Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ha." Lâm Minh Phỉ cầm tấm thiệp mời xem đi xem lại, khẽ lẩm bẩm: "Đội Hồ Lô."

"Polaris của chúng ta mà lại rơi vào tình cảnh này sao?" Thời Nhã đứng bên cạnh, tay chống trán thở dài.

"Thôi cũng còn may, vẫn có đội muốn đấu giao hữu, kết quả như vậy cũng không quá tệ."

Hà Du Tiến nói: "Với cả đây cũng không phải do anh xin lịch đấu, quản lý bên đó chủ động mời anh."

"Ồ?" Thời Nhã ngạc nhiên: "Anh gặp bọn họ kiểu gì đấy?"

"Lúc đó anh vừa ra khỏi câu lạc bộ Cửu Phượng, nơi đó... không có gì xung quanh, bắt xe cũng không được, điện thoại lại dễ mất sóng, anh tưởng mình sẽ nghẻo ở nơi đất khách quê người luôn rồi chứ. Nhưng rồi anh nhìn thấy xe bảo mẫu của đội Hồ Lô."

Hà Du Tiến nhớ lại tình huống lúc đó: "Sau đó quản lý của họ cho anh đi nhờ một đoạn, cậu ta cứ than thở nếu năm nay không thắng được trận nào, đội bọn họ có thể sẽ mất suất tham dự vòng loại."

"Cho nên hai người hợp tác luôn?" Lâm Minh Phỉ hỏi.

"Đúng vậy, cậu ta còn liên tục cảm ơn và khen ngợi tinh thần cống hiến của tui nữa." Hà Du Tiến thở dài.

"..."

Câu lạc bộ chiến đội tàn lụi này lại rơi vào im lặng.

Hạ Đồng từ phía sau Lâm Minh Phỉ ló mặt ra, hàng mày nhỏ nhíu lại, khóe mắt vẫn còn vết nước mắt, em vẩu môi lên, càng ngày càng cao, miệng chu đến mức cái mũi nhỏ cũng nhăn lại.

"Không biết vì sao... em cảm thấy thật sự! Rất! Bực! Mình!"

Bạc Dữ: "Em cũng vậy."

Chu Diễm Quân: "Đồng ý, không sắp xếp được trận đấu tập cũng khiến người ta bực mình."

Lâm Minh Phỉ gõ gõ ngón tay lên cánh tay, quay sang nhìn Hà Du Tiến.

"Rồi ông nói gì với cậu ta?"

Hà Du Tiến cười: "Tui à, tui nắm tay cậu ta, từ tận đáy lòng mà nói, 'anh à, xin lỗi'!"

"Nói chuyện cũng hùng hồn thật." Lâm Minh Phỉ nói.

"Chứ sao nữa! Nếu mấy người thua, tui sợ nhà tài trợ sẽ đòi lại số tiền đã chi đó!"

Hà Du Tiến nghiến răng: "Nếu thật sự như vậy chắc tui xấu hổ tới mức lấy dây lưng của Chu Diễm Quân treo cổ ở cửa căn cứ ngay lập tức luôn! Tui phải khiến cho mấy người cảm thấy mắc nợ tui cả đời!"

Chu Diễm Quân bị dọa đến rùng mình, lùi lại: "Không cần đâu, quản lý Hà, thực sự không cần đâu!"

Hạ Đồng: "Bọn em sẽ cố gắng mà QAQ!!"

-

Trận đấu giao hữu này thực sự khiến người ta cảm thấy nghẹn ngào.

Dường như tất cả mọi người đều xem thường Polaris, sắp đặt kết cục rõ ràng, ngay cả đội hạng mười tám cũng chắc chắn họ sẽ thua, chuẩn bị dẫm lên họ để tiến lên.

Cho đến lúc đi ngủ, bầu không khí trong câu lạc bộ Polaris vẫn rất nặng nề.

Do trước đây Chu Diễm Quân và Bạc Dữ dẫn Hạ Đồng đánh đấu trường một cách vô tổ chức, nên tối nay Thời Nhã phải hệ thống hóa lại việc dẫn dắt Hạ Đồng vào chế độ 2V2 để luyện tập. Là một hỗ trợ đỉnh cao với kỹ năng điêu luyện, mặc dù trang bị và thuộc tính cơ bản của Hạ Đồng không tốt, Thời Nhã vẫn có thể dễ dàng bảo vệ mạng sống của Hạ Đồng, còn kịp nhắc nhở em tránh kỹ năng hoặc đổi vị trí để kéo giãn khoảng cách, nhưng vì Hạ Đồng không giỏi vừa di chuyển vừa tấn công, một khi bị đối phương quấy rối sẽ lúng túng, cho nên kết quả không thể thắng, các trận đấu tập đều kéo dài rất lâu, rất khó chịu.

Thời Nhã không nói gì, vẫn giữ thái độ dịu dàng kiên nhẫn, sau khi thoát game còn chúc Hạ Đồng ngủ ngon, nhưng Hạ Đồng lại rất chán nản, em về phòng rửa mặt, khi bốn bề xung quanh trở nên yên tĩnh, em lại càng cảm thấy áy náy.

Em ngồi bên giường một lúc lâu, nhưng không hề buồn ngủ, tưởng tượng đến cảnh bê cái trạng thái nghiệp dư hiện tại của mình lên sân đấu rồi thua cuộc, làm Polaris mất mặt trước toàn bộ cộng đồng mạng, em bỗng sinh lòng hoảng sợ, lo lắng đến toát mồ hôi tay.

Khoảng mười hai giờ, tâm trạng của Hạ Đồng vẫn không thể bình tĩnh, bầu không khí quá yên tĩnh thực sự khuếch đại cảm xúc tiêu cực của người ta đến vô cùng.

Em không chịu nổi nữa, quyết định khoác áo xuống giường rồi ra khỏi phòng ngủ.

Căn cứ rất yên tĩnh, chắc hẳn mọi người đều đã ngủ rồi, chỉ còn lại chút ánh sáng mờ mờ trên hành lang. Hạ Đồng theo phản xạ đi đến trước cửa phòng Lâm Minh Phỉ rồi dừng lại.

Khuya như vậy, em đến làm phiền Zero... hình như không tốt lắm.

Khi mới đến, em không hiểu biết bao nhiêu, có chuyện gì cũng coi như trời sập, lập tức đi tìm Lâm Minh Phỉ than thở như một đứa ngốc, nhưng bây giờ em đã hiểu chút ít về nhân tình thế thái, bắt đầu nhận thức được một số hành vi không thích hợp.

Ví dụ, tuy Lâm Minh Phỉ đối xử tốt với em, nhưng anh ấy không phải một cái thùng rác để em trút đổ cảm xúc, anh ấy cũng cần nghỉ ngơi.

Hơn nữa dù nhìn bề ngoài trông anh ấy có vẻ toàn năng, cũng không biết sợ gì, nhưng Lâm Minh Phỉ cũng là con người có máu có thịt, sẽ có lúc thể hiện sự buồn bã và yếu đuối, cần một ai đó an ủi dỗ dành.

Hạ Đồng gãi gãi ngón tay, cúi đầu, khe cửa phòng Lâm Minh Phỉ không có ánh sáng lọt ra, tối om, chắc hẳn là đã ngủ, nên em quay người đi xuống cầu thang, ra ngoài căn cứ.

Từ khi rời khỏi nhà, hầu như em luôn đi cùng với Lâm Minh Phỉ hoặc các anh trong Polaris không rời nửa bước. Đây là lần đầu tiên em ra ngoài một mình mà không mang theo Debon, cũng không có ai đi cùng.

Đêm khuya tĩnh lặng, phần lớn các ngôi nhà trong khu biệt thự này đều đã xuống đèn, có lẽ cư dân ở đây có chế độ sinh hoạt rất lành mạnh. Sự ồn ào của thành phố bị ngăn cách bởi những bức tường hoa văn, ngay cả vòng sáng của đèn đường cũng nằm xa tít, như hòa quyện vào bầu trời, tạo nên một tấm thảm gấm.

Hạ Đồng vô thức bước ra khỏi khu phố, tại ngã ba em nhìn trái nhìn phải, bên trái là một con đường rộng mở, sáng trưng như ban ngày, dẫn thẳng đến khu thương mại ở trung tâm thành phố, náo nhiệt và đầy cám dỗ. Bên phải là một con đường uốn khúc và giản dị hơn, chỉ có ánh sáng lấp lánh của những ngọn đèn nhỏ le lói.

Hạ Đồng đã thấy nhiều người trẻ từ con đường đó trở về, tay xách túi giấy hoặc túi nhựa, bên trong đựng đầy thức ăn thơm phức.

Đôi mắt Hạ Đồng tò mò mở to, sau đó em bước về phía hướng họ. Gió đêm mát lạnh, phong cảnh bên đường mới mẻ và đa dạng, lúc này em mới thực sự cảm nhận được ý nghĩa của sự tự do, em có thể tự do chọn nơi mình muốn đến, đi bao xa, khi nào trở về, không ai sẽ trách móc hay làm khó em vì những điều đó, trên vai không có gánh nặng, nhẹ nhàng thoải mái.

Chẳng mấy chốc, em đã tới đích, một con phố đêm hiện ra trước mắt em, mọi thứ bừng sáng.

Đó là một dãy phố đêm với các quầy hàng ăn uống đủ loại, hơi nước bốc lên nghi ngút và hương vị của các loại gia vị tràn ngập khiến người ta thấy phấn khích.

Hạ Đồng vừa ngạc nhiên vừa tò mò, đi dọc theo các quầy hàng ăn vặt, có lẩu cay, đậu phụ thối, xúc xích nướng, bánh trứng chiên... Hạ Đồng cảm thấy bữa tối ban nãy của mình như hóa vô vị, bắt đầu chảy nước miếng.

Cái này cũng muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn... tại sao con người chỉ có một dạ dày thôi vậy!? Nếu như có nhiều dạ dày như bò thì tốt biết mấy! Một dạ dày để đựng đậu phụ thối, một dạ dày để đựng xúc xích nướng, một dạ dày để đựng bánh trứng chiên...

Trong đầu Hạ Đồng đầy những suy nghĩ viển vông, cuối cùng em dừng lại trước một quầy hàng chiên.

Quầy hàng chiên của ông Cố, trên chiếc xe sắt tôn của quầy có một dòng chữ viết bằng bút dầu đỏ loằng ngoằng nhưng rất nổi bật. Đứng sau chiếc xe sắt là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, dáng người cao lớn, tóc hoa râm, ngũ quan sắc nét, tuổi tác cũng không che giấu được vẻ phong độ và anh tuấn khi còn trẻ, tinh thần rất tốt, trong cái đêm lạnh đến mức thở ra khói trắng, ông chỉ mặc một chiếc áo đơn giản, còn xắn tay áo lên đến bắp tay, để lộ đôi cánh tay rắn chắc và linh hoạt.

Quầy chiên này có đủ loại xiên que, từ đậu phụ, xúc xích, đến trứng cút, mỗi xiên đều không nhiều nhưng đủ để thỏa mãn những người muốn ăn nhiều thứ mà dạ dày không đủ lớn như Hạ Đồng.

"Chú ơi, con muốn ăn xiên chiên!" Đôi mắt Hạ Đồng mở to tròn, như thể có một ngôi sao lớn đang lấp lánh bên trong.

"Vậy thì ăn thôi!" Người đàn ông trung niên hào sảng nói, vừa xoay những lát khoai tây nổi trong dầu nóng, vừa nhanh tay đưa cho Hạ Đồng một cái giỏ: "Muốn ăn gì thì tự chọn, chọn xong đưa chú chiên là được!"

"Dạ!" Hạ Đồng vui vẻ vỗ tay.

"Bé ơi, ăn xiên chiên vào đêm khuya, da đẹp thế này chắc sẽ nổi mụn đó!" Một cô gái tóc tết ngồi trên ghế nhựa uống bia cười, nói vọng về phía em.

"Nổi mụn thì nổi mụn thôi ạ!"

Hạ Đồng cười nói: "Dù sao mụn rồi cũng sẽ lặn, nhưng mình vui vẻ là được rồi!"

"Chị thích cái suy nghĩ này của cưng đó, cạn ly!" Cô gái tóc tết vui vẻ giơ chai bia về phía em, tu "ừng ực" một hơi nửa chai.

Hạ Đồng bị cuốn theo bầu không khí này, bọt bia vàng óng như chảy vào mạch máu em, lan tỏa sự hứng khởi, đầy năng lượng, em vui vẻ cầm giỏ nhỏ bắt đầu chọn xiên.

"Cái này trông ngon quá, cái này cũng ngon, thì... cái này cũng muốn... à, còn cái này nữa!" Em vừa lẩm bẩm vừa vui vẻ đi tới đi lui.

Một lúc sau, cuối cùng em cũng chọn xong, đưa một cái giỏ đầy xiên cho chủ quầy.

"Chà, người nhỏ mà ăn khỏe nhỉ." Chủ quầy liếc nhìn em một cái, xuýt xoa, rồi lấy các thẻ treo trên xiên ra, đặt vào một cái đĩa trống. "Để chú chiên cho, con có thể qua bên kia chọn chỗ ngồi, nếu muốn ăn thêm gì cứ đến lấy thêm, ăn xong tính tiền một lượt."

Chủ quầy vỗ vào một cái thùng sắt hình vuông bên cạnh: "Ở đây còn có đồ uống ướp lạnh và sữa đậu nành nóng, cần thì cứ lấy nhé."

"Dạ dạ!" Hạ Đồng gật đầu như gà mổ thóc rồi vui vẻ đi về phía khu vực ngồi.

Gọi là khu vực ngồi, thực ra chỉ là những dãy ghế nhựa và mấy cái ghế đẩu nhỏ, ghế nhựa được dùng làm bàn, khoảng cách giữa người với người không xa không gần, khá thoải mái. Hạ Đồng ngồi xuống, bắt đầu nhìn quanh.

Những người ăn uống xung quanh rất tự nhiên, có người mặc áo ngủ và dép bông ra ngoài, ngồi trên ghế đẩu vừa chơi điện thoại vừa ăn thịt, có người buồn chán lấy ghế đẩu làm ngựa gỗ, lắc lư trước sau, suýt ngã xuống đất mà vẫn cười phá lên.

Cô gái tóc tết uống bia không biết sao đột nhiên bật khóc, rồi gục đầu vào ghế nhựa khóc lớn, bóp chai bia kêu "răng rắc".

Khoảnh khắc đêm khuya thuộc về mỗi người, tự do tự tại, yên bình ngắn ngủi, muốn làm gì thì làm, có thể quên đi hoặc giải tỏa áp lực ban ngày.

Chủ quầy nhanh chóng chiên xong các xiên mà Hạ Đồng chọn, dùng hộp cơm dùng một lần đựng rồi mang ra cho em, còn kèm thêm vài tờ giấy ăn.

Hạ Đồng cảm ơn, cúi đầu cầm một xiên nếp chiên, bề mặt vàng giòn được quét nước tương ngọt, cắn một miếng giòn tan, thơm phức, bên trong là lớp nếp mềm mềm mặn mặn.

"Ngon quá!" Đôi mắt Hạ Đồng sáng bừng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

"Tất nhiên rồi."

Chủ quầy tự hào: "Xiên chiên nhà họ Cố của chú đã bán ở đây hơn mười năm rồi! Ngân hàng phá sản chứ chú đây thì không! Đủ biết ngon thế nào!"

Chủ quầy lẩu cay bên cạnh không thương mà tiếc cười nhạo: "Lại nữa lại nữa, lần trước ai bị quản lý đô thị đuổi chạy té khói ấy nhỉ!"

"Ông dám nói ông không bị à!" Ông Cố trừng mắt: "Ai té ngã bốn chân chổng lên trời thế nhỉ?"

"Ai? Tôi không biết ai đấy!"

Hạ Đồng cảm thấy họ nói chuyện như cắn vào một quả táo tươi, vừa sảng khoái vừa thú vị, em ăn xiên, cười không ngừng. Em cũng không ngờ mình ăn khỏe thế, ăn hết mười mấy xiên rau, xiên thịt, cả người ấm áp cả lên, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hẳn.

"Con ăn no rồi!" Em vỗ vỗ cái bụng nhỏ no căng, vui vẻ đứng dậy khỏi cái ghế đẩu nhỏ.

"Không muốn thêm gì nữa à?" Chủ quầy quay đầu, thái độ nhiệt tình hỏi em.

"Con ăn không nổi nữa!" Hạ Đồng cười tít mắt: "Chú ơi, cho con tính tiền nhé!"

"Được, tổng cộng là hai mươi tệ sáu, giảm bớt cho con sáu đồng, lấy hai mươi tệ thôi!" Chủ quầy hào phóng vô cùng.

Hạ Đồng "dạ dạ" hai tiếng, rồi đưa tay vào túi quần.

Sau đó, túi quần em trống rỗng.

Hạ Đồng: "???"

Em cúi xuống nhìn quần của mình, nhận ra mình vừa mới ngắm nghía đồ ngủ của người khác, giờ tự nhiên mình cũng đang mặc quần ngủ ra ngoài mà không hề hay biết.

Để trả tiền cần phải có điện thoại, mang theo điện thoại thì phải có túi quần, nhưng quần ngủ bằng bông của em lại không có túi...

Hạ Đồng lạnh sống lưng, nuốt nước bọt đầy lúng túng.

Em thực sự đã ở Polaris quá lâu rồi... Được họ nuông chiều đến mức quên mất những điều cơ bản...

Người bán hàng thấy em cứ mò mẫm túi quần mãi mà không làm gì thêm, ông thắc mắc: "Sao thế, con định trả tiền mặt à?"

Không có điện thoại... thì càng không thể có tiền mặt...

Hạ Đồng gượng gạo ngẩng mặt lên, cố nở một nụ cười gượng gạo nhưng vẫn lịch sự.

"Chú ơi... Thật ra con..."

"Đừng gọi tôi là chú." Người bán hàng với gương mặt hiền từ bỗng nhiên biến đổi, trở thành một vị thần chết trần gian đáng sợ, khiến Omega nhỏ sợ hãi co rụt cổ lại.

"Nhìn không ra cậu học sinh này đẹp trai thế mà lại là một thằng nhóc ăn quỵt đấy!" Người bán hàng lớn tiếng mắng.

Hạ Đồng: "Oa!!"

Em tái mặt, run rẩy không biết phải làm gì, không có điện thoại nên không thể cầu cứu.

"Chú ơi, con không cố ý không trả tiền đâu, con, con, con cũng không biết sao lại không mang điện thoại theo QAQ... Con thật sự không cố ý." Em hèn mọn năn nỉ chủ quầy.

Chủ quầy liếc nhìn em, thấy em không ăn xong rồi bỏ đi, lại còn giải thích lâu như vậy, xấu hổ đến mức sắp khóc, có vẻ không giống người cố ý ăn quỵt.

"Thế thì..."

Người bán hàng nheo mắt suy nghĩ: "Hai mươi tệ cũng có thể làm khó anh hùng, không đến mức..."

**Câu gốc là "一文钱难倒英雄汉": "Một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng", một câu nói có nguồn gốc từ Trung Quốc, nói về Triệu Quảng Âm. Câu nói muốn nhấn mạnh rằng dù một người có tài năng, dũng cảm hay quyền lực đến đâu, đôi khi chỉ một khó khăn nhỏ như thiếu thốn tiền bạc cũng có thể làm họ lúng túng hoặc gặp khó khăn ngay lập tức.

"Con không phải anh hùng, con là Hạ Tiểu Đồng."

Omega nhỏ sợ hãi, mắt đỏ hoe: "Con... con... thế giờ con phải làm sao đây..."

"Thì con đi kiếm hai mươi tệ về đây, chú sẽ không tính toán nữa." Ông Cố nói.

"Kiếm hai mươi tệ..."

Hạ Đồng mặt mày ngơ ngác: "Kiếm ở đâu ra hai mươi tệ bây giờ..."

Ông Cố đảo mắt, bỗng cảm thấy việc phải dạy điều này thật quá mệt mỏi.

"Để chú nói cho mà nghe, đã dám ăn quỵt thì đừng có quan tâm sĩ diện, sĩ diện phải do chính mình tạo ra, không thì chỉ càng thêm mất mặt thôi, có hiểu không?" Ông giơ một ngón tay lên lắc lắc.

"Nhưng con có nói sĩ diện gì đâu ạ..."

Hạ Đồng không hiểu sao người ta lại nhầm em với một công tử được nuông chiều, em ấm ức trả lời: "Con thật sự không biết... chú ơi, chú dạy con cách làm đi, con sẽ học liền luôn!"

Em ngẩng mặt lên, gật đầu đầy thành khẩn.

Chủ quầy cứ tưởng em sẽ tức giận, đã chuẩn bị tinh thần đối phó với cơn giận của em, không ngờ đứa nhóc này lại ngoan ngoãn đến vậy. Đối mặt với vẻ mặt hiền lành vô tội của em, ông tự nhận lúc này rằng khả năng nhìn người của mình không thể áp dụng được.

Quá ngoan, ngoan đến nỗi không thể bắt lỗi được.

Chủ quầy ngẩn người vài giây, mắt dần dần mờ đi.

"Chú ơi, chú nhất định phải nghĩ ra cách gì đó nhé." Hạ Đồng nhìn có vẻ còn gấp gáp hơn cả ông, còn nhảy chân sáo thúc giục.

"Ai da, con phiền quá đi thôi!"

Ông Cố bực bội vò cái đầu bạc trắng, giọng hơi mất kiên nhẫn: "Con bảo chú nghĩ liền ngay bây giờ... thật sự không nghĩ ra được."

"Vậy con đứng đây đợi..."

Hạ Đồng giống như một cây cải non bị gió sương thổi trúng, đứng đó trông tội nghiệp làm sao.

Em cứ đứng đó, tiếp tục mân mê ngón tay.

Chủ quầy suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên có ý tưởng.

"Ôi trời, lão già này sao mà lẩn thẩn thế! Mỗi tí chuyện này thôi mà cũng nghĩ lâu đến thế!" Ông ta vỗ mạnh vào đầu mình, tự trách bản thân.

Rồi ông lấy một cái tô inox trong xe bán hàng ra, đưa cho Hạ Đồng: "Cầm lấy."

Hạ Đồng ngơ ngác cầm lấy cái tô to, ôm trọn vào lòng.

"Cái này... để làm gì ạ?" Em không hiểu, cũng không dám hỏi lớn, sợ làm chủ quầy nổi giận.

"Đây là cách kiếm tiền nhanh nhất trên đời đấy." Chủ quầy tựa vào xe hàng, lời lẽ đầy khí thế:

"Đi ăn xin."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro