[Ôn Chu/18+] NGỰA GỖ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngựa Gỗ

c giả: 不要川西

Editor: Xoài (OumiGenyal)

Cảnh báo: H văn, bắn 💦💦💦 ~ Và có thể giọng văn của editor hơi khó ngấm, bạn có thể cân nhắc trước khi bắt đầu đọc ~

_______________

Hôm nay là sinh nhật của Chu Tử Thư.

Vốn không chờ mong gì, nhưng nhìn dáng vẻ vui mừng thu xếp tới lui của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư cũng cảm thấy lòng dạ mềm mại hơn, thôi tùy hắn vậy.

Đến tối, Ôn Khách Hành càng vui vẻ hơn người được mừng sinh nhật, hớn hở rót rượu cho y, cũng không biết là sinh nhật ai, ai đang chiều ai. Hầy, tóm lại cuối cùng Chu Tử Thư uống đến nỗi hai gò má ửng hồng, nhưng khóe môi vẫn vểnh lên cười, bóng nước, đôi mắt nhìn Ôn Khách Hành chăm chú.

Nhìn nhìn một hồi, hai người dán vào nhau, hôn môi.

Ngươi mổ mổ ta, ta mổ mổ ngươi, hơi thở vương vấn giữa đôi bên mang theo hương rượu nồng. Hai tên đàn ông, ai cũng rắn rỏi mạnh mẽ, chỉ có làn môi mềm mại ướt át, quấn quýt lấy nhau, tình ý triền miên, câu lấy đầu lưỡi đối phương.

Đã làm nhiều lần như vậy rồi, dù Chu Tử Thư không nguyện ý chấp nhận cho lắm, nhưng y và Ôn Khách Hành cũng đã được coi là đôi vợ chồng già, cứ tranh giành ai trên ai dưới mãi, ít nhiều cũng hơi mất hứng.

Trong lòng Ôn Khách Hành luôn biết rõ A Nhứ của hắn là người mạnh miệng mềm lòng nhất, sau khi được ngầm đồng ý liền hôn càng thêm hăng hái, cắn lấy đầu lưỡi Chu Tử Thư kéo vào trong miệng mình, tay chân cũng không an phận, dần dần dịch xuống dưới, lúc chạm vào vòng eo thon nhỏ, chợt như bừng tỉnh dừng động tác lại, bày ra vẻ thần bí, ra hiệu cho Chu Tử Thư ghé tai lại gần: "A Nhứ, ta chuẩn bị một món quà cho ngươi."

Chu Tử Thư đang váng vất bị bầu không khí thần bí này lây nhiễm, không khỏi thấp giọng xuống theo, nói: "Quà gì?"

"Ngươi đi theo ta là biết." Ôn Khách Hành lắc lư đứng lên, đặt ngón tay trỏ lên môi ra hiệu, sau đó kéo Chu Tử Thư đi vào buồng trong như đi ăn trộm.

Quả nhiên, ngay chính giữa phòng có đặt một thứ gì đó, cao hơn nửa người, phía trên còn phủ một tấm vải đỏ.

Ôn Khách Hành rất chi là đắc ý, mở quạt ra phe phẩy, "Đây là thứ mà ta đã bỏ ra một khối tiền lớn, nhờ Long Uyên Các làm ra."

Chu Tử Thư phối hợp hỏi: "Vậy nó là cái gì?"

Ôn Khách Hành hiên ngang khí thế kéo tấm vải đỏ kia xuống, lộ ra một con ngựa nhỏ bằng gỗ trơn láng, vị trí bốn móng được cố định trên tấm gỗ hình vòng cung, lên xuống thăng bằng, chỉ cần đụng vào một cái là đong đưa bập bênh.

Nhất thời trong lòng Chu Tử Thư sinh ra một dự cảm không hay, nhưng thực sự đã uống quá nhiều rượu, cảm giác nguy hiểm nhanh chóng tan thành mây khói, y mang theo chút phóng túng vò đã mẻ không sợ nứt, trực tiếp hỏi lại lần nữa: "Đây là cái gì?"

Ôn Khách Hành chớp chớp mắt, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nắm lấy tay Chu Tử Thư lắc lắc, mồm miệng dẻo quẹo: "A Nhứ..."

Con ngựa gỗ kia được chạm trổ rất kỳ quặc, hai con mắt tròn vo, đứng chình ình trong phòng nhìn vừa ngu si vừa lạc quẻ. Chu Tử Thư gạt tay Ôn Khách Hành ra, đi vòng quanh con ngựa gỗ kia một vòng, thình lình gầm lên: "Ôn Khách Hành! Cái tên phá của nhà ngươi!"

Ôn Khách Hành vốn cố ý chuốc say Chu Tử Thư, nhưng hắn không chắc về tửu lượng của Chu Tử Thư cho lắm, nghe thấy tiếng rống này sợ đến rụt đầu lại, e rằng sắp sửa bị tẩn cho một trận.

Đang lo lắng, chỉ thấy Chu Tử Thư thở phì phò lấy cái tay đang che mặt của Ôn Khách Hành xuống, kéo tới bên môi hôn hôn, cười hì hì nói: "Nếu ngươi thích cái này, thì ta làm cho ngươi cũng được mà, tốn tiền làm gì."

Cái hôn khiến Ôn Khách Hành hơi được sủng mà sợ, nhưng cũng yên tâm hẳn, A Nhứ đây là uống nhiều thật rồi.

Ôn Khách Hành không sợ nữa, rất hăng hái mà nói: "A Nhứ, ngươi đừng khinh thường, thứ đồ chơi này, ngươi không làm được đâu."

Chu Tử Thư nghiêng đầu, tóc đuôi ngựa buộc cao sau gáy thoáng đung đưa, nói khẽ: "Con ngựa này lợi hại ở chỗ nào?"

"Chưa nói được." Ôn Khách Hành nháy nháy mắt, đè thấp giọng, "Lát nữa A Nhứ sẽ biết."

"Trước lúc đó..."

Ôn Khách Hành cười, cũng kéo tay Chu Tử Thư qua hôn: "Chúng ta làm chút chuyện trước đi..."

Chu Tử Thư uống say rất dễ nói chuyện, như chú mèo con vừa kiêu ngạo vừa dịu dàng ngoan ngoãn, bị Ôn Khách Hành ôm lấy rồi bắt đầu cởi quần áo cũng không giãy dụa, chỉ ngượng ngùng quay đi, trong miệng còn thì thào: "Bị heo ủi rồi..."

Ôn Khách Hành bóp lấy mặt Chu Tử Thư rất là không khách khí, đè xuống môi y cắn một cái, giả bộ hung ác: "Nói cái gì đó!"

Chu Tử Thư cười ngốc vài tiếng với hắn, sau đó vươn tay lau lau chỗ Ôn Khách Hành hôn.

Ôn Khách Hành bực, kéo người qua lại hôn cái nữa, rồi lẳng lặng chờ đợi động tác tiếp theo của Chu Tử Thư.

Chỉ thấy người kia lại thong thả vươn tay lau lau.

Ôn Khách Hành tức đến bật cười, "Ngươi còn lau?"

Quần áo đã được cởi gần hết, chỉ còn một chiếc áo đơn trắng tinh rộng rãi mỏng dính, phủ qua loa trên người Chu Tử Thư, nửa người dưới thì không còn gì che chắn. Ôn Khách Hành vẫn ôm chặt y hung tợn mổ liên tiếp, hết cái này đến cái khác, dù luống cuống tay chân nhưng Chu Tử Thư vẫn không quên lau môi, Ôn Khách Hành hôn một cái là y lau một một cái, cảnh tượng càng lúc càng ấu trĩ ngây thơ.

Hôn mãi đến khi bờ môi Chu Tử Thư đã hơi sưng đỏ, hai người mặt đối mặt nhìn nhau không nói gì, thấy vẻ mặt nghiêm túc bày sẵn trận địa nghênh đón quân địch của Ôn Khách Hành, rốt cuộc Chu Tử Thư không nhịn được phì cười thành tiếng, vươn ngón trỏ ra chọt trán Ôn Khách Hành, say khướt cười mắng: "Giống con chó đần."

Ôn Khách Hành nhấc mí mắt, nhe răng, thẳng thắn "Gâu" một tiếng như thật, sau đó cười đắc chí: "Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó..."

"Ai nói ta muốn gả cho ngươi," Không biết vì Chu Tử Thư uống rượu, nên mới đỏ mặt, hay là vì lời nói này, nên y mới đỏ mặt, tóm lại Chu Tử Thư nhấc cao đầu, kiêu ngạo nói: "Muốn gả thì cũng là ngươi gả cho ta."

Ôn Khách Hành vỗ tay cái bốp, rất biết nghe lời: "Được! Vậy từ nay về sau, A Nhứ chính là phu quân của ta!"

Chuyện bỗng khác thường ắt có gian trá, Ôn Khách Hành đáp ứng dễ dàng như vậy, khiến Chu Tử Thư nhăn mày, y thản nhiên lấy ra một cái bình sứ nho nhỏ trong y phục của người đang đè trên mình, lắc lắc trước mặt hắn, mang vẻ đề phòng hỏi: "Ngươi lại định bày trò gì?"

Ôn Khách Hành đang muốn giải thích, nhưng lại thấy sắc mặt người đối điện mềm xuống, hếch đuôi mắt sáng long lanh lên nói: "Thôi không sao, đều là ta cam tâm tình nguyện."

Thứ trong bình sứ kia là dầu thuốc để bôi trơn, lần trước xuống núi Ôn Khách Hành đã bỏ công đi tìm mua, vì A Nhứ nhà hắn, dù là người có thể chịu đựng, nhưng hắn vẫn sợ có ngày làm y bị thương. Giờ phút này Chu Tử Thư êm ái bày tỏ tấm lòng như thế, Ôn Khách Hành chỉ thấy chỗ ngực trái rỉ rả mưa bóng mây, trong cơn mưa mờ mịt lại có chút gì đó khiến người ta muốn nhảy nhót tung tăng.

Thanh âm của Ôn Khách Hành khàn khàn: "Cam tâm tình nguyện?"

Chu Tử Thư nhẹ gật đầu.

"Vậy ta có thể..." Ôn Khách Hành nuốt nước miếng, nhận lấy bình sứ nhỏ trong tay Chu Tử Thư, cẩn thận vét lấy một khối thuốc đông đặc như mỡ, rồi lần tìm ra phía sau lưng Chu Tử Thư.

Chỗ kia vốn chặt chẽ ấm nóng, vì uống rượu, nhiệt độ cơ thể càng cao hơn bình thường, dầu thuốc đông đặc cũng dần tan thành chất lỏng trong suốt. Ôn Khách Hành vừa luồn tay vào đã bị siết rất chặt, bấy giờ Chu Tử Thư không chịu nói gì, hệt như một con chuột đất, chôn đầu vào hõm cổ Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành hôn đuôi tóc cao cao trên đỉnh đầu Chu Tử Thư, khàn khàn nói: "Phu quân, sao ngươi lại thẹn thùng rồi."

Chu Tử Thư hoàn toàn không muốn nói chuyện, cắn mạnh một cái lên vai Ôn Khách Hành như trút giận.

Cái miệng nhỏ chậm rãi được khuếch rộng, Ôn Khách Hành lần lượt đẩy từng ngón tay mang dầu thuốc vào trong vách thịt đẫm nước, kéo ra đút vào, thỉnh thoảng chạm vào một chỗ to khoảng móng tay út nhô lên, Chu Tử Thư sẽ hừ khẽ một tiếng, phía dưới có một luồng nước ấm hộc ra. Đến khi cắm rút trở nên thoải mái thông thuận, Ôn Khách Hành áng chừng, có lẽ con ngựa gỗ đần độn kia có đất dụng võ rồi.

Ôn Khách Hành giữ lấy hai đùi của Chu Tử Thư đang quấn trên lưng mình, loạng choạng lắc lư bế lên, Chu Tử Thư vẫn chưa thoát khỏi hơi men, không biết trời đất phương hướng là gì, đang định hỏi Ôn Khách Hành định giở trò gì, đã cảm thấy thân dưới trần trụi của mình chạm lên lưng con ngựa gỗ.

Con ngựa gỗ này trông ngu si là thế, nhưng toàn thân lạnh buốt nhẵn mịn, hiển nhiên là đã được mài giũa đánh bóng tỉ mỉ, Chu Tử Thư sửng sốt mấy giây, sau đó giật mình nhận ra vào lúc nào rồi mà một tên đàn ông lại đi cưỡi thứ đồ chơi này, bĩu môi lẩm bẩm mắng Ôn Khách Hành mấy câu rồi đòi xuống.

Ôn Khách Hành lại vô cùng hài lòng, không đợi Chu Tử Thư ngọ ngoạy đã nhấn lên một cơ quan trên lưng ngựa, một cây gậy ngọc mượt mà chậm rãi nhô lên, từ từ nhưng không cho phép kháng cự, chọc vào cái miệng nhỏ ướt nhẹp dưới thân Chu Tử Thư, sau đó tiến thẳng vào trong.

Kích thước của gậy ngọc này không khác cây hàng của con lừa Ôn Khách Hành là mấy, thậm chí còn mô phỏng cả hai túi đựng con cháu của đàn ông, hiện tại nó đang dán sát vào đáy chậu Chu Tử Thư.

Rốt cuộc thì Chu Tử Thư cũng hiểu ý đồ của Ôn Khách Hành, y cắn răng vịn thân ngựa muốn đứng lên, nhưng hết lần này đến lần khác, chân đều mềm nhũn không thể chống đỡ nổi, cơ thể vừa sụp xuống, gậy ngọc kia lại quen đường quen nẻo thọc sâu vào.

Dù thế nào thì gậy ngọc cũng không thể so sánh với người thật, toàn thân nó lạnh buốt cứng rắn, cắm vào chỗ kia thực sự là kích thích quá mức, chỉ vài lần đã khiến hốc mắt Chu Tử Thư đỏ lên, run lẩy bẩy ngồi không được, mà đứng cũng không xong, khó khăn chống mũi chân xuống đất, ai ngờ vừa lấy sức, đã khiến con ngựa gỗ được cố định bốn móng vào tấm ván gỗ hình cung lắc lư từ trước ra sau, cây gậy ngọc kia lại rúc sâu vào trong, rút cắm theo nhịp điệu lắc lư của ngựa gỗ.

Ôn Khách Hành đứng bên cạnh, bắt đầu tự cởi quần áo, vừa cởi vừa quan sát dáng vẻ của Chu Tử Thư, khúc thịt dưới thân nhanh chóng dựng đứng lên, đội quần áo lên thành một bọc lớn.

Cảnh tượng hiện tại vừa buồn cười vừa dâm mỹ, bao nhiêu tủi hổ trong ba mươi năm qua của Chu Tử Thư đều do tên Ôn Khách Hành này mà ra cả, phía dưới bị cắm vào hết lần này đến lần khác, y ỷ vào say rượu, ngây ngô tự di chuyển một hồi, nức nở đứt quãng: "Ta muốn thu hồi lại những lời ta nói ban nãy!"

Ôn Khách Hành đã cởi hết chỉ còn lại một cái khố, nghe thế tò mò: "Lời nào?"

Cổ họng Chu Tử Thư nghẹn ngào vài tiếng, không chịu nói nữa, giác quan toàn thân đều tập trung vào chỗ dưới thân, chỉ thấy khoái cảm càng lúc càng gay gắt, càng ồ ạt dâng lên cao, pháo hoa trong đầu cũng có xu thế nổ tung.

Thật kỳ quái, đây rõ ràng là thứ Ôn Khách Hành mang về, bây giờ hắn nhìn nó lại thấy phát bực.

Ôn Khách Hành đạp một cước lên vòng cung của con ngựa gỗ, cố định không cho nó lắc lư nữa, chán ghét nhìn thứ đồ gỗ xấu xí này, đập một chưởng vào cái mặt ngựa ngu đần kia, rồi mới hung hăng hỏi lại: "Ngươi muốn thu hồi lại lời nào?"

Khoái cảm của Chu Tử Thư kẹt lại ở điểm giới hạn, y không kiên nhẫn vặn vẹo uốn éo nửa người dưới, đành bấm bụng chịu thiệt xuống nước: "Thôi ta không thu lại nữa."

Ôn Khách Hành vẫn không hài lòng, nói cái gì cũng không chịu để Chu Tử Thư cưỡi con ngựa gỗ kia nữa, hắn nghiến răng nghiến lợi ôm y xuống, rồi không nói hai lời tống mạnh cây hàng của mình thẳng vào trong.

Chỗ kia của Chu Tử Thư đã được mở rộng, vô cùng mềm mại, bị thúc mạnh vào một cái như thế, dầu thuốc trộn chung tuyến dịch của y ứa ra ngoài, khiến vách trong càng thêm trơn ướt, cực kỳ phục tùng kẹp lấy gậy thịt của Ôn Khách Hành, sung sướng biết bao.

Ôn Khách Hành ôm lấy y vừa đi vừa húc vào, Chu Tử Thư siết hờ lấy vai hắn, có chút chênh vênh, vì nguyên nhân tư thế, nên lúc này cắm vào sâu hơn hẳn những lần trước, cộng thêm bây giờ đang là lúc thân thể Chu Tử Thư mẫn cảm nhất, nên đi chưa được vài bước y đã bắn ra, sền sệt dây dính lên bụng dưới Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành vẫn chưa thôi bày trò, ỷ vào việc hiện tại Chu Tử Thư mất sức, trốn không thoát, thế là hắn vét lấy chút dịch trắng đưa đến bên môi Chu Tử Thư. Chu Tử Thư chưa tỉnh táo khỏi dư vị cao trào, cảm thấy bên môi có thứ gì đó nên mơ mơ màng màng liếm một cái, ăn vào miệng mới phát hiện không ổn, cau mày xì một tiếng ghét bỏ, còn chưa kịp nhổ ra, đã bị Ôn Khách Hành đè chặt gáy hôn ngấu nghiến, cuốn lấy thứ chất lỏng kia.

Như trước đây, Chu Tử Thư sẽ bắt đầu thẹn quá thành giận chửi ầm lên, đánh Ôn Khách Hành một trận, chỉ là lúc này không có sức, cao trào qua đi thân thể hết sức mẫn cảm, đã vậy Ôn Khách Hành còn rút ra đút vào không chịu ngừng, Chu Tử Thư vốn định cắn răng nhẫn nhịn, nhưng khoái cảm tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau thật sự quá khó kìm nén.

Chợt Chu Tử Thư quàng chặt lấy lưng Ôn Khách Hành, dùng hết chút sức lực cuối cùng để run giọng cất lời: "Ngừng, ngừng lại! Ta muốn đi tiểu!"

Ôn Khách Hành đang nâng cao eo y, thỏa thuê mài nghiền chỗ sâu nhất, gậy thịt được đường hầm ướt dính ngậm chặt, lúc này sao chịu lui ra ngoài, thậm chí hắn còn lưu manh táo tợn hơn hẳn, nhếch khóe môi hỏi Chu Tử Thư: "A Nhứ muốn đi tiểu à?"

Cả người Chu Tử Thư sũng mồ hôi, yết hầu khẽ động đậy, xấu hổ vô cùng: "Đúng thế... Ngươi mau thả ta ra!"

Còn chưa nói hết lời, Ôn Khách Hành đã nặng nề thúc ngược lên, càng chết người là, hắn còn huýt sáo khe khẽ, tiếng huýt kia rơi vào tai Chu Tử Thư, quả thực còn đáng sợ hơn Mị Khúc Tần Tùng.

Chu Tử Thư nhịn lại nhịn, tính cụ phía trước đỏ lên vô cùng đáng thương, cuối cùng vẫn uổng công phí sức, nước tiểu nóng hổi phun ra khỏi mã mắt, tưới từng luồng từng luồng lên cơ bụng của Ôn Khách Hành, rồi lại nhỏ giọt xuống mặt đất.

Ôn Khách Hành giả bộ ngạc nhiên: "A Nhứ! Thế mà ngươi...!"

Toàn thân Chu Tử Thư không ức chế được cơn run rẩy, mãi mới ngừng lại được, mặt đỏ như sắp nhỏ máu, mặc kệ Ôn Khách Hành dỗ dành thế nào, quyến rũ thế nào, mặc kệ Ôn Khách Hành bắn hết vào cơ thể y, Chu Tử Thư cũng không chịu hé răng.

Đêm đó Ôn Khách Hành ngủ rất ngon, chỉ là hôm sau thức dậy, không thấy tung tích con ngựa gỗ trong phòng đâu nữa, còn nhà bếp thì có thêm một đống củi.

Ôn Khách Hành lặng lẽ nắm chặt bình sứ nhỏ trong tay, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

______________

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro