rất lớn. Chỉ là Tề thiếu gia sợ đối phương thua rồi không phục, nổi lòng chơi xấu, cố ý tìm chúng ta đi qua áp trận để đề phòng ngộ nhỡ, không cần chúng ta động thủ."

Vương Giao nhẹ nhàng thở ra, việc này thì dễ dàng, còn có thể thu một cái nhân tình.

Chuyện xảy ra rất thuận lợi. Đối phương hoàn toàn không phải đối thủ của Tề Hoan, cuối cùng liều mạng chơi liều, gắng gượng chống đỡ cố đâm Tề Hoan một kiếm, còn đâu toàn bộ hành trình đều bị treo lên đánh.

"Thằng điên." Tề Hoan vẻ mặt âm trầm, một chút vui sướng thắng lợi cũng không có. Sau khi thắng tranh tài xong, Tề Hoan che lấy vết thương đi đến bên người Vương Giao: "Có Chỉ Huyết Tán không?"

Không người trả lời.

Sắc mặt Tề Hoan càng thêm không tốt: "Làm sao? Sợ tao quỵt nợ? Tao đường đường là dòng độc đinh Tề gia, cha tao Tề Hưng là dược sư đệ nhất Hoàng Sa Tinh, còn thiếu Chỉ Huyết Tán dùng? Chỉ là không ngờ tới oắt con kia dám liều mạng, trên người tao không mang Chỉ Huyết Tán. Cho tao một bình, trở về trả lại cho mấy người hai bình."

Trong lòng Vương Giao biết anh em nhà mình không nỡ xài tiền, hắn ta ngược lại có chuẩn bị một chút. Thế nhưng nghe tên đàn em nói bọn hắn chỉ đến áp trận, không cần đánh nhau, nên không mang theo nữa.

"Tề thiếu hiểu lầm, chúng tôi xuất thân không tốt, mua không nổi Chỉ Huyết Tán của nhà ngài." Vương Giao hoà giải: "Trên người của tôi có dược cao của những nhà khác, nếu ngài không chê, có thể đưa cho ngài dùng tạm."

Trong lòng Vương Giao khẽ tính toán. Dù sao cũng là tặng không, hiệu quả không tốt Tề Hoan cũng không tiện truy cứu hắn ta. Nếu như có chút hiệu quả, có thể tranh thủ giao hảo với Tề thiếu, cuộc mua bán này không lỗ.

Tề Hoan bớt giận: "Lấy ra đi."

Vương Giao vội vàng dâng hộp trúc trong túi lên.

Tề Hoan nhìn hộp trúc, chân mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết con ruồi. Một mùi hôi thối thoang thoảng quanh đầu mũi hắn, đây là nhặt được từ trong thùng rác à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro