Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Lee Sanghyuk có hơi tức giận.

Đúng vậy, đương nhiên anh biết lời nói của người say rượu không thể tin tưởng được, nhưng khi anh nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Han Wangho, lúc nghe thấy cậu muốn chửi tục rồi lại do dự không nói ra, vẫn không thể tránh khỏi cảm giác hơi tức giận dữ một chút —— Không chỉ bắt nguồn từ Han Wangho, mà còn từ chính bản thân anh.

Tôi là đồ đần mà, rõ ràng đêm qua tôi là người tỉnh táo hơn, kết quả bây giờ tôi lại là người đắm chìm trong mơ. Lee Sanghyuk nghĩ đến đó đã thấy hơi nản lòng rồi, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bối rối còn có chút căng thẳng của Han Wangho. Có vẻ như cậu vẫn còn chưa rửa mặt, cằm mọc đầy râu, mái tóc xám rối bù, vẫn đang mặc bộ đồ ngủ mà tối qua Lee Sanghyuk vội vàng giúp cậu thay.

Thật đáng yêu. Phiền muộn trong lòng Lee Sanghyuk lập tức bị quét sạch sành sanh, anh sắp xếp lại những suy nghĩ rối rắm trong đầu mình, không phải căng thẳng, cứ nói theo những gì đã nghĩ trước đó là được rồi, nhưng có vẻ như vẫn còn thiếu một lời dạo đầu: "Vậy để anh nói trước nhé, nếu em trả lời câu hỏi của anh, anh sẽ ở lại."

"Hả?"

"Mặc dù đêm qua em đã trả lời một lần, nhưng dù sao em cũng uống say, anh có thể giả vờ như em chưa từng nói." Lee Sanghyuk tiến lên phía trước hai bước, đứng bên ngoài khung cửa, cúi đầu nhìn xuống Han Wangho đang không biết phải làm sao, "Anh thích em, Han Wangho, em có muốn hẹn hò với anh không?"

Lee Sanghyuk đã nghĩ đến chuyện mình sẽ bị từ chối, hoặc được chấp nhận, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc đối mặt với Han Wangho qua khung cửa mà không nói một lời nào như thế này. Đang nghĩ gì vậy? Lee Sanghyuk nhìn vẻ mặt không chắc chắn của Han Wangho, hoàn toàn không thể hiểu được tâm trạng của cậu, "...Được rồi, vậy em có thích anh không?" Lee Sanghyuk lùi lại một bước.

"A... Câu hỏi này thật sự, quá xảo trá," Han Wangho chôn mặt vào lòng bàn tay, im lặng một lúc lâu mới trả lời, "Đương nhiên... Thích."

"Vậy đủ rồi chứ?" Lee Sanghyuk không nhịn được cười.

"Sao vậy được? Loại chuyện này chỉ thích thôi thì vẫn chưa đủ mà phải không?" Nỗi bất an kìm nén bấy lâu nay của Han Wangho cuối cùng cũng bùng nổ, cậu điên cuồng hét lên với Lee Sanghyuk: "Cũng không phải trò chơi của trẻ con, bạn thích tôi tôi thích bạn là xong, vẫn còn rất nhiều rất nhiều vấn đề không thể được, đồng tính luyến ái, chênh lệch địa vị xã hội, anh gần như là người của công chúng, còn em vẫn là học trò của anh, nếu như ai đó biết được thì..."

Lee Sanghyuk lắc đầu, "Nói nhiều như vậy toàn là chuyện gây bất lợi cho anh thôi, vậy em thì sao? Từ góc độ của em, còn lý do gì nữa không." Giọng điệu của anh bình tĩnh như thể đang đặt câu hỏi trong lớp học.

"Nếu vì em mà anh bị tổn thương, bị chỉ trích... Em sẽ đau lòng." Han Wangho nghẹn ngào mấy tiếng.

"Ừ," Lee Sanghyuk tiến lên phía trước một bước, một tay ôm lấy eo Han Wangho đang lui về phía sau, tay kia đóng cửa lại, "Anh có thể hôn em được không?"

Đây là lúc nói chuyện này sao? Han Wangho đang muốn phản bác lại, Lee Sanghyuk đã cúi đầu hôn lên đôi môi khô khốc của cậu.

"Những chuyện mà em lo lắng, anh đảm bảo sẽ không xảy ra, vậy nên, em không cần phải buồn, cũng đừng khóc nhé, được không?" Giọng điệu của Lee Sanghyuk rất thản nhiên giống như đang hỏi sáng hôm nay ăn gì vậy, anh nhẹ nhàng hôn khô giọt nước mắt trên khuôn mặt Han Wangho, cười nhéo nhéo gò má thấm đẫm nước mắt của Han Wangho, tủi thân hỏi: "Còn muốn anh nói cái gì nữa em mới chịu đồng ý đây? Muốn anh nói anh yêu em bao nhiêu lần mới đủ?"

...Chưa có ai nói với cậu là Lee Sanghyuk còn giỏi nói lời ngọt ngào như vậy?

Cả khuôn mặt Han Wangho đều đỏ bừng, đối mặt với từng bước ép sát của Lee Sanghyuk, cậu ngã ngồi xuống giường, nhưng Lee Sanghyuk vẫn không chịu buông tha, quỳ ngồi giữa hai chân cậu, tựa cằm trên bụng cậu, ngước mắt lên nhìn cậu, "Anh là tên lừa đảo..." Han Wangho bụm mặt nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Anh á? Nào có đâu."

"Tại sao không có?" Han Wangho nghĩ đến người phụ nữ mà mình nhìn thấy ngày hôm đó lại tức giận không chịu nổi, bắp chân bất mãn lắc lắc trên không trung, "Còn nói em phải đổi mật khẩu gì đó nữa... Vậy còn có người nào biết mật khẩu nhà anh không."

Trên mặt Lee Sanghyuk lộ ra vẻ suy tư sâu xa: "Ồ... Là chị Eunjeong phải không? Em gặp chị ấy rồi à?"

...Sao trông anh ấy như biết hết mọi chuyện vậy nhỉ?

Nhìn thấy Han Wangho lại sắp bùng nổ, Lee Sanghyuk vội vàng giải thích: "Hôm qua em đã nói với anh mà, quên rồi sao? Em còn hỏi bọn anh có quan hệ gì, có phải anh một chân đạp hai thuyền hay không."

Điên mất... Nhất định đêm qua tôi bị điên rồi. Trong lòng Han Wangho lặp đi lặp lại lần thứ n thề sau này sẽ không bao giờ uống nhiều như vậy nữa, "Đúng thật là... Không nhớ nổi." Han Wangho đành phải cố gắng thừa nhận.

"Bọn anh chỉ là bạn bè từ thời đại học, cô ấy cũng đã đính hôn rồi, lần này từ nước ngoài trở về là để làm thủ tục kết hôn với chồng chưa cưới. Nhân tiện mượn cớ sinh nhật của anh để tụ tập bạn bè thời đại học của bọn anh một chút thôi," Lee Sanghyuk thở dài, "Sở dĩ cô ấy ở nhà anh là vì chồng sắp cưới của cô ấy là người nổi tiếng, trực tiếp chuyển đến ở cùng với hắn chắc chắn sẽ thu hút chó săn tới chụp lén. Cô ấy lại không đặt được khách sạn phù hợp, nên anh mời cô ấy ở tạm nhà anh, dù sao nhà anh cũng có rất nhiều phòng trống không phát huy được tác dụng, mà chồng sắp cưới của cô ấy có vẻ cũng không quá để ý, bởi vì chị Eunjeong đã nói với hắn, 'Dù cho toàn bộ đàn ông trên thế giới đều thích em, cậu ấy cũng sẽ là tên duy nhất thờ ơ'... Nói như anh là tên lập dị vậy đó."

"Tại sao phải giải thích cái này..."

"Bởi vì Wangho nghĩ oan cho anh đó, rõ ràng anh chỉ thích mỗi mình em thôi." Mắt Lee Sanghyuk lóe sáng, ánh mắt cháy bỏng đó làm khuôn mặt Han Wangho nóng đến đỏ bừng, "Còn mật khẩu... Mặc dù rất nhiều người biết mật khẩu nhà anh, nhưng đều là người anh tin tưởng, cũng đều là bạn bè của anh cả. Nhưng mà, để một người đàn ông có ý đồ với em biết mật khẩu nhà em, sẽ rất nguy hiểm đó —— Mặc dù anh sẽ không làm gì tổn thương Wangho."

Han Wangho cong môi, "Nếu như anh không làm, vậy cũng sẽ không còn loại người đó nữa..." Cậu nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lee Sanghyuk, đột nhiên dừng lại.

Đợi đã, hình như vừa nói không làm gì đó thì phải.

Quả nhiên, Lee Sanghyuk nở nụ cười nhẹ: "Đây có tính là một lời tỏ tình không?" Anh hỏi.

"Coi như vậy đi, coi như vậy đi, anh à, đừng hỏi em nữa..."

Han Wangho ngã về phía sau, Lee Sanghyuk cũng theo đó nhào tới, "Nhưng em còn chưa nói gì mà." Lee Sanghyuk nói.

"Em phải nói gì chứ?"

"Em yêu anh."

"Được rồi," Han Wangho nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lee Sanghyuk, lấy lại bình tĩnh, "I love you."

"...Đùa thế này không vui chút nào."

"Em không có nói đùa." Gót chân Han Wangho đá vào đầu gối Lee Sanghyuk hai cái, "Em... Thật sự không thể nói ra được, có thể cho nợ rước được không?"

Lee Sanghyuk ngồi dậy, "Được rồi, vậy tối nay anh hỏi lại em. Bây giờ đã đến lúc ăn sáng rồi, không đói bụng sao?" Nhìn thấy Han Wangho đang giãy giụa từ trên giường đứng dậy, Lee Sanghyuk quay đầu sang một bên —— Hóa ra tình yêu là như vậy sao? Dù em ấy có làm gì đi chăng nữa, cũng đều cảm thấy em ấy rất dễ thương.

"Em đi rửa mặt cái đã, lát nữa sẽ đến." Han Wangho phóng như bay vào phòng vệ sinh, cậu nhìn chính mình trong gương, mặt đỏ như phát sốt, quanh môi còn có một vòng râu xanh, đầu tóc bù xù... Làm sao mà cậu có thể nói mấy câu yêu yêu thích thích gì đó với khuôn mặt như thế này? Han Wangho mở vòi nước, rửa mặt hai lần bằng nước lạnh mới tạm thời bình tĩnh lại, nhưng khi nghĩ đến Lee Sanghyuk đang đợi mình ở bên ngoài, khuôn mặt cậu lại đỏ lên.

"Ôi... Trời ơi."

Chờ Han Wangho lề mà lề mề xong, Lee Sanghyuk đang ngồi trên ghế trước quầy bếp gọi điện thoại. Thấy Han Wangho tới, anh vừa nghe điện thoại vừa ngoắc tay với Han Wangho, Han Wangho chỉ nghĩ là Lee Sanghyuk gọi cậu đến ăn sáng, vừa mới bước tới trước mặt anh, đã bị Lee Sanghyuk ôm lấy cổ, bờ môi đột nhiên bị ngậm chặt, đầu lưỡi ướt át theo đó tiến vào, quấn lấy đầu lưỡi Han Wangho mút mát, tiếng nước khuấy động cùng với tiếng thở hổn hển làm cho người ta phải suy nghĩ nhiều.

Han Wangho thậm chí còn có thể nghe thấy giọng nói của người khác phát ra từ trong điện thoại di động của Lee Sanghyuk, cậu vội vàng đẩy Lee Sanghyuk ra, Lee Sanghyuk chỉ chỉ vào bữa sáng trên quầy bếp: "Ăn hết nhanh đi." Anh dùng khẩu hình nói với Han Wangho.

"...Phải rồi, anh còn đang nghe không đó?" Kim Haneul ở đầu dây bên kia điện thoại hỏi.

"Có," Lee Sanghyuk bước sang một bên, nhanh chóng nói lại hành trình mà Kim Haneul vừa mới nói: "Nói không sai chứ."

"Lạ thật, tôi luôn cảm thấy anh không tập trung nghe tôi nói... Thôi bỏ đi, dù sao anh cũng là ông chủ."

"Ừ, nhưng có hơi ảnh hưởng đến công việc." Lee Sanghyuk tự nhủ.

"Cái gì?"

"Sống chung," Lee Sanghyuk nhìn Han Wangho đang cố gắng ăn không chiếc bánh sandwich rõ ràng còn lớn hơn miệng của mình, "Chắc chắn vẫn sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc... Hoặc là sớm làm quen với chuyện sống chung có lẽ sẽ tốt hơn một chút?"

"Cái gì?" Kim Haneul nghe Lee Sanghyuk mô tả không đầu không đuôi mà chả hiểu mô tê gì cả: "Sống chung? Anh sống chung với ai? Anh muốn chuyển về sống với người nhà sao?"

"Không," Lee Sanghyuk lại bước đến bên cạnh Han Wangho, nhìn Han Wangho nói: "Là bạn trai của tôi."

Anh này anh ý gắn tên lửa vào mông hay sao ý, vừa yêu đã đòi sống chung rùi 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro