Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

Tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên khiến Lee Sanghyuk bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Sự mờ mịt trong con ngươi dần dần rút đi, lý trí đã quay trở lại, anh nằm ngửa trên giường, thả lỏng hai giây, rồi từ từ đứng dậy tắt chuông báo thức, màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị thời gian là 4:30.

Lee Sanghyuk đột nhiên cảm thấy hơi chán ghét công việc, nếu không phải vì có chuyến bay lúc sáu giờ, anh có thể được ngủ thêm hai tiếng nữa...  đã lâu rồi anh không ngủ ngon đến vậy, ASMR thực sự hiệu quả với anh, mặc dù không giống như những gì anh tưởng tượng. Lee Sanghyuk nhìn về phía chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường, nhớ lại những hành động hoang đường mà mình đã làm vào ngày hôm qua, màu đỏ lập tức lan từ cổ trắng như tuyết lên hai má.

Bình tĩnh, có lẽ chỉ là vì trước đó anh đã cấm dục quá lâu, giống như lời Bae Junsik đã nói thì cái loại bản năng động vật này không liên quan gì đến yếu tố bên ngoài. Lee Sanghyuk bước vào phòng tắm, mở vòi sen ra, nước nóng theo đỉnh đầu chảy xuống, cuốn trôi đi sự mệt mỏi và ôn tồn quanh thân, chờ Lee Sanghyuk sấy tóc và bước ra khỏi phòng tắm, anh lại trở về dáng vẻ ban đầu... dáng vẻ mà Lee Sanghyuk nên có.

Bây giờ là bốn giờ năm mươi phút, giờ này chắc là cha đã dậy rồi. Lee Sanghyuk cầm điện thoại lên, gọi cho cha, chưa đến năm giây thì cuộc gọi đã được kết nối, giọng nói lo lắng của cha vang lên từ bên trong ống nghe: "Sanghyuk? Có chuyện gì thế, gọi điện thoại tới sớm như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không, cha, con không sao," Trái tim của Lee Sanghyuk trở nên nặng trĩu, anh bước vào bếp, rót cho mình ly nước để uống, mở máy làm đá tự động, dùng cái xẻng nhỏ xúc mấy viên đá vào trong nước: "... Chỉ là muốn hỏi thăm hai người dạo này có khỏe không, sức khoẻ của bà nội thế nào rồi?"

"À, vậy à, tất cả mọi người đều tốt, sức khoẻ của bà nội cũng rất tốt, em trai con ở trong quân đội cũng tốt lắm, thằng nhóc kia còn nói muốn nhanh chóng thăng chức để sau này ở lại quân đội, haha, cha nói nếu nó làm được thì cứ làm đi, cha sẽ luôn ủng hộ các con," Ba dừng lại một chút: "Con thì sao? Gần đây thế nào rồi? Bình thường con cũng không liên lạc với cha, đột nhiên gọi điện tới làm cho ba giật cả mình."

Lee Sanghyuk rũ mắt xuống, không nói tốt hay không tốt: "Vẫn như trước đây ạ, mỗi ngày đến trường học và đến công ty làm việc, hôm nay phải đi công tác ở Busan nên con phải dậy sớm." Anh nói dối... Vì không muốn người nhà phải lo lắng, đây là lời nói dối cần thiết, có thiện ý... Nhưng cũng không hoàn toàn sai, Lee Sanghyuk tự bào chữa cho mình ở trong lòng, anh cũng biết uống thuốc ngủ là không tốt, cho nên đôi khi anh sẽ chỉ uống nửa viên hoặc không uống, sau đó chợp mắt nửa mê nửa tỉnh khoảng hai ba tiếng, đến công ty sớm để hoàn thành công việc của bên đó rồi lại vội trở về trường học để lên lớp.

"Sanghyuk, đúng lúc cha có một việc muốn nói với con," dù vậy cha anh vẫn hơi ấp a ấp úng: "Thì là, mặc dù biết là bình thường công việc của con rất bận, nhưng... nói thế nào nhỉ, dù sao nhà cửa đều là con mua, lúc trước cũng nói muốn cả nhà có thể ở cùng nhau, như vậy sẽ không quá cô đơn, nhưng bây giờ con sống một mình ở bên ngoài. Cha cũng biết, từ nhỏ con đã rất tự lập, nhưng... Con có cô đơn không? Không đúng, không đúng, ý cha là, con có muốn về nhà ở không?"

Lee Sanghyuk trầm mặc không nói, chỉ lắng nghe suy nghĩ của cha cách dùng từ hơi vụng về. Anh dựa vào bên cạnh bàn làm việc, chậm rãi uống hết nước đá trong cốc. Khi cha hỏi anh có thấy cô đơn hay không, anh đặt một viên đá lên trên đầu lưỡi mềm mại của mình.

Đầu lưỡi theo bản năng co lại một chút, là ngọn nguồn nước uống trực tiếp trở nên lạnh, còn lạnh hơn so với nước đá một chút, tốc độ ấm lên trong khoang miệng cũng chậm hơn, Lee Sanghyuk nghe cha nói lải nhải để giải thích, đầu lưỡi cong lên, đưa viên đá vào giữa răng hàm và cắn chặt, cơ hàm từ từ phát lực.

"... Cha không có ý muốn can thiệp vào cuộc sống của con, Sanghyuk à, chỉ là con rất ít khi liên lạc với gia đình, mọi người cũng sợ quấy rầy công việc của con, cho nên cũng không thường xuyên gọi điện cho con, nhưng... Con xem con cũng thêm mấy năm nữa là đã ba mươi tuổi rồi, sự nghiệp cũng đã ổn thỏa. Còn nữa, bà nội cũng thường xuyên nhớ con, muốn bế chắt trai, có phải không..."

Răng rắc, một tiếng động nhỏ vang lên từ sâu trong khoang miệng của Lee Sanghyuk, ngay sau đó là tiếng nhai vỡ vụn vài viên đá lạnh với vẻ bực bội. Giữa biến đổi về lượng và biến đổi về chất thường không có ranh giới rõ ràng, cũng như chẳng ai biết viên đá này bắt đầu tan chảy trước hay nứt vỡ trước.

"Cha." Lee Sanghyuk hít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ thở ra, nhìn về phía khoảng không tối tăm xa xa, giọng nói của anh rất nhẹ, giống như đang lẩm bẩm một mình.

"Con không cô đơn."

Đối với Lee Sanghyuk đây không phải là một lời nói dối, giống như trong khi tất cả mọi người không tin lời nói của anh, nhưng anh làm việc một cách điên cuồng thực sự không phải là đang dùng công việc để làm tê liệt bản thân, mà là anh không biết phải làm gì ngoài công việc của mình, huống chi robot và lập trình cũng là một trong số những sở thích ít ỏi của anh.

Cho nên, mặc dù nghe có vẻ trái ngược loài người, nhưng anh thực sự thích làm việc.

Nhưng hôm nay không biết tại sao, nghe thư ký Kim Haneul liệt kê những hạng mục công việc cần anh giải quyết, trong lòng Lee Sanghyuk cảm thấy hơi sốt ruột. Anh ngắm nghía chiếc điện thoại trên tay, mỗi lần xoay về phía mặt trước, màn hình di động đều sẽ sáng lên, sau đó lại bị Lee Sanghyuk tắt đi.

Chờ đến khi Kim Haneul nói về thời gian sắp xếp hành trình vào ngày thứ Tư, cuối cùng Lee Sanghyuk cũng không nhịn được mà ngắt lời hắn, rồi hỏi: "Có công việc nào mà nhất định phải do tôi tự hoàn thành không?"

"Tuần sau thì... chiều thứ hai có một buổi thảo luận hợp tác, đối tác là thương hiệu quốc dân, CEO của họ cũng rất muốn hợp tác trực tiếp với anh, cho nên anh nhất định phải tham dự; còn có cuộc họp thường niên vào thứ Năm và hội nghị tổng kết quý, nếu anh bận quá thì có thể không cần tham dự, lúc đó chỉ cần xem báo cáo tổng hợp là được."

"Không cần, nếu cứ đẩy hết cho anh Seongung thì quá tàn nhẫn," Lee Sanghyuk thở dài một hơi: "... Tuần này tôi có nhiều việc, phải tham dự một số hội thảo, nên những công việc khác nhờ các trưởng bộ phận và anh Seongung giúp tôi hoàn thành nhé, nếu còn có bất kỳ công việc nào khác được bổ sung tạm thời thì cậu gọi điện thoại cho tôi."

"Không đâu, anh Seongung đã nói rồi, anh ấy biết anh có năng lực, vì vậy nếu có điều gì ảnh hưởng đến việc anh muốn làm thì giao cho anh ấy là được rồi, đúng lúc chuyện điều hành công ty cũng là chuyện mà anh ấy am hiểu," nội dung công việc đã kết thúc, Kim Haneul cũng được thả lỏng, hắn duỗi cái thắt lưng mệt mỏi: "Sanghyuk, anh có mệt không, vừa hay dự án trước đã hoàn thành, cũng không có việc gì nhiều, anh không cần đến công ty nữa."

"Ừ." Lee Sanghyuk xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, hôm nay anh có nhiệm vụ làm giám khảo rất lâu, bây giờ chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc và khó chịu.

"Có muốn đi mát xa không? Trong khách sạn hình như có dịch vụ mát xa thì phải?"

Nhắc đến mát xa, Lee Sanghyuk đột nhiên bị sặc nước bọt của chính mình, tối nay những thứ khiến cho trong lòng anh cảm thấy không yên cuối cùng cũng quét qua như một trận tuyết lở không thể kiểm soát được: "...Tôi còn có chút việc phải xử lý, tôi cúp máy trước đây." Nói xong, anh nhanh chóng rời khỏi cuộc họp video, sợ bị Kim Haneul nhìn ra một chút manh mối... hắn là người cẩn thận. Nhưng loại cẩn thận này đặt ở trong công việc là chuyện tốt, có thể khiến cho hắn trở thành thư ký có năng lực nhất thế giới, nhưng nếu ở một khía cạnh khác thì hoàn toàn là tai họa.

Ánh sáng màu vàng êm dịu trên đỉnh đầu đột nhiên trở nên hơi chói mắt, Lee Sanghyuk đứng dậy tắt hết toàn bộ đèn ở hành lang đi, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ ở bên cạnh giường tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Sau đó anh lại bước thong thả về bên cạnh bàn, ngồi xuống trước máy tính, nhập địa chỉ vào thanh tìm kiếm của trình duyệt.

Không giống với hầu hết mọi người hiện nay, Lee Sanghyuk quen với việc sử dụng máy tính hơn là điện thoại di động. Anh nhập Peanut7 vào thanh tìm kiếm, nhưng tiếc là không có ai trong phòng phát sóng được gắn nhãn "giới hạn miễn phí".

Có thể là chưa đến giờ? Lee Sanghyuk liếc nhìn góc dưới bên phải màn hình, bây giờ còn chưa đến mười giờ, còn quá sớm để đi ngủ.

Tuy nhuên, anh cũng không rảnh rỗi, mà nhấp vào trang chủ của Peanut7, xem qua các tin tức khác nhau từ lúc cậu nổi lên. Trang web này dường như không có chức năng bình luận, toàn bộ trang chủ chỉ có video và âm thanh mà cậu đã đăng trước đó, và ID tài khoản mạng xã hội được viết trong thanh giới thiệu, Lee Sanghyuk theo ID tìm kiếm, tìm thấy một tài khoản có ID giống nhau, ảnh đại diện cũng là một chú mèo ragdoll.

Rất đáng yêu, Lee Sanghyuk thầm nghĩ... anh đang nghĩ về con mèo. Mèo rất đáng yêu, nhưng công việc của anh quá bận, nếu có thời gian anh cũng muốn nuôi một con.

Khác với avatar dễ thương, nội dung được đăng tải của vị Peanut tiên sinh này cũng là một dạng "đáng yêu" khác.

Hoạt động mới nhất: ㅠㅠ

Thời gian đăng là vào tối qua lúc mười rưỡi, kèm theo một bức ảnh bị mờ, Lee Sanghyuk tăng độ sáng của màn hình lên mức tối đa, mới nhìn thấy rõ là một nam sinh đang quỳ ở trên giường, khuôn mặt của cậu bị điện thoại di động che khuất, chỉ có thể nhìn thấy cậu mặc một cái quần dài màu xám và hoodie màu đen. Góc áo bị vén lên, lộ ra cơ bụng và cơ ngực hơi nhô lên.

Lee Sanghyuk theo bản năng nuốt một chút nước bọt được tiết ra quá nhiều, hình ảnh tưởng chừng như mơ hồ ngày hôm qua bỗng trở nên rõ ràng. Anh tiếp tục kéo xuống với vẻ bình tĩnh, càng ngày càng có nhiều bức ảnh xuất hiện trước mặt anh, có khi là vén quần áo lên, đôi khi là chỉ mặc quần lót, còn có khi chỉ có một góc của cơ thể, ví dụ như núm vú hồng hào, ví dụ như lộ ra một đoạn nhỏ của đầu lưỡi, ví dụ như những đường gân không rõ nguồn gốc nổi lên dưới da.

Lời văn thường rất đơn giản, đôi khi chỉ là một cái icon, đôi khi là một hoặc hai chữ. Lee Sanghyuk kéo xuống phía dưới một cách bình tĩnh... bài đăng đầu tiên của tài khoản này, được đăng cách đây hai năm, vẫn là một cái icon đơn giản: ^^

Trong ảnh cũng không phải là nam sinh kia, mà là một con mèo tam thể nhỏ đang nằm ngủ ngon lành trên mặt đất ở bên cạnh một bức tường trắng, một tia nắng rơi xuống, phủ lên bộ lông tơ còn chưa bỏ được nét ngây ngô của nó một lớp viền vàng.

Con chuột được cuộn xuống một vòng, nhưng đã đến cuối trang. Nhưng tâm trạng của Lee Sanghyuk vẫn chưa nguôi ngoai, thậm chí càng trở nên trống rỗng. Anh vô thức làm mới trang một cái, lại thấy hiện ra một hoạt động mới nhất, thời gian phát ra là hai phút trước.

Lần này, bức ảnh hiếm khi không bị cố ý điều chỉnh màu sắc, là hai tay đặt trên bàn phím.

Lời văn kèm theo vẫn đơn giản và rõ ràng như thường lệ: Livestream.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro